Nghịch Thiên Tu Tiên
Quyển 2 - Chương 72: Tương Phú Thành
“Ồ, thì ra là vậy, thảo nào tại hạ tìm mãi không ra. Theo như đạo hữu nói, sắp tới ngày khai mở đại hội thì cửa vào Linh Sơn mới được mở ra?” Diệp Khôn cảm thấy lời nói của Phong Tứ Bình có vài phần đúng, nếu không hắn cũng không phải đau đầu như thế, vội hỏi.
“Đúng vậy. Cửa vào Linh Sơn sẽ được mở ra trước ngày diễn ra đại hội hai tháng để cho các đạo hữu tề tựu báo danh, từ giờ đến lúc đó cũng còn ba tháng nữa. Đạo hữu muốn tiến vào Linh Sơn thì phải chờ đợi rồi.” Phong Tứ Bình cười nói.
“Tiếc thật. Tại hạ định đến sớm một chút là muốn để tham quan, và kết giao với các đạo hữu gần xa, với tình hình này thì hình như các đạo hữu khác cũng chưa có ai đến a.” Diệp Khôn trầm ngâm, trên mặt thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, nhưng cũng không bị Phong Tứ Bình nhìn ra, nói.
“Ha Ha. Đạo hữu nhầm rồi. Hiện tại có rất nhiều đạo hữu của các gia tộc và tán tu ở khắp mọi nơi đến rồi đấy.” Phong Tứ Bình cười ha hả, phủ nhận lời của Diệp Khôn.
“A! Có chuyện này. Nhưng tại ha tới đây có thấy ai đâu?” Diệp Khôn tỏ ra kinh ngạc, hơi nghi ngờ về lời nói có Phong Tứ Bình, vội hỏi.
“Đạo hữu có lẽ là người mới nhập đạo nên không biết rồi. Các đây năm trăm dặm về hướng bắc chính là Tương Phú Thành, hầu hết tất cả những người đến sớm đang nghỉ ngơi ở đó. Chỗ này là trấn nhỏ của phàm tục, làm sao có thể thấy họ được. Chắc chỉ có ta và đạo hữu ở đây thôi.” Thấy Diệp Khôn có vẻ ngơ ngác, nét mặt Phong Tứ Bình hơi đổi, ý nghĩ trong đầu hiện ra, chậm chạm nói.
“Tương Phú Thành? Chẳng nhẽ đây là thành của người tu tiên?” Diệp Khôn khi tới đây cũng đã thăm dò qua địa bàn nơi đây, nhưng hắn không nghe thấy ở cách đây năm trăm dặm có thành trì nào cả, khuôn viên một ngàn dặm quanh đây cũng chỉ có mấy chục cái thôn cùng trấn nhỏ mà thôi, trong lòng có chút khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy. Tương Phú Thành là thành trì của người tu tiên, là địa bàn của Nam Nhạc Phái cai quản. Ở đó chủ yếu là những người tu tiên như chúng ta sinh sống, tuy nhiên cũng có cả phàm nhân nữa.”
“Ta định sẽ tới đó một chuyến xem có thu hoạch được gì từ các đạo hữu khác không. Diệp đạo hữu có muốn tới đó để mở rộng tầm mắt, và tìm kiếm một chút bảo vật không?” Phong Tứ Bình tu một hơi hết sạch chỗ rượu còn lại trong bình, hai tay xoa bụng nói.
“Ân. Tại hạ cũng đang có ý này, nếu có đạo hữu dẫn đường thì tốt quá.” Hai mắt Diệp Khôn lóe lên, thản nhiên nói.
Diệp Khôn nghe nói đến Tương Phú Thành, trong lòng có chút giao động. Nếu là thành trì của người tu tiên, hiển nhiên là sẽ có nơi bán điển tịch giới thiệu về tu tiên giới. Mà hắn còn chưa hiểu rõ nhiều về tu tiên giới, nên muốn nhân cơ hội này vào thành tìm mua một số điển tịch để xem xét. Vì vậy hắn mới thuận miệng nói vậy.
Hắn cũng không sợ Phong Tứ Bình lừa gạt mình, đối phương cảnh giới cũng thấp hơn hắn nhiều, cũng chỉ đạt Luyện Khí kỳ tầng sáu mà thôi. Hơn nữa, tuy chỉ mới vừa gặp mặt, nhưng qua tiếp xúc Diệp Khôn cũng nhận ra được Phong Tứ Bình cũng là một người phóng thoáng rất dễ gần. Từ cử chỉ, cách ăn nói của hắn cũng thấy hắn không phải là kẻ xấu.
Tuy nhiên, qua bài học của Dương Thiên Hùng và cuộc gặp gỡ với Mộc Chính Đoàn, đã khiến cho Diệp Khôn càng ngày càng cẩn thận hơn.
Mặc dù đối với Phong Tứ Bình hắn có hảo cam, nhưng cũng không có ngoại lệ, vẫn âm thầm gieo lên người hắn ấn ký của Huyễn Ảnh Truy Tung. Tránh trường hợp đối phương giở trò.
Sở dĩ Diệp Khôn thi triển Huyễn Ảnh Truy Tung trên người Phong Tứ Bình là vì hắn thấy bí thuật này rất huyền diệu. Lần trước thi triển trên người Mộc Chính Đoàn hắn đã phát hiện ra một điều khiến cho hắn đại hỷ, khi người nào bị gieo ấn ký của Huyễn Ảnh Truy Tung mà ở gần hắn, thì chỉ cần đối phương có tâm tư gì đối với hắn, hắn đều có thể cảm ứng được mà đề phòng. Ngoài việc truy tung ra, đây đúng là một ưu điểm tuyệt vời của bí thuật này.
“Nếu đạo hữu muốn đi, thì chúng ta có thể lên đường ngay.” Phong Tứ Bình đứng lên nói.
Sau đó, Phong Tứ Bình gọi tiểu nhị tới tính tiền, rồi thản nhiên bước ra khỏi tửu điếm, Diệp Khôn cũng đứng dậy theo sau.
“Diệp đạo hữu, chúng ta đi thôi.”
“Phong đạo hữu xin dẫn đường.”
Phong Tứ Bình gật đầu, không biết hắn thi triển bộ pháp gì. Thân hình chớp lên hai cái, đã thấy ở xa hơn trăm trượng. Chỉ trong vài nhịp thở, đã không thấy bòng dáng đâu nữa.
Diệp Khôn thấy vậy thì kinh ngạc, hắn cũng không kém thế, liền thi triển Ảnh Ảnh Mê Tung bộ hoá thành một đạo tàn ảnh đuổi theo sau.
Nửa canh giờ sau, xuất hiện trước mặt Diệp Khôn và Phong Tứ Bình là một khu rừng rậm rạp, không khí nơi đây cứ như là man hoang vậy.
Bên trong khu rừng phảng phất toát ra một cỗ khí tức nguy hiểm, khiến cho người ta không dám bước vào. Phụ cận xung quanh không hề có một dấu vết nào của con người cả, chứng tỏ từ xưa đến nay chưa từng có một người nào tới đây.
“Phong đạo hữu, khu rừng này nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm, nếu đổi lại là người bình thường có lẽ chẳng ai dám đặt chân vào nơi này đấy.” Diệp Khôn nhìn khu rừng trước mặt, trong người có cảm giác nổi da gà, nói.
“Ha ha, đạo hữu cũng nhận ra? Khu rừng này thực ra là một ảo trận che mắt mà thôi, như vậy mới khiến cho người phàm không thể tuỳ tiện ra vào nơi này được.” Phong Tứ Bình cười ha ha nói.
“Ồ! Thì ra là vậy.” Diệp Khôn kinh ngạc nói.
Phong Tứ Bình không nói gì nữa, hắn khẽ vỗ vào hông một cái, linh quang lóe lên, lập tức trên tay hắn xuất hiện một cái mộc bài. Sau đó, tay hắn bấm niệm pháp quyết, mộc bài độ nhiên thanh quang sáng lên.
Phong Tứ Bình đưa mộc bài ra trước mặt, khẽ lắc nhẹ một cái.
Thanh quang trên mộc bài đại thịnh, nó lan ra phía trước hơn một trượng. Một màn bất khả tự nghị xảy ra.
Phạm vi ánh sáng màu xanh bao phủ xuất hiện một thông đaọ lớn, đủ cho hai người thoải mái đi qua.
Đứng bên ngoài nhìn vào phía trong, Diệp Khôn kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há hốc mồm khi thấy cảnh vật bên trong.
Chỉ thấy bên trong thông đạo là một không gian hoàn toàn khác xa với bên này. Hắn có thể cảm nhận được trong không khí phảng phất còn có linh khí lượn lờ xung quanh, chỗ đậm chỗ nhạt không đồng đều. Có điều, nhìn qua cũng thấy được, linh khí có ở khắp mọi nơi trong không gian.
“Diệp đạo hữu, chúng ta đi thôi.” Phong Tứ Bình thấy bộ dạng của Diệp Khôn tủm tỉm cười, nói.
Dứt lời, cước bộ của hắn không nhanh không chậm đi vào trong thông đạo.
“A” Diệp Khôn a lên một tiếng bừng tỉnh trong cơn mê, hắn âm thầm cười khổ một tiếng rồi bước theo Phong Tứ Bình đi vào.
Hai người vừa đi vào bên trong, lập tức thông đạo liền khép lại. Ở ngoài lại trở về hiện trạng ban đầu, với một bầu không khí đầy nguy hiểm, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mỗi khi tới đây.
Theo sau Phong Tứ Bình, một canh giờ sau, đập vào mắt Diệp Khôn là một tòa thành khổng lồ. Phía trên cổng thành đề ba chữ lớn Tương Phú Thành. Ba chữa được viết theo phong cách cổ xưa, toát ra một khí chất man hoang, đầy thần bí.
Chốc chốc, Diệp Khôn thấy được từ bốn phương tám hướng, xuất hiện vài đạo độn quang bay tới trước cổng thành khoảng một trăm trượng thì dừng lại.
Mỗi một độn quang thu liễm lại, là một người xuất hiện. Bọn họ đều là người tu tiên với cảnh giới khách nhau, nhìn qua thì đều là Luyện Khí Kỳ, thấp nhất cũng đạt tới tầng chín đỉnh phong, cao nhất cũng là tầng mười một.
Những người này đi qua Diệp Khôn và Phong Tứ Bình chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái rồi đi tới chỗ hai lính gác cổng, sau đó họ lấy ra một khối hạ phẩm linh thạch đua cho lính gác, rồi nhận lấy một lệnh bài chứng thực thân phận để vào trong thành.
Diệp Khôn nhìn một màn này từ đầu đến cuối, trong lòng thầm thở dài, nghĩ: “Thật không ngờ tu tiên giới lại khác xa với trần tục như vậy. Chưa nói đến hành sự của con người, chỉ là một tòa thành trì, diện tích cũng lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi được. Nhìn qua thì Tương Phú Thành này còn to gấp mười lần Vĩnh Lạc Thành.”
“Diệp đạo hữu, chúng ta vào thành thôi.” Diệp Khôn còn đang suy nghĩ, thì nghe được thanh âm của Phong Tứ Bình vang lên bên tai.
Phong Tứ Bình đi lên phía trước bắt chuyện với hai lính canh dưới chân thành, không biết hắn nói cái gì, mà ba người cười nói rất vui vẻ.
Một lúc sau, Phong Tứ Bình lấy từ một tên lính gác một khối lệnh bài rồi ném cho Diệp Khôn. Diệp Khôn biết đây là lệnh bài chứng thực cho thân phận của mình trong thành, nên không chần chừ vươn tay ra bắt lấy.
Sau đó cùng với Phong Tứ Bình tiến vào trong thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!