Nghịch Thủy Hàn - Chương 80: Độc tí độc kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Nghịch Thủy Hàn


Chương 80: Độc tí độc kiếm


Lôi Quyển và Đường Vãn Từ ra đến đại sảnh, đã phát hiện Vô Tình, Thích Thiếu Thương và bọn Hồng Phóng cùng mấy tên thị vệ đều ở đó. Bọn Nghê Bốc, Tằng thị huynh đệ, Lâm Các đều đang thu vũ khí lại. Còn có hai tên tiểu đồng, nhìn rất tinh quái khả ái, đang tụ tập với Ngân kiếm, trên mặt lộ vẻ thân thiết lâu ngày gặp lại.

Vô Tình nói: “Đây là hai phó đồng của tại hạ, xông vào trong phủ, kinh động các vị, xin thứ tội”. Mọi người lúc này mới biết đầy chính là hai kiếm đồng Đồng kiếm và Thiết kiếm.

Chỉ thấy hai tên tiểu đồng, đều y phục rách rưới, bẩn thỉu dơ dáy, Đường Vãn Từ liền lấy nước cho hai đứa uống. Hai đứa đều dường như có rất nhiều điều muốn nói. Lúc này đến Đô Thuấn Tài cũng bị kinh động, được Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân hộ vệ xuất hiện. Vô Tình lại giải thích vài câu, liền cũng người đầu tiên phát hiện có kẻ xâm nhập là Thích Thiếu Thương cùng Lôi Quyển, Đường Vãn Từ trở về phòng. Lúc này, hai tiểu đồng tuy chưa nói rõ tình hình, nhưng bốn người trong lòng đều nặng trĩu, có thể đoán được Thanh Thiên Trại có những biến động bất lợi.

Thanh Thiên Trại vốn phái xuất hàng chục người, giả trang thành bọn Tức đại nương, Thiết Thủ, Hách Liên Xuân Thủy, thực sự đã dẫn dụ được truy binh đi. Ân Thừa Phong thấy Phó trại chủ Thịnh Triêu Quang sai người đi nghe ngóng, biết được bọn Hoàng Kim Lân quả nhiên trúng kế, trong lòng vui vẻ, thông báo tin tốt lành này cho bọn Thiết Thủ, Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy, Đường Khẩn, Hỷ Lai Cẩm.

Ân Thừa Phong nói với Tạ Tam Thắng và Diêu Tiểu Văn tán dương: “Kế sách của hai vị thực lợi hại, có thể dẫn dụ bọn sát tinh ra ngoài ba mươi dặm. Xem qua qua hai mươi dặm nữa, quan binh sẽ phân binh hai đường, một đi về phía Dực Đông Sơn, nhằm hướng Phù Đường khó tránh được kiệt sức tại Tam Quan miếu. Một đạo nam hạ, vượt qua Phần Sơn sẽ bị người của chúng ta dẫn đến một dải Sài Gia Tập rồi quấy nhiễu. Không qua hai ba mươi ngày quyết không có khả năng quay lại. Đó là công dụ địch của hai người, không chiến mà thắng”.

Tạ Tam Thắng khiêm tốn nói: “Chủ yếu là nhờ người của Ân trại chủ phái đi, tinh thông dịch dung, dũng cảm dụ địch, thiện trường ẩn tàng, mới có thể khiến cho tên chó đẻ Hoàng Kim Lân trúng kế chạy vòng quanh”.

Tức đại nương duyên dáng đứng dậy, chắp tay hướng về phía bọn Tạ Tam Thắng, Diêu Tiểu Văn và Ân Thừa Phong cảm ơn: “Hai vị diệu kế thối địch, xin được tạ ơn. Ân trại chủ cùng các vị đối với chúng tôi hoạn nạn tương trợ, nuôi ngựa luyện binh, canh phòng cẩn mật, ơn này khắc cốt ghi tâm, cảm tạ thực là không đủ”.

Năm người Ân Thừa Phong, Tạ Tam Thắng, Diêu Tiểu Văn, Thịnh Triêu Quang, Tiết Trượng Nhất đều đáp lễ. Tiết Trượng Nhất còn lớn tiếng: “Đại nương cần gì khách sao. Chúng ta chỉ là làm việc nên làm, cảm tạ như vậy, ngược lại thể hiện chúng tôi chỉ là làm miễn cưỡng, khó khăn. Không cần cảm tạ, vạn lần không cần cảm tạ”.

Tức đại nương tinh nhạy, phát hiện lúc Tạ Tam Thắng đứng dậy đáp lễ, thân bên trái có chút bất tiện, bèn hỏi: “Trên người Tạ huynh phải chăng bị thương?”.

Tạ Tam Thắng đáp: “Thương cũ chưa lành, không có gì phải ngại”.

Tức đại nương đưa mắt nhìn Hách Liên Xuân Thủy, rồi nói với các hảo thủ của Thanh Thiên Trại: “Quan binh đã đi, bọn ta cũng tranh thủ cáo từ”.

Ân Thừa Phong ngạc nhiên nói: “Quan binh vừa mới rút đi, thương thế của bọn Thiết nhị ca chưa lành hẳn, sao không chờ thêm dăm bữa nửa tháng, đợi sóng yên gió lặng rồi hãy đi?”.

Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Thiết nhị ca sẽ ở lại đây, đợi vết thương khỏi hẳn rồi nói. Ta có một vị thế giao cùng gia phụ, sống ở Bát Tiên đài bên kia bờ Dịch Thủy, muốn đến chỗ đó ẩn nấp rồi tính tiếp”.

Ân Thừa Phong còn chưa nói, Thịnh Triêu Quang đã hỏi: “Vị bằng hữu ở Bát Tiên đài? Chắc là người năm xưa kết bái chi giao với lệnh tôn Hách Liên đại nhân, được người đời gọi là Quỷ Thủ Thần Tẩu Hải Thác Sơn phải không?”.

Gần đây Hách Liên Xuân Thủy cùng Thanh Thiên Trại giao tiếp, biết Thịnh Triêu Quang trong thô có tinh, tâm tư cẩn mật, kiến văn rộng rãi. Hải Thác Sơn ở vùng này cũng có thịnh danh, vốn là một kẻ lục lâm đại đạo, cùng phụ thân của Hách Liên Xuân Thủy là Hách Liên Nhạc Ngô không đánh không quen. Một chính một tà, kết thành tri kỷ. Hải Thác Sơn từ đó rửa tay gác kiếm, quan phủ cũng không truy cứu nữa. Chủ yếu là do Hách Liên lão tướng quân quyền thế nói giúp, còn lão làm một chức châu quan quan trọng tại một dải nam sông Dịch Thủy. Hải Thác Sơn xuất thân võ lâm, hiểu được chỗ khó của hắc bạch lưỡng đạo. Thực lực của Thanh Thiên Trại cường đại, trên võ lâm có chút thanh danh, hơn nữa quyết không xâm phạm lương dân bách tính, binh mã của Hải Thác Sơn cũng chưa từng gây phiền hà cho Nam Trại, hai bên trước giờ vẫn bình an vô sự. Thịnh Triêu Quang vừa nghe Hách Liên Xuân Thủy muốn đến Bát Tiên đài, nghĩ một lúc, liền biết ngay đó là Hải Thác Sơn.

Quả nhiên Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Chính là Hải bá bá”.

Thịnh Triêu Quang không nói gì, chỉ nhìn Ân Thừa Phong. Ân Thừa Phong nói: “Có mấy câu trong lòng, nói ra thì đắc tội, công tử đừng trách. Hải lão võ công tuy cao, hơn nữa thiện dùng Địa Tâm Đoạt Mệnh châm, xưng tuyệt võ lâm. Nhưng nếu luận về binh cường mã tráng, người đông thế mạnh, Thanh Thiên Trại cơ nghiệp bao năm, chỉ sợ so với bằng hữu Bát Tiên đài còn mạnh hơn. Chư vị vì sao không lưu lại đây, lại muốn mạo hiểm lên đường, qua sông nương náu? Lẽ nào tệ trại có chỗ chưa chu đáo, mạo phạm chư vị?”.

Hách Liên Xuân Thủy không biết nói gì, nhất thời không biết từ chối thế nào. Thì ra đêm qua Tức đại nương tìm y cùng bọn Cao Kê Huyết thương nghị, làm phiền Thanh Thiên Trại đã lâu, giờ đây truy binh đã bị dụ đi hướng khác, muốn tranh thủ ly khai, tránh việc cuối cùng bị bắt, vạn nhất ảnh hưởng đến Nam Trại, bị đại quân của quan phủ tiễu trừ, gặp phải kết quả giống như Liên Vân Trại và Hủy Nặc Thành, thì bọn họ không phải là có hối cũng không kịp sao? Vừa nghĩ đến đây, Tức đại nương cảm nhận sâu sắc được Ân Thừa Phong có chỗ vô cùng khó xử, tình thế vi diệu, vì liên quan đến bọn mình là gặp phải đại họa. Hách Liên Xuân Thủy liền đề xuất đến chỗ của Hải Thác Sơn. Tức đại nương thấy Hải Thác Sơn lúc trên võ lâm thì tâm ngoan thủ lạt, nhưng vẫn coi nghĩa khí là trọng. Hiện giờ làm quan phong quang, đại khái cung không quên nghĩa khí của võ lâm đồng đạo, Còn thủ đoạn có độc, vừa hay có thể sử dụng đối phó bọn Văn Trương, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều ác độc.

Không ngờ Ân Thừa Phong lại cực lực phản đối.

Tức đại nương chỉ đành nói: “Trại chủ cùng các vị huynh đệ đãi chúng tôi ân trọng như núi, khoản đãi hậu hĩnh, chúng tôi làm sao không biết. Chúng tôi ở đây đã vượt qua được kiếp nạn nguy nan nhất, không thể tiếp tục liên lụy chư vị, chỉ đành đến chỗ Hải thần tẩu, để quý trại khôi phục công việc bình thường”.

Tiết Trượng Nhất lắc đầu nói lớn: “Nói sai rồi, nói sai rồi”.

Thịnh Triêu Quang tiếp lời: “Chư vị đến đây, là đã coi trọng Nam Trại, là vinh quang vô thượng của tệ trại, nói một câu không sợ chư vị cười chê, tệ trại từ trước đến giờ tự canh tự túc, tự lực tự cường, thỉnh thoảng nhìn thấy có kẻ giàu có bất nhân, thì mới hạ sơn thu thập. Các vị ở đây, đâu có ảnh hưởng gì đến công việc của chúng tôi. Chúng tôi đâu phải là mở hắc điếm, các vị vào nghỉ ngơi liền không có phòng chiêu đãi các khách nhân khác. Đại nương cả nghĩ rồi”.

Tiết Trượng Nhất lại gật gù nói: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm”.

Tức đại nương trong lòng cảm động: “Thật không dám giấu, ta sợ quan binh truy đuổi vô ích, chuyển sang nghi ngờ quý trại, quay lại sưu tra, như vậy liên lụy tất cả mọi người, chúng tôi vô cùng áy náy”.

Thịnh Triêu Quang hỏi: “Chư vị nếu như trốn ở chỗ Hải Thác Sơn, vạn nhất để quan phủ biết được, không phải là làm liên quỵ thế Hải gia hay sao?”.

Tức đại nương nhất thời á khẩu vô ngôn. Ân Thừa Phong nói: “Chư vị, lần này các vị không đúng rồi. Các vị thà liên lụy Thần tẩu, không lỡ liên lụy Thanh Thiên Trại chúng tôi, không phải là khiến nhiệt huyết của huynh đệ Nam Trại nguội lạnh hay sao?”.

Cao Kê Huyết vội vàng đứng dậy nói: “Trại chủ quá lời rồi, là chúng tôi cả nghĩ, thỉnh chư vị đại ca đừng để trong lòng”.

Ân Thừa Phong lúc này mới vui vẻ nói: “Đã là như vậy, nếu như các vị vẫn còn coi trọng, xin hãy cứ lưu lại tệ trại thêm vài ngày, đợi thương thế của Thiết nhị ca, Tức đại nương thuyên giảm rồi hãy nói. Hách Liên công tử, đầu ngón tay của công tử vẫn rỉ máu. Còn Cao lão bản nữa, trên mặt vẫn còn buộc đầy băng. Cứ như vậy là đi, xuyên phủ vượt huyện, không phải là phô trương quá hay sao?”.

Khuôn mặt của Cao Kê Huyết là do Vưu Tri Vị hành hình bức cung đánh nát, không nhắc đến việc này thì thôi, nhắc đến hắn lại vô cùng thống hận Vưu Tri Vị, trên đường, không biết hắn đã tát cho Vưu Tri Vị bao nhiêu tát, đạp cho bao nhiêu đạp, nhưng mà vẫn chưa hạ trọng thủ.

Cao Kê Huyết sờ lên mặt, ngón tay không chạm phải băng thì chạm phải phải sẹo, trong lòng vô cùng uất hận. Tức đại nương thấy bọn Ân Thừa Phong quá hiếu khách, biết không tiện từ chối, đành nói: “Như vậy, đành phải làm phiền các vị thêm mấy ngày nữa”.

Tạ Tam Thắng đột nhiên hỏi: “Có phải đại nương sợ truy binh quay lại?”.

Tức đại nương đáp: “Văn Trương, Cố Tích Triều đều là những kẻ rất tinh minh”.

Tạ Tam Thắng nói: “Ta có biện pháp”. Rồi nói với Ân Thừa Phong: “Thỉnh trại chủ cấp cho tại hạ ba đạo binh mã, tại hạ cùng Diêu sư muội ra ngoài một chuyến, bày bố nghi trận, cho dù truy binh phát hiện đường không đúng, quay lại truy tìm, tại hạ cũng sẽ lưu lại manh mối, khiến bọn chúng đi về phía Bắc của sông Dịch Thủy, đến tận Lão Long khẩu. Như vậy sẽ khiến bọn chúng đi một vòng, khiến bọn chúng tuyệt đối không nghi ngờ Thanh Thiên Trại”.

Ân Thừa Phong do dự nói: “Vậy nguy hiểm lắm”.

Tạ Tam Thắng khẽ cười: “Tại hạ đã có cách”.

Diêu Tiểu Văn đứng lên ôm quyền nói với Ân Thừa Phong: “Muội nguyện đi cùng Tạ sư ca, mong trại chủ cho phép”.

Ân Thừa Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta sẽ đi cùng các ngươi”.

Tạ Tam Thắng vội nói: “Công việc ở trại còn cần trại chủ chủ trì đại cục, chỉ cần tại hạ và Diêu sư muội là đủ rồi”.

Ân Thừa Phong nói: “Nếu vậy, Thịnh phó trại chủ sẽ đi cùng các ngươi. Y trí túc mưu đa, lại thông thuộc địa hình, có thể giúp được các ngươi”.

Tạ Tam Thắng cũng không từ chối nữa, Thịnh Triêu Quang hướng y và Diêu Tiểu Văn biểu kỳ thân thiết nói: “Các vị vốn là khách, lại vì chuyện này mà vất vả, thật là có lỗi”.

Tạ Tam Thắng nói: “Đều là người nhà, đừng nói như vậy”.

Sau đó Tạ Tam Thắng, Diêu Tiểu Văn chọn ra bốn hảo thủ của Tấn Lôi đường và Tật Vũ đường, còn Thịnh Triêu Quang chọn ra hai tinh binh của Truy Phong đường, bái biệt lên đường.

Chín thớt khoái mã, phi nhanh ra khỏi Cự Mã Câu.

Tạ Tam Thắng giục ngựa dẫn đường, đuổi theo sơn lộ của Dực Đông Lĩnh, đi được chục dặm, gần đến cửa hàng của Trữ gia, Thịnh Triêu Quang giục ngựa chạy lên cùng Tạ Tam Thắng và Diêu Tiểu Văn, hét lên trong tiếng gió: “Hai vị muốn đuổi theo quan binh à?”.

Hai người Tạ Diêu kìm cương chạy chậm lại, Tạ Tam Thắng cười nói: “Đương nhiên là không, đuổi theo để quan binh giết chết à”.

Thịnh Triêu Quang nói: “Hai vị giục ngựa bôn trì thế này, chỉ sợ không đến nửa ngày là sẽ gặp phải quan binh rồi”.

Diêu Tiểu Văn biết y nói đùa, liền vui vẻ cười nói: “Chúng ta hãy đến cửa hiệu của Trữ gia, rồi sẽ tính tiếp”.

Thịnh Triêu Quang nói: “Được, trong Trữ gia thôn có một tòa hoa thần miếu, bỏ hoang đã lâu, có thể đến đó trước rồi tính”.

Đi thêm một đoạn, đã gần đến Hoa thần miếu, Thịnh Triêu Quang nhìn dấu vết trên đường liền nói: “Quan binh đêm qua từng dừng chân ở đây”, lại nhìn về phía đỉnh miếu, vội cản đường nói: “Không được đi tiếp”.

Diêu Tiểu Văn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Thịnh Triêu Quang chỉ một làn khói đang bốc lên trời nói: “Đó là dấu hiệu có người đốt lửa trong miếu. Thôn dân ở cả vùng này, đều truyền miệng nhau là miếu đã bị tà thần chiếm mất, bình thường không dám vào trong. Hoàng Kim Lân, Văn Trương, Cố Tích Triêu không hổ là những kẻ hơn người, khả năng thấy phương hướng truy đuổi không ổn, liền lưu lại người giám sát, ta nghĩ chắc còn chim câu gửi thư và các phương tiện thông tin khác”.

Diêu Tiểu Văn đáp: “Phó trại chủ quả nhiên cẩn mật”.

Thịnh Triêu Quang đáp: “chỉ là quen địa hình mà thôi. Hay là chúng ta đi vòng đến khu mộ hoang rồi bàn bạc, đảm bảo không ai phát hiện”.

Tạ Tam Thắng đáp: “Được”.

Ba người liền đi vòng về phía đám mộ hoang.

Đến đám mộ hoang, đông một ngôi, tây một đôi, còn có một ngôi nhà hoang đổ nát, Thịnh Triêu Quang nói: “Nghỉ ngơi ở đây một lúc, rồi lấy lương khô chia cho mọi người ăn”.

Tạ Tam Thắng cũng sai bộ hạ lấy túi nước cho mọi người.

Thịnh Triêu Quang đột nhiên nói: “Ta có một kế”.

Tạ Tam Thắng nuốt vội nói: “Xin được thỉnh giáo”.

Thịnh Triêu Quang vừa ăn vừa nói: “Cẩu quan đã phái người lưu lại đây, chi bằng chúng ta đợi đến nửa đêm, bí mật tấn công, bắt sống bọn chúng, tra hỏi biện pháp liên lạc. Nếu như bọn Cố Tích Triều cảnh giác quay lại, chúng dùng có thể dùng cách của chúng chơi lại, khiến cho chúng loạn lên một phen”.

Tạ Tam Thắng giơ ngón cái lên nói: “Cách hay. Thịnh phó trại chủ không hổ danh là trí dũng song toàn”.

Thịnh Triêu Quang khiêm tốn nói: “Ta thấy tạ lão đệ và Diêu gia muội tử với là người suy nghĩ chu đáo, chân nhân bất lộ tướng, không giống ta nửa đường mới nghĩ ra. Không biết hai vị tính toán bắt đầu như thế nào?”.

Diêu Tiểu Văn thấy Thịnh Triêu Quang đã ăn xong, liền đưa túi nước cho y rồi nói: “Văn Trương, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triêu đều là những kẻ thông minh, lão luyện giang hồ. Không có lý do nào lại không đề phòng Thanh Thiên Trại xuất thủ cứu người, chỉ là, bọn họ thấy vật săn vẫn chạy trước mặt, cho nên chưa nghi ngờ mà thôi”. Text được lấy tại Truyện FULL

Thịnh Triêu Quang uống nước ừng ực, trên đường khát nước, lại ra nhiều mồ hôi, cho nên cần nhiều nước bổ sung, một mặt nói: “Như vậy, một khi bọn chúng phát hiện đã đi sai đường, rất khả năng sẽ chuyển nghi ngờ lên đầu Thanh Thiên Trại”.

Tạ Tam Thắng lại gần Thịnh Triêu Quang, Thịnh Triêu Quang đưa túi nước cho y, Tạ Tam Thắng cầm lấy nói: “Điều này là không thể tránh khỏi”.

Thịnh Triêu Quang cười nói: “Ta có cảm giác Tạ lão đệ đã có biện pháp vẹn toàn”. Ánh mắt dừng lại bên vai trái của y: “Ta có cảm giác… tay trái của Tạ lão đệ… dường như…”.

Tạ Tam Thắng cười hỏi: “Dường như làm sao?”.

Thịnh Triêu Quang nói: “Dường như không thuận tiện cho lắm”.

Tạ Tam Thắng sảng khoái xe ống tay áo trái, lộ ra một cánh tay giả bằng gỗ nhìn như thật, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra.

“Thực sự tại hạ chỉ có một cánh tay”.

Thịnh Triêu Quang ngạc nhiên nói: “Không ngờ lại là thật. Cánh tay của Tạ lão đệ đã xảy ra chuyện gì?”.

Tạ Tam Thắng nói: “Tay của tại hạ, là bị một loại độc vật cắn đứt”. Y xắn tay áo lên tận khuỷu, đưa tay lại gần Thịnh Triêu Quang, một bên nói: “Huynh xem, vết thương ngày xưa để lại…”.

Đột nhiên, tách một tiếng, khuỷu tay của cánh tay giả bắn ra một ám khí nhỏ hình tròn.

Thịnh Triêu Quang thét lên một tiếng, ngửa người ra sau, cương châm vụt qua mặt y, thân người lập tức bật dậy, như một con cá vọt lên, đứng thẳng đậy.

Bầu nước trong tay Tạ Tam Thắng bắn ra một đạo thủy tiễn, bắn vào mặt Thịnh Triêu Quang. Thịnh Triêu Quang che mặt rút kiếm, một kiếm của Tạ Tam Thắng đã đâm vào cổ tay phải của y, thanh đao răng cưa mũi ngắn của Diêu Tiểu Văn, vung lên, đâm vào eo của Thịnh Triêu Quang.

Thịnh Triêu Quang kêu thảm một tiếng, nhịn đau lùi lại. Người phải dựa vào một cái cây rồi ngã xuống, trừng mắt nhìn hai người.

Tạ Tam Thắng chùi vệt máu trên kiếm vào giày, cười nói: “Thịnh phó trại chủ, ngài xong rồi”.

Thịnh Triêu Quang gắng gượng nói: “Ngươi không phải là… Tạ Tam Thắng”.

Tạ Tam Thắng gật đầu đáp: “Tạ Tam Thắng thực sự trên đường đã bị ta giết chết, ta là Độc Tí Kiếm Chu Tiếu Tiếu, còn ả là Thiên Diêu Nhất Phượng Huệ Thiên Tử, chúng ta phạm phải đại án, còn giết chết Cửu Cửu Phong Liên Mục Thượng Nhân, bị Vô Tình truy đuổi đến giờ, trốn đến đây. Tất cả đều phải trách vị trại chủ trẻ tuổi của các ngươi, căn bản không điều tra rõ chúng ta là ai, liền thu nạp chúng ta. Không ngờ ngươi có thể phát hiện tay ta có điểm bất thường, đáng tiếc ngươi vẫn cho rằng ta là Tạ Tam Thắng, tự nhiên không nghĩ đến Độc Tí Kiếm Chu mỗ này”.

Thịnh Triêu Quang muốn nói, nhưng vừa mở miệng, máu đã ộc ra.

Chu Tiếu Tiếu cười nói: “Ngươi phát hiện phản ứng của ngươi không nhanh như bình thường, mới thắc mắc phải không? Được rồi, để ta cho ngươi chết tâm phục khẩu phục. Nước trong túi này, đã được bỏ thêm thứ khác vào, nếu là độc dược, với sự tinh minh của ngươi, chưa uống đã phát hiện được, nếu là mông hãn dược, chỉ sợ cũng không lừa được ngươi, ta chỉ bỏ một chút mê dược, ngươi uống phải cũng chẳng làm sao, quyết không mê man, chỉ phản ứng chậm một chút mà thôi. Chỉ cần ngươi chậm đi một chút, thì làm sao có thể tránh được ám toán của chúng ta”.

Quay sang hỏi Huệ Thiên tử: “Đúng không”.

Huệ Thiên tử cũng cười nói: “Y không nghe được hết câu nói của huynh rồi”.

Thịnh Triêu Quang đã chết.

Y chết không nhắm mắt.

Y chết đi, hai đệ tử Truy Phong đường mà y mang theo, cũng chết dưới đòn tấn công của bốn tên kia.

Huệ Thiên Tử nhẹ nhàng cười với Chu Tiếu Tiếu: “Bước tiếp theo làm gì?”.

Chu Tiếu Tiếu ôm lấy ả, cười ám muội nói: “Sư huynh sư muội chúng ta đã lâu không thân thiết rồi”.

Bộ dạng của Huệ Thiên Tử khiến người ta nhỏ dãi: “Bọn chúng còn đang ở bên ngoài”.

Chu Tiếu Tiếu nói: “Có gì khó đâu, kêu bọn chúng đi mời quan binh thủ tại miếu lại đây, ta muốn xóa hết đường của Vô Tình, trừ hết bằng hữu của y, sau đó dùng lực lượng của quan phủ, trở lại làm một kẻ anh hùng đỉnh thiên lập địa.

Huệ Thiên Tử thoát khỏi y, nở nụ cười mê hoặc: “Anh hùng? Không biết huynh muốn làm anh hùng như thế nào?”.

Chu Tiếu Tiếu dùng tay véo má ả: “Làm một kẻ anh hùng không qua được ải mỹ nhân”.

Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử chỉ mang theo hai tên đệ tử quay về trại, bẩm báo với Ân Thừa Phong: “Đã bố trí ổn thỏa, nếu quan binh quay trở lại, tất sẽ bị dẫn dụ đi, Thịnh phó trại chủ bởi vì không yên tâm, dẫn bốn đệ tử men theo đường bày bố, đưa quan binh vào bẫy, qua một hai ngày sẽ trở về đại trại”.

Ân Thừa Phong hoàn toàn tin tưởng. Hắn biết Thịnh Triêu Quang trước giờ vẫn cẩn thận, trí kế đa đoan, hành vi như thế vốn hợp với tính tình của y.

Ân Thừa Phong dù sao cũng không phải là Ngũ Cương Trung.

Nếu là lão trại chủ Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi Ngũ Cương Trung, tự nhiên biết Thịnh Triêu Quang vốn là người cẩn thận, thì không có lý do gì tự tác quyết định, không bẩm báo trước mà tự tiện rời trại hành sự. Ân Thừa Phong dù sao cũng là người trẻ.

Hắn phái Tiết Trượng Nhất trong mấy ngày này lĩnh một đội đệ tử tăng cường phòng thủ Thanh Thiên Trại, các điểm canh phòng kéo dài đến ba mươi dặm bên ngoài trại.

Chu Tiếu Tiếu hỏi: “Quan binh không có khả năng quay lại, hà tất phải phí công như vậy?”.

Ân Thừa Phong đáp: “Vẫn không thể chủ quan, hai cách thì vẫn hơn”.

Chu Tiếu Tiếu nói: “Đã là như vậy, xin trại chủ phân cho đệ tử của hai đường, để tại hạ và sư muội tham gia ám phòng, cống hiến hết sức”.

Bọn Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết biết việc này là do bọn họ mà ra, cũng xin Ân Thừa Phong cho tham gia tuần phòng. Ân Thừa Phong chỉ có đệ tử năm đường, giao đệ tử một đường cho Tạ Tam Thắng và Diêu Tiểu Văn, còn một đường giao cho kẻ bị thương tương đối nhẹ là Đường Khẩn và Hỷ Lai Cẩm bố phòng, năm đường thay nhau trực chiến. Hách Liên Xuân Thủy và Cao Kê Huyết cũng không nhàn đem những người đi cùng chia ra, tham gia phòng thủ. Đề phòng là đề phòng, mọi người nghe nói quan binh đã đi xa, không ai là không thở phào một tiếng. Nhưng những việc thực sự ngoài ý, thường thường đều phát sinh vào lúc mọi người tưởng đã yên tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN