Nghiện
Chương 20: Rót lời đường mật
Editor: Bèo
Beta: LinhNhi
Phòng tắm rộng lớn, ánh đèn sáng trưng soi rõ từng làn hơi nước mờ ảo, tiếng nước tí tách vang lên không ngừng.
Tấm lưng trắng không tì vết của Khương Nại dán trên tấm kính, từng giọt nước chầm chậm lăn trên thân thể không thể che giấu thân hình yểu điệu tựa như một bức tranh tinh xảo. Cô không quá thả lỏng, bị dụ dỗ không nhịn được muốn trốn vào một góc.
Ngón tay của Tạ Lan Thâm luồn qua những sợi tóc mềm mại đã thấm nước của cô, men theo xương cánh bướm xinh đẹp một đường đi thẳng xuống dưới siết chặt vòng eo cô, không kìm lòng được mà kéo sát lại gần thân thể anh.
Hai người trong tấm kính mờ ảo kia so với trước đây rõ ràng quá mức thân mật.
Lần tắm rửa này cũng sắp được bốn mươi phút rồi, Khương Nại đỏ mặt khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng chuồn ra ngoài, đai áo không thắt chặt có vẻ như dần dần tụt xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết, trần trụi giống như đống quần áo đang rớt dưới chân.
Cô mặc kệ Tạ Lan Thâm còn ở trong phòng tắm, bước chân nhẹ nhàng đến ngồi xuống tấm thảm trước cửa sổ lớn ở phòng khách.
Bên ngoài rất yên tĩnh, ngọn đèn ở những ngôi nhà xung quanh dần tắt, đúng lúc cũng đem cô vùi trong bóng tối.
Khương Nại nhìn ra bên ngoài, nghe được trái tim đang đập loạn của mình chậm rãi bình ổn trở lại.
Cô ngồi thật lâu, còn đang nghĩ đến hình ảnh hôm nay trong phòng trà anh giúp cô trút giận vụ tin đồn xấu lan truyền trên mạng, người đàn ông vẫn luôn lười xuất hiện ở bên ngoài này lại vì cô mà phải nhân nhượng xuất hiện trước ánh mắt thấp kém của Dư Nam Sương.
Trái tim Khương Nại cứ vậy từng chút từng chút mềm mại, mấy năm nay người thật lòng thật dạ giúp đỡ mà không cần cô báo đáp chỉ có Tạ Lan Thâm.
Hình như cô nợ anh càng ngày càng nhiều, luôn muốn nói với anh lời cảm ơn.
Tài nguyên điện ảnh, đại ngôn cao cấp, bao gồm cả sự cạnh tranh ác ý của Dư Nam Sương… tất cả những chuyện này đều là anh âm thầm giải quyết thay cho cô, giống như đó chỉ là một chuyện hết sức đơn giản.
Tình yêu tích tụ quá lớn, Khương Nại cũng không biết chính mình nên làm thế nào để giải phóng cho nó.
Cô tựa cằm trên đầu gối, lông mi đen tinh tế suy nghĩ miên man trong bóng đêm như mực, cho tới khi di động đột nhiên phát sáng.
Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho cô cũng chỉ có Tần Thư Nhiễm.
Lúc Khương Nại rời khỏi phòng trà đã gọi điện thoại cho chị ấy, nói trước sự việc xảy ra vào tối nay. Bây giờ chị ấy lại gọi điện thoại tới, quá nửa là vì người khác gặp họa mà vui mừng khôn xiết. Cô không lên xem Weibo, cũng không tò mò Dư Nam Sương ở trên mạng bị lật xe* như thế nào.
* Lật xe (ngôn ngữ mạng): trong ngành giải trí thì từ này mang ý nghĩa sự việc tiến triển không theo ý đồ của một người nào đó đã vạch ra từ trước mà xảy ra theo hướng ngược lại, gây tổn thất lớn. Trong trường hợp này thì gần nghĩa với “gậy ông đập lưng ông”.
Tần Thư Nhiễm lại không như vậy, sau khi cười sảng khoái tròn ba phút, chị ấy còn cắt vài tấm hình cư dân mạng bình luận mà gửi cho cô: “Có người nói Dư Nam Sương có phải bị ma nhập không, thế mà lại chủ động thừa nhận tin đồn xấu của em là do cô ta bắt tay với bên truyền thông xào nấu, còn công khai xin lỗi em”.
Khương Nại lộ ra ánh mắt nhàn nhạt, không nói nhiều, chỉ đáp lại: “Ừm”.
“Đúng là vật đổi sao dời, phong thủy nghịch chuyển, chuyển thẳng cô ta đến chỗ chết luôn rồi” Cục tức này của Tần Thư Nhiễm coi như đã trút được, lại nói: “Quẻ của chùa Thiên Phạm linh nghiệm thật đấy, lần sau có cơ hội đi Tứ Thành em nhớ phải đến tạ lễ thần linh”.
Linh nghiệm sao?
Khương Nại ngẫm nghĩ một hồi, lần đó cô cầu nguyện cùng Tạ Lan Thâm ở bên nhau, hình như linh nghiệm rồi.
Tần Thư Nhiễm: “Nữ hai trong phim của Đàm Cung đổi người rồi, nhưng vẫn chưa biết đổi thành ai”.
Nhưng cho dù người đến là ai thì so với Dư Nam Sương luôn ra vẻ kia vẫn tốt hơn, chị ấy dừng một lúc lại nói: “Bây giờ dư luận trên mạng đều nghiêng về phía em, phòng làm việc của Ngụy Đường Giác cũng đăng văn bản thanh minh rồi. Nại Nại của chị, kỳ nghỉ của em cũng nên kết thúc rồi”.
Kỳ nghỉ kết thúc, nên quay về đoàn phim tiếp tục quay.
Mấy ngày nay cô ở khách sạn tựa như một giấc mơ.
Khương Nại vẫn không hé răng nửa lời, Tần Thư Nhiễm trong điện thoại lại hỏi cô: “Rốt cuộc là Tạ tổng đã chuốc loại thuốc mê gì cho em. Không phải là em không muốn quay về đó chứ?”
“Đâu có”.
Khương Nại mở miệng nói: “Em vẫn rất kính nghiệp* đấy”.
* Kính nghiệp: tôn trọng nghề nghiệp của mình, nghiêm túc dùng hết khả năng hoàn thành công việc.
Sau khi sắp xếp thời gian quay trở lại làm việc thì hai người liền cúp máy.
Khương Nại vẫn như cũ ngồi trên tấm thảm, bàn tay nắm lấy điện thoại yên lặng ngắm nhìn màn đêm vô tận bên ngoài.
Cho tới khi quanh mình đột nhiên ấm dần lên, thân thể dán vào lồng ngực Tạ Lan Thâm, khoảng cách quá gần khiến không khí xung quanh cũng trộn lẫn với hơi thở của anh.
“Ngồi đây nghĩ gì vậy?”
Tạ Lan Thâm ôm cô, lười biếng dựa vào ghế sofa, tựa như đã ôm vô số lần, không hề có chút xa lạ nào. Khương Nại cảm thấy hai người ở bên nhau ngắn ngủi mới vài ngày nhưng lại giống như những người đã ở bên nhau mấy chục năm.
Khương Nại ngẩng đầu, hai con ngươi đen nhánh sạch sẽ, đơn thuần phản chiếu bóng hình anh, giọng nói rất nhẹ như lướt qua tim: “Em đang nhớ lại kế hoạch của mình trước năm mười sáu tuổi”.
Lần đầu hai người gặp mặt, cô đã qua mười sáu tuổi.
Cuộc sống trước đó không hề có sự xuất hiện và tham dự của Tạ Lan Thâm. Vì vậy nghe thấy lời này, anh cúi đầu tới ngang mái tóc cô khẽ nói: “Nhớ lại được chưa?”
Khương Nại gật đầu, cố gắng lờ đi cảm giác ngón tay anh đang miên man ở bắp đùi cô, nơi đó đã được anh tắm qua trở nên mềm mại mát lạnh. Sự khoan khoái dễ chịu ấy mơ hồ thỏa hiệp với trái tim đang nhảy loạn của cô. Khương Nại im lặng một lúc, mở miệng nói: “Từ nhỏ em đã học múa. Lúc đó em đã nghĩ sau này muốn tìm một công việc an ổn trong đoàn múa, hoặc là trở thành một cô giáo dạy múa thật xuất sắc. Trước năm hai lăm tuổi sẽ kết hôn. Chồng tương lai có thể là bác sĩ, giáo sư đại học, cuộc sống viên mãn, tình cảm vợ chồng hòa thuận, sinh đôi một trai một gái, tốt nhất nên là con gái”.
Mà hiện tại, cuộc sống của cô đều lệch khỏi quỹ đạo đó. Cô gia nhập giới giải trí, sống dưới ánh đèn rực rỡ của màn ảnh. Cô sẽ vì diễn tốt một bộ phim mà cắm rễ trường kỳ ở phim trường. Nếu như thỉnh thoảng cô có tình cờ xuất hiện thì cũng là tham gia các loại tiệc rượu, hoạt động thương hiệu và đi thảm đỏ.
Khương Nại ngẫm nghĩ một lát, thực ra cô cũng không hối hận cuộc sống như vậy. Bởi vì cô gặp được Tạ Lan Thâm.
“Em có chút muốn…” Lời nói ra một nửa, Khương Nại dùng vẻ mặt tươi cười che giấu, đôi mắt ẩn chứa tình cảm, môi đỏ khẽ lay động nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Cô đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã đến tuổi cho phép kết hôn.
Cô muốn kết hôn rồi.
Nhưng mà lời nói này, cuối cùng vẫn là không có dũng khí nói với Tạ Lan Thâm.
Một lúc lâu sau, Khương Nại chủ động nửa quỳ ngồi dậy, vươn ngón tay trắng nõn ôm lấy người đàn ông trước mặt. Lúc cô chủ động cúi đầu hôn anh, trong đầu hiện lên một ý niệm độc chiếm rất rõ ràng. Cô thật sự rất yêu anh, yêu đến nỗi vừa tách ra liền cảm thấy trái tim như bị khoét một lỗ.
Hai cánh tay của Tạ Lan Thâm đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn, kiềm chế du͙ƈ vọиɠ ngẩng đầu hôn cô.
Khe hở nhỏ xíu, đôi môi lạnh lẽo của anh chầm chậm nghiền ngẫm hưởng thụ làn môi cô, tầm mắt chặt chẽ khóa trên người cô, thấp giọng hỏi: “Có chút muốn cái gì?”
Lông mi cong vút của Khương Nại hạ xuống che giấu ý trong đáy mắt, tầm mắt hai người lại giao thoa một chỗ. Một lúc sau, Khương Nại chớp mắt nghĩ thầm, vừa rồi trong phòng tắm hai người hoàn toàn thẳng thắn với nhau, hiện giờ còn có cái gì không thể bỏ qua chứ? Cô dùng điệu bộ dịu dàng nhất mà hôn anh, đầu ngón tay lành lạnh cởi xuống áo choàng tắm, dọc một đường theo đầu vai trắng như tuyết mà tuột xuống, cho đến khi eo nhỏ bị anh nắm lấy.
Cô lặng lẽ mở mắt, đôi mắt của Tạ Lan Thâm rất nồng đậm, nhưng không hề mang theo du͙ƈ vọиɠ.
Trong khoảnh khắc Khương Nại cảm giác như mình bị ném tới một vùng đất phủ đầy băng tuyết lạnh giá, trái tim cũng vì vậy mà đông cứng.
Tạ Lan Thâm giúp cô mặc lại chiếc áo choàng chính cô vừa chủ động cởi xuống, hình như muốn nói điều gì, môi mỏng cuối cùng cười nói: “Em như vậy anh không nhịn được… lại muốn uống thuốc rồi”.
Cô không phân biệt được lời này là nói đùa hay là sự thật.
Can đảm của Khương Nại bị một lời nói này của anh đánh bay bằng sạch, hai bên má hiện lên một tầng ửng đỏ giống như một vệt son. Sau khi bị anh từ chối, cô trầm mặc hồi lâu mới níu chặt vạt áo anh, nói: “Tạ Lan Thâm, em sắp phải quay về đoàn phim rồi”.
“Ừ” – Tạ Lan Thâm chỉ dùng một tay ôm cô vào lòng.
Mà tư thế của Khương Nại dán lên làm ổ dưới cổ anh, giọng nói lộ ra một sự suy sụp khó nén: “Em muốn… chắc chắn quan hệ của chúng ta”.
Chính là phương diện thân thể nóng lòng muốn chứng minh Tạ Lan Thâm là của cô.
Thuộc về cô, là người cô chiếm hữu riêng cho mình.
Thông thường loại chuyện như thế này nếu xảy ra đối với người khác chắc chắn đàn ông sẽ rất xúc động.
Đối với Tạ Lan Thâm, bất kể lúc nào anh cũng phải giữ vững lý trí, hành vi rõ ràng lỗi lạc. Nếu cần chiếm chút tiện nghi của cô nhất định sẽ không bỏ qua, vậy mà ngược lại lại khiến cô bị dụ dỗ, không thể đợi được mà muốn cái kia.
“Không vội, về sau sẽ cho em”.
…
Khương Nại không động đậy nép vào người anh, hô hấp bị kéo dài tựa như giây tiếp theo sẽ không còn nữa.
Tạ Lan Thâm nắm nay cô, tràn ngập tình ý thân thiết hôn từng đầu ngón tay. Khát vọng của anh đối với cô là sinh ra từ xương tủy, có thể kiềm chế nhưng sức ảnh hưởng lại rất lớn. Không khí trong phòng khách rất im ắng, ngẫu nhiên lộ ra vài thanh âm đều là tiếng nói của anh: “Tối nay không chuẩn bị bao, để lần sau. Đợi em toàn tâm toàn ý quay phim xong anh sẽ đến tìm em”.
Đây giống như cho Khương Nại một viên thuốc an thần, tiền đề cho sự thân mật của hai người.
Trái lại, Khương Nại rất ngượng ngùng, giống như cô cáu kỉnh nhất định phải có được, mà anh chỉ có thể thỏa hiệp mà dung túng cho cô.
“Em cũng đâu có nói gì”.
Lời vừa thốt ra, cả hai chân hai tay Khương Nại liền muốn bò ra khỏi người anh, thế nhưng sức cô sao so được với anh.
Cánh tay chỉ dùng một chút sức đã ép cô trở lại.
Tấm lưng nhỏ bé mảnh khảnh của Khương Nại lười biếng dựa vào sofa, mái tóc dài tán loạn buông xuống, ngón tay bị anh nắm chặt không cách nào giãy dụa. Màn đêm bên ngoài rất sâu, tấm kính thủy tinh bên cửa sổ tựa như một chiếc gương rất rõ nét, phản chiếu rõ ràng tư thế ôm lấy nhau của hai người.
Tạ Lan Thâm cúi đầu tới gần, nụ hôn thân mật tinh tế rơi trên trán cô, giọng nói cố đè xuống cảm xúc: “Mấy tháng mới quay xong phim?”
Đầu óc Khương Nại giống như choáng váng một trận, anh hỏi cái gì cô liền trả lời cái đó.
Thời gian quay phim điện ảnh bao lâu, rồi bộ phim tiếp theo bao giờ sẽ vào đoàn, còn có lịch trình của một tháng tới ra sao.
Tất cả cô đều trả lời anh rất thành khẩn, bù đắp cho cái hôn của Tạ Lan Thâm.
Mà anh, cũng ước định với cô.
Lần sau gặp mặt sẽ xác định rõ ràng quan hệ của hai người.
Nghe thấy trái tim của Khương Nại vừa run lên, đôi mắt nhìn anh như muốn nói gì đó lại thôi, dường như có một màn sương mù dập dờn bao phủ.
Thực ra, cô bằng lòng vượt qua cái tầng mỏng manh kia, đem chính bản thân mình trao cho anh.
Lúc này Khương Nại không dám nói trắng ra như vậy, thân hình mềm mại dựa vào lồng ngực Tạ Lan Thâm, khuôn mặt ửng đỏ tới tận mang tai khẽ nói: “Vậy anh có mỗi ngày gọi điện cho em không”.
“Sẽ”.
Nghe anh nói sẽ gọi, Khương Nại liền học cách được voi đòi tiên, lại nói: “Sớm tối đều muốn, trong lòng chỉ có thể nghĩ tới em…”
Ngón tay dài của anh lại bắt đầu mon men dọc sống lưng cô, vừa đúng lúc đang muốn theo đường cong uyển chuyển dịch xuống dưới thì tiếng điện thoại di động vang lên phá hủy mất bầu không khí ái muội.
Khương Nại ngẩng đầu, mù mờ một lúc mới phát hiện không phải điện thoại của mình.
Là của Tạ Lan Thâm.
Giữa màn hình hiển thị rõ ràng một cái tên: “Chung Đinh Nhược”.
Tạ Lan Thâm không nề hà gì, nghe điện thoại trước mặt cô, cũng không có bất kể hành động thân mật nào khác.
Khương Nại kéo áo choàng tắm che ngực, đầu gối gập lại chậm rãi ngồi xuống, ngẫu nhiên trao một ánh mắt run rẩy về phía anh.
Ngữ điệu của Tạ Lan Thâm trước sau vẫn rất ổn định, cầm điện thoại nói chuyện với Chung Đinh Nhược.
Ở bên kia, nghe thấy hình như Cố Minh Dã cũng ở đó, có lẽ là một đám người lại tụ tập, mà cuộc điện thoại này của Chung Đinh Nhược lại nói về việc hợp tác làm ăn, mục đích có vẻ rất đơn giản.
Chẳng qua là nửa đêm lại gọi điện thoại tới, hơn nữa còn có hôn ước.
Phút chốc Khương Nại khéo léo đứng dậy, mặc lại quần áo đi vào phòng ngủ.
Mười phút sau.
Cô nằm dài trên giường, nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Lan Thâm bên ngoài vọng tới.
Lúc ẩn lúc hiện, đêm khuya thanh vắng âm thanh càng rõ ràng thêm mấy phần.
Rất nhanh sau đó, anh còn chưa vào phòng thì đã bị tiếng gõ cửa của em gái ở phòng ngoài phá hỏng.
Tạ Lan Tịch cả đêm không ngủ, sau khi lướt chán Weibo thì đầu óc mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao anh trai và nữ thần lại ở chung một phòng.
Cô bé dù đối với chuyện nam nữ không hiểu biết quá nhiều nhưng cũng biết qua chút ít.
Vì thế không ngủ được, cô bé bật dậy chạy tới cách vách, yêu cầu anh trai đổi phòng, là muốn bảo vệ sự trong sạch của nữ thần Nại Nại.
“Anh! Thận anh không tốt, anh quên rồi à?”
Tạ Lan Thâm mang bộ mặt cảnh giác nhìn bé con đang ôm chặt bộ đồ ngủ trong lòng, khóe miệng cười rất thản nhiên: “Khương Nại không để ý”.
“Vậy cũng không được” Tạ Lan Tịch phải giữ vững phòng tuyến này, không thể để anh trai vấy bẩn nữ thần của cô bé được.
Cô bé đẩy Tạ Lan Thâm ra bên ngoài: “Anh trai ngủ ngon nhé”.
Tạch một tiếng, cửa khóa rồi.
Sau khi đuổi người đi khỏi, Tạ Lan Tịch cũng không dám đi vào phòng ngủ.
Cô bé ôm đồ ngủ, ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn không có can đảm đi gặp thần tượng, lén lút chạy tới bên cách.
Đêm nay, Khương Nại không hề mơ mộng gì ngủ một mạch tới sáng.
Sợ cô chỉ có đầu óc yêu đương, vì người đàn ông luôn ngày đêm mong nhớ này mà không thèm quay lại đóng phim, trời vừa sáng Tần Thư Nhiễm đã mang theo trợ lý đến khách sạn đón người.
Khương Nại thức dậy đã không nhìn thấy bóng dáng hai anh em Tạ gia.
Ngược lại là Tần Thư Nhiễm đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách đợi cô: “Tiểu tổ tông, dậy rồi à?”
Khương Nại gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà tìm kiếm bốn phía.
Tần Thư Nhiễm cười ra tiếng: “Biết em muốn quay lại làm việc, Tạ tổng biết ý đưa em gái anh ấy đi rồi”.
Khương Nại nghe vậy liền che giấu một cảm giác mất mát trong đáy lòng, đi tới phía phòng ăn.
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, trông mà rối hết cả mắt.
Tần Thư Nhiễm theo phía sau cô nói: “Không ngờ được cô bé quàng khăn đỏ lại là em gái của Tạ tổng. Không nghi ngờ gì, cô bé đúng là fan ruột của em đấy. Trời vừa sáng cô bé đã thành tâm chuẩn bị những thứ mà em thích ăn, còn biết rõ hơn cả chị, cô bé này quả thực rất thích em đấy”.
Khương Nại cũng không ngờ duyên phận lại trùng hợp đến như vậy, cô lại có được sự yêu thích của Tạ Lan Tịch.
Cô ngồi xuống, đầu tiên uống một ly sữa đậu nành, ngay cả độ ngọt cũng vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Tần Thư Nhiễm nhìn quanh không có ai khác mới nhỏ giọng hỏi: “Em và Tạ tổng, làm cái đó rồi?”
“Khụ khụ” Cổ họng Khương Nại suýt chút nữa bị sặc, ho vài tiếng khó xử, không hề trả lời câu hỏi mờ ám của Tần Thư Nhiễm
Cô phát hiện, Tần Thư Nhiễm rất tò mò về chuyện này, lần nào cũng muốn hỏi.
Tần Thư Nhiễm lại tiếp tục: “Tuy rằng Tạ tổng cho em tài nguyên điện ảnh, đại ngôn cao cấp, ra mặt vì em… ngay cả loại người ngang ngược thành quen trong giới giải trí như Dư Nam Sương cũng bị cho một bài học…”
Khương Nại nghe lời này liền biết phía sau vẫn còn nửa câu khác.
“… Nhưng mà, kiểu đàn ông có tiền có thế lực vì nhớ thương thân thể của người đẹp thì thứ không sợ nhất chính là tiêu tiền, chị chỉ sợ em bị người ta lừa mất cả người”.
Khương Nại nuốt sữa đậu nành xuống, nhuận giọng nghiêm túc nói: “Chị Thư Nhiễm”
“Hả?”
“Là em muốn ngủ với anh ấy, nhưng không thành công”
“Hả? Gì cơ?”
“Anh ấy đã đồng ý, lần sau sẽ ngủ với em”.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
…
Tiếp sau đó, cả đoạn đường từ khách sạn đến đoàn phim Tần Như Nhiễm đều bị lời của Khương Nại khiến cho kinh động mất hồn phách.
Bình thường Khương Nại vô dục vô cầu, giống như tiên nữ không nhuốm khói lửa nhân gian, vậy mà nay lại dùng giọng điệu dịu dàng kiên trì nói muốn ngủ với một người đàn ông.
Tần Thư Nhiễm cũng không biết là bản thân mình điên rồi hay là Khương Nại điên rồi.
Đợi đến khi vào tới phòng hóa trang, Tần Thư Nhiễm cũng coi như tạm lấy lại được tinh thần, ném ra câu hỏi thứ hai: “Em không phải muốn cùng Tạ Lan Thâm sinh con đấy chứ?”
Làm người đại diện đồng hành cùng cô nhiều năm, chị ấy rất hiểu trái tim Khương Nại đang nghĩ cái gì.
Khương Nại cười rất tươi: “Em muốn sinh đôi cho anh ấy một nam một nữ, nhưng mà nhà em hay nhà anh ấy đều không có cái gen này. Vậy thì sinh hai đứa đi, tốt nhất là một nam một nữ, có thể tạo thành một chữ “tốt”*.
*生女: sinh con gái; 生子:sinh con trai. Ghép hai chữ 女-子 sẽ thành chữ 好, mang ý nghĩa tốt đẹp.
Tần Thư Nhiễm: “Em như vậy khiến chị nhớ tới mấy nữ minh tinh bí mật sinh con cho đại gia, Nại Nại… nhân thời gian quay phim này em bình tĩnh lại cho chị. Sinh con cho Tạ Lan Thâm không phải dễ dàng như vậy đâu. Ngoan, yêu đương mà thôi, vì sao em cứ muốn phải đem cả mạng mình ra chứ”.
Khương Nại cũng không thể nói rõ sự cố chấp này từ đâu mà tới.
Thành thật mà nói, cô thậm chí còn chưa hoàn toàn tiếp nhận được sự chuyển biến sang quan hệ yêu đương với Tạ Lan Thâm. Lúc trước che giấu tình yêu trong tim, còn có thể kìm nén, đại khái là cả hai bên cũng kiềm chế.
Từ khi hôn anh, ngủ cùng anh trên một chiếc giường, từng khúc xương trên thân thể đều bị anh sờ không biết bao nhiêu lần, nội tâm ngày thường vẫn bình tĩnh của cô bỗng nảy sinh du͙ƈ vọиɠ muốn chinh phục người đàn ông này. Cảm giác đó đã ăn sâu vào xương tủy, là một thứ độc dược chặt không đứt, giải không tan.
Bờ mi cô khẽ chớp, phục hồi lại tinh thần cười với Tần Thư Nhiễm.
Tần Thư Nhiễm thấy cô cười, tức giận cũng không còn nữa.
Khương Nại chính là có bản lĩnh này, một gương mặt không hề có tính công kích, cực kỳ xinh đẹp mang theo một sức mạnh trí mạng.
Cho dù có làm chút chuyện xấu nào đó, chỉ cần nở nụ cười đều lập tức sẽ khiến người khác không nhịn được mà nghe theo cô.
Khương Nại trang điểm xong liền tiếp nhận nhiệm vụ quay phim.
Hiện giờ đoàn phim không có ai tiến tới làm phiền cô, không khí trở nên rất kỳ quái, tất cả đều nhường nhịn cô.
Dù sao thì Dư Nam Sương cũng bất ngờ bị loại khỏi đoàn phim, ít nhiều cũng có tin nào đó lan truyền trong giới. Mọi người đều nói, là do hậu thuẫn của Khương Nại ra tay.
Nhưng nghĩ sâu hơn một chút, vị hậu thuẫn này thuộc vòng tư bản phương nào thì không ai biết.
Quay phim tới ngày thứ ba, nữ hai mới của cũng vào đoàn.
5 giờ 10 phút, phía trong phim trường.
Sau khi bận rộn một hồi, đạo diễn cho mọi người trong đoàn nghỉ ngơi nửa tiếng. Nhân viên công tác đều dừng công việc lại, ngồi xổm bên góc nói chuyện phiếm.
Khương Nại nhận lấy áo khoác từ trợ lý bọc lấy cơ thể, đang muốn nghỉ ngơi một lúc thì có tiếng gọi tới.
Đàm Cung đích thân dẫn một người tới, cười cười giới thiệu: “Tiểu Khương, đây là Trì Châu. Sau này hai người hợp tác tốt nhé”.
Khương Nại nhìn qua thì thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy liền thân dệt kim màu đỏ, tóc ngắn gọn gàng bên tai, mặt cũng rất nhỏ, lúc cười còn có lúm đồng tiền.
“Chị Khương, thật là nhớ chị” Tính cách của Trì Châu là kiểu rất dễ thân quen, bước lên trước ôm Khương Nại, nhiệt tình khiến người khác chống đỡ không nổi: “Chắc là chị không biết em nhỉ? Không sao, em biết chị là được rồi, em sùng bái chị rất lâu rồi”.
Nếu như Tần Thư Nhiễm có mặt ở đây nhất định sẽ nói vài lời, đây là khả năng của Khương Nại mà chị ấy không có được.
Khương Nại cười nhẹ, dù sao thì nhiệt tình vẫn hơn quái gở: “Chào em”.
Đôi mắt Trì Châu cong lên một vành trăng khuyết, nắm tay cô nói: “Có thể đóng phim cùng chị Khương là phúc ba đời của em, hạnh phúc cực kỳ”.
Đàm Cung ở bên cạnh nhìn vô cùng vừa lòng, dù sao thì trải qua một lần đổi nữ hai, các cảnh quay trước kia đều phải quay lại cũng khiến ông ta sợ tới già.
Người này có thể hòa thuận cùng Khương Nại cũng không uổng ông ta mở cửa sau lần này.
Đúng lúc ông ta muốn gọi phó đạo diễn tới giới thiệu một chút, kết quả tìm nửa ngày vẫn không thấy người.
“Đúng rồi, Vưu ý đâu?”
“Có lẽ ra ngoài rồi” Khương Nại nhẹ giọng đáp, trong lòng biết rõ mấy ngày nay cô ở chỗ nào thì Vưu Ý cũng không muốn ở lại chỗ đó.
Có lẽ là vì Dư Nam Sương.
Khương Nại không chú ý, Đàm Cung cũng không để tâm mà nói: “Đúng rồi, tối nay kết thúc công việc sớm một chút. Ông chủ của Trì Châu mời chúng ta ăn cơm”.
Trì Châu có thể vào đoàn lấp chỗ trống của Dư Nam Sương, hiển nhiên là sau lưng có người.
Một giây sau.
Khương Nại nghe thấy có người cười hỏi: “Ông chủ của Trì Châu là ai?”
“Ngụy Đường Giác, em ký với công ty của anh ta. Cũng là Ngụy tổng tiến cử em nhận vai diễn này”.
Nhắc đến điều này, Đàm Cung nhớ tới chuyện của Khương Nại ầm ĩ một hồi trên Weibo thời gian trước, nói: “Tôi nhớ Tiểu Khương và Ngụy Đường Giác là bạn bè đúng không?”
Khương Nại giữ vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, không có gì bất thường mà lắc đầu: “Không phải”.
Dưới sự chú ý của những người xung quanh, lời nói vô cùng rõ ràng: “Không phải bạn bè”.
Trì Châu há miệng lại không dám nói gì.
“Nhưng mà ông chủ nói rất quen thân với chị. Ngay cả bữa cơm này cũng vì chị mà mời.
Khương Nại ngay lập tức từ chối tấm thịnh tình của Ngụy Đường Giác, quay phim xong liền quay trở về khách sạn gần đó.
Tính cách của cô không thích náo nhiệt, vì thế những người bên cạnh sẽ không nghĩ nhiều. Khương Nại nhấc giày cao gót vào thang máy, đến tầng đã sắp xếp của đoàn phim, vừa mới bước ra ngoài liền gặp phải Vưu Ý cũng không thích náo nhiệt kia.
Không khí mơ hồ lặng yên vài giây, Khương Nại gật đầu với cô ấy, coi như lời chào hỏi.
Tay cầm thẻ phòng, lúc cô định bước vào phòng, Vưu Ý đứng tại chỗ quay người lại hướng về bóng dáng mảnh mai của cô nói: “Dư Nam Sương mấy ngày nay ở nhà khóc rất nhiều, cô ta phạm lỗi có thể xin lỗi cô. Không cần thiết phải chặt đi tài nguyên của cô ta, đá khỏi đoàn phim. Tôi vốn cho rằng cô đối với người khác hiền hòa thân thiện, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy”.
Ngón tay Khương Nại dừng lại vài giây, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tiếp tục mở cửa.
Vưu Ý nhìn thấy rất tức giận, trước đây cô ta còn khen Khương Nại với mẹ.
“Khương Nại, tôi nói chuyện với cô đấy”.
Nói rồi cô ta liền kéo lấy cánh tay Khương Nại, vừa dùng sức một chút ngược lại khiến cho bản thân mình đứng cũng không vững.
Khương Nại quay người lại, Vưu Ý rất khó khăn, không thể đứng vững lùi lại vài bước. Giày cao gót vừa cao vừa nặng trẹo trên thảm, cổ chân bị thương rồi.
“A!” Vưu Ý đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cánh rôi run rẩy kịch liệt, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta được bảo vệ rất tốt. Cho dù chỉ một ngón tay bị thương thôi cũng khiến cả nhà phải náo loạn, vì vậy lần này chân bị trật đúng là muốn đòi mạng.
“Vưu Ý?”
“Cô vẫn tốt chứ?”
“Có cần tôi đưa cô đến đến viện không?”
Khương Nại nói liên tục ba câu, Vưu Ý mới nhướng đôi mắt đã ngập nước, khuôn mặt trắng bệch muốn tự đứng lên.
Kết quả muộn mất rồi, phía thang máy đột nhiên xuất hiện bóng dáng trợ lý của Vưu Ý, trực tiếp nhìn thấy một màn này.
“Tiêu rồi, cô ấy sẽ đi mách với mẹ”.
Vưu Ý muốn giải thích nhưng đã muộn.
Trợ lý nhìn thấy hoảng hốt vài giây, ngay sau đó đã cầm điện thoại gọi đi một cuộc.
Khoảng cách cũng không xa, có thể nghe thấy được âm thanh truyền tới: “Yên tổng, bà nghe tôi nói”.
Từ đầu đến cuối Khương Nại không hề ngăn cản, bóng dáng đơn độc lặng lẽ đứng đó, đôi mắt mang theo tâm tình nhàn nhạt nhìn bộ dạng chật vật của Vưu Ý, thốt ra một câu: “Mách mẹ cô thì có liên quan gì đến tôi?”
P/S: từ chương này ngôi thứ 3 của Vưu Ý sẽ được đổi thành “cô ta”. Còn vì sao lại đổi thì mọi người đọc tiếp sẽ biết. Hehe. Một số nhân vật cũng sẽ được linh hoạt đổi ngôi thứ 3 nhưng đảm bảo không làm mọi người rối đâu ạ. Lòng người khó đoán, vai tốt cũng có thể thành vai ác nên chúng mình mới quyết định linh hoạt cho ngôi thứ 3 của nhân vật. Mong mọi người thông cảm ạ.
———–
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!