Nghịch Thủy Hàn
Chương 83: Hại nhân phản hại kỷ
Nguyên lai Thiết Thủ ở trong sương phòng vốn đã nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng ám khí xé không, biết đó là tiếng một vật rơi trên mái. Thiết Thủ thương thế mới khỏi được vài phần, nhưng do nội công của hắn thâm hậu, một khi được điều tức nghỉ ngơi là hồi phục cực nhanh, hơn nữa trước giờ hắn luôn cơ cảnh cẩn thận giờ nghe thấy tiếng động lạ liền lập tức lên nóc nhà tuần thị.
Sau đó thì thấy Tạ Tam Thắng, vốn đã hết hoài nghi, nhưng lúc Tạ Tam Thắng chắp tay cáo từ, Thiết Thủ thấy trong tay hắn cầm thứ vừa rơi xuống là một con phi cáp truyền thư chứ không phải là chim hoang, do vậy nỗi hoài nghi lại trỗi dậy, nhưng hắn không động thanh sắc, liền lui vào sương phòng, Đường Khẩn đang ngáy to ngủ say, Thiết Thủ liền lay gã dậy, Đường Khẩn dụi dụi mắt hỏi: “Có chuyện gì không?”.
Thiết Thủ lại gần nói nhỏ với gã: “Ta thấy Tạ Tam Thắng hành động kỳ quái, theo sau hắn còn có một người đứng trong tối nên không rõ là ai, chỉ thấy hình dáng có vẻ là Vưu Tri Vị”.
Đường Khẩn kỳ lạ nói: “Vưu Tri Vị? Sao lại thả lão ra!”.
Thiết Thủ Nói: “Ta cũng không biết, giờ ta sẽ bám theo bọn chúng, ngươi đi một vòng quanh trại trước trại sau, xem có gì khác lạ không, nếu phát hiện có chuyện, lập tức thông báo cho bọn Tức đại nương, tập trung phòng vệ, sau đó lập tức đến “Thừa Phong hiên” cấp báo”.
Đường Khẩn vỗ mặt cho tỉnh táo nói: “Vâng”. Gã trước giờ đều phục chịu Thiết Thủ, từ sau khi vào sinh ra tử, hai người tâm can càng tương giao, tình thân. Đối với sự phân phó của Thiết Thủ, tinh thần càng thêm phấn chấn, toàn lực thực thi.
Đường Khẩn đến áo ngoài cũng chẳng kịp mặc liền lao ra ngoài, Thiết Thủ thì xuyên qua nóc nhà, đưa mắt nhìn tứ phía, thấy có bóng nhân ảnh chạy nhanh ở “Thừa Phong hiên”, Thiết Thủ vội vàng đề khí bám theo, nhưng vẫn chậm mất một bước, từ xa đã thấy hai tên đệ tử canh phòng ở “Thừa Phong hiên” bị trúng độc thủ, Tạ Tam Thắng và một người nữa còn chưa kịp để hai tên ngã vật xuống đất đã vội đỡ lấy giấu vào nơi kín, rồi mò vào “Thừa Phong hiên”.
Thiết Thủ là kẻ hiếu sinh, vì không kịp ngăn cản Tạ Tam Thắng hạ độc thủ, để cứu mạng hai tên thị vệ, do vậy hạ quyết tâm phải làm rõ Tạ Tam Thắng định làm trò quỷ gì.
Đến lúc thấy Ngọc Quan Sơn cấp báo có nội gián, Ân Thừa Phong thì bị ám toán, Thiết Thủ liền phá cửa xông vào, đánh liền ra hai chưởng, bức lùi Tạ Tam Thắng và Vưu Tri Vị. Trong phòng thắp đèn rõ rằng, lúc này mới nhìn rõ quả thật là Vưu Tri Vị.
Ân Thừa Phong tay giơ hai ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào Chu Tiếu Tiếu nói: “họ Tạ kia, ngươi làm vậy là có ý gì?”.
Phải biết Chu Tiếu Tiếu trước giờ tuy giảo hoạt, nhưng hành tung một khi đã bị đối phương vạch ra, cũng không khỏi trong lòng hoảng loạn, song quyền của Thiết Thủ lại đánh đến, phóng ra một luồng kình khí cực cường, bức hai người dựa sát vào tường!
Chu Tiếu Tiếu vội kêu lên: “Nhầm lẫn, Ân trại chủ, nhầm lẫn…!”.
Ân Thừa Phong “xoẹt” một tiếng từ trên đầu giường rút ra một thanh lợi kiếm, lăng lệ quát: “Ngươi thả Vưu Tri Vị, ám toán ta, chẳng nhẽ tất cả đều là nhầm lẫn”.
Chu Tiếu Tiếu và Vưu Tri Vị tả xung hữu đột, thế nhưng chẳng cách nào thoát khỏi đôi thiết quyền bao trùm của Thiết Thủ. Thiết Thủ sử chiêu không nhiều, thế nhưng bất luận Chu Tiếu Tiếu và Vưu Tri Vị dùng đến bất kỳ chiêu thức hay phương thức nào hòng đột phá vòng vây đều bị hắn đúng lúc quan đầu yếu cẩn đánh thêm một quyền hoặc một chưởng, giơ tay hoặc chặn hoặc kéo, liền chặn chết đường đi của đối phương, khiến cho thế công của đối phương bị hóa giải, một mặt hướng về phía Ân Thừa Phong nói: “Ân trại chủ, bọn chúng ít nhất cũng đã giết hai tên đệ tử canh giữ trước hiên, ta tự sẽ giữ chân bọn chúng tại đây, việc phòng thủ trong trại còn cần ngài làm chủ đại cục, những việc ở đây giao cho ta được rồi”.
Ân Thừa Phong nghe vậy đại nộ, quát lên: “Hảo tặc tử!”. “Xoẹt” một kiếm, bắn ra một đạo ngân quang, nhanh như điện đâm vào yết hầu của Chu Tiếu Tiếu!
Chu Tiếu Tiếu vốn dĩ đã như chim sợ cung tên. Hắn thấy sự việc bại lộ, đám cao thủ của Thanh Thiên Trại nhất định không bỏ qua cho hắn, giờ chỉ đồ toàn lực mà trốn thoát; nhất là Vưu Tri Vị, từng bị bắt nhốt, giờ có nói gì cũng không muốn thất thủ mà bị bắt lại, giờ chỉ liều mạng thoát hiểm, hai người vốn không đồng tâm, giờ vì bảo toàn tính mạng mà chỉ lo đến chạy thoát, trong lúc động thủ không hề tương trợ cho nhau, một kiếm này của Ân Thừa Phong, hàm chứa sự phẫn nộ mà xuất thủ, không chỉ đâm thẳng vào Chu Tiếu Tiếu, mà còn hét lên một tiếng: “Xem kiếm!”.
Nếu như không phải là vì tiếng hét của Ân Thừa Phong, thì Chu Tiếu Tiếu có thể thật sự không đỡ được một kiếm này.
Chu Tiếu Tiếu cổ tay hất lên, kiếm thân bảo hộ lấy yết hầu, “keng” một tiếng, mũi kiếm nhỏ sắc của Ân Thừa Phong đâm vào sống kiếm của Chu Tiếu Tiếu nguồn TruyenFull.vn
Ân Thừa Phong cười lạnh một tiếng, thân hình bẻ quặt, đầu gối cong lên, tả cước nhấc lên, mũi kiếm đâm vào dưới sườn!
Chu Tiếu Tiếu vung kiếm lên, tách rời kiếm thứ nhất của Ân Thừa Phong, dưới nách lộ ra một sơ hở nhỏ, sơ hở này lộ ra chỉ trong chớp mắt, nhưng kiếm của Ân Thừa Phong đã như ngân xà đớp tới!
Chu Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, toàn thân vội lách ra!
Cước bộ phép tránh này của hắn, khiến cho cả người đột ngột bị kéo mất khí, cả người như khô héo khẳng khiu, đột nhiên lùi lại vị trí cũ ba bộ, giữ một khoảng cách giữa người và mũi kiếm, mũi kiếm của Ân Thừa Phong vẫn đâm lên trước, lưỡi kiếm của Chu Tiếu Tiếu vội vã vung xuống, ép chặt lấy kiếm của Ân Thừa Phong, đang định mượn thế đâm tới, Ân Thừa Phong chau mày nói: “Chẳng trách! Hóa ra ngươi chính là “Độc Tý Độc Kiếm””. Trong chớp mắt, kiếm đã đâm tới tả thủ, kiếm quang lóe lên, lại một đâm nữa!
Giao thủ đến chiêu thứ hai Ân Thừa Phong đã từ kiếm pháp đoán định đối phương chính là Độc Tý Kiếm Chu Tiếu Tiếu. Ân Thừa Phong tinh thông kiếm pháp, do vậy đối với những chiêu thức kiếm pháp của những danh thủ dụng kiếm trên giang hồ, đều nắm rõ vô cùng, nếu như Ngũ Thái Vân còn ở trong Thanh Thiên Trại với sự hiểu biết về võ thuật các nhà các phái trong võ lâm như lòng bàn tay của nàng thì Chu Tiếu Tiếu càng không thể lấy thân phận “Tạ Tam Thắng” mà đánh lừa mọi người cả một thời gian như vậy.
Chu Tiếu Tiếu dựa vào kỳ pháp thúc thân tận dụng thời gian ít ỏi dùng kiếm áp lấy kiếm của đối phương mà phản công lại, không ngờ Ân Thừa Phong lại làm một chuyện: kiếm ở hữu thủ đột nhiên vắt chéo sang tả thủ.
Kiếm của Chu Tiếu Tiếu quá đà, đè lên không khí, cả người bị chúi xuống!
Kiếm của Ân Thừa Phong ở tả thủ đã đâm vào vai trái của Chu Tiếu Tiếu.
Lúc này, thế công tới không kịp phòng thủ, mà ngoại hiệu của Ân Thừa Phong là “Cấp Điện” đủ biết kiếm thế nhanh đến mức nào!
Chu Tiếu Tiếu đã không còn cách nào tránh né được, trong lúc nguy cấp đột nhiên vặn người, dùng cả cánh tay trái để đỡ một kiếm đó của Ân Thừa Phong, mũi kiếm cắm ngập vào bắp tay trái!
“Phập” một tiếng, lúc này kiếm của Chu Tiếu Tiếu quay lại đâm thẳng vào yết hầu của Ân Thừa Phong.
Ân Thừa Phong lập tức tỉnh ngộ: Chu Tiếu Tiếu có danh là “Độc Tý Kiếm”, cánh tay trái của hắn là giả.
Ân Thừa Phong lập tức nghĩ đến việc rút kiếm, một mặt rút kiếm một mặt lùi lại, không ngờ thanh kiếm đó như là bị khảm trong cánh tay giả đó, không tài nào rút ra được!
Chỉ một chút chậm trễ, kiếm của Chu Tiếu Tiếu đã đến gần trước mặt
Ân Thừa Phong ứng biến cực nhanh, không rút ra nữa mà thay đổi, hét lên một tiếng, vận kình vào cánh tay, mũi kiếm xuyên qua khuỷu tay, gọt lấy tay trái của Chu Tiếu Tiếu!
Cánh tay giả của Chu Tiếu Tiếu là dùng một loại gỗ tên là Hiết Mộc tại vùng biên giới Dư Ngạc chế tác nên, binh khí bình thường nếu như đâm vào, vùng vai rung động, thì các thớ gỗ sẽ mềm ra, đâm vào thì dễ rút ra thì khó, không ít cao thủ võ lâm võ công cao hơn hẳn Chu Tiếu Tiếu, đều bị diệt trước cơ quan không ngờ tới này của Chu Tiếu Tiếu, nhẹ thì bị mất binh khí, nặng thì bị hắn giết chết.
Ân Thừa Phong tâm niệm ứng biến chỉ trong sát na, không lùi lại mà còn tiến lên, mũi kiếm phá cánh tay mà thoát ra, hóa giải tình huống nguy hiểm.
Chu Tiếu Tiếu kinh ngạc không thôi, vội lách người, nhưng Ân Thừa Phong đã lại bước đến đâm tới, lưỡi kiếm dính chặt vào khuỷu tay, vứt cũng không vứt được, giằng cũng không giằng nổi, trở thành một điểm yếu lớn, lúc nào cũng có thể bị đâm.
Chu Tiếu Tiếu không màng đến việc phải công lại nữa, vội vã thủ kiếm để chống đỡ, Ân Thừa Phong lại công thêm ba bốn kiếm, khiến cho Chu Tiếu Tiếu tay chân luống cuống, đột nhiên nghe Thiết Thủ bên cạnh trầm giọng nói: “Ân trại chủ, việc lớn làm trọng”.
Ân Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, lực xuất ra nơi cổ tay, cổ tay đè mạnh xuống, kiếm phong rung lên chấn nát cánh tay giả làm bằng gỗ, Chu Tiếu Tiếu không kinh ngạc mà lấy làm vui mừng, tưởng rằng đã thoát nạn, Ân Thừa Phong thu kiếm lại, tra vào eo, rồi chắp tay hướng về phía Thiết Thủ, nói: “Tên gian tặc này không giết không được, giờ giao cho nhị gia”. Nói rồi cũng với đầu mục đến bẩm báo của Thanh Thiên Trại đi ra.
Chu Tiếu Tiếu định quay người chạy thoát, thì thấy Thiết Thủ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, Vưu Tri Vị thì đã nằm sõng soài dưới đất từ lúc nào, tả thủ thì như bị tháo mất khớp, hai chân đứng không vững.
Chu Tiếu Tiếu kinh ngạc vô cùng, Ân Thừa Phong với hắn vừa rồi mới giao thủ chẳng qua chỉ là mấy chiêu, kinh hiểm vô cùng, Vưu Tri Vị thì lại chẳng kịp kêu lên tiếng nào, đã bị một kẻ thương thế còn chưa lành là Thiết Thủ đánh ngã, xem ra hảo thủ đứng thứ hai trong “Tứ Đại Danh Bộ” quả thực không phải hạng tầm thường.
Chu Tiếu Tiếu trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng chính vì thế mà lại tỏ ra vô cùng thận trọng không dám liều lĩnh xông tới, hắn nhìn ra rằng với khí thế và phương vị của Thiết Thủ, nếu hắn cứ ngoan cố xông tới thì thua càng thảm hơn mà thôi, do đó hắn cất lên tràng cười nói: “Thiết nhị gia, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta không làm thương đến thủ hạ của ngài, Thanh Thiên Trại với ngài cũng chẳng thân chẳng thiết, ngài giơ cao đánh khẽ, có thể cho ta một đường lui không?”.
Thiết Thủ nói: “Chính vì ngươi đả thương người của Thanh Thiên Trại, nên ta mới không thể tùy tiện quyết định, tha cho ngươi đi, hơn nữa Đại sư huynh ta hình như cũng bôn ba ngàn dặm truy tra tông tích của ngươi, do vậy ta càng không thể để ngươi thoát”.
Chu Tiếu Tiếu xem xét tình thế, miễn cưỡng cười nói: “Mọi người đều là người trong giang hồ, tại sao nhị gia không nể chút mặt mũi”.
Thiết Thủ nói: “Hình như cũng từng có không ít tiền bối cao thủ võ lâm đã nể mặt tha cho người, thế nhưng đến cuối cùng bọn họ hình như cũng chẳng thoát được lưỡi kiếm báo hận của ngươi”.
Chu Tiếu Tiếu nói: “Đó chẳng qua là những kẻ ác ý hạ nhục ta, ta trước giờ ân nghĩa tất báo, quyết không hai lòng”.
Thiết Thủ nói: “Thanh Thiên Trại cũng có ơn với ngươi, giờ những việc ngươi làm, chẳng nhẽ cũng là để báo đáp?”.
Chu Tiếu Tiếu vội nói: “Ta chỉ vì bị nhẹ dạ bị người khác xúi giục, nhất thời hồ đồ, lại thụ mệnh của Hoàng Kim Lân và Văn Trương muốn đoái công chuộc tội, mới đành phải làm những việc xấu hổ này”.
Vưu Tri Vị tuy rằng thọ thương, không còn sức chiến đấu, nhưng nghe thấy Chu Tiếu Tiếu nói vậy, biết rằng Chu Tiếu Tiếu đang ngấm ngầm đổ hết tội lên đầu lão, vội vàng chồm lên nói: “Là ngươi bức cách ta trốn thoát, còn giết thuộc hạ của Hách Liên Xuân Thủy, không phải là ta xúi giục ngươi, ta bị oan uổng, nhị gia minh giám, ta bị oan uổng!”.
Thiết Thủ sắc mặt vẫn lạnh lùng: “Chu Tiếu Tiếu, ngươi được lắm!”.
Chu Tiếu Tiếu xua tay nói: “Ta…”, rồi đột nhiên một ám khí bay ra, bắn về tới trước mặt Thiết Thủ.
Thiết Thủ giơ tay ra, tóm lấy ám khí đó.
Chu Tiếu Tiếu vội né người, nhưng không phải để xông ra ngoài, mà đâm một kiếm tới Đường Khẩn!
Đường Khẩn bất ngờ không kịp phòng bị, vung đao lên chém, Chu Tiếu Tiếu mượn lực của đao thế, vội vàng lộn người rồi đột nhiên ngồi bệt xuống, mũi đao đâm thẳng lên yết hầu của Đường Khẩn.
Mục đích của hắn không phải là giết Đường Khẩn, hắn chỉ muốn khống chế Đường Khẩn.
Hắn biết rõ rằng hôm nay khó có thể thoát khỏi Thanh Thiên Trại, trừ phi khống chế được một nhân vật quan trọng nào đó, lúc đó mới có thể đổi lấy sinh mệnh của bản thân, hoặc kéo dài thời gian, đợi quan binh công vào trại lúc đó tính sau.
Một kiếm này hắn đã cất giữ từ đầu, Đường Khẩn trong lúc hoảng loạn không cách nào tránh né được!
Đột nhiên “keng” một tiếng, một ám khí bay đến trúng vào mũi kiếm của Chu Tiếu Tiếu, mũi kiếm chấn động rung lên, suýt chút nữa thì tuột khỏi tay rơi xuống, Đường Khẩn nhân cơ hội đó vội ngửa người lộn một vòng ra sau, thở gấp mấy hơi mới định thần lại được, ám khí thì rơi bên cạnh tường.
Ám khí đánh gãy mũi kiếm của Chu Tiếu Tiếu chính là ám khí lúc nãy chính hắn bắn ra.
Chu Tiếu Tiếu đột nhiên cười.
Cành ám khí đó, tên gọi là “Thứ Vị”, cành ám khí đó giống như một bông sen bằng sắt trên đó có cắm ba trăm tám mươi tư cái gai dài ngắn khác nhau, không những thế tất cả đều tẩm kỳ độc, bất kỳ ai chạm phải chỉ cần bị sước một vết nhỏ, chất độc ngấm phải, kể cả người bắn ám khí nếu như không cẩn thận đeo găng tay cũng không tránh khỏi tai ương.
Chu Tiếu Tiếu cố ý cầu xin Thiết Thủ, để mượn thời gian đó mà đeo găng tay, hắn chỉ có một cánh tay, cánh tay kia thì đã bị Ân Thừa Phong hủy nát, do vậy đeo găng rất khó khăn, vừa mới đeo xong hắn lập tức phát động bắn ra “thứ xương”.
Loại ám khí tàn độc này, là hắn lấy được từ một cao thủ ám khí của Đường Môn tên là Đường Xuân Vũ mà hắn đã giết. Chỉ có hai cành, đến bản thân hắn cũng không có thuốc giải, không phải là đến lúc bần cùng bất đắc dĩ thì hắn cũng không dám dùng lung tung, một khi sử ra thì cũng phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lấy lại. Loại độc tính của ám khí này độc tính này vô cùng bền lâu, một cành có thể dùng được hơn mười lần, độc tính vẫn nguyên vẹn không hề bị giảm sút, nghe nói được đích thân Chưởng hình của Đường Môn là Đường Thiết Thư chế tạo.
Chu Tiếu Tiếu trước thấy Thiết Thủ tay không bắt lấy ám khí, rồi lại phóng ám khí đi, nghĩ tất khó tránh khỏi việc gai của cành thiết liên đâm rách lòng bàn tay hoặc ngón tay, trong lòng yên tâm trở lại, nhưng vẫn không dám đối đầu trực tiếp với Thiết Thủ, chỉ vung kiếm lên, rồi lộn người phá cửa sổ bay ra, còn nói với lại một câu: “Họ Thiết kia, cẩn thận tâm chưởng của ngươi, Chu mỗ không bồi tiếp ngươi nữa!”.
Hắn vừa ra khỏi phòng, đêm lạnh như nước, hít dài mấy hơi, đột nhiên nguyệt sắc tối sầm lại, sau gáy như có ai đó tóm lấy.
Chu Tiếu Tiếu vẫn còn cố gắng giãy dụa, nhưng bị tóm một lúc, hắn cảm thấy dường như ngạt thở, tứ chi bách cốt, một chút khí lực cũng không vận lên được. Trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Nhưng thủ chưởng đó vừa tóm lấy liền buông ra, chỉ nghe Thiết Thủ trầm giọng nói: “Ngươi tưởng là ta bị trúng độc sao? Tay của ta mệnh danh là bách độc bất nhập, ngươi không nghe nói đến sao? Được, lần này không chấp ngươi mất cảnh giác, cẩn thận chiêu tiếp theo ta không tha ngươi nữa”.
Chu Tiếu Tiếu biết đối phương không thèm tranh thủ cơ hội, nhưng càng như vậy lòng hắn càng hoảng loạn.
Lúc này bên ngoài lửa dậy bốn bề, tiếng chém giết dậy trời.
Thiết Thủ chau mày nói: “Họ Chu kia, Nam Trại đối với ngươi không bạc, ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì!”.
Chu Tiếu Tiếu lập tức quỳ xuống khẩn cầu nói: “Nhị gia, ai không mắc sai lầm chứ, mong ngài mở con đường sống”.
Thiết Thủ bước tới nói: “Mau khống chế lại bộ thuộc của ngươi không cho nội ứng ngoại hợp, lúc đấy hoặc giả còn có thể lấy công giảm tội”.
Chu Tiếu Tiếu thần sắc ủ rũ nói: “Nhị gia, bọn chúng một khi phát động, ta… ta cũng không thể làm gì được”.
Thiết Thủ hơi do dự, giơ tay ra nhấc hắn lên nói: “Ngươi đứng dậy trước rồi nói”.
Chu Tiếu Tiếu ngẩng đầu.
Thiết Thủ tóm lấy bả vai hắn.
Chu Tiếu Tiếu giơ tay ra.
Thiết Thủ đang định kéo hắn dậy, đột nhiên, Chu Tiếu Tiếu ngửa cổ tay bắn ra một cành ám khí, thẳng vào yết hầu của Thiết Thủ!
Lúc này, cự ly tương đối gần, xuất thủ lại động, Thiết Thủ nghĩ nếu dùng hai tay chặn lại chắc chắn sẽ chậm trễ, tránh né thì cũng không kịp, vội vàng thở mạnh một hơi, hét lên một tiếng: “Ối!”.
Một luồng khí lưu, vọt mạnh, phun ra, bắn tới ám khí!
Nội lực của Thiết Thủ hóa hết thành một luồng kình khí, ám khí nhất thời bị bắn ngược lại cắm phập vào ngực Chu Tiếu Tiếu.
Chu Tiếu Tiếu đang định rút kiếm ra đâm, đột nhiên thấy ám khí phóng ngược trở lại, nhất thời sợ đến hồn bay phách tán, đột nhiên quay kiếm trở lại, nhưng vẫn chậm mất một bước, vội giơ vai lên đỡ, ám khí tuy rằng không đánh trúng ngực thế nhưng lại cắm trúng bả vai.
Chu Tiếu Tiếu kêu thảm một tiếng, lập tức chẳng màng gì cả, ngay cả đại địch trước mặt cũng không thèm để ý, chỉ thấy hắn dùng ngón tay giữ kiếm, tìm cách dùng chỗ sắc ở gần chuôi kiếm để cắt ám khí đang cắp trên vai, hắn chỉ còn có một tay, hai mắt đỏ ngầu miệng há to, dáng vẻ vô cùng thảm thiết, nhưng vẫn không có cách nào đánh rơi ám khí xuống.
Thiết Thủ thấy Chu Tiếu Tiếu hai lần ám toàn mình, trong lòng trở nên cảnh giác, nhất thời không dám tiến lại gần, chỉ trừng mắt quan sát.
Chỉ thấy Chu Tiếu Tiếu gầm gừ vài tiếng, rồi lấy răng cắn chặt đốc kiếm, ổn định kiếm thế, dùng mũi kiếm khều khều, khiến cho ám khí đang cắm trên bả vai bị rơi xuống, thương thế chỉ hơi mờ mờ hiện ra mấy vết sước nhỏ, bắp tay thì chảy ra máu ứ đọng.
Chu Tiếu Tiếu trong mắt hiện rõ vẻ mặt hoảng sợ, cứ như là ám khí ở bắp tay vẫn chưa bị rơi xuống, vội vàng ngậm kiếm rạch ba bốn đường ở bắp tay, nhưng những máu chảy ra từ vết thương chỉ toàn là màu vàng khè.
Chu Tiếu Tiếu cổ họng òng ọc kêu lên mấy tiếng, toàn thân lăn lộn. Tay hắn vừa run run loang lổ máu, vừa thò vào trong áo, móc ra mấy chiếc hộp, hắn lần lượt mở mấy chiếc, vội ngoạm lấy sáu bảy viên dược, lại lấy số thuốc còn lại xoa lên bả vai, thế nhưng vì chỉ còn một tay, mà trong đầu giờ đây đang vô cùng hoảng loạn cho nên đến một động tác đơn giản cũng không thể hoàn thành.
Thiết Thủ thấy trong lòng hắn thực sự hoảng loạn, trong đầu nghĩ đến việc xức thuốc bọc vết thương cho hắn, Chu Tiếu Tiếu thần sắc quái dị, hai mắt vô thần, chốc chốc lại như có lửa bên trong khí thế bức người, Thiết Thủ đưa tay ra trước, chỉ cảm thấy cánh tay hắn nóng như sắt nung, da thịt cứng đơ nóng bỏng.
Thiết Thủ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, ám khí đó độc tính như vậy! Nếu như trúng phải mình, chẳng phải…
Lúc này, bắp tay Chu Tiếu Tiếu máu chảy càng lúc càng ít, càng lúc càng nồng, sắc máu cũng càng chảy càng vàng, phảng phất mùi hôi thối. Chu Tiếu Tiếu đột nhiên phát cuồng vùng khỏi bàn tay của Thiết Thủ, với sức lực của Thiết Thủ mà cũng không thể tóm chặt lấy được hắn, Chu Tiếu Tiếu từng hớp từng hớp ngáp, sờ soạng khắp người rồi lại móc ra một chiếc hộp, trong hộp có ba viên như thủy tinh trong suốt, Thiết Thủ nhìn kỹ, nhớ ra rằng trước đây Chu Tiếu Tiếu đã uống một viên, nhưng nghe hắn “hự” một tiếng, liền ngửa cổ nuốt liền ba viên thuốc, hai mắt trợn ngược, Thiết Thủ vội nói: “Để ta đi rót nước”.
Đường Khẩn nói: “Để ta đi”.
Chu Tiếu Tiếu thảm thiết nói: “Xong rồi, ám khí này được tẩm độc của Đường Môn, gọi là “thứ xương””.
Thiết Thủ thấy tình hình không hay, Chu Tiếu Tiếu giọng dường như lạc đi, hàm răng cắn chặt, khóe răng ứa máu, hai môi thâm tím, khóe miệng rớm máu, hai mắt đỏ như máu lồi hẳn ra ngoài, biết rằng muốn trừ tận gốc độc này chỉ có thể cắn răng mà chặt tay, nhưng Chu Tiếu Tiếu chỉ còn một tay, lời này dù thế nào cũng khó nói ra.
Bỗng thấy Chu Tiếu Tiếu lồng ngực phập phồng, đột nhiên cắn răng nói: “Mau… mau giúp ta chặt đứt cánh tay này!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!