“Đừng quỳ ta” Ân Niệm nhìn cảnh này chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu.
“Chúng ta không có gì để báo đáp ân tình này, chỉ hy vọng. người tốt như hai vị ân nhân có thể cả đời suôn sẻ.” Nữ nhân run rẩy nói.
“Đừng nói như vậy” Ân Niệm năm chặt nắm tay: “Là trước đó ta nhận ân tình của các ngươi, nhờ phúc của mọi người nên thực lực của ta mới có thể tiến bộ một bước”
Mọi người ngẩng đầu nhìn nhau một cái, sau đó đều nở nụ cười.
Bọn họ biết vị ân nhân này là ai.
Là nữ hài tử hôm nay được bọn người của Bạch gia mang đến.
“Ân nhân có thể hủy diệt trận pháp này không?” Nữ nhân kia hỏi: “Cho dù chúng ta chết, nhưng chỉ cần căn nguyên còn †ồn tại thì vẫn sẽ có hài tử không nơi nương tựa bị bắt vào đây và trở thành chất dinh dưỡng cung cấp nuôi dưỡng gia tộc như lũ dòi bọ thối nát này.”
Ân Niệm quay đầu nhìn về phía Nguyên Tân Toái.
Nguyên Tân Toái tuỳ tiện đặt tay lên vai Ân Niệm, đầu ngón tay vuốt vuốt vành tai nàng, không vui mà nói: “Phá tử trận rất mệt”
“Ngươi muốn cái gì?” Ân Niệm cũng biết yêu cầu hôm nay. mình đưa ra hơi nhiều: “Hoặc là ta có thể giúp ngươi cái gì!”
Một cường giả Tiểu Thần Cảnh luôn quanh quẩn bên cạnh nàng thì nhất định là cần nàng làm cái gì!
Nguyên Tân Toái nghiêm túc suy tư một chút, sau đó đột nhiên cười cười và nói: “Hiện tại ta không muốn cái gì cả, ghi nợ trước đi.”
Sau đó hắn ấn tay lên trận pháp, trận pháp thật lớn kia bắt đầu tan vỡ băng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Ân nhân, ngài có thể giúp ta thêm một việc không?” Nữ nhân kia đột nhiên ngẩng đầu, đưa cho Ân Niệm một lệnh bài: “Kỳ thật ta không phải hài tử không cha không mẹ không chỗ dựa vào, từ nhỏ ta đã được yêu thương cưng chiều, chỉ vì cãi nhau với người nhà nên mới đi ra ngoài, kết quả lại rơi vào tay Bạch gia.”
“Chờ người nhà nhìn thấy phong thư và tín vật này của ta thì sẽ rõ.” Lúc nữ nhân đưa đồ ra thì tay còn run rẩy.
Nàng sợ Ân Niệm không muốn giúp mình.
Nhưng Ân Niệm không chút chần chờ đã tiếp nhận: “Đưa cho ai?”
Trận pháp đã hoàn toàn tan vỡ, nhưng cũng may Nguyên Tân Toái đã phong bế động tĩnh của nơi này nên tuần tra bên ngoài không ai phát hiện căn cơ quan trọng nhất của Bạch gia đang ầm ầm sập xuống.
“Đưa cho trang chủ của Bách Thảo Sơn Trang” Nữ nhân hoàn thành tâm nguyện cuối cùng nên giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Nói với ca ca và phụ thân đừng báo thù cho ta, đừng liên luy đến sơn trang.”
Rốt cuộc Ân Niệm cũng biết vì sao nàng cảm thấy nữ nhân này quen mắt như vậy, thì ra là hài tử của gia tộc suy tàn kia, ca ca nàng là chủ nhân của Thánh Kỳ Lân, nàng và ca ca nàng trông giống nhau đến tám phần.
“Có phải ca ca ngươi tên là Trang Nhàn không?” Ân Niệm hỏi.
“Ngài, ngài từng gặp ca ca ta?” Đôi mắt nữ nhân đột nhiên sáng ngời, nước mắt chảy xuống càng dữ dội: “Ca ca có khỏe không?”
“Khoẻ” Ân Niệm cười cười: “Ca ca ngươi thức tỉnh Thánh Kỳ Lân, tương lai của Bách Thảo Sơn Trang các ngươi sẽ tốt lên.”
“Vậy là tốt rồi, thật tốt quá, thật sự tốt quá.”
Nữ nhân mừng đến bật khóc, trận pháp đùng một tiếng đã tan vỡ, bọn họ cũng tiêu tán theo đó. Trước khi hoàn toàn tan rã, Ân Niệm nghe thấy câu nói cuối cùng của mọi người.
“Ân nhân, tinh hoa linh lực hôm nay của chúng ta có thể giúp được ân nhân ngài, thật sự quá tốt…”
Ân Niệm nghe xong lời này thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Tượng Phật ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ không gian bắt đầu tan nát, cuối cùng lộ ra hình dáng ban đầu của từ đường.
Nơi này vốn chỉ là một căn phòng trống không âm u ẩm ướt có mùi mốc mà thôi.
“Chủ nhân” Giọng nói rầu rĩ của Lạt Lạt truyền ra từ cái yếm nhỏ trước ngực nàng: “Ngài đừng khổ sở.”
“Ừ, ta không khổ sở” Ân Niệm khàn khàn đáp: “Bọn họ sẽ không chết uổng phí.”
“Chờ ta một lát” Ân Niệm nhìn Nguyên Tân Toái mà nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm Bạch gia hoài nghi ngươi.”
Nguyên Tân Toái không sao cả mà nhướng mày.
“Biết cũng không sao, giết hết là được.” Nguyên Tân Toái còn hơi nóng lòng muốn thử.
Ân Niệm bình tĩnh nói: “Bạch gia có không ít người tài ba, Đế Hậu còn cùng một cấp bậc với ngươi, đây là chuyện của ta,
không thể để ngươi gặp nguy hiểm được”
Nàng hít sâu một hơi rồi khống chế Ma Nguyên Tố trong cơ thể tiết ra một chút, nhưng lại không nhiều lắm.
Trước mät dần dần xuất hiện từng viên Ma Nguyên Tố màu đen, chúng sắp hàng lại lơ lửng tạo thành từng hàng chữ.
Nguyên Tân Toái vừa thấy mấy hàng chữ này liền cười. “Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm” “Giết Đế Cơ trước!”
“Lại phá Bạch gia!”
“Ma tộc sẽ xuất thết”
“Thanh toán nợ máu!”
Ân Niệm rất chờ mong phản ứng của những tộc lão đó khi nhìn thấy từ đường trống rỗng và những câu này.
Nàng để lại Ma Nguyên Tố là để những người đó cảm thấy việc này do dư nghiệt của Ma tộc làm ra.
“Ngươi đến Hồng Nhan Lâu ngủ một lát, tránh làm họ cảm thấy ngươi ở Bạch gia lại không bắt được người của Ma tộc.” Ân Niệm nhìn Nguyên Tân Toái và nói: “Ta đi hoàng thành đổi Bách Biến lại đây.”
Nguyên Tân Toái nhíu mày: “Ngươi không ngủ với ta?”
Ngẫu Oa Oa nhà ai ngày nào cũng chạy ra bên ngoài như vậy!
“Ngủ cái gì?” Ân Niệm xoay người kinh ngạc nói: “Trước đó ngươi cứ nói ngủ, không phải thật sự ngủ đó chứ? Trước kia ngươi đã kéo thân thể của ta ngủ chung ở dưới chân núi Bạch Đầu rồi sao?”
Nụ cười trên mặt Nguyên Tân Toái lập tức biến mất, đôi mắt tuyệt sắc kia trở nên âm trầm: “Ngươi là Ngẫu Oa Oa của †a, không ngủ với ta thì ngươi muốn ngủ với ai hả?”
“Không, không phải…” Sắc mặt Ân Niệm trắng ra, ngủ khi nào? Ngủ như thế nào?
Ban đầu hăn nói là gối đầu… Chẳng lẽ là ngủ thật? “Ngươi ngủ là ngủ thế nào?” Ân Niệm vội vàng hỏi.
“Ngủ còn có thể ngủ thế nào? Nhäm mắt lại” Nguyên Tân Toái nhướng mày nhìn về phía nàng.
Ân Niệm thử hỏi: “Ta thì sao? Chính là, ngươi ngủ có c ởi quần áo của ta không?”
“VWì sao ngủ phải c ởi quần áo?” Nguyên Tân Toái vươn ngón tay ra chỉ vào Ân Niệm: “Ngươi nói mê sảng cái gì vậy.”
À ~ Thì ra hắn không hiểu.
Ân Niệm lập tức an tâm.
“Quên ta nói cái gì đi, ngươi cứ đi đến Hồng Nhan Lâu, đừng ở lại Bạch gia, tiện thể đưa ta đi hoàng cung luôn” Nếu không mở trận pháp lặng lẽ đưa nàng đi qua đó thì hiện tại nàng nhất định không vào được.
Nàng bảo Lạt Lạt bước vào pháp khí không gian của mình trước để không bị phát hiện.
Nguyên Tân Toái tìm một nơi tương đối yên lặng rồi đưa nàng qua đó.
Ân Niệm gỡ mặt nạ xuống liền nhìn thấy Bách Biến đang lung tung ở bên ngoài, cũng đỡ tốn công nàng đi tìm người.
“Chủ nhân!” Bách Biến lập tức biến thành hình dấng của Sí Minh Cẩu rồi chạy về hướng nàng: “Ngài tới quá trễ! Thiếu chút nữa Bách Biến chịu không nổi nữa rồi.”
“Xin lỗi bảo bảo” Ân Niệm bế nó lên.
Hiện tại hai bảo bảo đều về tới bên cạnh nàng, trái tim như được lắp đầy khiến Ân Niệm thở phào nhẹ nhõm.
“Đi, chúng ta đi xem Tô Lâm Yến kia” Ân Niệm mỉm cười đi về phía trước.
Chưa đi được hai bước thì họ nhìb thấy Trang Nhàn của Bách Thảo Sơn Trang mang theo một đống linh dược bước tới.
Ân Niệm sửng sốt rồi lập tức nghĩ tới thứ mà nữ nhân kia đưa cho mình.
“Bạch tiểu thư” Trang Nhàn cũng nhìn thấy Ân Niệm, lập tức cười chào hỏi.
“Ngươi tới làm gì?” Ân Niệm nhìn về phía những linh dược đó: “Chẳng lẽ là chuẩn bị cho Tô Lâm Yến?”