Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn - Chương 82
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn


Chương 82


Kỳ Tích không ngờ rằng có thể gặp lại bạn cấp Hai của mình trong lúc phỏng vấn. Một người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang vai, đeo một cặp kính vàng trên sống mũi đang ngồi kiểm tra lại nội dung phỏng vấn thấy Kỳ Tích nhìn qua liền đưa tay ra hiệu một chút.

Chờ sau khi nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho Kỳ Tích xong, người phụ nữ đi giày cao gót đi về phía cậu, câu đầu tiên đã làm Kỳ Tích run sợ.

Bạn cấp Hai nói: “Cuối cùng tớ cũng bắt được cậu rồi.

Kỳ Tích: “…”

Người phụ nữ cười một tiếng. Buổi phỏng vấn còn chưa bắt đầu, cô với Kỳ Tích hàn huyên vài câu.

Hai người bọn họ ngồi bàn trước bàn sau lúc học cấp Hai. Cô nàng còn giúp mấy cô gái lớn bên đưa thư tình cho Kỳ Tích.

Hai người đã lâu không gặp. Lần liên lạc gần đây nhất là hơn một năm trước, bạn cấp Hai đề cao tinh thân buôn chuyện của người làm truyền thông, hỏi Kỳ Tích và Vạn Sơ Không có quan hệ gì.

Khi đó thì Kỳ Tích và Vạn Sơ Không quả thật là trong sạch nhưng mà bây giờ đã không giống ngày xưa. May mắn là nội dung của cuộc phỏng vấn đã được thông báo trước, trong cả quá trình không có câu hỏi học búa nào.

Kỳ Tích lại một lần nữa bị hỏi trong nhà có phải nuôi mèo không. Cậu lắc đầu, còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ nhìn cậu cười nhẹ nhàng: “Nhưng tôi thấy trên người cậu có rất nhiều lông mèo, có vẻ như chưa phủi sạch.”

Kỳ Tích chậm rãi chớp mắt, tạm ngừng.

Người phụ nữ vẫn tiếp tục: “Có thể nhìn ra được là cậu vô cùng thích mèo, bình thường có hay đi cà phê mèo không? Vừa vặn phòng của chúng tôi cũng có một một con mèo lông cam, cậu có thấy chưa?”

Kỳ Tích quả thật đã nhìn thấy con mèo kia. Lúc cậu đến, con mèo kia đang nằm ngủ trong phòng làm việc cho nên cậu không có đi quấy rầy nó.

Kỳ Tích gật đầu, người phụ nữ tiếp tục mỉm cười: “Vậy chắc là do cậu đã ôm nó rồi.” Sau đó, không đợi Kỳ Tích trả lời, cô ấy đã chuyển chủ đề đang single mới vừa phát hành của Kỳ Tích.

Mục đích chính của cuộc phỏng vấn này cũng là để quảng bá cho bài hát mới.

Sau cuộc phỏng vấn, người phụ nữ ở lại trò chuyện với Kỳ Tích một lúc.

Trên thực tế, thông qua vòng bạn bè của nhau thì cũng có thể nhìn ra gần đây đối phương đang làm gì. Thời đi học dường như đã là một điều rất xa xôi. Mỗi người đều đang nỗ lực cho cuộc sống của chính mình.

“Trên người cậu thật sự có lông mèo.” Người phụ nữ đột nhiên nói.

Kỳ Tích đang uống nước nhuận họng, nghe vậy sặc một chút.

“Haizz, đừng căng thẳng vậy chứ, ai mà biết được cậu dính ở đâu.” Người phụ nữ dường như chỉ là thuận miệng nói một câu rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, “Cảm giác như cậu vẫn như thời cấp Hai, chẳng thay đổi chút nào.”

Kỳ Tích khó hiểu: “Trước kia họp lớp cũng có phải không thấy tớ đâu. Có thay đổi mà, cao hơn này.” Cậu chọn ra một chuyện đơn giản có nhìn thấy bằng mắt thường ra nói.

“Ý tớ không chỉ chuyện đó.” Người phụ nữ nhìn trái nhìn phải, sờ sờ cằm, “Đều là ngôi sao lớn mà sao một chút kiêu ngạo cũng không có, nhìn vẫn như thế nhỉ.”

Kỳ Tích lập tức xua tay: “Cậu đừng có mà thổi phồng tớ!”

Người phụ nữ cười, “Tớ nói cũng không sai mà. Giờ trên tất cả các bảng xếp hạng chẳng phải toàn có tên cậu à?”

Gần đây Kỳ Tích tham gia một chương trình sáng tác, hiện tại đã ghi hình được hai tập, thành tích luôn đứng hạng nhất.

Kỳ Tích vẫn không thể thích ứng với những lời khen ngợi của người quen, lắc đầu liên tục, lỗ tai cũng đỏ ửng.

“Chẳng qua như vậy cũng rất tốt.” Người phụ nữ cười một tiếng. Thấy nhân viên công tác tìm Kỳ Tích, hai người vẫy tay chào tạm biệt. Đúng lúc này bạn cấp Hai trầm giọng nói, “Cậu cũng biết là trong vòng chúng ta sẽ không vạch trần những cặp đôi thật. Đừng lo lắng.”

Kỳ Tích: “???”

Nghe xong càng lo lắng hơn thì làm sao bây giờ!

Nhưng có điều, kể từ khi chương trình tạp kỹ kết thúc, tất cả mọi người vẫn giữ liên lạc với nhau. Từ thái độ của Nhậm Oánh Nguyệt đối với cậu và Vạn Sơ Không cũng có thể nhìn ra cô ấy cũng hiểu rõ mối quan hệ của hai người.

Ngoài ra hai bọn họ cũng không muốn cố ý che giấu, chỉ là bị tình thế ép buộc không có cách nào nói rõ.

Lúc bài phỏng vấn ngày đó được tung ra, cư dân mạng thích ý chọn lời đoán s, đặc biệt là trong siêu thoại cp có người còn nói: Biết là trong nhà Kỳ Tích không có nuôi mèo, nét mặt của Kỳ Tích lúc đó không giống như có ôm qua con mèo lông cam mà MC nói. Vậy lông mèo đến tột cùng là từ đâu tới?

Bình luận (131): [Ngoài ra còn biết nhà Vạn Sơ Không nuôi ba con mèo.]

[Sửa lại một chút, One vài ngày trước đã nói là trong nhà chỉ có một mình Thất Thất.]

[Vậy hai con kia đâu?]

[Nói là nuôi ở nhà mẹ, chỉ nào có thời gian thì mới đến thăm.]

[À đúng rồi, mèo của ổng còn gọi là Thất Thất.]

[Trùng hợp thôi, tất cả chỉ là trùng hợp ha ha]

[Nhà anh em thân thiết nuôi mèo, là một người em trai thân thiết Kỳ Tích đến nhà anh trai hít mèo thì có làm sao?]

[Các bạn, tôi bịa không nổi nữa. Các bạn có thể giải thích hợp lý hơn được không?]

[Có khi là đi quán cà phê mèo thật. 77 thích mèo mà.]

[Ủa tôi không hiểu? Đây là đang ở trong siêu thoại cp mà, mấy người đang rửa đường cái gì vậy?]

[A xin lỗi, thói quen thói quen]

[Gặm!! Có giả tôi cũng gặm!]

[?? Mấy người bị điên à? Phải xem là thật rồi gặm đi chứ!!]

Chớp mắt đã đến tháng Mười Hai, cư dân mạng tinh ý đã phát hiện ra sau hôm sinh nhật thì Kỳ Tích bắt đầu đeo một chiếc bông tai tại nhiều sự kiện, hơn nữa còn là cái mà năm ngoái mọi người bàn tán nhiệt tình.

Đương nhiên người dẫn chương trình không thể bỏ qua cơ hội này. Trong buổi phát sóng trực tiếp, MC cố ý hỏi bông tai là quà của ai. So với sự kiềm chế của năm ngoái thì Kỳ Tích hiện tại vô cùng am hiểu cách ứng phó với các trường hợp này. Cậu ngước mắt lên, giọng điệu hết sức tự nhiên, “Là quà sinh nhật năm ngoái Vạn Sơ Không đã tặng tôi.”

Bài đăng chủ đề: [Số đặc biệt số đặc biệt! Chuyện tình cảm của Sơ Kỳ Bất Ý bại lộ rồi]

7 nói là bông tai do One tặng, năm ngoái là ai nói đó là bạn gái của cậu ấy tặng thế hả?

Làm sáng tỏ một chút, là bạn trai!!!

2L: Ha ha… Tôi biết ngay mà.

3L: Không thèm ngạc nhiên luôn.

4L: Nếu không thì sao? Chẳng lẽ là được gió thổi tới à? (tập mãi thành quen)

6L: Chỉ vậy thôi à? Anh Vạn còn không biết khoe bao nhiêu lần rồi kia kìa. Đồng hồ ngoại trừ có nhà tài trợ thì mới đeo, còn thường ngày thì đeo không rời luôn kìa.

7L: Ui! Ổng thương em thiệt!

8L: 77 không gọi lão Không là anh, trực tiếp gọi tên như thế luôn hả?

9L: Vì quan hệ quá tốt nên gọi gì cũng được. Để tôi xem còn có ai có thể làm thêm một cái video xưng hô nữa.

10L: Thôi được rồi, hiểu rồi đừng có khoe nữa!!!

Qua năm mới Kỳ Tích vô cùng bận rộn. Đợi đến khi được nhàn rỗi muốn thăm nhà thì đã là tết Nguyên Đán.

Lần này cậu không về một mình. Ngồi máy bay, bắt xe ô tô, cho dù che kín mít đén thế cuối cùng vẫn bị người nhận ra.

Kỳ Tích đợi người bên cạnh ký tên xong mới mở miệng: “Tất cả là do anh quá cao, quá dễ thấy.”

“Trách anh à?” Vạn Sơ Không hỏi cậu, thuận tiện kéo khẩu trang lên.

“Lần trước em về không hề bị nhận ra luôn.” Kỳ Tích nhấn mạnh, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Vạn Sơ Không nhìn trang phục của cậu. Ba lớp trong, ba lớp ngoài, thật sự rất khó nhận ra.

Thế là anh nói: “Ừ, trách anh.”

Trên đường về thị trấn, Kỳ Tích đột nhiên xác nhận với Vạn Sơ Không: “Anh chuẩn bị tâm lý chưa?”

Vạn Sơ Không gật đầu, nghĩ là cậu nói chuyện gặp người trong nhà Kỳ Tích. Chờ đến đầu trấn, rốt cuộc Vạn Sơ Không mới hiểu Kỳ Tích muốn xác nhận điều gì với mình.

Một cái biểu ngữ nền đỏ chữ vàng tung bay: Chào mừng Kỳ Tích mang theo Vạn Sơ Không cùng về thị trấn!

Vạn Sơ Không thở ra một hơi, sương trắng lượn lờ trước mắt, quay đầu nhìn Kỳ Tích.

Kỳ Tích cũng nhìn lại, vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Anh nói là chuẩn bị xong rôi.”

“Ừm… Không sao, đi thôi.” Vạn Sơ Không vươn tay xoa đầu Kỳ Tích, nói với trợ lý cũng đi cùng mình, “Cậu tháo nó xuống được không?”

Trợ lý: “Sếp à, anh đừng làm khó em. Em chỉ là trợ lý nho nhỏ thôi, không thể vượt nóc băng tường được.”

Vạn Sơ Không hơi thất vọng: “Thật à?”

Trợ lý: “….Vâng.”

Cậu ta không rõ đến tột cùng thì Vạn Sơ Không coi cậu thành cái gì?’

Mãi cho đến khi người đàn ông mở miệng nói câu tiếp theo: “Nhưng tôi thấy cậu giả câm giả điếc giỏi lằm mà.”

Trợ lý tuy nở nụ cười nhưng trong lòng không ngừng oán thầm, còn không phải do cặp tình nhân thúi mấy người lại hại!

Đến nhà Kỳ Tích, Vạn Sơ Không được chào đón vô cùng nồng nhiệt. Mọi người trong nhà ai cũng nói rất thích các bộ phim của anh.

Cuối năm cha mẹ Kỳ Tích không ở nhà nhưng có chị Hoài và bác gái, nhiệt tình giúp hai người bày tiệc mời khách.

Các nhà trong thị trấn đều vô cùng thân quen với nhau. Bất kể là trên màn ảnh lớn có địa vị thế nào, cầm được giải thưởng gì thì sau khi tới đây đều được tiếp đãi nồng hậu.

Trong lúc nhất thời Vạn Sơ Không bị một đống các cô các bác vây quay không biết phải làm sao thường xuyên nhìn về phía Kỳ Tích đưa mắt cầu cứu.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Tích thấy người đàn oonng chật vậy như vậy, nhịn không được ngồi ở bên cạnh xem kịch, còn cầm một nắm hạt dưa ném qua phía bên đó. Kết quả đến buổi tối tự nhiên là bị trừng phạt.

Cách âm của nhà trệt không tốt lắm, Kỳ Tích nhịn lắm mới không phát ra âm thanh. Nước mắt vừa mới lưng tròng đã bị Vạn Sơ Không hôn đi.

“Sao bé cưng không nói gì?” Vạn Sơ Không biết rõ còn cố hỏi.

“Ưm…” Kỳ Tích cuối cùng cũng bật ra một tiếng kêu lập tức bị Vạn Sơ Không phong bế. Môi lưỡi giao nhau đến mức Kỳ Tích không thể thở được mới dừng lại.

“Nhìn thấy anh chật vật vui lắm hử?” Vạn Sơ Không hỏi cậu.

Kỳ Tích vội vàng lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Ban đêm có thể nghe được tiếng gió rít gào, gió tuyết xung quanh không vào đến phòng. Thế là từng cái va chạm phát ra âm thanh bạch bạch trầm đục nhưng lại không rõ ràng, giống như bị người cố tình che đậy. Che ngoài cửa sổ, lồng vào trong chăn.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Tích vẫn còn đang ngủ thì nghe thấy âm thanh của bà nội liên tục gọi nhũ danh của cậu.

Kỳ Tích nhanh chóng ngồi dậy ra ngoài xem thấy bà nội đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khác, gọi “Tiểu Thất”, “Tiểu Thất đâu rồi?”.

“Con đây bà ơi. Bà không tìm thấy điều khiển tivi ạ?” Kỳ Tích cầm điền khiển tivi trên bàn lên. Lúc này mọi người còn đang ngủ.

Cậu chợt nhớ ra đêm qua Vạn Sơ Không đột nhiên gõ cửa phòng mình. Hai người trẻ tuổi huyết khí phương cương, làm chuyện hoang đường đến tận nửa đêm. Kỳ Tích thật sự buồn ngủ, Vạn Sơ Không về phòng cho khách lúc nào cũng không biết.

Cậu còn đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra. Người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc mềm mại không có keo xịt tóc, nhìn qua như nhỏ hơn vài tuổi.

“Anh muốn chạy bộ buổi sáng hả?” Kỳ Tích biết Vạn Sơ Không luôn có thói quen này, nhưng lại không rõ đối phương lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế!

Vạn Sơ Không gật đầu: “Đi với anh không?”

Kỳ Tích còn đang do dự thì chợt nghe thấy bà nội phía sau hỏi: “Có phải Tiểu Thất lại bị bắt nạt không?”

Kỳ Tích quay đầu đưa điều khiển cho bà nội, “Bà nội, con ở đây mà.”

Bà nội dường như đã nhận ra cậu, lại cảm thấy không giống với những gì bà nhớ. Trong ấn tượng của bà Kỳ Tích nên nhỏ hơn thế này mới phải.

Thế là bà nội phối hợp nói tiếng: “Có phải Tiểu Thất khóc không?”

Kỳ Tích lắc đầu, ngồi bên cạnh ghế sô pha: “Không có, con không có khóc mà.”

“Nó bị bắt nạt lúc nào cũng trốn trong góc nhà khóc một mình, sau này phải làm sao bây giờ?” Bà nội thở dài buồn bã. Ánh nắng sáng sớm tràn qua khung cửa sổ, ánh sáng màu vàng trải dài rực rõ, bà nội nhìn chằm chằm trong không khung, “Sau này ai sẽ chăm sóc nó đây? Nó dễ bị bắt nạt thế này phải làm sao bây giờ… Phải tìm người ở chung với nó. Có thể tìm được người không để nó phải chịu tủi thân hay không đây…”

Kỳ Tích sững sờ, không ngờ bà nội ốm yêu lại nói ra điều này,

Mà một giây sau, bả vai của cậu bị một bàn tay đè lên. Kỳ Tích ngẩng đầu nhìn thấy Vạn Sơ Không. Đáy mắt sẫm màu của người đàn ông dưới ánh nắng mặt trời đột nhiên trở nên nhạt hơn một chút, biến thành một màu nâu đồng ấm áp. Cậu bỗng cảm thấy bả vai mình như trĩu nặng.

Từ khi còn rất nhỏ, Kỳ Tích đã bắt đầu mong đợi một ai đó quan tâm và chăm sóc mình nhưng cậu vẫn luôn là người phải nhường nhịn. Sau này lớn lên bắt đầu sống một mình, cậu giống như không cần ai tới yêu quý, một người như cậu cũng có thể sống rất tốt.

Khi Kỳ Tích không còn mong đợi gì nữa lại gặp được Vạn Sơ Không. Những tủi thân khổ sổ trong lòng cứ vậy mà rơi xuống, nhưng lần này nhưng cảm xúc đó đã có người nguyện ý tiếp được.

Những tia năng ban mai dần chiếu sáng cả căn phòng. Kỳ Tích như được tắm rửa xong ánh mắt, mái tóc cũng ánh lên sắc màu rực rỡ. Cậu không nhịn được không ngừng rơi nước mắt, cầm lấy lòng bàn tay gầy guộc của bà nội, nói: “Bà nội, con đã tìm được rồi.”

Ba năm sau

Kỳ Tích lâu rồi không gặp Phó Sương. Lịch trình của hai người bọn họ dày đặc, thậm chí trong công ty còn chẳng đụng mặt nhau.

Lần này hai người cùng nhau tham dự một sự kiện. Phó Sương tuy đã trở thành một thanh niên chững chạc nhưng gặp Kỳ Tích lại vẫn như ngày xưa. Sau khi kết thúc nhanh chóng tìm Kỳ Tích nói chuyện.

“Anh ơi! Đã lâu không gặp!” Phó Sương cười tươi. “Cũng trùng hợp ghê, hôm trước em vừa mới gặp phải anh Nhiệm với Lâm Sam!”

Kỳ Tích gật đầu: “Mấy người đội trưởng có khỏe không?”

Kỳ Tích không dám nói hồi trước cũng chạm mặt Khâu Diệc. Phó Sương luôn bất mãn với hành vi trước đây của cậu ta.

“Hai người bọn họ hình như ở chung với nhau.” Phó Sương nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nhắc nhở. “Nhưng mà anh à, xưng hô của anh có phải nên đổi một chút không?”

Kỳ Tích “A” một tiếng, “Xin lỗi, anh thuận miệng, đúng là không nên gọi đội trưởng.” Bởi vì gặp người quen cho nên Kỳ Tích khó lòng cảnh giác. Cậu lại nhìn về Phó Sương, cười nói, “Em bây giờ cũng không gọi anh là anh Tiểu Lục nữa.”

Phó Sương vội vàng xua tay: “Không thể gọi anh như vậy nữa. Lúc đó em còn nhỏ đúng là làm nhiều chuyện ngốc nghếch. Xin lỗi anh…”

“Không sao mà.” Kỳ Tích chớp mắt, không rõ vì sao Phó Sương lại căng thẳng như thế.

“Có sao!” Phó Sương kiên quyết nói, “Trước kia em quá không hiểu chuyện.”

Kỳ Tích giật mình, đành phải nói: “Đươc, vậy thì không gọi… Thật ra gọi cái gì cũng được, anh không ngại mà.”

Phó Sương lại cười lên, nói: “Anh, anh vẫn giống như trước kia.”

Kỳ Tích nhịn không được nói: “Vài ngày trước anh gặp Khâu Diệc, cậu ta cũng nói như vậy. Cho nên rốt cuộc là giống chỗ nào?”

Phó Sương suy nghĩ cẩn thận, “Em cũng khôn nói rõ được nhưng mà thấy anh không thay đổi như vậy em vui lắm.”

Hạ Ngũ đã biến mất khỏi làng giải trí từ năm ngoái. Nghe nói là về nhà mở tiệm, cuộc sống cũng không tệ.

Ba năm qua, mỗi người đều đã trưởng thanh, cũng đều có lựa chọn khác nhau.

Trước khi chia tay, Phó Sương lại vẫy tay thêm lần nữa nói: “Anh, lần sau nói chuyện tiếp nhé!”

Kỳ Tích gật đầu chào tạm biệt: “Được, lần sau gặp lại.”

Sau đó, bọn họ mỗi người rẽ hướng khác nhau, đi về con đường của riêng mình.

Trong bãi đỗ xe, Vạn Sơ Không đứng bên ngoài lướt điện thoại di động. Mới lưu được vài tấm ảnh mới thấy Kỳ Tích đang lững thững bước tới.

“Sao lâu vậy em?” Vạn Sơ Không hỏi.

“Em gặp Phó Sương nên dừng lại nói vài câu.” Kỳ Tích trả lời.

Vạn Sơ Không hơi nhướng mày, “Có gì để nói với cậu ta?”

Tầm mắt Kỳ Tích trượt xuống, rơi vào chiếc điện thoại trên tay Vạn Sơ Không, “Anh thấy hết rồi mà còn muốn hỏi em?”

“Không chụp được ảnh hai người đứng chung một chỗ.” Vạn Sơ Không chơi xấu, đè đầu Kỳ Tích dựa lên bả vai mình. Hơi thở lượn lờ xung quanh cần cổ của Kỳ Tích, ánh mắt thì rơi xuống khóe môi của cậu, “Anh cũng muốn tâm sự với Tiểu Thất.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Tích cũng vàn lên: “Tâm sự gì cơ?”

Bọn họ đã lâu không gặp nhau. Lần này Vạn Sơ Không đi quay phim phải vào rừng sâu núi thẳm, tín hiệu còn rất xấu, ba bốn ngày mới liên lạc một lần.

Bọn họ đều rất nhớ đối phương.

“Tâm sự chuyện không thể lan truyền.” Vạn Sơ Không cười nói.

Kỳ Tích chớp mắt, phối hợp cúi đầu, “Được.”

Một chiếc hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngày 11 tháng 1 năm 2030

Trên một diễn đàn nào đó.

Bài đăng chủ đề: [Ảnh hôn nhau của Vạn Sơ Không và Kỳ Tích bị lộ???]

[Liên kết]

Lần này thì không có cách nào để phủ nhận hết!!!! Hai người là thật rồi!!!

2L: Gì? Không hiểu chủ thớt đang nói cái gì nữa. Anh em người ta dụi dụi nhau không được à?

3L: Gì? Có người còn không biết ba năm trước hai người cùng về quê của Kỳ Tích, cả thị trấn giăng biểu ngữ như nghênh đón con rể vào cửa à? Cái này thì có là gì.

4L: Gì? Tấm ảnh như thế thả ra mà không thấy ngại hả? Hai người bọn họ có khi còn đang cãi nhau không chừng!

5L: Gì? Anh em tốt chính là như thế này. Không thể nào không thể nào, đừng nói là có người chưa từng hôn khóe miệng anh em tốt của mình như thế nhé! Trời ơi!

256L: Chết tiệt, mấy người Sơ Kỳ Bất Ý (chỉ fan cp) đừng có mà quá đáng!!! Đừng có tưởng người khác là đồ đần rồi đi lừa gạt nữa!!

257L: Thật sự là nghe không hiểu lầu trên đang nói cái gì. Tóm lại là nghiêm cấm bịa đặt tin đồn!!!

Nhanh chóng đi xem bộ phim truyền hình mới “Bản Năng” của Không và ca khúc mới “Phản Ứng” của Kỳ Tích đi!!!!

– Hoàn Chính Truyện-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN