“Có ở Vạn Thú Quốc, cũng có từ Ngô Châu, đều chọn những kẻ vừa thức tỉnh thiên phú hơn nữa chết cũng không ai quan tâm” Tộc lão còn rất đắc ý mà nói: “Con yên tâm, dùng những người này sẽ không có hậu hoạn về sau.”
Ân Niệm nhìn bức tượng Phật cách mình gần nhất, bên trong có một nữ hài, môi nàng đang mấp máy, im lìm nói câu “Giúp ta, giết ta.
Tất cả mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt cầu xin.
Bọn họ đang cầu xin nàng cứu bọn họ, cho dù không cứu ra được thì giết họ cũng đỡ hơn phải chịu tra tấn như vậy.
Sự tra rấn dăng dặc và thống khổ này làm bọn họ sống không băng chết.
“Chưa từng có ai chạy thoát sao?” Ân Niệm bất giác nắm chặt nắm tay, cả người Bách Biến cũng căng chặt.
Nó cũng không ngờ thứ ngửi vào đặc biệt tỉnh tuý kia lại được tinh luyện ra bằng cách này.
“Chạy không thoát!” Tộc lão Bạch gia nhướng mày cười khẽ: “Những trận pháp sư năm đó mời đến là để chơi sao? Trận pháp trong phòng và tượng Phật này là chung một khối với cái gai Thiên Câu khóa chặt bọn chúng, thân thể rời đi tượng Phật thì đại trận pháp trong phòng sẽ lập tức khởi động, cho dù thoát khỏi tượng Phật cũng không trốn khỏi căn phòng này được, một khi đi ra ngoài thì thân thể chúng sẽ lập tức nổ tung.”
Đại tộc lão lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Hơn nữa trận pháp ở nơi này đều là tử trận, không thể cởi bỏ, không có trận pháp thì cả căn phòng này đều biến mất, đây là bóng râm mà lão tổ tông của chúng ta để lại, phải cảm kích biết không hả?”
Ân Niệm nhìn cảnh tượng như địa ngục trước mặt mà cứng đờ kéo kéo khóe môi: “Vâng, con biết.”
“Được rồi hài tử ngoan, con đi ngủ đi, còn phải chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ngày mai.”
Các tộc lão võ vỗ vai Ân Niệm bảo nàng đi ra ngoài.
Đại tộc lão giơ tay, những tượng Phật đó lại được đóng lại.
Những tiếng khóc tiếng thét chói tai kia đều biến mất, lại biến thành bài ca dao trước đó Ân Niệm nghe thấy ở ngoài cửa.
“Cái này cũng do tổ tông chúng ta nhờ vị đại sư kia thiết kế, sợ âm thanh làm ồn đến chúng ta, chỉ cần tượng Phật đóng. lại thì sẽ biến thành ca dao dễ nghe.” Đại trưởng lão say mê nhắm mắt lại: “Dễ nghe đúng không?”
Ân Niệm không lên tiếng, nàng lạnh buốt người mà đứng phía sau bọn họ, âm trầm nhìn chăm chằm những tượng Phật đó.
Tượng Phật từ bi, trên mặt còn mang theo nụ cười phổ độ chúng sinh.
Thật là quá châm chọc.
Ân Niệm cũng không biết mình trở về phòng bằng cách nào, Bách Biến lập tức biến thành người: “Chủ nhân, bọn họ…”
“Suyt” Mặt Ân Niệm trắng bệch, đáy mắt lại có lửa giận trào lên: “Bách Biến, ngươi nói những người đó muốn tồn tại như vậy hay muốn chết đi?”
Bách Biến sửng sốt, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nó cũng tràn đầy phãn nộ: “Nếu là ta thì nhất định cảm thấy không bằng chết đi cho xong.”
“Tử trận…” Ân Niệm đột nhiên ngẩng đầu: “Đúng rồi, chúng †a đi tìm…”
“Tìm ai?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Nguyên Tân Toái, Ân Niệm bị dọa đến mức cả người run lên, xoay. người mới phát hiện không biết từ khi nào người này đã năm trên giường của nàng, vạt áo lỏng lẻo mở ra, mái tóc đen quấn quanh vai hắn, đan chéo với những hoa văn trên cái chăn gấm.
Nguyên Tân Toái buồn ngủ đến đuôi mắt đỏ lên, vỗ vỗ cái gối bên cạnh: “Lại đây ngủ!”
Ánh mắt Ân Niệm sáng lên: “Ngủ cái gì! Ngươi có thể phá tử trận không?”
Nguyên Tân Toái nâng mí mắt lên, lười biếng lơ mơ nói: “Không thể, tử trận có thể hủy, hoạt trận có thể giải.”
Ân Niệm lập tức mất hết sức lực. Vậy những người đó chỉ có thể chờ chết thôi sao?
“Trên người ngươi có Ma Nguyên Tố sắp tràn ra” Đáy mắt Nguyên Tân Toái hiện ra một trận pháp thật nhỏ, thấy rõ được trạng thái hiện giờ của nàng rất không ổn định: “Ngươi sắp thăng cấp.”
“Cái này mà ngươi cũng nhìn ra?” Ân Niệm hoảng sợ.
“Ngẫu Oa Oa, ngươi nên thăng cấp, đè nén lâu quá không tốt cho cơ thể” Nguyên Tân Toái nói ra theo kinh nghiệm của mình: “Đôi khi ta đang ngủ liền thăng cấp, tỉnh lại sẽ rất khó chịu, bởi vì không có linh lực dẫn đường.”
Ân Niệm: “?? Ngươi ngủ còn có thể thăng cấp?” Ngươi là nhi tử ruột của ông trời hay gì?
Nguyên Tân Toái cũng cảm thấy nghi hoặc: “Không phải mọi người đều như vậy sao?”
Khi còn nhỏ hản chưa từng tiếp xúc với ai ngoài tộc nhân, sau này thì bị nhốt một mình, làm sao hắn biết người khác tu luyện như thế nào.
“Mọi người đều phải vất vả tu luyện” Ân Niệm như muốn nổ tung: “Ngươi… Ngươi không tu luyện sao? Vậy linh lực trên người của ngươi từ đâu ra?”
“Wì sao phải tu luyện?” Nguyên Tân Toái nhăn chặt mày, có vẻ càng khó hiểu: “Linh lực không phải tự chui vào thân thể sao?”
Ân Niệm như muốn nứt ra.
“Ngươi đang nói tiếng người sao?” Ân Niệm hồi tưởng lại những ngày tháng mình bị lão yêu bà bắt lấy quất vì tăng lên chút thực lực, nàng lập tức bi thương.
Nguyên Tân Toái liếc nhìn nàng, không có hứng thú mà nói: “Đó là do linh lực chung quanh các ngươi không hiểu chuyện thôi, linh lực hiểu chuyện sẽ tự chui vào.”
“Nhưng so với nói về chuyện này thì ngươi nên mau mau đột phá đi” Nguyên Tân Toái giơ tay, trực tiếp bày ra một trận pháp: “Ta thiết lập kết giới, người bên ngoài sẽ không cảm nhận được Ma Nguyên Tố, yên tâm đi.”
“Ngươi còn biết không thể để người ta phát hiện Ma Nguyên Tố của ta” Ân Niệm lập tức ngồi xuống xếp bằng.
“Những tên xấu xí nhà ngươi từng nói qua.” Nguyên Tân Toái nói.
Ân Niệt Nể mặt ngươi thiết trận giúp ta nên không so. đo ngươi gọi người trong Ma tộc là xấu xí.
Nàng đã thật sự không đè nén được Ma Nguyên Tố trong cơ thể nữa, vừa buông lỏng thì Ma Nguyên Tố trong cả căn phòng lập tức trở nên táo bạo hẳn lên.
Không cần Ân Niệm dẫn dät thì chúng đã kết bè kết đội oanh một tiếng vọt về phía Ân Niệm, làm cả người nàng choáng váng.
Bộ… Ma Nguyên Tố bên ngoài Ma Giản đã mấy vạn năm chưa thấy qua người của Ma tộc hay sao? Sao lại nhiệt tình như vậy?
Nàng ở Ma Giản ba tháng, thân thể đã sớm biến thành Linh Ma Nhất Thể dưới dự ảnh hưởng của Ma Giản và quá trình điều trị của lão yêu bà, đây không phải tiểu bảo bối duy nhất trong thiên hạ có thể làm các Ma Nguyên Tố điên cuồng sao?
Nguyên Tân Toái mông lung nhìn thoáng qua, cười nói: “Xem đi, tự chui vào kìa.”
Rốt cuộc Ân Niệm cũng hưởng thụ được đãi ngộ của thiên tài chân chính một lần.
Lần này đơn giản hơn đột phá Nhân Linh Cảnh vừa rồi nhiều, không cần tốn nhiều sức lực mà trong bụng nàng lại có thêm một hạt châu màu đen hiện ra trong một góc.
Hai hạt châu rất căm thù nhau, chúng duy trì một khoảng cách tương đối xa, không bên nào quan tâm bên nào.
“Nhân Ma Cảnh một sao!” Ân Niệm vui mừng nhìn nhìn tay mình, hiện tại thực lực của nàng lợi hại hơn trước nhiều, ít nhất nếu bây giờ gặp phải Phong Tuần thì nàng không cần làm nổ pháp khí cũng có thể trị được gã.
Nhưng rất nhanh nàng lại cười không nổi.
Nàng có thể đột phá là dựa vào người trong những tượng Phật đó.
Nàng nhận ân huệ của họ, nhưng lại chưa làm cái gì đê báo đáp cả.
Ánh mắt Ân Niệm dừng lại trên người Nguyên Tân Toái, nghiêm túc hỏi: “Có thể dạy ta làm sao phá tử trận không?”
“Thực lực của ngươi quá kém, không phá được tử trận.” Nguyên Tân Toái không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết. “Ngươi được không?” Ân Niệm hỏi.
“Tất nhiên là được.” Nguyên Tân Toái nhướng mày: “Ta còn có thể mang ngươi tự do ra vào rất nhiều nơi.”
Ngẫu Oa Oa còn chưa nhận ra được thực lực của hẳn. “Thật sao?” Ân Niệm đột nhiên vội vàng hỏi: “Vậy hiện tại ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mang ta lẻn vào sâu trong hoàng cung không?”
Nếu làm được thì cần gì chờ đến ngày mai mới trừng trị Tô Lâm Yến rồi gặp bảo bảo?
Nàng có thể làm ngay bây giờ!
Hơn nữa cũng có cách giải quyết tử trận kia!