Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 1 - Chương 3: Phó Thác
Vạn Ngọc Như thấy thiếu niên trên người đầy máu nằm bất tỉnh nhân sự ở dưới đất, tâm tình không tự chủ được cả người nàng khẽ run lên, hai hàng lệ chợt tuôn rơi.
Bất chấp trong người đang mang bệnh, Vạn Ngọc Như không kìm được lòng mình, nàng nhoài người về phía thiếu niên ngả người ngồi dưới đất bên cạnh hắn.
Sau đó hai tay nàng đặt lên vai thiếu niên rồi dùng hết sức đẩy lay động bờ vai hắn, trên mặt nàng tỏ ra rất lo lắng miệng thì thều thào vừa khóc vừa gọi với giọng nói run run: ” Đại ca ! Huynh làm sao vậy, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.”
Gọi vài câu nhưng vẫn không thấy thiếu niên có động tĩnh gì, Ngọc Như quay người lại đưa mắt nhìn Hà đại phu mếu máo. “Hà đại thúc, thúc xem huynh cháu.”
Hà đại phu ngồi gần đấy thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu vài cái nhưng không nói gì cả, lão liền rời khỏi ghế đứng dậy đi lại bên cạnh thiếu niên rồi kiểm tra cả người y một lượt. “Nó không sao, vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, chỉ là do mất sức quá nhiều nên mới bất tỉnh như vậy, cứ để nó nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại thôi”.
Nói xong, Hà đại phu lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa cho vào miệng thiếu niên rồi quay qua Lâm Thiết Sơn trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Lâm tổng quản, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài còn muốn giấu ta nữa sao?”
Bị Hà đại phu dùng ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Thiết Sơn thở dài một tiếng nói: “Chuyện này nói ra thì hơi dài dòng, ta định để ngài sau khi trị bệnh cho Ngọc Như xong mới nói cho ngài biết, thật không ngờ đám người Bát Quái Môn lại tìm đến nhanh như vậy.”
Lâm Thiết Sơn ngừng lại một chút lại nói tiếp: “Bây giờ cứu người là chuyện cấp bách, thế này đi, ngài chờ cho Đình Phong tỉnh dậy rồi hỏi nó, ta bây giờ phải nhanh chóng lên đỉnh Quá Nha để tiếp ứng cho bọn họ đã.”
Nghe Lâm Thiết Sơn nói vậy, ánh mắt Hà đại phu lóe lên một cái, gật đầu nói: “Thế cũng được, ngài mau tới đó đi ở đây đã có ta lo rồi.”
Sau đó Lâm Thiết Sơn quay sang dặn dò Ngọc Như vài câu, rồi ôm quyền cáo từ Hà đại phu.
Thời gian cấp bách cho nên Lâm Thiết Sơn không dám chần chừ thêm chút nào nữa, đột nhiên cả người hắn nhoáng một cái, không biết là đã thi triển loại thân pháp gì mà chỉ trong thoáng chốc đã ra tới lối vào của thông đạo, sau đó hắn nhanh chân đi vào.
Hà đại phu nhìn theo bóng lưng của Lâm Thiết Sơn biến mất trong thông đạo thở dài một tiếng, sau đó lão quay sang phân phó Diệp Khôn một tiếng, đưa Ngọc Như trở về phòng nghỉ ngơi và cứu tỉnh thiếu niên đang nằm bất tỉnh dưới đất.
***
Đêm hôm đó, lúc này đã là canh hai.
Bên ngoài hồ nước có một phiến đá lớn như một cái bàn được đặt ở phía cuối góc hồ, lúc này ở trên phiến đá có hai bóng người đang ngồi đối diện với nhau thì thào nói chuyện gì đó.
Tuy trời tối, nhưng nhờ có ánh trăng mờ ảo trên cao chiếu xuống, cho nên cũng có thể nhìn thấy được diện mạo của hai người. Hai người này một già một trẻ đúng là Hà đại phu và Diệp Khôn, không biết hai người có chuyện gì mà đêm hôm lại ở chỗ này.
Nhìn vào hai người thì thấy sắc mặt của Hà đại phu tỏ ra rất nghiêm nghị, còn sắc mặt của Diệp Khôn lại rất cổ quái và khó hiểu.
Diệp Khôn không biết được sau khi Hà đại phu cứu tỉnh thiếu niên kia rồi đã nói chuyện gì với hắn, mà lại khiến cho lão phải hẹn mình đêm hôm ra đây nói chuyện cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy.
Đang nói về một vấn đề nào đó, đột nhiên hai người ngồi chầm mặc một lúc, rồi Hà đại phu lên tiếng nói: “Diệp Khôn, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tự nhiên Hà đại phu hỏi tuổi của mình, trong lòng Diệp Khôn cảm thấy rất khó hiểu, hắn nghĩ mãi không ra tại sao Hà đại phu lại hỏi vậy, bèn nói: “Con năm nay mười bốn tuổi rồi.”
“Đúng thế! Con năm nay đã mười bốn tuổi rồi, và cũng theo ta được bảy năm rồi.” Hà đại phu đáp.
“Vâng! Nhưng tại sao người lại hỏi con điều này ạ.” Diệp Khôn nghi hoặc hỏi lại một câu.
“Không vội, rồi ta sẽ nói cho con biết.” Hà đại phu mỉm cười nói.
“Ta hỏi con như vậy ý muốn nói là con bây giờ đã trưởng thành, biết suy nghĩ nặng nhẹ rồi. Bảy năm qua ở bên cạnh ta, ta rất rõ tính tình và bản chất của con. Con tuy là người thông minh, nhưng bản chất quá thật thà, rất dễ bị những người khác lừa gạt, vì thế nếu để cho con hành tẩu giang hồ có chút bất lợi, cho nên sau này con phải tỉnh táo mới được.”
Hà đại phu nghỉ một chút lại nói tiếp.
“Cả đời ta bây giờ trên đời này đã không còn người thân, người mà ta có thể tin tưởng nhất ngoài con ra thì không còn ai khác. Hôm nay ta muốn nhờ con một việc và cũng muốn nói cho con biết một chuyện.”
“Việc đầu tiên ta muốn nhờ con là hãy giúp ta chăm lo cho nha đầu Ngọc Như thật tốt, và đưa nó tới Bạch Hạc Sơn Trang ở Kính Châu phía nam Việt Quốc. Việc thứ hai ta muốn nói với con là ta không phải họ Hà mà ta họ Tiêu tên thật là Dực Phong, cách đây mười năm năm ta vốn là một thầy thuốc nổi tiếng ở Kính Châu nhưng do đắc tội với Bạch Hạc Sơn Trang nên bị người ta truy sát, khi đó đang trong lúc nguy cấp ta được chính con gái của trang chủ Bạch Hạc Sơn Trang cứu giúp, cho tới nay ta vẫn không hiểu tại sao cô ta lại cứu ta, nhưng dù sao cô ta đã cứu ta một mạng.”
“Sau đó ta lưu lạc đến Thanh Châu, có một lần ta gặp được cha của nha đầu kia, lúc đó hắn bị người ta truy sát bị thương rất nặng nếu không cứu chữa kịp thời sẽ chết, đồng cảm với hắn ta không ngần ngại ra tay cứu hắn. Sau đó vì cảm kích ta hắn đã mời ta gia nhập vào Vạn Kiếm Sơn Trang, lúc đó ta mới biết hắn là thiếu chủ Vạn Kiếm Sơn Trang, Vạn Đình Thiên. Vì không muốn dính níu đến giang hồ nữa, cho nên ta đã từ chối lời đề nghị đó, nhưng do hắn đối với ta một lòng chân thành, thế là ta đã kết bái huynh đệ cùng hắn. Tiếp đó chúng ta chia tay, ta tới Hà Gia thôn lấy tên là Hà Nhất Quy hành nghề y ở đó. Khoảng một năm sau đó, ta nhận được thiệp mừng của hắn, thật không ngờ người hắn lấy làm vợ lại là con gái của trang chủ Bạch Hạc Sơn Trang.” Hà đại phu nói đến đây thì thở dài một tiếng.
Tiếp đó ông lại nói
“Con là người thông minh, nghe ta nói đến đây chắc con cũng đã hiểu, một bên là huynh đệ kết nghĩa của ta, một bên là ân nhân cứu mạng của ta, hôm nay bọn họ gặp chuyện ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Mặc dù họ Lâm kia đã đi trước nhưng ta vẫn có dự cảm không lành, bây giờ ta phải đi giúp họ một tay. Còn về việc trị bệnh cho tiểu nha đầu kia thì đành nhờ cả vào con, dù gì thì mấy năm qua đi theo ta con cũng đã học được một phần y bát của ta rồi. Nếu không có ta ở đây thì dựa vào con cùng với sự chỉ dẫn của ta thì vẫn đủ khả năng để trị bệnh cho nha đầu kia đấy. Ở đây ta đã chuẩn bị tất cả rồi, con hãy làm theo những gì ta đã ghi lại là được.”
Diệp Khôn ngồi nghe Hà đại phu nói từ đầu đến giờ khiến cho tâm trạng của hắn biến đổi liên tục, hắn biết Hà đại phu nói ra những lời này có thể sẽ là lần cuối cùng được nghe lão nói, hai mắt hắn đỏ hoe mặt hơi rưng rưng, nhưng hắn cố kìn nén không bộc lộ ra ngoài, tại vì trời tối nên Hà đại phu cũng không biết được bộ dạng của hắn bây giờ.
Trầm mặc một lúc lâu Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu nghiêm nghị nói: “Người yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt những gì người đã giao phó.”
“Tốt, Diệp Khôn ta rất tin tưởng ở con, con hãy ở đây chờ khi nào bệnh tình của nha đầu kia khỏi hẳn rồi hãy đi, thời gian cấp bách ta phải đi ngay rồi, con ở lại hãy bảo trọng.” Thấy Diệp Khôn tỏ ra như vậy, Hà đại phu hài lòng nói.
Nói rồi Hà đại phu đứng dậy quay lưng hướng về phía thông đạo trong núi đi tới.
Diệp Khôn nhìn bóng lưng đen xì của Hà đại phu dần rời xa, đột nhiên hắn gọi lớn rồi quỳ xuống dập đầu vái ba cái: “Sư phụ!”
Nghe thấy Diệp Khôn gọi mình hai tiếng “Sư phu” Hà đại phu chuẩn bị bước vào thông đạo cả người khựng lại, rồi lão thì thào một câu chỉ có lão mới nghe được: “Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan, hi vọng cuộc đời con sau này sẽ tốt đẹp.”
Hà đại phu bước vào trong thông đạo rồi mất hút, không gian xung quanh thung lũng trở lại với vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.
Một lúc lâu sau Diệp Khôn đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, cả đêm hôm đấy hắn thức trắng cả một đêm không sao ngủ được.
***
Trước mặt Diệp Khôn là một bọc vải được gói lại rất cẩn thận do Hà đại phu để lại cho hắn, nhìn cái bọc trước mặt hắn lại nhớ tới những gì Hà đại phu nói với hắn đêm qua, hắn thở dài một tiếng rồi cởi bọc vải đó ra xem.
Mở bọc vải ra xem thì hắn thấy bên trong có ba cuốn sách, một cuốn trông còn khá mới, hai cuốn còn lại đã cũ theo thời gian, bên cạnh đó còn có năm bình thuốc và một lá thư. Cuối cùng là một xấp ngân phiếu trị giá lên đến năm ngàn vạn, cùng với một trăm vạn bạc trắng.
Diệp Khôn nhìn xấp ngân phiếu và đống bạc trắng mà hoa hết cả mắt, từ trước đến giờ hắn chưa được thấy số tiền lớn như vậy cả.
Hít vào một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình tĩnh, Diệp Khôn vội gạt bỏ mọi ý nghĩ trong đầu đi, rồi cầm lá thư lên mở ra đọc qua một lượt.
Nội dung trong thư có nói: Ba cuốn sách Hà đại phu để lại trong đó có một cuốn là tâm đắc của cả cuộc đời lão trong thời gian hành nghề y ghi chép lại, hai cuốn còn lại là do tổ tiên để lại, một cuốn là dược phương, một cuốn là bí kíp võ công.
Năm bình thuốc kia thì trong đó có một bình màu đỏ là thuốc trị bệnh cho Ngọc Như, còn bốn bình còn lại đều là thuốc quý giá mà Hà đại phu đã dựa vào cuốn dược phương tổ tiên để lại luyện chế ra. Chúng có công hiệu rất tốt và kỳ diệu, có điều trên mỗi bình thuốc không có ghi tên thuốc là gì.
Cuối cùng là số tiền mà Hà đại phu tích cóp được hồi còn ở Kính Châu, số tiền này trước lúc rời khỏi Hà Gia Thôn lão đã mang theo, bây giờ để lại cho Diệp Khôn lo việc gia đình ổn thỏa và làm lộ phí dùng trong quá trình đưa Ngọc Như về tới Bạch Hạc Sơn Trang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!