Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) - Chương 31: Thạch gừng hoa đào (1)*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)


Chương 31: Thạch gừng hoa đào (1)*


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*là một loại thạch làm từ gừng nấu nước thêm bột rau câu, đông cho đặc rồi dùng khuôn ép thành hình hoa đào

Chuyện đầu tiên Nhan Tiêu làm sao khi thức dậy là lướt Weibo, cố ý tìm bài tối hôm qua Hoắc Trạch Tích phát “Câu chuyện nhà trọ lúc nửa đêm”, cô hừ lạnh mở mấy cái bình luận, trong lòng tưởng tượng ra bao nhiêu nỗi sợ của fan hâm mộ, ai ngờ nhìn thấy thì hoàn toàn sững sờ:

“Thật là kích thích, cầu sau này kể thêm nhiều câu chuyện huyền bí như vậy nữa!”

“Siêu hay!!!”

“Chồng ta có kỹ năng mới dỗ ta ngủ!”

“…”

Có còn cái gì có tâm hơn không?

Trước khi ngủ thích nghe truyện ma quỷ thì kích thích?

Nhan Tiêu cứ nghĩ rằng mình não tàn nhất trái đất rồi, nhưng bây giờ không so bằng ai a!

Suy nghĩ, Nhan Tiêu quyết định phải thêm một cái bình luận:

Quái Lực Thiếu Nữ yx: Sai nha!!! Nửa đêm thiếu chút nữa hù chết tôi rồi!!!

Cô đăng xong bình luận thì xuống giường đánh răng rửa mặt, lúc ăn điểm tâm thì phát hiện có người trả lời mình:

Một Đóa Hoa Hồng trả lời bạn: Nhát gan còn trách ai?

Ba Ba Ngã Xuống Đống Vàng Hôn Hôn trả lời bạn: Vậy thì đừng nghe! Vậy mà còn bình luận, thật kém sang!

Nhan Tiêu: “…”

Tùy ý bình luận thôi mà các vị, ác ý chỗ nào?

Huống chi mọi người xem trang cá nhân của ta còn biết ta là fan não tàn của Zain a!

Suy nghĩ một hồi Nhan Tiêu cũng không có trả lời lại, trong miệng nhét một cái Tiểu Long Bao*, gửi cho bác sĩ Hoắc một tin nhắn:

Fan mê muội anh thật đáng sợ!

*

Tâm tình Nhan Tiêu lúc này đang tốt, cũng ăn nhiều thêm, ăn xong một lồng Tiểu Long Bao rồi lại uống một ly sữa đậu nành ăn một cái trứng gà, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Tiểu Giai đang chuốt lông mi, chậc chậc ra vẻ kỳ lạ: “Cậu không sợ ăn rồi mập mạp bác sĩ Hoắc không thích cậu nữa à?”

“Không phải nói nữ sinh mũm mĩm tương đối dễ thương hả?” Nhan Tiêu nhớ lúc trước bác sĩ Lưu có từng nói vậy.

Tiểu Giai a a: “Nam sinh nói như vậy nghĩa là thịt phải dồn vào những chỗ cần dồn, còn Nhan Tiêu cậu…”

Tiểu Giai vừa nói vừa quan sát cô.

Nhan Tiêu bị cô nhìn đến tê dại, buông miếng khoai tây đi qua chỗ khác chơi điện thoại, đang chơi thì có một cuộc gọi, đối phương là phòng phát triển nhân lực ACG, hỏi Nhan Tiêu tuần tới có thời gian đến thành phố H tham gia vào ban khách mời của lễ hội hay không.

Nghĩ lại thì lâu rồi Nhan Tiêu cũng không tham gia hoạt động, mấy ngày nay ở trường cũng không có việc gì gấp, không do dự đồng ý ngay.

Từ sau khi bị gãy xương, cô rất ít đi chơi cùng bạn, hơn nữa có một thời gian cứ rảnh thì đi tìm bác sĩ Hoắc, nhiều cơ hội gặp mặt bạn bè bị bỏ qua, lần này thì có thể tìm mấy đứa nhỏ cùng chơi đùa rồi.

Công bố dàn khách mời rồi thì Nhan Tiêu liên lạc với bạn tốt, hẹn cùng nhau đi sân bay.

Cùng đi với Nhan Tiêu có một người dáng dấp “tướng phụ huynh nhưng mặt học sinh”, con trai sinh sau năm 90, người khác thường gọi là Miêu Thúc, còn có một người đã từng hợp tác với cô qua mấy lần khiêu vũ, người cao 1m7, CN Khấu Khấu.

Lúc từ sân bay đi ra, Nhan Tiêu đi ở giữa, như bị lõm vào giữa hai người, bị fan trên mạng trêu ghẹo.

Hồi đó tới giờ bị cười là lùn không ít nên cũng không lạ lẫm gì, lúc trước còn thường xuyên mang các loại giày đế cao để chống đỡ, nhưng lại đen mặt hơn nữa.

Cho nên bây giờ không thèm để ý, dứt khoát mang đế bằng.

Bên đây có sắp xếp xe riêng, sau khi lên xe thì nhận được tin nhắn, vô ý thức nhìn di động mà cười.

Khấu Khấu tiến tới nhìn lén, Nhan Tiêu nhanh chóng chặn màn hình lại: “Cậu làm gì vậy?”

Khấu Khấu liếc mắt: “Bạn trai hả? Làm gì thần bí thế?”

Ở trong hội ế này mà khoe yêu thương thì thể nào cũng bị vùi dập.

Nhan Tiêu quấn quít một hồi, quyết định thẳng thắn, “Quên nói với các cậu, tớ thoát khỏi hội đây!”

Khấu Khấu nghe xong khinh bỉ nhìn cô: “Không mắng cậu đâu, về phòng liền tra tấn, đề phòng ngược cẩu!”

“Ai ya, bữa nào đem ra ngoài ra mắt đi!” Miêu Thúc ngồi ở hàng trước, quay đầu nói.

Nhan Tiêu lắc đầu một cái: “Không phải người nổi tiếng, là… bác sĩ.”

Bảo vệ, không nói ra thân phận của anh.

“Đồng phục cám dỗ!” Khấu Khấu cười nham hiểm

Miêu Thúc nghĩ tới: “Hồi trước tớ cứ cho là cậu với Thập Yến sẽ thành đôi”

Nhan Tiêu nhất thời lúng túng, Thập Yến là couple do fan gán ghép, bởi vì tình cờ một lần, cả hai người cosplay “Yêu hồ x Người hầu”, được fan khen tới tấp, sau đó công ty của anh ta mời cô cùng hợp tác tăng độ nổi tiếng cho cả hai, người hâm mộ từ đó loan tin vịt nói hai người đang hẹn hò, Nhan Tiêu sợ ầm ĩ nên từ chối.

Có rất nhiều cp sao tác sau đó đã hẹn hò, nhưng cô và Thập Yến là ngoại lệ, hai người cũng không hay gặp nhau, là mối quan hệ bạn bè bình thường.

Thập Yến là coser rất nổi danh, tướng mạo ưu tú tính cách cũng tốt, vì vậy bạn gái tin đồn cực kì nhiều, Nhan Tiêu không biết mình nằm không cũng trúng đạn biết bao nhiêu lần rồi.

“Tớ và cậu ấy là bạn bình thường, cậu không biết à?” Nhan Tiêu vội vàng phủi sạch quan hệ

Khấu Khấu hưởng ứng: “Nhan Tiêu, lần này nam thần Thập Yến cũng tới đó!”

Nói ra cứ như cô sẽ kích động ấy….

“Ừ, tốt.” Nhan Tiêu nhàn nhạt trả lời

Khấu Khấu nhìn Nhan Tiêu không có phản ứng, thấy không thú vị thì rút lui.

Tối nay Nhan Tiêu sẽ ở thành phố H chơi một đêm, buổi sáng đi vòng vòng, buổi trưa trang điểm, chiều mai lúc hai giờ chạy đến hội trường, sắp xếp thời gian hợp lí.

Buổi tối Nhan Tiêu cùng Khấu Khấu ở một phòng, ăn cơm tối xong hai người chơi ở bên ngoài một vòng rồi về lại quán rượu, không ngờ lại chạm mặt người mà mới bị điểm mặt hồi trưa.

Nhan Tiêu không phát hiện người ngồi trên salon chơi điện thoại là Thập Yến, dù sao thì anh ta cũng mang khẩu trang đội mũ lưỡi trai, nhìn không ra hình dáng, cho đến khi đi ngang qua, Khấu Khấu đột nhiên phát hiện ra trợ lý của Thập Yến, lập tức bỏ lại Nhan Tiêu nói phải đi tìm Thập Yến chụp hình chung.

Nhan Tiêu không đi không được, nên bước đến chào hỏi.

Gần đây anh ta nhuộm tóc màu trắng, lúc tháo mũ thì Khấu Khấu si mê kêu loạn, Nhan Tiêu đứng một bên chơi điện thoại.

Chờ Khấu Khấu chụp hình xong, Thập Yến nhìn cô: “Thật lâu không gặp em, cơ thể khôi phục tốt chứ?”

Nhan Tiêu không ngờ anh ta lại đột nhiên quan tâm tới chuyện mình gãy xương, phản ứng lại: “Tốt lắm… Anh gần đây chắc bận lắm?”

Anh đáp lại: “Rất bận.”

Khấu Khấu chen vào nói: “Bận tới nỗi không có thời gian yêu đương phải không?”

Thập Yến cười một chút, Khấu Khấu hồ nghi: “Không thể nào? Anh độc thân thật hả? Tiểu Nhan cũng đã thoát ế rồi đó!”

Thập Yến ngẩn người, hỏi Nhan Tiêu: “Thật hay giả?”

Nhan Tiêu cười gật đầu, Khấu Khấu nửa cười: “Có phải tại nam thần đòi hỏi cao quá không?”

“Ai, tại anh không ai muốn.” Thập Yến trêu nói.

“Anh còn giả bộ!” Khấu Khấu cười đẩy anh.

Nhan Tiêu ở một bên nhìn Khấu Khấu làm trò, không biết nói gì, dứt khoát lấy điện thoại ra tiếp tục nghịch.

Khấu Khấu đang nói hăng say, Thập Yến nhìn Nhan Tiêu một cái, “Các em đi về trước đi, anh cũng chuẩn bị lên lầu đây.”

“Vậy được, ngày mai tụi em đến hội trường tìm anh.” Khấu Khấu mặc dù cắt đứt hơi vội vàng nhưng cũng chỉ có thể bai bai, kéo Nhan Tiêu chuẩn bị vào thang máy.

“Thập Yến thật là đẹp trai, không trang điểm mà da cũng rất đẹp!” Khấu Khấu vừa vào thang máy đã kích động.

“Sao cậu biết người ta không trang điểm?”

“Đương nhiên là tớ có thể nhìn ra rồi!”

Có thể thấy Khấu Khấu rất thích Thập Yến, nhưng mà là hoa si, hẳn là thấy đẹp trai nên thích…

Hơn nữa lúc Khấu Khấu nhìn thấy Thập Yến liền đem Nhan Tiêu bỏ chợ, còn mình thì lấy việc thoát ế làm đề tài, dùng để dò hỏi xem anh ta có bạn gái chưa.

Cô đã gặp nhiều người như vậy rồi, nhưng là bạn mình nên hơi không thoải mái, gì đâu mà thấy sắc liền quên bạn…

Buổi tối, Nhan Tiêu lạ chỗ nên mất ngủ, gần đến trưa hôm sau mới rời giường, lại phát hiện Khấu Khấu không có ở đây, trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là Miêu Thúc và người hóa trang.

Cô vừa rửa mặt vừa nghe điện thoại.

“A lô? Miêu Thúc cậu đang ở đâu vậy?”

“Tớ ở nơi chụp ảnh, dì hóa trang gọi cho tớ nói gõ cửa nhưng các cậu không mở, gọi điện thoại cũng không ai nghe, các cậu đang làm gì vậy?” Bên kia hơi ồn ào.

Nhan Tiêu nhớ ra Khấu Khấu, hơi lo lắng: “Khấu Khấu không biết đi đâu nữa, tớ ngủ nên không nghe điện thoại, bây giờ tớ gọi cho dì hóa trang liền đây.”

Miêu Thúc: “Tớ vừa mới nhìn thấy Khấu Khấu chạy vào hội trường cùng Thập Yến rồi.”

Nhan Tiêu không biết nói gì nữa, cô ấy bỏ mình chạy theo người ta rồi…

Gọi điện thoại, Nhan Tiêu vội nói xin lỗi rồi mời dì hóa trang vào phòng.

Hôm nay cô mặc quần màu xanh đậm của nhãn hiệu LO, mặc phục cổ vui vẻ trang điểm, dì hóa trang đề nghị cô mang bộ tóc giả dài màu nâu nhưng Nhan Tiêu từ chối, trong đầu nghĩ hôm nay mình cũng không phải nhân vật chính, đội tóc giả quá rườm rà, lỡ mà thời gian nghỉ ngơi MC kêu cô lên khiêu vũ, tóc giả rớt ra thì mất mặt lắm.

Dì hóa trang thỏa hiệp, để cô buộc đuôi ngựa.

Ngồi xe đi đến, Nhan Tiêu vừa vào phòng nghỉ đã thấy Khấu Khấu đi qua đi lại kết thêm bạn mới.

Chuyện sáng hôm nay Nhan Tiêu cũng không trách Khấu Khấu bỏ đi mất, nhưng cô đã coi cô ấy là bạn nên không chịu nổi tác phong như thế, dứt khoát không chào hỏi, đi vào phòng nghỉ cùng khách quý chụp hình nói chuyện phiếm.

Buổi chiều hoạt động bắt đầu, Nhan Tiêu được mời như khách quý, không biết người tổ chức vô tình hay cố ý sắp xếp ghế của cô cạnh Thập Yến.

Anh ta hôm nay hóa trang Phổ Gia trong [Hetalia], mặc quân phục, tóc ngắn màu trắng phát ra ánh kim, Nhan Tiêu nhìn thấy các cô gái phía sau nhìn anh đến sắp khóc.

Nhan Tiêu cảm thấy nên thận trọng, bởi vì chuyện cp trước kia, hiện trường có biết bao nhiêu người đang chú ý nhất cử nhất động của hai người.

Xem xong mấy lượt mà tâm tình vẫn chưa thả lỏng, không ngờ MC trên sân khấu lại nhìn cô: “Ai da, tôi phát hiện chỗ ngồi của khách quý đang có biến a!”

Dưới sân khấu thét lên chói tai, bắt đầu kêu tên cô và Thập Yến, Nhan Tiêu miễn cưỡng duy trì nụ cười.

“Thực không dám giấu giếm, cẩu độc thân điển hình hơn hai mươi năm ta đây khi nhìn thấy ảnh của hai người họ thì đã bị ngược rất thảm, phối hợp rất tuyệt đúng không?” MC tiếp tục đốt lửa

Dưới đài đồng thanh: “Đúng!”

Nhan Tiêu không duy trì nụ cười được nữa, hơi cúi đầu gãi lông mày.

“Như vậy dưới tiếng vỗ tay này, xin mời Tiểu Nhan và Thập Yến lên sân khấu!” Người MC cất cao giọng, làm động tác tay xin mời.

Nhan Tiêu giữ nụ cười nhà nghề, nhìn Thập Yến, anh ta cười: “Em đi từ đây qua nè.”

Đi theo sau lưng anh ta lên đài, Nhan Tiêu bắn lửa nhìn MC

“Hôm nay là ngày quan trọng, tôi thấy chúng ta cần phải có chút phúc lợi a!” MC còn đang lôi kéo sức nóng

Nhan Tiêu quấn quít.

Lời vừa thốt ra, dưới đài dậy sóng, người MC bỏ qua ánh mắt của cô, tiếp tục: “Hay là như vầy, ôm công chúa đi, mọi người thấy có được không?”

Phản ứng của khán giả khiến cô thấy không ôm thì không được, đang không biết phản ứng thế nào, cầm micro định lên tiếng, lời còn chưa nói, cô sợ đến nỗi mém chút nữa là thét lên…

Cơ thể lơ lửng, Nhan Tiêu đột nhiên bị ôm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN