Nghịch Thiên Tiêu Dao Kiếp
Chương 1: Xuyên qua
Buổi đêm, mùa đông, tuyết rơi đầy trời tạo thành một khung cảnh trắng xóa.
“Đẹp thật!”Một cô gái khoảng 28 tuổi đưa tay chạm nhẹ vào một bông tuyết, với hơi ấm từ bàn tay làm cho bông tuyết tan dần tạo thành một giọt nước trong suốt óng ánh.
“Nhưng nếu trời không lạnh thì càng tuyệt vời hơn a!”
Lấy tay quấn chiếc khăn quàng cổ một vòng, lại nhìn chiếc túi chứa hồ sơ xin việc, nàng chỉ biết thở dài.
“Ài, biết đi đâu tìm công việc bây giờ!” Nàng tên họ đầy đủ là Tô Nguyệt Dao, vốn là một đứa trẻ mồ côi được tìm thấy ở một bãi rác, viện trưởng đã thu nhận và cho nàng theo họ của viện trưởng, ở đó tuy khổ cực nhưng vô cùng vui vẻ. Vì biết cô nhi viện không có đủ tiền bạc để cho nàng học đại học nên khi học xong cấp 3 nàng liền xin làm thêm. Chẳng biết qua bao nhiêu công việc thì cuối cùng nàng cũng đã tốt nghiệp đại học.
Mang theo tâm trạng vui mừng nàng bắt đầu đi xin việc khắp nơi, cuối cùng được nhận vào một công ty lớn, nàng chăm chỉ làm việc, rồi sau ba năm cực khổ cuối cùng nàng đã leo lên chức trưởng phòng. Mọi thứ dường như sẽ rất thuận lợi nếu như nàng không gặp lão giám đốc dê xồm đó.
Một lần hắn định bỏ thuốc nhưng nàng may mắn thoát được, sau đó liền đánh cho hắn một trận.
Ngày hôm sau vào công ty thì tên đó liền kiếm cớ để ép buộc nàng thôi việc, lại truyền tin ra ngoài nào là nàng trốn thuế, gian lận hợp đồng, quyến rũ lão khiến cho chẳng công ty nào dám nhận nàng nữa.
Mẹ nó, ai thằm quyến rũ một lão già gần năm mươi tuổi chứ!
Cũng chỉ có những đứa lẳng lơ mới làm như vậy thôi!
Nhìn bản thân mình qua tấm kính của một cửa hàng, nàng chỉ biết lí do đều tại mình mà ra a.
Chỉ thấy trong tấm kính là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, đôi môi không cần son nhưng lại đỏ hồng, lông mi dài cong, chiếc mũi cao thon nhỏ nhắn, đôi mắt bồ câu mang vẻ thánh khiết vô cùng động lòng người, một đầu tóc đen tuyền dài mượt như thác nước xỏa tung sau lưng, thân mặc một bộ váy công sở làm lộ ra dáng người yêu kiều của nàng. Bộ ngực căng tròn đầy đặn ẩn hiện qua lớp áo sơ mi màu trắng, ít nhất cũng phải cup D nha, cái eo nhỏ nhắn tưởng chừng chỉ cần hơi dùng sức liền gãy, cùng với một đôi chân dài thon gọn được phô bày ra ngoài.
Kết hợp tất cả lại có thể nói là rất kích thích tính phạm tội của nam nhân.
Nếu cơ thể này đã mang tới phiền phức thì liệu nàng có ghét nó không?
Không nha, huống hồ cơ thể này của nàng vô cùng đẹp nha, chẳng có lí do nào để nàng phải ghét nó cả.
“Sao mình lại không đi làm diễn viên nhỉ?”
“Mình điên rồi.”Nếu nàng làm diễn viên mà không có hậu trường thì chắc chắn phải dính tới quy tắc ngầm a, nàng chưa muốn mất đi sự trong trắng đâu!
Đúng, nàng là một xử nữ. Đối với nàng thì việc tiếp xúc thân thể với người khác giới cao nhất là một cái ôm xã giao.
Và thế là mọi người có thể thấy cảnh như thế này. Một cô gái xinh đẹp đứng trước một cửa hàng, thỉnh thoảng lại lắc đầu rồi lầm bầm gì đó khiến mọi người không khỏi hoài nghi liệu nàng ta bị khùng.
Sau một hồi suy nghĩ vẫn vơ, Nguyệt Dao chợt nhận mình phải về nhà. Cô vừa đi vừa nhìn quanh cảnh xung quanh.
Bầu trời lạnh giá nhưng cũng không làm giảm sự năng động vốn có, tiếng xe cộ qua lại, tiếng cười đùa của các cặp đôi đang đi dạo phố.
Thật…yên bình nhỉ?
“Ai, về nhà thôi!”
Thế nhưng cuộc đời vốn đầy những bất ngờ, nàng đang đi theo vỉa hè thì bỗng nghe một tiếng.
Oanh…!
Đầu óc nàng như bị cái gì đập mạnh vào làm cho choáng váng, hai mắt liền tối sầm, thân thể bị văng ra, nàng bỏ qua cảm giác đau đớn thấu tim cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh những người xung quanh đang kinh hô nói gì đó, chỉ có điều là nàng không nghe rõ.
Một ý nghĩ hiện ra không tốt hiện ra trong đầu nàng, chính mình đã bị tai nạn giao thông đi.
Cái gì vậy chứ! Như thế cũng qua xui xẻo rồi đi, mình đang đi trên vỉa hè mà cũng bị tai nạn sao?
Chính mình còn sống chưa đủ mà.
Lúc này bỗng trong đầu nàng vang lên một giọng nói.
“Ngươi có muốn sống không?”
Nàng chỉ muốn cười thôi, sao lại giống như trong tiểu thuyết mình đọc thế này, khi chết sẽ có thần tới ban cho bạn một cuộc sống mới.
Nhưng nếu như dùng lực lượng thần tiên thì có thể lí giải giọng nói trong đầu nàng.
“Ta muốn sống.”Con người ai mà không muốn sống chứ, huống chi nàng còn có rất nhiều việc phải làm.
“Được rồi, dù gì ngươi cũng là kẻ nhận được ân tình. Ở thế giới mới sống cho tốt.”
Lời vừa dứt, nàng cảm thấy đôi mắt tối sầm lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!