Hai Ma Ảnh Thú lạnh run ôm lấy nhau, ở đây khắp nơi đều là trận pháp, tùy tiện động vào trận pháp nào đó thì bọn chúng sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Đòi mạng! Đòi mạng chúng mài!
Hai Ma Ảnh Thú phát khóc.
Nhưng mà, hình như người đàn ông kia… Ngủ nữa rồi?
Bọn chúng ló đầu ra thăm dò, nhưng nam nhân quả nhiên vẫn không nhúc nhích.
“Ưm… Bọn chúng nhanh chóng chạy về Ma Giản. Không xong rồi! Niệm Niệm bị cướp đi rồi!
Ân Niệm hoàn toàn không biết mình đã trở thành cái gối cho người khác ngủ, nàng còn đang dạy dỗ Bạch Thiển Thiển.
“Tỷ đánh ta? Ta phải nói chuyện này cho các trưởng lão Bạch gia biết!” Bạch Thiển Thiển tức đến mức hai mắt đỏ bừng, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ.
Vốn dĩ Sí Minh Cẩu của Bạch Lộ là linh thú bậc trung, hiện giờ Bạch Lộ lại thức tỉnh thiên phú tu luyện, vậy sau này nàng †a phải làm sao đây?
“Có chuyện gì ồn ào vậy?”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, khiến Ân Niệm cứng đờ cả người.
Nàng chậm rãi xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Lâm ‘Yến đứng phía sau mình.
Hận thù lập tức xông thẳng lên não, khiến cho Ân Niệm không thể không cúi đầu che đi sát ý trong mắt.
Ân Niệm siết chặt nắm tay.
“Biểu tỷ.’ Bạch Thiển Thiển lập tức chạy tới chỗ Tô Lâm Yến: “Tỷ xem tỷ ấy làm muội bị thương rồi.”
Tay nàng ta bị xước một mảng lớn. Nhưng Tô Lâm Yến hoàn toàn không thèm nhìn đến Bạch Thiển Thiển, án mắt khiếp sợ nhìn Ân Niệm: “Bạch Lộ, tỷ? Linh
lực trên người tỷ là sao vậy?”
“Ta cũng không biết.” Ân Niệm mím chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại: “Có thể là do chất độc kỳ lạ kia, trong họa có phúc.”
“Bảo linh y nhanh chóng đến khám cho tỷ đi” Tô Lâm Yến dịu dàng mỉm cười, nhưng khi xoay người lại thì sắc mặt hoàn toàn u ám.
Sao có thể!
Bên cạnh nàng ta không thể có người song tu thú linh thứ hai!
Rõ ràng trong lòng nàng ta vô cùng chán ghét, nhưng để duy trì dáng vẻ cao quý của mình, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
“Được, vậy đến xem thử đi.” Ân Niệm cong môi, Tô Lâm Yến muốn tìm ra bí mật vì sao nàng có thể tu luyện sao?
Chỉ với mấy linh y trong hoàng cung Vạn Thú Quốc này sao có thể nhìn ra được mánh khỏe của Lão Độc Sư.
Nang không hề sợ hãi.
“Còn muội thì sao!” Bạch Thiển Thiển không cam lòng hỏi: “Biểu tỷ, tỷ ấy đánh muội.
““Thiển Thiển.” Một bàn tay đặt lên vai nàng ta, Bạch Thiển Thiển quay đầu thấy Ân Niệm mỉm cười: “Chuyện giữa tỷ muội chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, muội cần gì phải để… Biểu muội vất vả có đúng không?”
Ân Niệm nhấn mạnh ở từ “biểu”, cười nói.
Tô Lâm Yến vô thức nhíu mày.
Nàng ta cảm thấy “Bạch Lộ” có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào.
Tô Lâm Yến triệu tất cả linh y, gây động tĩnh khá lớn, khiến cho Đế Hậu cũng biết chuyện này.
“Ngươi nói gì?” Bà ta kinh ngạc nghe nô tì tới báo tin: “Ngươi nói Bạch Lộ thức tỉnh linh thế? Sao lại như vậy?”
Bên cạnh bà ta có một nam nhân tuấn tú đang ngồi, là Phong Tuần.
“Bạch Lộ?” Phong Tuần đặt ly xuống: “Không phải nói nàng ta bị trúng độc sao?”
Nô tì cúi đầu nói: “Đúng vậy, nhưng các linh y nói độc đã
được giải, hơn nữa quả thực đã thức tỉnh linh thể:
“Còn có chuyện kì lạ như vậy?” Phong Tuần nhướng mị, ngược lại có chút hứng thú với Bạch Lộ, hẳn nói với Đế Hậu: “Ta đi xem thử”
Đế Hậu phất tay, tâm trạng cực kỳ ‘Bạch Lộ” thật sự mạnh như vậy, chẳng phải sẽ uy hiếp đến địa vị của Yến Nhi nhà bà ta sao? Đế Hậu cảm thấy rất phiền lòng, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Ân Niệm ngồi trên ghế trong phòng, nhìn linh y kiểm tra cơ thể mình, nàng đã áp tu vi của mình xuống còn Linh Thể nhất trọng, dù sao cũng vừa thức tỉnh, khoa trương quá e là sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Mấy linh y này cũng không phát hiện ra điều gì.
“Thật đáng mừng!” Một linh y là người Bạch gia nói: “Không ngờ Bạch gia lại có người song tu thú linh!”
Linh y này mặt đỏ bừng nói với Ân Niệm: “Đại tiểu thư, ta lập tức truyền tin cho các vị trưởng lão của Bạch gia biết!”
Thế hệ trẻ tuổi của Bạch gia quả thật là có chút điêu tàn, tuy rằng Đế Hậu là người nhà Bạch gia, nhưng hiện giờ Đế Hậu cai quản Vạn Thú Quốc, hơn nữa cũng đã quá tuổi.
Đế Cơ đúng thật là thiên tài ngàn năm có một, nhưng… Đế Cơ họ Tô mài Đại diện cho hoàng thất của Vạn Thú Quốc!
Tiểu bối không ra tay, e là Bạch gia thật sự không ngóc đầu nổi trước các gia tộc khác.
Bạch Lộ là con gái dòng chính của Bạch gia.
Tô Lâm Yến bên cạnh siết chặt nảm tay, nàng ta cố gắng mỉm cười: “Chúc mừng biểu tỷ.”
“Biểu muội đừng khách khí.” Ân Niệm cười như không cười, nhấn rõ từng chữ: “So với Phượng Nguyên trời sinh như
muội thì ta còn kém xa.”
“Đúng rồi” Ánh mắt Ân Niệm u ám: “Không biết khi nào mới có thể nhìn thấy thần thú của Đế Cơ vậy?”
Nàng thấy Tô Lâm Yến không mang theo bảo bảo của nàng bên cạnh.
“Vội gì chứ?” Tô Lâm Yến nhìn nàng nói: “Đợi đến cuộc đấu thú ngày mai tỷ sẽ biết thôi.” Con tiểu phượng hoàng kia không biết nghe lời, không dạy dỗ tốt căn bản không dám mang ra dùng.
Xem ra là bị giam giữ ở chỗ Đế Hậu rồi, nàng không vào được chỗ của Đế Hậu.
Ân Niệm cúi đầu, giấu đi sát ý lạnh như băng trong mắt: “Được, ta rất mong chờ đó.”
Bách Biến quỳ bên chân nàng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Lâm Yến.
Trong mắt hiện lên sự chán ghét giống hệt Lạt Lạt. Chậc! Sao người này trông như một con gà mái vậy? Xấu quá đi.
Sớm muộn gì cũng phải đào Phượng Nguyên của nàng ta ra, đều là của chủ nhân.
Bách Biến li3m môi, bắt đầu rục rịch.
“Tuần ca ca?” Tô Lâm Yến vốn muốn đi, nhưng vừa quay đầu thì thấy Phong Tuần bước vào.
Nàng ta nhất thời cảm thấy khó chịu, Phong Tuần là vị hôn phu của nàng ta, sao có thể thản nhiên vào khuê phòng của nữ nhân khác như vậy chứ?
“Nghe nói ngươi thức tỉnh linh thể?” Phong Tuần nhìn Ân Niệm, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vừa mới kết vảy của nàng, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Nữ nhân thì nên xinh đẹp như hoa, nếu gương mặt này của nàng không xinh đẹp, thì sau này không thể xem như một nữ nhân nữa.
“Ừm” Ân Niệm lạnh lùng.
“Mặt đã như vậy rồi, sao không che lại?” Phong Tuần bất mãn nhíu mày.
Ân Niệm cười lạnh: “Ta thấy ngươi cũng đâu có đẹp trai, sao ngươi lại tự tin thế nhỉ?”
“Tỷ nói gì vậy!” Tô Lâm Yến vừa mới cao giọng, lại nhớ ra Phong Tuần cũng đang ở đây, nàng ta nên tỏ ra ôn hòa mới đúng, vội vàng hạ giọng nói: “Biểu tỷ, tỷ không thể vì mặt mình bị thương mà chê người khác chứ.”
“Tỷ như vậy đúng là… AI” Tô Lâm Yến mới nói được một nữa đã hét lên, bởi vì Bách Biến nhảy lên, dùng móng vuốt cào. nàng ta! Nữ nhân này cứ nói không ngừng phiền chết được!
‘Tô Lâm Yến không kịp né tránh, chật vật ngã xuống đất.
“Càn quấy!” Phong Tuần tức giận, muốn đá Bách Biến một cái.
“Ngươi dám!” Ân Niệm đột nhiên la lên: “Hiện giờ ngươi dám ra tay với ta, ngươi nghĩ Bạch gia sẽ tha cho ngươi sao?” Thiên phú của nàng bây giờ đối với Bạch gia mà nói như thể nhặt được bảo vật, nhất định sẽ che chở nàng.
“Tuần ca ca!” Tô Lâm Yến túm lấy Phong Tuần, áp chế sự độc ác trong mắt, dịu dàng nói: “Bỏ đi, ta không sao.”
Phong Tuần không đồng ý nhìn Tô Lâm Yến: “Yến Nhị, là nàng quá hiền rồi, mới để người ta bắt nạt nàng như vậy.”
“Bạch gia là nhà ngoại ủa Yến Nhi, ta nể mặt Bạch gia bỏ qua cho ngươi lần này.” Phong Tuần kiềm nén cơn giận, dẫn Tô Lâm Yến rời đi.
Ân Niệm cũng không thèm nhìn lấy một cái. Bạch Thiển Thiển thấy nàng dám ra tay với cả Tô Lâm Yến, nhất thời giật mình, người tỷ tỷ này của nàng ta hình như thật sự không giống trước kia nữa rồi
Ân Niệm quay đầu nhìn Bạch Thiển Thiển: “Phong Tuần đó là người của Phong Gia ở Ngũ Châu sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Thiển Thiển liếc nàng một cái: “Uổng công tỷ ngày nào cũng theo sau người ta, ngay cả chuyện này cũng không biết sao?”
“Nhưng mà tỷ cũng đừng mơ mộng nữa.” Bạch Thiển Thiển cười lạnh: “Đó là nam nhân của Đế Cơ! Tỷ không xứng.”
Ai ngờ Ân Niệm lại cong môi.
Phong gia của Ngũ Châu? Là gia tộc khiến Lão Yêu Bà hận đến nghiến răng nghiến lợi suốt ngày đó sao?
Vậy thì tốt quá rồi, nàng còn sợ tìm người quá phiền phức, hóa ra người của Phong gia lại ở ngay trước mắt nàng?