Nghiện - Chương 15: Quỳ xuống lắng nghe (phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nghiện


Chương 15: Quỳ xuống lắng nghe (phần 2)


Editor: Bèo

Beta: LinhNhi

Ngủ một mạch đến sáng hôm sau, Khương Nại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đúng 8 giờ, Tần Thư Nhiễm gửi cho cô hơn mười tin nhắn, nhắc nhở phải tới phim trường quay phim đúng giờ.

Cô mơ hồ xem hết đống tin nhắn đó. Sau khi ngón tay nhẹ nhàng gõ lại một chữ ‘vâng’ lại tiếp tục nằm trên giường thêm một lúc.

Đợi khi tỉnh táo lại một chút, cô mới mở đôi hàng mi, không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc ở bên cạnh, chỉ có dấu vết một bên ga trải giường bị lún xuống, chứng minh đêm hôm qua không phải cô nằm mơ, mọi chuyện đều là thật.

Khương Nại ôm chăn ngồi dậy, áo sơ mi trên người đã xộc xệch muốn tung hết ra chẳng còn hình dạng ban đầu. Tối qua tắm xong cô đã cẩn thận cài hết khuy áo, không lộ ra xương quai xanh, vậy mà giờ tỉnh lại ba cúc áo đã tung ra từ lúc nào không hay, thấp thoáng lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết.

Điều này khiến cho cô mặt đỏ tai hồng nghĩ tới lúc ngủ, hình như tay của Tạ Lan Thâm vẫn luôn đặt trên người cô, từ xương cánh bướm men dọc xuống tới vòng eo, cách da thịt nhẵn nhụi muốn xoa từng cái xương của cô, thăm dò xem thân thể này rốt cuộc hình dạng ra sao. Cuối cùng cô quá buồn ngủ liền để mặc cho anh tùy ý giày vò.

Đàn ông như Tạ Lan Thâm, bình thường trai giới dưỡng tính, nhưng một khi anh thực sự có phụ nữ dính bên người thì ngay cả một nụ hôn cũng mang theo du͙ƈ vọиɠ.

Khương Nại thò tay ra, vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên, kiềm chế không tiếp tục nghĩ nữa.

Cô chỉnh lại áo sơ mi, chân trần bước xuống giường. Cửa sổ sát sàn bên ngoài phòng khách không mở, ánh nắng sáng rực xuyên qua thủy tinh chiếu vào khiến bốn phía trong phòng thêm mấy phần tĩnh lặng. Cũng không biết Tạ Lan Thâm đã đi đâu, cô không tìm thấy anh trong phòng.

Khương Nại xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt, hàng mi nhẹ nhàng chớp qua chớp lại. Đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc áo ngủ màu đen cùng một chiếc qυầи ɭóŧ của nam giới tùy ý vắt trên thành của bồn tắm, hẳn là sáng nay rời giường anh đã thay ra.

Lúc này cô mới có cảm giác ý thức được mình và Tạ Lan Thâm đã thân mật đến mức này.

Khương Nại chậm rãi đánh răng rửa mặt, đợi tới lúc cô trở lại phòng khách mới phát hiện thư ký đeo kính đã đứng bên phía bàn ăn.

Vào cái lần cô tiễn Tạ Lan Thâm ra sân bay, hai người đã có duyên gặp mặt một lần, Khương Nại lờ mờ nhớ được hình như vị thư ký này họ Du.

Có lẽ là do di chứng mấy năm trước lưu lại, không thấy Tạ Lan Thâm, ngược lại trông thấy thư ký của anh khiến cho Khương Nại theo bản năng cảm thấy hốt hoảng, hàng mi rũ xuống mang theo sự căng thẳng, sợ là lần này gặp mặt kết cục sẽ lại như cũ bị đưa đi.

Du Duệ chỉ tới đưa bữa sáng và quần áo mặc cho Khương Nại, anh ta chủ động chào hỏi, thái độ rất cung kính:

“Cô Khương, Tạ tổng nói giờ này có lẽ cô đã thức giấc, đặc biệt dặn dò tôi mang đồ ăn sáng cho cô”

Khương Nại nghe thấy như được sống lại, mím môi nói: “Cảm ơn”

“Việc nên làm mà, cô Khương đừng khách khí với tôi”.

Thời gian Du Duệ ở bên cạnh Tạ Lan Thâm lâu nhất, hiểu rất rõ tính khí của anh, có những quy tắc bất di bất dịch. Bất kể sau này bà chủ Tạ gia có là ai đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải lấy thái độ cung kính như đối với Tạ phu nhân mà đối đãi với Khương Nại.

Khương Nại không hề biết Du Duệ nghĩ như vậy, cô còn muốn trở về Hoành Điếm quay phim nên bữa sáng ăn rất nhanh.

Sau khi ăn no, cô thuận tiện làm phiền Du Duệ gọi giúp cô một chiếc taxi.

Du Duệ nào có cảm thấy phiền phức, chuẩn bị đích thân đưa cô đi, còn lấy xe chuyên dụng của Tạ Lan Thâm.

Khương Nại sợ chiếc xe này quá cao cấp, lắc đầu từ chối đáp: “Tìm một chiếc xe bình thường thì tốt hơn.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

—–

Quay về đoàn phim, Khương Nại tranh thủ từng giờ từng phút trang điểm, thay quần áo, hoàn thành nhiệm vụ hóa trang.

Có điều tiến độ quay phim vẫn bị kéo dài, nguyên nhân bởi vì hôm nay Dư Nam Sương không thể tìm được trạng thái nhập vai. Cho dù đạo diễn có đích thân hướng dẫn thì lúc quay vẫn gặp khúc mắc.

Gay go nhất chính chính là, cô ta ngay cả cảnh khóc cũng diễn không nổi.

Cuối cùng Dư Nam Sương đành phải dùng dung dịch glycerin để kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác. Nội dung cảnh quay là cô ta ở trong một căn phòng bừa bộn, quỳ xuống trước mặt nhân vật Hình Sam Nguyệt do Khương Nại thủ vai mà thừa nhận lỗi lầm, thừa nhận từng việc bản thân đã làm để hãm hại nữ chính, trợ giúp hung thủ che giấu thân phận.

Phân cảnh này, lời thoại của Khương Nại chỉ vỏn vẹn có hai câu.

Chủ yếu vẫn là phần diễn của Dư Nam Sương, vì vậy sự chú ý của nhân viên công tác trên phim trường đều đặt trên người cô ta.

Ai mà ngờ được quay tới mười lần rồi mà vẫn chưa đạt. Lần quay này, hai mắt Dư Nam Sương đã ửng đỏ, ngẩng đầu đối mặt với Khương Nại.

Thù cũ hận mới cùng tính một lượt, Dư Nam Sương nghĩ nếu không phải Khương Nại bám lấy cái cây là Thái tử gia Thân Thành thì vai nữ chính Hình Sam Nguyệt của bộ phim điện ảnh này đã là của cô ta. Mà như vậy thì người bây giờ phải quỳ trên đất khóc lóc kia là Khương Nại.

Nghĩ vậy, cô ta lộ ra ánh mắt không phải hối hận mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Nại, tựa như muốn đem da cô lột bằng sạch.

Lại là biểu cảm không thích hợp.

Đàm Cung ở bên cạnh máy quan sát, sự nhẫn nại cũng sắp cạn rồi.

“Dư Nam Sương, cô trừng mắt nhìn Khương Nại làm cái gì! Cô hiện giờ là tội phạm có hiểu không? Có nghe hiểu không, biểu cảm lúc nhìn cô ấy phải là hối hận chứ không phải ghen tị!”

“Vưu Ý, cô tới bên chỗ cô ta hướng dẫn lại thêm một lần”

Cùng với giọng nói đầy lửa giận của Đàm Cung, nhân viên công tác đều dừng công việc trên tay lại, cùng nhau xem kịch hay, chờ Dư Nam Sương điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Vưu Ý cuộn kịch bản lại, đi qua bên đó giúp cô ta.

Từ đầu đến cuối Khương Nại đều nhìn ánh mắt Dư Nam Sương, lộ ra sự châm biếm rất nhạt.

Tựa như đang chê cười diễn xuất của cô ta chẳng ra làm sao, đến cả nước mắt cũng không trào ra nổi.

Điều này khiến Dư Nam Sương có khổ mà chẳng nói nên lời, quay sang Vưu Ý oán hận nói: “Khương Nại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi làm sao mà diễn đây”

Vưu Ý dừng lại một lúc, đáp: “Cảnh của Khương Nại đều là diễn xuất nội tâm, diễn rất tốt mà”

“Chính là do cô ta ảnh hưởng đến tôi!”

“Nam Sương… cô tốt hơn vẫn nên suy nghĩ về bộ phim đi, đừng quan tâm Khương Nại nữa” Vưu Ý nói năng uyển chuyển, dù sao thì cả đoàn phim cũng ở đây cùng cô ta gần bốn tiếng rồi, vậy mà một đoạn phim ngắn ngủi năm phút cũng quay không xong.

Dư Nam Sương đứng yên tại chỗ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lúng túng hơn rất nhiều.

Rất nhanh lại tiếp tục quay, lần này tiến triển đã tốt hơn nhiều, trong cảnh quay, Khương Nại bắt lấy chiếc ghế văn phòng màu đen, dùng sức đẩy về phía đầu gối Dư Nam Sương, khiến cho cô ta lảo đảo hai bước, thảm hại mà quỳ xuống mặt đất đã rơi đầy tài liệu.

Trong lòng cô ta ghi nhớ tuyệt đối không thể tức giận, Dư Nam Sương nhịn xuống, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đang dần tiến về phía mình.

Khương Nại sau khi đã nhập vai, so với dáng điệu mềm mại thường ngày khiến người ta cảm thấy thoải mái thì chẳng hề có chút tương đồng.

Toàn thân cô mặc một bộ quần áo màu đen, đôi chân thẳng tắp, đôi giày thấp để lộ ra một phần mắt cá chân trắng như tuyết, biết Dư Nam Sương ở trước mặt, cô dùng chân dẫm lên tay áo cô ta, khẽ xoay người, mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, gương mặt tinh xảo không hề có chút biểu cảm nào, nói: “Cô có biết, so với đồ ăn thối rữa thì lòng dạ độc ác của cô càng khiến tôi buồn nôn hơn không?”

Câu nói này là lời thoại trong kịch bản, từng chữ từng chữ thốt ra từ cánh môi đỏ thắm của Khương Nại, tựa như chui tọt vào tròng mắt của Dư Nam Sương.

Lúc này cô ta không cần dùng đến glycerin, đôi mắt càng trở nên đỏ hơn, muốn duỗi thẳng eo nhưng lại bị ánh mắt của Khương Nại áp chế, chỉ còn cách kìm lại nỗi nhục trong lòng, cổ họng đứt quãng thốt lên:

“Sam Nguyệt, tôi rất hối hận, tôi biết sai rồi! Sai rồi!”

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

….

“Cắt”

Phân cảnh này đã diễn đi diễn lại nhiều lần, cuối cùng Đàm Cung cũng hài lòng.

Nhân viên công tác đang có mặt ở hiện trường rốt cuộc cũng thở phào một cái, khen diễn xuất của Khương Nại vừa rồi thật là tốt.

Bằng không lúc Dư Nam Sương nhận sai, mấy người đang đứng xem bọn họ đều thiếu chút nữa cho rằng Khương Nại sẽ ép chết cô ta.

Kết thúc cảnh quay, Khương Nại lập tức thoát khỏi nhân vật, cô nhận lấy trà nóng từ trợ ký, nở nụ cười dịu dàng sau đó đi về phía phòng hóa trang. Phía sau, Dư Nam Sương cũng cùng lúc tiến vào, ngay cả quần áo lẫn trang sức còn chưa thay ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh quay hôm nay khiến cô ta mất hết mặt mũi, lồng ngực trào lên một cơn tức giận, ngữ điệu chất vấn ẩn chứa trong sự phẫn nộ: “Khương Nại, cô cố ý”

Khương Nại ngồi trước gương trang điểm, ngón tay giữ lấy ly trà, nụ cười trên gương mặt rất theo tiêu chuẩn: “Cô Dư, tôi không hiểu cô đang nói chuyện gì”.

Dư Nam Sương lại gần thêm mấy bước, cao giọng nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô vì chuyện buổi liên hoan tối hôm qua mà rắp tâm báo thù tôi”.

“Cô Dư, cô nghĩ nhiều rồi” Giọng nói của Khương Nại nhẹ nhàng bình đạm, cô trước sau vẫn giữ được giáo dưỡng của bản thân đối diện với Dư Nam Sương như đang phát cuồng, khiến người ta chẳng tìm ra được sai sót nào, trước khi nói chuyện cũng sẽ dùng một tiếng xưng hô.

Bình thường Khương Nại lười phải xung đột với Dư Nam Sương, bằng không chỉ cần trong lúc đối diễn với Dư Nam Sương, cô nghiền áp một chút liền khiến cô ta gục ngay tại chỗ.

Dư Nam Sương lạnh lùng cười, ánh mắt chằm chằm của cô ta mang theo oán hận hiểm ác: “Tối nay tôi vốn dĩ muốn nói tốt về cô trước mặt Lâm tổng, Khương Nại! Là do cô tự mình không biết tốt xấu”.

Ầm một tiếng, cánh cửa phòng hóa trang mở tung ra.

Khương Nại chẳng có phản ứng gì, tầm mắt rơi xuống dừng lại trong chiếc ly, trong nước dập dờn vài lát táo đỏ.

Cô chậm rãi uống một ngụm, yên tĩnh chờ đợi chuyên viên trang điểm đến tẩy trang.

Đúng 7 giờ tối, sau khi đoàn phim hoàn toàn kết thúc công việc, Lâm Húc Viêm đúng giờ đi vào.

Nói bóng nói gió, đưa cho cô một địa điểm phòng bao ở hội sở, để cô biết điều mà tới xin lỗi, bằng không anh ta sẽ không để yên chuyện tối qua cô làm anh ta bị thương.

Giới này tràn ngập quy tắc ngầm và lợi ích nhóm, nếu không có ai hậu thuẫn thì sẽ đều giống như loại thực vật nằm dưới cùng của chuỗi thức ăn.

Lâm Húc Viêm chắc chắn Khương Nại sẽ vì tiền đồ mà không dám dễ dàng đắc tội với người khác, mà yêu cầu của anh ta chỉ là khiến Khương Nại tiếp một đêm là được.

Cho nên chọn phòng bao ở hội sở rất có ý tứ, Lâm Húc Viêm đổi sang một bộ âu phục sang trọng, xịt một loại nước hoa nam tính, trước nửa tiếng đã ra địa điểm đợi sẵn, anh ta còn có thời gian nhàn rỗi cầm điện thoại nhiệt tình nói chuyện với Dư Nam Sương.

Dư Nam Sương nhắc nhở anh ta, dáng người của Khương Nại nhìn thì đẹp, không chừng đã bị không ít đàn ông chạm qua, lúc làm chuyện đó vẫn là nên dùng bαo ƈαo sυ.

Lâm Húc Viêm kêu trợ lý tới hiệu thuốc ở phố bên cạnh mua lấy một tá áo mưa, là loại siêu mỏng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Dư Nam Sương chúc mừng anh ta ôm được người đẹp về, lại nói: “Lâm tổng, quay lại một đoạn video xem nhé, tôi rất tò mò Khương Nại dùng loại thủ đoạn nào lại lấy được tài nguyên đến chân”.

Lâm Húc Viêm bình thường đều thích ra vào mấy nơi ăn chơi ở Tứ Thành, chả có chút phẩm hạnh đạo đức nào, chơi bời rất điên cuồng.

Anh ta biết rõ ý đồ vặt vãnh này của Dư Nam Sương, cũng bằng lòng phối hợp cùng cô ta: “Đợi tin tốt của tôi, sau khi việc thành rồi thì đại ngôn của Lam Cảnh sẽ cho cô”.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, phục vụ phòng bao rót thêm trà rồi trở ra ngoài.

Lâm Húc Viêm ngồi đợi trên sofa, đem hộp áo mưa vứt trên bàn trà, cứ mười phút lại xem đồng hồ một lần. Thời gian trôi qua, anh ta phát hiện Khương Nại đã sắp muộn nửa tiếng đồng hồ khiến anh ta cảm thấy không còn kiên nhẫn.

Chính vào anh ta lúc muốn gọi điện thoại giục thì cửa phòng bao bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, phục vụ tiến vào cung kính nói: “Ngài Lâm, khách của ngài tới rồi”.

Lâm Húc Viêm chỉ nghe thấy ‘khách tới rồi’ liền lập tức phấn khởi đứng dậy.

Nhưng mà anh ta cũng không được vui mừng quá sớm, tầm mắt chuyển sang người vừa bước vào, người đó khiến cho ánh mắt Lâm Húc Viêm trong thoáng chốc đã có chuyển biến lớn. Cố gắng không nghĩ ngợi gì, tiến lên phía trước cười xòa nói: “Tạ tổng, thật trùng hợp, gần đây ngài cũng ở Thân Thành sao?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Ông chủ nắm nhiều cổ phần nhất của Lam Cảnh chính là Tạ Lan Thâm.

Bình thường Phó tổng như Lâm Húc Viêm không như Tổng giám đốc điều hành công ty, không gặp được nhân vật lớn bí ẩn như vậy.

Sau khi Tạ Lan Thâm bước vào, bảo vệ liền đóng lại cửa phòng bao lại.

Ngay cả ánh mắt anh cũng chưa nhìn Lâm Húc Viêm lấy một cái, cất bước đi đến chỗ sofa, ánh mắt thấy được hộp áo mưa bị ném trên bàn trà.

Còn Lâm Húc Viêm lại giống như bị lọt vào trong sương mù, không lấy lòng được nhân vật lớn như vậy, theo bản năng nhìn sang thư ký bên cạnh anh.

“Tạ tổng, đây là….”

Du Duệ mỉm cười: “Tạ tổng nghe nói anh bị người khác đánh bị thương ở đầu”.

Lâm Húc Viêm vừa mừng vừa lo, trong lòng nghĩ bản thân và con rể Tạ gia cũng có chút qua lại, chuyện này là do có người truyền đến tai Tạ tổng.

Du Duệ còn nói: “Cho nên Tạ tổng tới đây để xin lỗi anh”.

Lâm Húc Viêm nghe không hiểu, đem ánh mắt tràn ngập sự hoang mang nhìn về phía Tạ Lan Thâm.

Thấy anh đã ngồi trên sofa, cầm lấy hộp áo mưa trên bàn đánh giá một lần, đáy mắt như một màn sương bạc bao phủ lấy đêm đen, thản nhiên quét ánh mắt sang anh ta, môi mỏng cất lên giọng nói lạnh buốt đến tận xương: “Anh không phải muốn nghe xin lỗi sao, quỳ xuống mà nghe”.

——–

Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN