Nghịch Thiên Tu Tiên - Quyển 2 - Chương 183: Cổ Kiếm Môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nghịch Thiên Tu Tiên


Quyển 2 - Chương 183: Cổ Kiếm Môn


Lời của Diệp Khôn vừa dứt, sắc mặt của thiếu niên và thiếu nữ tỏ ra vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Theo Diệp Khôn nói, thì hắn đã đến chỗ này lâu rồi, và đã chứng kiến toàn bộ quá trình mà hai người ta tay giết đám người kia, hơn nữa hắn còn nhìn ra lai lịch của hai người nữa.

Việc này đúng là quá bất ngờ, xem ra đối phương là một người không đơn giản, thần thông ẩn nặc và sự hiểu biết rất rộng, nếu không phải thiếu niên vốn tu luyện một loại bí thuật đặc thù, cho nên mới cảm ứng được sự có mặt của người khác ở gần mình khi đối phương ẩn thân thì cũng khó mà biết được.

Chẳng qua bí thuật đó cũng có hạn chế về phạm vi của nó, vừa rồi trong lúc ẩn thân Diệp Khôn đã có hành động nhỏ, cho nên thiếu niên mới có thể cảm ứng được đấy.

Thiếu niên và thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt hai người trở lên âm trầm rất nhiều, đối phương đã nhận ra lai lịch của mình, hơn nữa biểu hiện ra ngoài lại rất bình tĩnh, người này không hề giống với đám người khi nãy, chắc chắn là rất khó đối phó.

“Hai vị, tại hạ chỉ là hiếu kỳ mới chạy đến chỗ này xem qua một chút thôi, nếu đã không còn gì nữa thì ta xin cáo từ.” Thấy biểu hiện của hai người có vẻ không ổn, Diệp Khôn cũng không muốn xảy ra xung đột với họ, hắn vội lên tiếng nói.

Sở dĩ Diệp Khôn nói như vậy là để rút lui, bởi vì vừa rồi những gì hai người này nói với nhau hắn đã nghe thấy, không biết lai lịch của bọn họ như thế nào, nhưng rõ ràng bọn họ không muốn người khác biết về mình.

Mà vừa rồi thực lực của hai người Diệp Khôn đã được chứng kiến qua, hắn mặc dù không sợ, nhưng cũng rất kiêng kỵ, thực lực của kiếm tu không như những tu sĩ bình thường, hắn cũng có thể được coi là một kiếm tu, cho nên hắn biết rõ điều này.

Không đối kháng với hai người này là điều tốt nhất.

“Đạo hữu, nếu như đã đến thì ở lại luôn đây đi, ngươi đã nhận ra huynh muội ta là Kiếm Tu thì không thể để ngươi đi được.” Thấy Diệp Khôn đang định quay người rời đi, sát khí trên mặt thiếu niên hiện lên, lạnh lùng nói.

Dứt lời, vẻ mặt thiếu niên trầm xuống, bên ngoài cơ thể y linh quang lóe lên, một tầng phòng hộ liền xuất hiện, cự kiếm ở phía sau lưng y run lên nhè nhẹ, như thể muốn rút ra khỏi vỏ ngay lập tức.

Thiếu nữ bên cạnh biểu hiện cũng như vậy, sắc mặt nàng trở lên âm lệ đến lạ thường, khí tức trên người đột nhiên cũng tăng lên, đồng thời thả ra một tầng hồng quang hộ thể, toàn thân nàng được đặt vào tư thế chiến đấu, tùy thời có thể xuất kiếm ra tay.

Hành động của hai người khiến cho Diệp Khôn phải nhíu mày, không nghĩ tới mình đã có ý rút lui mà đối phương lại không buông tha cho như vậy, tu tiên giới đúng là hiểm ác khó lường, nếu muốn được yên ổn thì còn phải xem thực lực của mình mạnh đến đâu, ở một thế giới dựa vào thực lực, cường giả vi tôn là phải như vậy đấy.

Thở dài một tiếng, quả thực Diệp Khôn không muốn động thủ tý nào, vẻ mặt hắn trở lên âm trầm, tinh quang trong mắt hắn lóe lên, dường như đã nghĩ ra được cách ứng phó, để xem hai người này có hiểu chuyện thấy khó mà rút lui không.

Hít vào một hơi thật sâu, hai tay Diệp Khôn lắm chặt, pháp lực trong cơ thể hắn được điều động lên đến cực hạn, tốc độ vận chuyển trong cơ thể nhanh đến mức khó tả, đồng thời hắn thao túng Tiểu Kim Kiếm trong thức hải đem lực lượng của nó bộc phát ra toàn cơ thể.

“Oanh!” một tiếng nổ lớn từ bên trong cơ thể Diệp Khôn truyền ra.

Ngay lập tức, khí tức trên người hắn tỏa ra tới mức cực hạn có thể, thoáng cái đã tiếp cận đến khí tức của một tu sĩ Trúc Cơ Sơ kỳ, thậm trí còn mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng tu vi của hắn vẫn ở Luyện Khí Kỳ đại viên mãn.

Không dừng lại ở đó, không thấy Diệp Khôn có động tác gì, đột nhiên Thủy Linh Kiếm run lên, tự động bay ra khỏi vỏ, sau đó nó bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi kiếm thì chỉ thẳng lên trời, còn đốc kiếm thì đặt ngay sát đỉnh đầu hắn.

Chớp mắt một cái, từ trên thân Thủy Linh Kiếm bộc phát ra linh quang chói mắt, hào quang khuếch tán ra đem toàn thân Diệp Khôn bao phủ vào trong.

Thoáng cái, hào quang vụt tắt, nhìn lại thì không thấy Thủy Linh Kiếm đâu nữa, nhưng bên ngoài cơ thể Diệp Khôn lại xuất hiện hư ảnh Tiên Kiếm, một luồng kiếm khí bức người từ cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho người khác cũng phải thấy run sợ khi đối mặt với hắn, nhìn hắn lúc này cứ như là một Kiếm Thần vậy.

Diệp Khôn bộc lộ thực lực ra ngoài khiến cho thiếu niên và thiếu nữ kinh hoảng, hai người bị uy áp đáng sợ của hắn bức lui về phía sau hơn một trượng, sắc mặt lúc này đột nhiên trở lên xám trắng cảm thấy hít thở không thông, đồng thời trên mặt tỏ rõ sự sợ hãi ra bên ngoài.

Khoảng cách giữa hai bên đã gần năm mươi trượng rồi mà còn bị như vậy, nếu ở gần hơn nữa thì không biết cảm giác sẽ như thế nào đây.

Cả hai đều không thể tưởng tượng được thực lực của Diệp Khôn lại đến tình trạng như này, chẳng trách vừa rồi hắn vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh như vậy.

Điều khiến hai người sợ hãi hơn nữa là, khí tức trên người Diệp Khôn lại tăng vọt lên tới mức khó tin, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận với tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, không lẽ đây mới là thực lực chân chính của đối phương?

Rất khó hiểu, mặc dù sợ hãi, nhưng hai người vẫn đem thần thức của mình đảo qua người của đối phương để kiểm tra xuy đoán của mình xem thực hư đúng hay sai.

Thật kinh ngạc, thần thức của hai người có đảo qua đảo lại mấy lần đi chăng nữa, nhưng vẫn thu được kết quả như nhau, rõ ràng tu vi của đối phương vẫn chỉ là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn mà thôi, không hề có sự tấn cấp ở đây, thế nhưng khí tức lại tăng vọt lên như vậy…không lẽ là do bí thuật.

Không hiểu được, nhưng đây cũng là lý do duy nhất để khẳng định điều này, thế nhưng, còn một điều nữa khiến cho hai người phải kinh sợ khác nữa, đó chính là hư ảnh Tiên Kiếm và luồng kiếm khí đáng sợ ở bên ngoài cơ thể của hắn.

Bản thân là kiếm tu cho nên hai người có thể cảm thụ được sự đáng sợ của Tiên Kiếm này, nếu một khi đối phương ra tay, thì có thể nhất kích tất sát kẻ thù của mình dễ như trở bàn tay.

Một đối thủ mạnh như vậy, quả thật hai người cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào, cho dù bình thường thực lực của kiếm tu hơn xa cùng giai rất nhiều đấy, thế nhưng người ở trước mắt lại để cho hai người có một dự cảm rất nguy hiểm.

Bên cạnh đó, không hiểu tại sao hai người lại có một cảm giác rất quen thuộc với khí tức từ trên người Diệp Khôn tỏa ra, chính xác mà nói thì sự quen thuộc đó là từ luồng kiếm khí kia mà ra.

Hít vào một hơi thật sâu, thiếu niên và thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả hai người âm thầm truyền âm nói gì đó với nhau một hồi.

“Vị đạo hữu này, nếu như tại hạ đoán không nhầm thì ngươi cũng là một kiếm tu?” Đột nhiên, sắc mặt của thiếu niên trở lên kinh ngạc, sau đó đem ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Khôn hỏi.

“Đạo hữu cũng có con mắt tinh tường đấy, hai người đã biết ta là kiếm tu rồi, thì cũng ở lại chỗ này luôn a.” Biểu hiện của đối phương như vậy khiến cho Diệp Khôn cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt thì tỏ ra âm trầm lạnh lùng nói.

“Thực sự là Kiếm tu? Hơn nữa…không lẽ đạo hữu là hậu nhân của Vạn Kiếm Môn?” Thấy Diệp Khôn khẳng định bản thân là kiếm tu, nhất thời thiếu niên không để ý đến lời nói phía sau của hắn nữa, mà hơi ngẩn ra, sau đó như nghĩ tới điều gì nói.

“Huynh nói cái gì? Hậu nhân của Vạn Kiếm Môn ? Làm sao có thể chứ ?” Ở bên cạnh, thiếu nữ vừa nghe thiếu niên nhắc đến Vạn Kiếm Môn, trên mặt nàng thoáng ngẩn ra, sau đó tỏ ra hết sức kinh ngạc.

“Theo ta được biết tu tiên giới chỉ có hai môn phái Kiếm Tu xuất hiện từ thời thượng cổ cho tới nay, đó chính là Vạn Kiếm Môn và phái ta Cổ Kiếm Môn. Hắn cũng là kiếm tu, nhưng thần thông lẫn thần khí đều không giống phái ta, mà chỉ có một chút tương đồng về khí tức mà thôi, hắn không phải hậu nhân của Vạn Kiếm Môn không lẽ là của phái ta?” Thiếu niên lên tiếng giải thích cho thiếu nữ.

“Huynh nói có lý, nhưng Vạn Kiếm Môn đã bị diệt môn từ nhiều năm trước, làm sao hắn lại là…” Thiếu nữ vẫn tỏ ra nghi ngờ lên tiếng.

“Sao lại không thể? Trong điển tịch có ghi lại Vạn Kiếm Môn và Cổ Kiếm Môn đều đã bị diệt môn, chỉ còn được người ta biết đến trong truyền thuyết mà thôi. Chúng ta có thể đứng ở đây, sao hắn lại không thể?” Trước sự nghi ngờ của thiếu nữ, thiếu niên vẫn không tỏ ra bất mãn mà giảng giải thêm, y biết, dù sao thì kiến thức của nàng ta còn hạn chế nên không biết được những việc này.

“Điều này…” Lời nói của thiếu niên hoàn toàn thuyết phục, cho nên nghe đến đây thiếu nữ không còn gì để nói nữa, nàng chỉ còn cách lẳng lặng đứng ở một bên quan sát.

Trong khi nói chuyện, hai người không hề dùng truyền âm mật thuật nói với nhau, cho nên những gì họ nói Diệp Khôn đều nghe thấy hết.

Lúc này thì hắn mới xác định rõ, hóa ra hai người đúng là tu sĩ đi theo đường Kiếm tu thật, hơn nữa còn là hậu duệ của một môn phái kiếm tu đã xuất hiện ở thời thượng cổ, Cổ Kiếm Môn.

Từ khi có được Vạn Kiếm Quyết, Diệp Khôn cũng đã biết được lai lịch của nó và vẫn lưu ý tìm kiếm tung tích của Vạn Kiếm Môn trên những điển tịch cổ khi có cơ hội, mặc dù tin tức tìm được chỉ rải rác quá ít ỏi, nhưng trong lúc tìm kiếm hắn cũng đã thấy qua một mẩu thông tin nhỏ khác nói về Cổ Kiếm Môn.

Nhờ đó hắn mới biết được, ngoài Vạn Kiếm Môn ra thì Cổ Kiếm Môn cũng là một môn phái Kiếm tu khác cùng thời lúc bấy giờ, chỉ là tin tức về Cổ Kiếm Môn quá ít ỏi, hơn nữa Diệp Khôn tìm hiểu chủ yếu là về Vạn Kiếm Môn, cho nên tin tức về Cổ Kiếm Môn hắn không thèm để ý đến làm gì cho mệt.

Đến lúc này nghe thiếu niên nhắc đến Cổ Kiếm Môn, trong đầu Diệp Khôn mới lóe lên tin tức về nó, hắn cũng tỏ ra khá là kinh ngạc, theo hắn biết thì đúng như hai người kia đã nói, Cổ Kiếm Môn cũng đã theo chân Vạn Kiếm Môn bị diệt môn nhiều năm trước kia rồi, thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hậu nhân của môn phái đó ở đây, đúng là hơi bất ngờ.

“Hai người đúng là hậu nhân của Cổ Kiếm Môn? Nếu đã thế thì chuyện này bỏ qua đi, chúng ta đều là hậu nhân của tiền phái đã bị diệt tuyệt ở Tu tiên giới, ta và hai người đều không muốn để người khác biết về lai lịch của mình, nhưng giữa chúng ta lại khác, ý các ngươi thấy thế nào?” Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn lóe lên, sắc mặt của hắn hơi giãn ra, lạnh lùng nói.

Nghe Diệp Khôn nói vậy, thiếu nữ và thiếu niên không hẹn cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người gật đầu đã ngầm hiểu ý.

“Đạo hữu nói có lý, nếu đã như vậy thì coi như không có chuyện gì xảy ra a.” Sau đó thiếu niên ngẩng mặt nhìn Diệp Khôn nói.

Dứt lời, bên ngoài thân thiếu niên thanh quang lóe lên, y đem toàn bộ phòng ngự của mình thu lại, trở về trạng thái bình thường đứng yên tại chỗ.

Mà thiếu nữ cũng như vậy, nàng cũng không hề chần chừ, liền thu lại hộ thể linh quang của mình, đồng thời tinh thần được thả lỏng ra, nhẹ nhàng đứng sát lại bên cạnh thiếu niên với vẻ mặt bình thản.

Thấy hai người có vẻ biết điều, khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên, sau đó toàn thân hắn cũng lóe lên thanh quang chói mắt rồi vụt tắt ngay, lập tức, toàn bộ khí tức của hắn liền bị thu lại, hư ảnh Tiên Kiếm cũng biến mất, Thủy Linh Kiếm liền xuất hiện trước mặt hắn, rồi tự động tra luôn vào vỏ.

Lúc này Diệp Khôn đã trở lại với bộ dạng ban đầu, với dáng vẻ ung dung tự tại, đứng khoanh tay nhìn hai người phía trước tự tiếu phi tiếu.

“Vị đạo hữu này, chúng ta đều là kiếm tu, gặp mặt ở đây coi như là có duyên, không biết xưng danh của đạo hữu là gì, có thể cho huynh muội bọn ta biết được chăng?” Thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Diệp Khôn, thiếu niên và thiếu nữ thoáng tỏ ra kinh ngạc, ngay sau đó thiếu niên đưa tay ôm quyền nói.

“Ân! Hiếm khi gặp được người cùng sở học, tại hạ cũng đang có ý nghĩ đấy, tại hạ Vạn Đình Phong, không biết hai vị xưng hô như thế nào?” Vẻ mặt Diệp Khôn thoáng hiện vẻ đắc ý, sau đó nở nụ cười mỉm nói.

“Thì ra là Vạn đạo hữu, tại hạ Cổ Thiếu Thu, còn đây là tiểu mội Cổ Tiểu Nguyệt.” Diệp Khôn cố tình lấy tên Vạn Đình Phong để che giấu tên thật của mình, nhưng thiếu niên không hề tỏ ra nghi ngờ chút nào, vội giới thiệu tên của mình và thiếu nữ.

“Hóa ra hai vị đạo hữu là huynh muội.” Diệp Khôn với vẻ mặt như cũ nói.

“Ân! Đúng là không đánh không quen biết nhau.” Cổ Thiếu Thu mỉm cười nói.

“Ha ha, đúng vậy! Mà thôi, tại hạ còn có việc trên người, xin cáo từ hai vị ở đây, nếu có duyên thì sau này sẽ gặp lại.” Diệp Khôn cười lớn một tiếng, sau đó nói.

“Vạn đạo hữu, xin hãy chậm đã.” Diệp Khôn đang định quay người rời đi, đột nhiên Cổ Thiếu Thu lên tiếng cản lại.

“A? Cổ đạo hữu, không biết còn chuyện gì?” Quay người lại, vẻ mặt Diệp Khôn hơi trầm xuống, lạnh nhạt nói.

“Đạo hữu chớ có hiểu nhầm, theo tại hạ nghĩ thì hình như đạo hữu đang muốn đến Tinh Nguyên Thành?” Thấy vẻ mặt của Diệp Khôn thay đổi, Cổ Thiếu Thu vội lên tiếng giải thích.

“Không sai! Tại hạ đang có ý định tới đó.” Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Ân! Nếu đã vậy thì chúng ta cùng đường rồi, không biết đạo hữu có hứng thú đi cùng huynh muội ta không, tới lúc đó chưa biêt chừng đạo hữu còn sẽ đạt được nhiều chỗ tốt đấy.” Cổ Thiếu Thu cười cười nói.

“Ồ? Nếu đi cùng hai người thì ta sẽ được chỗ tốt gì? Xin được chỉ giáo?” Diệp Khôn có vẻ hiếu kỳ hỏi.

“Chỗ tốt tất nhiên là không phải lấy từ huynh muội ta, mà là lấy từ giao dịch hội.” Cổ Thiếu Thu bình thản nói.

“Giao dịch hội?” Diệp Khôn hơi nhíu mày hỏi, lấy từ giao dịch hội thì nói cũng như không, tới đó thì phải có tài phú mới có thể lấy được đồ mà mình muốn.

“Đúng vậy! Nhưng giao dịch hội này không phải là giao dịch hội bình thường, nó chính là ám giao dịch hội, ở đây có rất nhiều đồ tốt, không biết đạo hữu có hứng thú không?” Đột nhiên vẻ mặt của Cổ Thiếu Dường có chút thay đổi nhỏ, giọng nói cũng có vẻ hơi nghiêm túc hơn nói ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN