Nghiện
Chương 23: Cọ sát
Editor: Bèo
Trái tim Khương Nại đập nhanh tới mức muốn nổ tung, căn phòng trải một tấm thảm mềm mại khiến lúc cô chạy ra mở cửa cũng không phát ra âm thanh gì.
Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn theo khe cửa thoát ra ngoài, phía cuối ánh sáng đó là Tạ Lan Thâm. Bóng dáng thẳng tắp của anh đứng bên ngoài hành lang. Anh mặc bộ âu phục sẫm màu, áo sơ mi trắng bên trong, mái tóc bị nước mưa làm ướt mấy phần đưa ánh mắt bình lặng mà thâm sâu nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai lên tiếng, tựa như nghe thấy tiếng mưa rì rào bên ngoài.
Khương Nại ngẩn ngơ hồi lâu cũng không rõ hai mươi ngày nay nhớ anh đến thế nào. Nếu không phải Tạ Lan Thâm sải bước chân dài đến trước mặt cô, khóe môi gợi lên ý cười thì cảm giác này thật không quá chân thực khiến cô không cách nào hoàn hồn.
“Không mời anh vào sao?”
“Sao anh lại tới đây?”
Khương Nại vô thức nhường đường cho anh, hai hàng mi rũ xuống.
So với Khương Nại không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào thì Tạ Lan Thâm thực ra lại rất thong thả bình tĩnh đi vào, mấy khớp ngón tay chậm rãi tháo khuy cổ áo, nhìn cô cười rất từ tốn: “Hôm nay vừa trở lại Tứ Thành, nghe Du Duệ nói em còn ở đây?”
Lời của anh nghe ra rất dịu dàng khéo léo, chẳng phải là nắm rõ lịch trình của cô như lòng bàn tay sao, còn bày đặt nghe từ Du Duệ.
Khương Nại thầm nghĩ, Du Duệ đã sớm bán đứng anh rồi.
“Cười cái gì?”
Tạ Lan Thâm thấy cô mím môi cười, đáy mắt cũng lộ ra nét cười rất mềm mại.
Có những lúc có vô số cách biểu lộ nhớ thương trong lòng, không nhất định phải dùng lời nói.
Nhìn thấy anh liền muốn cười nhiều hơn một chút.
Anh đều biết.
Khóe mắt Khương Nại cong lên, chủ động bước lại gần vươn cánh tay ôm lấy anh, đem khuôn mặt trắng nõn dán trên lồng ngực người đàn ông, ngửi được hơi thở của anh hòa cũng mùi trầm hương thanh mát. Cô khẽ cười một tiếng rồi ngẩng đầu, hô hấp cực nhẹ lướt qua dưới cằm anh: “Anh có nhớ em không?”
Khương Nại vẫn luôn là người có tính cách nội liễm hàm súc, rất ít khi trực tiếp nói trắng ra như vậy.
Chỉ có khi đối diện với Tạ Lan Thâm thì Khương Nại mới bỏ qua mọi nguyên tắc cứng rắn của bản thân mà thẳng thắn bộc lộ tình yêu với anh.
Tạ Lan Thâm cúi đầu, ánh mắt rất trầm nhìn cô.
Hình như muốn cười cô, đã hai mươi ngày không gặp rồi, nhớ hay không nhớ chẳng lẽ trong lòng còn không rõ hay sao?
Một giây sau,
Cánh tay dùng sức nắm lấy eo cô kéo sát lại gần, có ý muốn hôn.
Hai má Khương Nại dần đỏ bừng nhưng cũng dám lý luận với anh. Thật lòng cô rất muốn thân mật với anh nhưng lại không nhịn được mà né tránh. Ngón tay cô chạm vào bả vai anh, cảm giác mát lạnh truyền tới. Bộ âu phục đã bị nước mưa làm ướt, cô sợ rằng cứ như vậy mà mặc sẽ bị cảm đành nhỏ giọng nói:
“Vào phòng tắm rửa một chút, đừng để bị cảm”
Nói thế nào thì Tạ Lan Thâm cũng là đàn ông khỏe mạnh cường tráng, không đến nỗi chỉ vì ngấm một chút nước mưa mà bị cảm.
Nhưng trong mắt Khương Nại, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của anh. Sự lo lắng và quan tâm trong mắt cô không chút mập mờ mà thể hiện ra ngoài. Cô cũng chẳng ý thức được đêm muộn lại thúc giục một người đàn ông đi tắm chính là một chuyện khiến người khác hiểu lầm như thế nào.
Bụng ngón tay của Tạ Lan Thâm mân mê sợi tóc của cô, ít lâu sau mới nghe lời cô, cởϊ áσ khác ngoài của âu phục xuống đi vào phòng tắm.
Khương Nại còn lấy ra một chiếc khăn tắm màu trắng rất lớn đem tới cửa phòng, tiếng nước róc rách vang lên đẩy lui sự im lặng trong phòng. Cô ngồi trên giường, mân mê tấm ga trải giường màu hồng nhạt, cực kỳ mềm mại, đầu ngón tay cứ vậy nhẹ nhàng chìm vào cảm giác đó.
Một lúc sau, đợi sự vui sướng khi gặp lại này đã vơi đi chút ít, Khương Nại mới nhớ tới mấy lời trước khi tạm biệt lần trước nói với Tạ Lan Thâm.
Cô đột nhiên cảm thấy ánh đèn quá chói, chiếu tới mức làm gò má nóng lên. Cho dù cô dùng ngón tay dụi hai bên kiềm chế vẫn không có tác dụng.
Khương Nại chỉ đành đứng lên đi tắt đèn.
Mà sau khi tắt đèn, căn phòng tranh tối tranh sáng dù nhìn thế nào cũng thấy mờ ám, không khí càng thêm kỳ quái.
Nghĩ một lúc lại đành phải bật đèn lên.
Tạ Lan Thâm tắm xong bước ra ngoài nhìn thấy một màn này. Khương Nại đứng trước công tắc đèn, bật rồi lại tắt, không biết đang rối rắm chuyện gì.
Anh lại gần đó, cánh tay dài vững chãi từ sau đột nhiên ôm lấy cô dán lên lồng ngực cứng rắn, cúi đầu nói: “Đừng bật, lát nữa lại phải tắt”.
Dường như nhận thấy Khương Nại thẹn thùng, Tạ Lan Thâm cũng rất quan tâm không bật đèn lên.
Khương Nại đứng im một chỗ đối diện bức tường giống hệt như bị phạt đứng, cánh mi run rẩy nhìn chiếc bóng đen của hai người dán vào nhau.
Xa nhau hai mươi ngày, sự quen thuộc lẫn thân mật trước đó rất dễ dàng biến mất. Hiện giờ đối với bóng dáng lẫn hơi thở của anh cô có một chút xa lạ.
Tạ Lan Thâm cực kỳ kiên nhẫn giúp cô tìm lại cảm giác, cúi đầu khẽ rúc vào chiếc cổ trắng như ngó sen, rất nhanh chóng đã khiến cơ thể cô dần nóng lên. Ngón tay dài cũng chẳng chịu nhàn rỗi cởi bỏ khuy áo ngủ của cô, từng nút từng nút cho tới khi lộ ra toàn bộ thân tình tuyệt đẹp.
Khương Nại không biết lần này Tạ Lan Thâm sẽ làm đến mức nào, liệu có dừng lại không.
Mặc dù là hôn hay đụng chạm cô anh đều đã vượt qua ranh giới nhưng riêng phương diện kia anh vẫn rất khắc chế bản thân.
“Đi dạo cả một ngày có mệt không?”
Giọng Khương Nại rất nhỏ đến mức không nghe rõ: “Vẫn tốt”
Tạ Lan Thâm nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đỡ lấy chiếc cổ tinh tế.
Khương Nại rất nhanh đã ý thức được lần này anh thực sự làm tới rồi.
Không giống những lần trước, anh cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người cô, từng cái rơi xuống đất.
Tay của Tạ Lan Thâm dọc một đường từ cổ đi xuống. Tấm lưng trắng ngần như ngọc, thoạt nhìn vừa nhẵn nhụi vừa mềm mại khiến đàn ông lưu luyến. Dần dần cho dù không quay lại cô cũng có thể cảm thấy nhiệt độ thân thể của anh đang dán bên người mình.
Khương Nại rất ngoan ngoãn, cả quá trình không hề có một chút giãy dụa, mặt đỏ tai hồng.
Thẳng đến khi bị ôm lên đặt trên chiếc giường trải ga màu hồng nhạt cô mới nâng mi mắt lên nhìn anh.
Trước khi đến đây Tạ Lan Thâm không hề nghĩ đến việc này. Nhưng khi đã tới, nhìn thấy cô anh mới phát hiện khát vọng của anh đối với cô là phát sinh từ xương tủy, mà khát vọng đó hoàn toàn khống chế anh. Loại cảm giác này rất kỳ lạ. Đối với một người luôn nắm giữ mọi quyền hành trong tay như anh mà nói thì đây không hề là chuyện tốt.
Tạ Lan Thâm lúc này cũng rất tỉnh táo. Vô cùng tỉnh táo mà biết được bản thân mình đã bị thân thể xinh đẹp mềm mại này của Khương Nại khuất phục.
Là một sự phục tùng hoàn toàn triệt để, không phải là anh chinh phục cô.
Anh cúi đầu, ánh mắt nhuộm một tầng sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Nại đang cuộn tròn trong chăn, mái tóc dài mượt mà tán loạn vương bên cánh tay anh. Anh bắt đầu không thể kiềm chế được, dùng sức ôm chặt cô, nghe thấy cô nói lờ mờ: “Cái kia, đã chuẩn bị chưa?”
Tạ Lan Thâm dừng lại ngẩng đầu lên, cảm xúc ngấm ngầm chịu đựng nhanh chóng xẹt qua đáy mắt, giọng nói trầm khàn: “Xin lỗi, đợi anh mười phút”.
Đầu gối Tạ Lan Thâm chống trên giường lớn mềm mại chậm rãi đứng dậy. Tư thế này là muốn nhanh chóng mặc quần áo, lập tức đi mua.
Khuôn mặt Khương Nại càng đỏ hơn, hàng mi rũ xuống bối rối một hồi mới đột nhiên chú tới tới hành lý đang đặt ở góc tường.
Cô nghĩ đến chuyện gì đó. Lúc Tạ Lan Thâm mặc quần áo, ngón tay cô vươn tới nắm lấy cổ tay thon dài của anh, nương theo ánh trăng trông thấy sườn mặt anh tuấn của anh mà nói: “Em có”.
Tạ Lan Thâm cúi đầu một lần nữa nhìn sang, trông thấy Khương Nại giống như toàn thân bị lửa đốt, xấu hổ đến mức không thể tự hình dung.
Cô thật sự không có nhớ nhung cùng anh làm chuyện kia, đồ trong hành lý là do Tần Thư Nhiễm nhét vào trước khi cô tới Tứ Thành.
Lời giải thích này cô không biết Tạ Lan Thâm tin hay không.
Đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng không nói lời nào, nhìn anh cất bước đến mở rương hành lý.
Không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, vì thế nên tiếng vọng lại càng bị phóng đại. Khương Nại bọc chăn ngồi trên giường không dám nhìn qua.
Không đến mười giây sau, Tạ Lan Thâm đã trở lại, trong tay còn cầm một hộp áo mưa sáu chiếc.
Khương Nại hạ hai hàng mi lặng yên nhìn qua, phát hiện anh cúi đầu, rất nghiêm túc bóc vỏ hộp.
Có vẻ như một trận ngượng ngùng đã qua đi, cô chậm rãi lại gần có chút tò mò.
Tạ Lan Thâm liếc mắt tới, biết rõ vẫn cố hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Cái này”.
Khương Nại chỉ vào nó, đỏ mặt nói: “Muốn xem anh dùng như thế nào”
Cô không cố ý dùng lời nói quyến rũ anh, chỉ là không ý thức được mà tò mò.
Tạ Lan Thâm đem một nửa ném bên gối, một lần nữa đè cô trên giường màu hồng nhạt.
Nhịp tim Khương Nại nhảy loạn, không chỉ thân thể mà cả linh hồn cũng cảm nhận được sức nặng của anh. Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, trong cảm giác choáng váng cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tạ Lan Thâm, buổi tối vào hai ngày trước khi đưa em đi năm đó, anh có nhớ chúng ta…”
Tạ Lan Thâm nhìn cô, tình ái đậm sâu trong đáy mắt.
Khương Nại đang đợi, nhiều năm nay vẫn đang đợi một đáp án.
“Không còn nhớ nữa”.
Tạ Lan Thâm dán lên tai cô nói lời này, rất mờ ám còn mang theo hô hấp nóng bỏng: “Nhưng có thể đoán được”.
Cũng bởi vì hôm sau đoán được mình đã làm chuyện gì với cô nên đành phải nhẫn tâm đưa cô đi học tại Thân Thành, suốt ba năm không gặp mặt.
Anh có khao khát tột độ với tấm thân thể kia, ngoan cường chống cự hồi lâu, ngón tay anh mân mê cần cổ thon dài của cô, giọng nói cực mê người:
“Khương Nại, cho anh rồi… thì không được cho người khác nữa”
Khương Nại hít thở chậm dần. Cô muốn nói, ngoại trừ cho anh, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ cho người đàn ông nào khác.
Mà Tạ Lan Thâm lúc này đã cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ là một khe hở nhỏ bé: “Năm đó anh cũng làm chuyện này với em sao? Chỗ này, hay là chỗ này?”
Khương Nại không chịu nổi anh như vậy, mắt cá chân trắng nõn khẽ giãy dụa nhưng ngay lập tức bị anh kìm trong chăn.
“Em không đụng tới chân anh”
“… Tạ Lan Thâm, cái ở cạnh gối, nhớ mang”.
“Em, đột nhiên em muốn uống nước”
Khương Nại nói không ngừng, mượn âm thanh để che giấu nội tâm kích động của bản thân.
Rốt cuộc cũng là chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô nằm bất động, thân thể trắng như tuyết, ngón tay vò loạn ga trải giường màu hồng nhạt bên dưới.
Trong vòng hai mươi phút Tạ Lan Thâm đều dịu dàng vỗ về cô. Mạch máu màu xanh nhạt ẩn hiện trên cánh tay đè lên gối, hầu kết lên xuống trong cổ họng nóng khô. Sau một bước đệm chậm rãi anh muốn thẳng thắn với cô: “Anh đi rót nước cho em. Uống rồi sẽ làm thật nhé?”
Khương Nại lại không muốn anh đi, ngón tay khẽ run rẩy kiên trì miên man trên khuôn mặt anh, khắc họa đôi mắt tới cánh mũi, còn cả khóe miệng ấm áp.
Những người đàn ông khác đối với loại chuyện này đều sẽ rất gấp gáp.
Nhưng Tạ Lan Thâm trước sau đều quan tâm đến cảm giác của cô. Một lúc lâu sau cũng không có âm thanh nào khác.
Khương Nại nhắm mắt thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng cho anh, cả đời này cũng chỉ là của anh.
Khi cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, vươn ngón tay trơn bóng ôm chặt anh trong ngực thì tiếng gõ cửa lại truyền tới, chặt đứt luôn can đảm của cô.
Đã muộn như vậy ai còn tới gõ cửa?
Khương Nại theo bản năng nhìn người đàn ông khẽ hỏi: “Thư ký của anh sao?”
Đáy mắt Tạ Lan Thâm hiện rõ nghi hoặc, gián tiếp thừa nhận không phải.
Đêm khuya anh và Khương Nại bên nhau, sao có thể dặn thư ký đến gõ cửa.
Vậy khả năng còn lại duy nhất chính là nhân viên của homestay rồi.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Khương Nại đỏ mặt đẩy nửa thân trên trần trụi của anh ra: “Em đi mở cửa”.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
… …
Đèn phòng lại sáng lên một lần nữa, khiến cho bóng tối trong phòng biến mất không còn tung tích.
Khương Nại vội vàng mặc lại quần áo, tóc tai bù xù chạy đến mở cửa. Giám đốc homestay xuất hiện ngoài lang, tới đưa bữa ăn đêm rất phong phú.
“Làm phiền cô Khương rồi. Đây là một trong những dịch vụ VIP mà cô sử dụng”.
Không ngờ Tạ Lan Tịch còn đặt bữa ăn đêm cho cô, Khương Nại ngây người một lúc mới đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn”.
Giám đốc homestay cười lịch sự: “Chúc cô Khương có giấc mơ đẹp. Ngủ ngon”.
Đợi người đi mất Khương Nại mới đóng cửa, xoay người thấy Tạ Lan Thâm ngồi trên sofa, đôi mày nhăn lại rất sâu.
Cô không muốn nghĩ nữa, những vẫn tiếp tục nghĩ, mặt mũi lại đỏ bừng đến mức chân tay lóng ngóng.
Khương nại đặt bữa ăn đêm phong phú lên bàn trà, khuôn mặt trắng bóc cười cười: “Em gái anh đặt đấy”.
Nói xong, biết anh ăn chay, cô gắp một miếng nấm sấy trên đĩa “a” một tiếng.
Tạ Lan Thâm rất hân hạnh ăn một miếng, ánh mắt sâu thẳm không hề dời khỏi thân thể cô.
Khương Nại yên vị trên thảm sàn ăn khuya. Cô không muốn lãng phí đồ ăn mà khách sạn đưa tới, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười với anh.
Dưới không khí như vậy, trái tim căng thẳng của cô cũng nương theo hoàn cảnh, giọng nói rất nhẹ: “Đúng rồi, khách sạn và đồ ăn mấy ngày nay đều là em gái anh đặt. Em muốn trả tiền cho em ấy. Anh có thể cho em số tài khoản của em ấy không?”
Lúc trước cô còn nói Tần Thư Nhiễm gửi tin nhắn weibo nhắc chuyện trả tiền với Tạ Lan Tịch, nhưng cuối cùng vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Lúc đó Khương Nại nghĩ rằng, thực ra trả tiền cho Tạ Lan Thâm cũng là một cách.
Tạ Lan Thâm nhìn cô ăn, môi mỏng cong lên: “Vì sao tiêu tiền của anh mà còn muốn trả lại?”
Tạ Lan Tịch do Tạ gia nuôi lớn, mà Tạ gia lại là của anh.
Nếu thực sự phải tính cho rõ thì tiền cô tiêu mấy ngày nay đều là của anh.
Khương Nại giống như được đút cho một viên kẹo đường, chậm rãi ngọt đến tim cũng mềm nhũn, khóe môi cong hết cỡ lộ ra ý cười rất vui vẻ.
Đợi cô ăn quá nửa đồ ăn trên đĩa, cúi đầu uống nước, lúc này Tạ Lan Thâm mới nói: “Ăn no rồi?”
Khương Nại vô thức gật đầu, không đợi phản ứng anh có ý gì, cổ tay mảnh khảnh của cô bị ngón tay anh dùng chút sức chế trụ một chỗ, toàn thân không hề có chút phòng bị nào rơi vào trong sofa.
… …
Hơn bốn giờ sáng, sắc trời ngoài cửa sổ yên tĩnh u ám, bên trong phòng cũng không thấy nửa tia ánh sáng.
Khương Nại vẫn còn ý thức, tầng hơi nước trong đôi mắt đen nhánh mờ dần, tranh thủ hô hấp từng chút từng chút một, hoảng hốt cảm thấy cả thế giới đang lắc lư.
Trong bóng tối, Khương Nại cảm thấy bản thân mình nằm trên sofa như một con cá mặc cho người khác xâu xé.
Tạ Lan Thâm không hề nhân từ nương tay với cô, so với bộ dạng thường ngày lạnh lùng xa cách như hai người khác nhau. Anh giống như cuối cùng cũng bỏ xuống được lớp ngụy trang, quá mức cường thế cố chấp*.
* Cường thế cố chấp: Nguyên văn 强势偏执.Trong trường hợp này ý chỉ ngang tàng, cứng đầu, độc đoán, chiếm hữu theo ý mình.
Một lúc sau lại cảm thấy mình nằm trong bồn tắm lớn, thân thể ngâm trong làn nước ấm áp. Ngay cả cảm giác mệt mỏi tận xương cũng giảm đi phân nửa.
Ít lâu sau, Khương Nại đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy thứ gì đó.
Là bàn tay của Tạ Lan Thâm, da thịt dán lên nhau mang theo mồ hôi ẩm ướt.
Cô nằm dài trên chiếc giường mềm mại, hệ thống sưởi trong phòng vẫn đang mở thổi ra chút gió nóng lại khiến thân thể cô toát ra từng tầng từng tầng mồ hôi.
Thấy Khương Nại dần tỉnh lại, Tạ Lan Thâm chậm rãi cúi đầu, con ngươi sâu thẳm phản chiếu hình bóng cô, thấp giọng cười bên tai: “Vẫn khỏe chứ?”
Khương Nại gật đầu, cố gắng nhìn khuôn mặt Tạ Lan Thâm đang ẩn trong bóng tối.
Lời nói từ môi mọng phát ra hoàn toàn không nghe theo bản thân, theo tiếng lòng mà nói: “Tạ Lan Thâm”
“Anh đây”.
“Sau này chúng ta phải… sống chung chăn, chết chung huyệt”.
Khương Nại nói ra câu này, những giọt nước trong suốt bên khóe mắt liền thi nhau rơi xuống.
Cô không biết vì sao lại muốn khóc nhưng tình ý đậm sâu, không thể nào dừng được.
Mãi cho đến khi Tạ Lan Thâm gạt đi từng giọt lệ trên má, vô cùng dịu dạng an ủi linh hồn cô.
Phút chốc Khương Nại có cảm giác từ nay về sau, cô dùng cả đời này cũng không thể làm tiêu tán hương vị riêng biệt của anh trên thân thể cô.
Cả đêm này hai người không ngủ cho đến tận bình minh.
Sau khi tỉnh lại, phòng rất sáng sủa. Người ta đều nói sau cơn mưa trời lại sáng. Ánh mặt trời chói mắt bên ngoài chiếu vào soi rõ từng góc tối.
Khương Nại khẽ mở mắt. Có lẽ là còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nên hơi choáng váng. Chờ tầm mắt trở nên rõ ràng cô mới phát hiện không thấy bóng dáng Tạ Lan Thâm. Ngoại trừ chăn đệm hỗn loạn và chiếc gối màu trắng rơi trên mặt đất chứng minh đêm qua hai người điên cuồng đến mức nào thì chỉ có cô nằm một mình trên giường.
Khương Nại chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn theo bờ vai trắng như tuyết tuột xuống. Cô không cảm thấy lạnh, hàng mi dày cong lên nhìn xung quanh.
Chớp mắt dừng lại ở sáu chiếc áo mưa trong thùng rác, tiếp đó tầm mắt mới dừng lại ở phía nhà vệ sinh.
Là Tạ Lan Thâm đang tắm rửa, sơ cô thức giấc nên tiếng nước cũng rất nhỏ.
Tâm tình Khương Nại đã ổn định trở lại trong nháy mắt. Ngón tay đỡ trán tự cười chính mình cứ lo được lo mất.
Không quá mấy phút sau, Tạ Lan Thâm đã tắm rửa xong thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra. Có thể thấy rõ ràng tâm trạng của anh sau khi tỉnh dậy rất vui vẻ. Đuôi mày lẫn khóe mắt đều thấp thoáng ý cười. Anh bước đến bên giường, vừa nhìn thấy Khương Nại liền muốn thân mật một chút.
Ngón tay đang đặt trên giường kia hơi cuộn lại, trước giờ cô không hề phát hiện sau khi phát sinh quan hệ ngay cả một nụ hôn của anh cũng khiến trái tim cô vui vẻ đến vậy.
“Dậy thật sớm, có đói bụng không?”
Tạ Lan Thâm không vuốt ve an ủi cô quá lâu, môi mỏng dán bên lỗ tai cô thấp giọng hỏi, quan tâm tình trạng thân thể cô. Dưới ánh nắng mặt trời lọt vào trong phòng lộ ra sự thân mật không thể tách rời.
Khương Nại hiếm khi không thấy trả lời, kéo tấm khăn tắm của khách sạn che đậy xương quai xanh, nhịn xuống cảm giác không thích hợp này chạy tọt vào nhà vệ sinh.
Cô tắm rất nhanh, trong nửa tiếng đã sửa soạn sạch sẽ.
Tạ Lan Thâm đã đặt bữa sáng rất thịnh soạn tại nhà hàng của khách sạn. Mười rưỡi hai người rời khỏi phòng đi ăn cơm.
Vị trí bàn ăn anh chọn rất tốt, tầm nhìn thoáng đãng sáng sủa, có thể nhìn thấy đám xương rồng bên ngoài. Ánh mặt trời rọi xuống bao phủ quanh người, cảm giác rất ấm áp thoải mái.
Khương Nại ngồi xuống, rót cho mình một cốc nước.
Cùng anh ở một chỗ, ăn cái gì dùng cái gì Tạ Lan Thâm đều sắp xếp rất ổn thỏa.
“Gọi cho em một phần canh long nhãn táo đỏ nhé?”
Qua vài giây, Khương Nại không lên tiếng.
Tạ Lan Thâm ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt rất nhạt lướt qua thực đơn một lát lại nhìn sang phía cô: “Ba phần ngọt hay năm phần ngọt?”
Khương Nại vẫn uống nước, tầm nhìn bay tới hướng cửa sổ lớn sát đất.
Hình như sau khi tỉnh dậy, Tạ Lan Thâm ý thức được cô chưa hề lên tiếng. So với trước đây còn yên tĩnh hơn rất nhiều lại cũng không giống như là đang gắt ngủ.
Ngón tay anh khép lại thực đơn, đáy mắt nồng đậm tình ý nhìn chằm chằm khuôn mặt đoan trang yên tĩnh của Khương Nại phía trước. Bộ dạng không phản ứng của cô như vậy cũng đủ khơi lên cảm xúc khó hiểu của anh, cúi đầu hỏi: “Nại Nại, em làm sao vậy?”
Là chưa thỏa mãn với anh đêm qua sao?
Hay là đêm qua anh giày vò cô quá mức rồi. Hiện giờ cô ngay cả một tiếng cũng không nói, trực tiếp phán cho anh tội chết.
———
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!