Nghiện - Chương 12: Tạ gia phách lối mua một căn biệt thự....
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nghiện


Chương 12: Tạ gia phách lối mua một căn biệt thự....


Chương 12: Tạ gia phách lối mua một căn biệt thự, là để ý đến người đẹp bí ẩn nào rồi?

Editor: Phuong Tran

Beta: LinhNhi

Bộ phim《 Sương mù 》có rất nhiều cảnh quay vào ban đêm, Khương Nại tiến vào đoàn phim ngày thứ nhất liền phải diễn cảnh quay đầu tiên. Trong kịch bản, nhiệm vụ của cô là ở trong hồ nước sâu bốn mét trong studio, cùng hung thủ gϊếŧ người chân chính đánh nhau.

Ban đêm mùa đông nhiệt độ thấp hơn âm sáu độ, đạo diễn lại là người nổi tiếng có yêu cầu cao.

Ban đêm quay phim đến hơn mười giờ vẫn chưa xong, các nhân viên công tác hậu trường mặc áo khoác, trong sân ánh đèn sáng choang, tầm mắt của mọi người đều tập trung ở một chỗ.

Khương Nại đã ngâm ở trong nước năm tiếng đồng hồ, quay một cảnh quay đến tám lần.

Trợ lý chạy lại đưa cho cô một khối đá ngậm trong miệng, vì đề phòng lúc nói chuyện làm lộ nên Khương Nại lắc đầu. Nhiệt độ trong thân thể cô bị hạ xuống rất thấp, lúc nói chuyện đều mang theo khí lạnh.

Bên kia máy quay phim đang chiếu lại cảnh quay.

Bên cạnh Đàm Cung, Vưu Ý mặc áo lông vũ màu đỏ, lúc này đang nhìn chằm chằm Khương Nại trong màn hình từ trong nước bước ra. Cô mặc trang phục diễn rất mỏng, dán chặt lấy dáng người mảnh khảnh, quần áo không có bất kỳ hiệu quả chống lạnh nào.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt mãnh liệt, ống tay áo được cuốn lên, lộ ra cổ tay như ngọc, da thịt trắng bệch không chút huyết sắc.

Cho dù quay nhiều lần như vậy.

Đến cuối cùng, Đàm Cung vẫn không hài lòng về hiệu quả trong ống kính, tạm dùng một lúc lại kêu Khương Nại bắt đầu quay.

Vưu Ý không nhịn được khẽ hít ngụm khí lạnh, có chút không chịu nổi nói: “Không thể dùng thế thân sao?”

“Nại Nại đóng phim chưa bao giờ dùng thế thân.” Trả lời câu này là trợ lý Khương Nại.

Hồ nước bên kia bùm một tiếng, Khương Nại không chút sợ hãi nhảy vào hồ nước lạnh như băng. Vưu Ý nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ, đêm nay tận mắt nhìn thấy Khương Nại, dường như cùng với người từ trong miệng Dư Nam Sương nói không giống nhau lắm.

Cô thật sự dựa vào một túi da mỹ lệ ở các bữa tiệc thượng lưu bồi các ông chủ lớn ở giới giải trí để lấy được tài nguyên sao?

Nếu là như vậy thì Vưu Ý cảm thấy Khương Nại sẽ không có khả năng liều mạng như vậy.

Với khuôn mặt này của cô, cho dù chỉ là một bình hoa thì ở trong vòng phú nhị đại vẫn tuyệt đối rất được hoan nghênh.

Đáy lòng Vưu Ý dần dần buông bỏ một ít thành kiến với Khương Nại, nghiêm túc quan sát cô. Khi cô ấy quay đầu muốn nói chuyện với Dư Nam Sương thì mới phát hiện không biết cô ta đã chạy đi đâu rồi.

Bên ngoài Studio.

Đêm nay Dư Nam Sương không có cảnh quay, buổi tối không trở về khách sạn, thuần túy là cùng Vưu Ý đi vòng quanh Tứ Thành.

Cô ta mặc áo khoác màu trắng đi ra ngoài chơi di động, không nghĩ tới Cố Minh Dã sẽ ghé qua thăm, nói là đến xem tiến triển của đoàn phim. Tinh thần Dư Nam Sương lập tức phấn chấn, mời vị Thái tử gia này đến phòng hóa trang nghỉ ngơi.

“Ở trong đó vẫn còn đang quay phim sao?” Cố Minh Dã một thân tây trang tự may làm nổi bật cả người thon dài, bên trong là áo cao cổ mỏng. Khi hỏi, anh ta rất tự nhiên đưa tay cầm lấy một ly trà sữa ở trên bàn.

Anh ta cũng không mất nhiều công ph, liền mở ly ra uống hết một phần ba.

Dư Nam Sương nâng mắt, nhìn cổ áo anh ta lộ ra hầu kết gợi cảm lăn lộn lên xuống, mặt ửng đỏ: “Cố tổng, trà sữa uống lạnh không tốt. Nếu ngài muốn uống thì để trợ lý của tôi đi lấy một ly nóng cho ngài.”

“Tôi thấy hương vị không tồi.” Cố Minh Dã gõ nhẹ ly trà sữa, hỏi cô ta: “Uống một ly không?”

Dư Nam Sương có hơi do dự, dư quang khóe mắt nhìn về phía một đống trà sữa trên bàn không ai hỏi thăm.

Mấy tiếng trước cô ta còn cùng trợ lý nói xấu sau lưng người đại diện Khương Nại đi mua trà sữa, đặt ở đây một buổi trưa, đoàn phim đều không có ai đến uống.

Kết quả, lúc này Cố Minh Dã tự mình mở một ly đưa cho cô ta: “Cùng tôi đi xem studio một chút.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Dư Nam Sương miễn cưỡng tươi cười, hơn nửa ngày mới đưa tay ra nhận: “Được.”

Studio ở ngay bên cạnh, lúc họ đi vào thì Khương Nại còn đang đóng phim. Bầu không khí trong sân rất nghiêm túc, không có tạp âm.

Cố Minh Dã không có ý định đi vào chào hỏi với đạo diễn, ung dung đứng một bên xem diễn. Dưới ánh đèn ấm áp, đuôi mắt anh ta hơi cong, khuôn mặt mang theo nửa điểm tươi cười rất dễ dàng hấp dẫn những nữ diễn viên khác.

“Cố tổng tới thăm sao?”

“Không phải tới tìm Khương Nại sao, ngài ấy đang xem Khương Nại đóng phim kìa.”

“Chị Nam Sương đứng bên cạnh Cố tổng, làm sao có thể đến tìm người khác chứ…”

Dư Nam Sương dùng dư quang quét qua mọi người, đặc biệt là lúc nghe được câu nói cuối cùng. Lúc này tư thế của Cố Minh Dã bên cạnh đã thẳng lên, trên mặt mỉm cười, nhìn anh ta hút trà sữa làm cô ta cũng muốn uống theo.

Nhưng mà đến chết Dư Nam Sương cũng không nghĩ đến, Cố Minh Dã đường đường là Thái tử gia Tứ Thành, ngày thường sơn hào hải vị gì chưa ăn qua, vậy mà lại trầm mê uống trà sữa?

Thấy cô ta uống, Cố Minh Dã tùy tiện tìm một thư ký ở trường quay, đem trà sữa ở phòng hóa trang ra.

Trong thời gian Khương Nại quay phim, Dư Nam Sương ỡm ờ, bị Cố Minh Dã mời uống một lúc ba ly trà sữa, nếu uống một ngụm nữa thì sẽ nôn ra: “Cố tổng, buổi tối em uống cái nà nhiềuy sẽ không ngủ được.”

Cố Minh Dã dường như nghe thấy, uống sạch ly trà sữa trong tay rồi ném vào thùng rác, khóe miệng cười như không cười, nói: “Tôi còn tưởng cô rất thích uống.” Dư Nam Sương miễn cưỡng nở nụ cười, vừa định nói chuyện lại đưa tay che miệng, cũng không cố kỵ hình tượng gì mà đi giày cao gót chạy vội ra ngoài.

Cố Minh Dã nhìn thấy, đáy mắt không có bất kỳ tia thương hoa tiếc ngọc nào, lắc đầu với trợ lý Dư Nam Sương: “Mau đi xem Dư tiểu thư có bị bệnh hay không, nhân lúc còn sớm đưa đến bệnh viện xem đi.”

**

Khúc nhạc đệm này không ảnh hưởng gì đến Khương Nại đang quay phim ở bên kia cả.

Sau khi quay xong cảnh này lần thứ mười một, cuối cùng Đàm Cung bên kia cũng cho qua.

Khi ông ta nói kết thúc công việc, tất cả mọi người ở studio nhẹ nhàng thở ra, chợt cảm thấy như được giải thoát.

Khương Nại từ trong nước lạnh lẽo trèo lên, toàn thân ướt nhẹp, mái tóc dài màu đen cũng ướt. Trợ lý vội vàng lấy một cái khăn tắm lớn phủ lên cánh tay mảnh khảnh, sau đó lại phủ thêm áo lông vũ thật dày.

“Nại Nại, chị có lạnh không?”

“Vẫn tốt.” Ở lâu trong nước, lại diễn động tác đánh nhau, thân thể Khương Nại đã không còn cảm giác được lạnh, chỉ là mệt, đầu ngón tay cũng không nhấc nổi.

Cô ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, đến khi nghe thấy trợ lý gọi một tiếng: “Cố tổng.”

Khương Nại ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh lóe lên tia kinh ngạc, thật sự không nghĩ đến Cố Minh Dã sẽ tới.

Bên trong studio tất cả mọi người nhìn sang, lộ ra vẻ bát quái.

Trong lúc đó Cố Minh Dã và Khương Nại cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì.

Hai người một ngồi trên ghế, một thì đứng, nói chuyện rất bình thường.

“Người nào đó muốn tôi đến đây uống trà sữa, cô mua quá nhiều rồi.”

“Cố tổng… Ngài đã uống bao nhiêu ly rồi?”

“Năm sáu ly, Dư Nam Sương uống giúp tôi ba ly, còn lại không uống hết cô không cần cáo trạng. Đợi lát nữa tôi mang về cho người nào đó một ly.” Một tay Cố Minh Dã đút trong túi, ý tứ sâu xa cười với cô.

Khương Nại nghe không hiểu, vì ngâm mình trong nước quá lâu môi cô đã trắng bệch.

“Để tôi đưa cô về khách sạn nhé?”

Cuối cùng, Cố Minh Dã hỏi cô.

Khương Nại không phải không nhìn thấy ánh mắt bát quái của mọi người xung quanh, suy nghĩ một chút, cô lắc đầu: “Không làm phiền Cố tổng.”

Cố Minh Dã ở đoàn phim đợi nửa giờ đã đi, trước khi đi cũng không cùng đạo diễn chào hỏi, chỉ thuận tay mang theo một ly trà sữa đi.

Đêm nay đoàn công tác cảu đoàn phim lén lút đồn đại, ba ba đầu tư của bộ phim đến thăm uống hết trà sữa Khương Nại mua.

Có người hiếu kỳ hỏi: “Một ly trà sữa hai mươi mấy đồng ngon sao?”

Trong đoàn có một tin nhắn trả lời nói: “Chắc là ngon, Dư Nam Sương đã uống ba ly rồi.”

Sau đó tất cả mọi người đều ăn ý trở nên trầm mặc, không nói gì.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Là một trong những đối tượng của đề tài, Khương Nại không rảnh xem tin tức mà cùng trợ lý trở về khách sạn.

Quay suốt mấy tiếng ban đêm, Khương Nại gấp không chờ nổi muốn đi tắm nước nóng.

Khi thân thể chậm rãi sinh ra một chút ấm áp, cô đứng dậy ra khỏi bồn tắm, khoác áo tắm dày đi đến bồn rửa tay. Lúc cô đang muốn sấy tóc lại phát hiện máy sấy không có bất kỳ phản ứng gì.

Thử lần thứ hai, vẫn không thể thổi ra gió.

Nếu là ngày thường thì Khương Nại sẽ chờ tóc khô tự nhiên.

Nhưng hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ, đành về phòng gọi điện cho quầy lễ tân.

Ba phút sau.

Ngoài cửa có tiếng gõ, Khương Nại buông khăn lông chạy ra mở cửa, không nghĩ tới người đứng ngoài cửa lại là Vưu Ý.

“Máy sấy tóc cô cần.”

Vưu Ý đưa máy sấy tóc trong tay ra, màu hồng nhạt rất tinh xảo, rõ ràng không phải của khách sạn.

Cảm xúc dưới mí mắt Khương Nại rất nhạt, cô duỗi tay trắng nõn nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô cùng Vưu Ý cũng không nói chuyện, lúc cô đang muốn xoay người đi vào phòng thì Vưu Ý lại nói: “Tôi rất thưởng thức diễn xuất của cô, Khương Nại… Có thể thêm WeChat của cô không?”

Bước chân Khương Nại dừng lại, yên lặng nhìn thái độ rất chân thành của Vưu Ý.

Trên hành lang lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị, không đợi Khương Nại mở miệng từ chối thì trợ lý đi theo Vưu Ý xông ra, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Khương Nại vài giây, đi tới: “Thì ra là ở chỗ này, tôi nói sao nửa ngày cũng không tìm được Vưu Ý tiểu thư. Thời gian ngài cùng Yên tổng gọi điện thoại sắp đến rồi.”

“À, tôi quên xem thời gian rồi.”

Vưu Ý vỗ trán, ngượng ngùng cười với Khương Nại, giải thích: “Tôi mỗi đêm đều phải cùng mẹ gọi điện báo bình an. Tôi về phòng trước, máy sấy tóc ngày mai trả cũng được, ngủ ngon.”

Khương Nại không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay đóng cửa phòng.

Khi cánh cửa vẫn còn một khe hở chưa khép lại hoàn toàn, trên hành lang, tiếng Vưu Ý và trợ lý nói chuyện mơ hồ xuyên thấu tiến vào:

“Vưu Ý tiểu thư, ngài đừng cùng Khương Nại tiếp xúc.”

“Tôi cảm thấy Khương Nại ngoại trừ tính cách không hợp với đoàn ra thì còn lại rất tốt, kỹ thuật diễn của cô ấy rất tốt.”

Đèn trong phòng bị tắt, máy sấy tóc được đặt ở trên tủ giày.

Tóc dài hơi ướt của Khương Nại cũng chưa sấy, cô nằm vùi trong sô pha mềm mại nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động trong bóng tối vang lên.

Cô chậm chạp mở mắt, cầm lên xem, là số lạ.

Sau khi cô bắt máy, ập xuống chính là một trận chất vấn của Yên Vân Đình: “Đêm nay con quấy rầy Vưu Ý làm gì?”

Khương Nại bị câu hỏi đổi trắng thay đen này làm cho thanh tỉnh.

Cô nghĩ thầm, rốt cuộc là ai tới quấy rầy ai?

Yên Vân Đình sẽ không cho cô có cơ hội mở miệng, ngôn từ nghiêm khắc cảnh cáo cô đừng có tâm tư gì: “Vưu Ý và con không phải là người của cùng một thế giới, Vưu gia sẽ vận dụng quan hệ vẽ sẵn đường cho con bé ở Nội Ngu, sau đó bạn bè bên cạnh con bé sẽ đều là những đạo diễn danh tiếng, hàng ngũ ảnh hậu… Nại Nại con…”

Không đợi Yên Vân Đình nói xong Khương Nại đã cúp điện thoại.

Cô đem dãy số này kéo đen, tất cả không tới ba giây đồng hồ.

Bên tai không còn những âm thanh khó nghe, Khương Nại cảm giác cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Cô ôm đầu gối, ngồi trên ghế sô pha nhìn cảnh đêm. Một lúc sau, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên.

Dường như trong xã hội coi trọng vật chất này, mỗi người đều âm thầm treo giá, bất kể là đoàn phim, hay là mẹ cô đều xem thường cô.

Chỉ có Tạ Lan Thâm.

Từ đầu đến cuối, cô ở trong mắt người đàn ông này đều giống nhau.

Khương Nại đột nhiên rất muốn anh, áp không được cảm xúc trong lòng, không chịu khống chế mà suy nghĩ:

Tạ Lan Thâm vào giờ phút này, đang ở đâu, đang làm gì?

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

—–

Cùng lúc đó, ở đoạn đường phồn hoa nhất Thân Thành, trong đại sảnh yến hội của khách sạn, Cố Minh Dã đem theo một lý trà sữa tiến vào, buổi đấu giá đã tiến hành được một nửa.

Anh ta đi đến hàng phía trước, tầm mắt nhìn đến Tạ Lan Thâm khí định thần nhàn ngồi ở vị trí trung tâm, dừng lại một giây liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh: “Trà sữa của cậu.”

Tạ Lan Thâm duỗi bàn tay thon dài tinh xảo nhận lấy ly trà sữa, môi mỏng khẽ động, dường như có ý cười: “Cũng không tính là muộn.”

Cố Minh Dã cười nhạo: “Đêm nay cậu muốn lấy cái gì?”

Người trả lời là thư ký bên cạnh Tạ Lan Thâm: “Tạ tổng ra giá cao mua một căn biệt thự hơn trăm triệu.”

Lông mày Cố Minh Dã hơi nhướng lên: “Hả?”

Tạ Lan Thâm vẫn chưa nhìn thấy anh ta cười như không cười đánh giá, ánh đèn mơ hồ, đường nét khuôn mặt anh tuấn mỹ, tầm mắt dừng ở ly trà sữa trong tay.

Dường như vật đấu giá giá trị liên thành trên đài ở trong mắt anh còn không đáng giá bằng cái này.

Ở đây là nơi nhân vật nổi tiếng tụ tập, hàng phía sau dĩ nhiên sẽ chú ý động tĩnh ở phía trước, đặc biệt là vị trí của Tạ Lan Thâm.

Cố Minh Dã tới cũng không phải là muộn, vẫn có thể nghe được những người xung quanh đang nghị luận.

… Vị lão đại Tạ gia ở Tứ Thành tuổi còn trẻ đã lui ẩn, luôn khiêm tốn lại thần bí, hiện tại mua một căn biệt thự giá trị trăm triệu. Đây là muốn định cư ở Thân Thành sao?

Ở đây mặc dù đều là những nhân vật có máu mặt nhưng đàn ông trong xương cốt bản tính đều xấu, đều sẽ truyền ra một ít chuyện đặc sắc ngày xưa.

Có người lén suy đoán.

Vị Tạ gia này, coi trọng mỹ nhân thần bí nào đó, chuẩn bị dùng biệt thự kia để nuôi kim ốc tàng kiều.

———

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN