Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Sơ Vân lại đi tìm bạch hồ.
Y vừa mới đi vào thạch động, bạch hồ liền nhìn qua. Sau khi thấy đó là tiểu hắc miêu, cái đuôi phía sau nhẹ nhàng vùng lên, cuộn tiểu hắc miêu đặt trước mặt.
Lâm Sơ Vân cảm nhận đuôi hồ ly mềm mại dưới móng vuốt, không nhịn được mà thật cẩn thận nâng móng vuốt rồi giẫm xuống. Đáng tiếc, cho dù y có nhẹ nhàng như thế nào, vẫn bị bạch hồ phát hiện.
Bạch hồ liếc mắt nhìn tiểu hắc miêu, nhưng không tức giận, ngược lại còn vẫy một cái đuôi đến trước mặt y. Lấy hình thể của tiểu hắc miêu, một cái đuôi cũng đủ cho y lăn lộn trên đó.
Tiểu hắc miêu do dự một lát, vẫn yên lặng đẩy đuôi hồ ra…… Cự tuyệt.
Y đường đường là tiên quân. Làm tiên quân thì sao có thể giống như một con mèo con, lăn lộn trên đuôi người khác như thế!
Lâm Sơ Vân cho rằng mình cự tuyệt lời lẽ chính đáng, lại không biết lỗ tai trên đỉnh đầu đã mất mát rũ xuống, ánh mắt nhìn đuôi hồ tràn đầy tiếc nuối.
Bạch hồ mặc kệ những thứ đó, đuôi hồ nhẹ nhàng cuộn một cái, liền đem tiểu hắc miêu cuốn vào trong đống đuôi của mình.
Tiểu hắc miêu bất ngờ bị đuôi hồ bao phủ, sợ tới mức mềm mại meo một tiếng, móng vuốt nhỏ hoảng loạn vùng vẫy. Nhưng mà đuôi hồ là một mảnh mềm mại, móng vuốt mèo giẫm lên, liền trực tiếp ngã xuống.
Lâm Sơ Vân cố gắng nửa ngày, phát giác mình vẫn cứ là lăn lộn trong đó, nửa điểm hiệu quả cũng không có.
Hơn nữa, còn có một loại cảm giác……… Quen thuộc.
Lâm Sơ Vân nằm ở trong đuôi hồ, lật ký ức của nguyên chủ qua lại mấy lần, cũng không phát hiện ra bất kỳ ký ức nào về bạch hồ.
Trong nguyên thư cũng chưa bao giờ nhắc tới Linh Thú phong còn có một con bạch hồ. Lần duy nhất nhắc tới hồ yêu, chính là lúc Bạch Lăng Hàm đi Yêu giới. Mà Yêu giới trước kia từng có một con hồ yêu rất lợi hại……
Và cũng chưa chắc là con bạch hồ này, nói không chừng, người ta là hắc hồ, hồng hồ, lam lục hồ ấy chứ.
“……..Meo?” Tiểu hắc miêu đột nhiên mềm nhũn kêu một tiếng.
—Tiền bối, trước kia ngài đã gặp ta bao giờ chưa?
Nghe vậy, bạch hồ quay đầu nhìn về phía tiểu hắc miêu, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc. Nó cũng phát giác mình đối với cục than đen này quả thực có chút quá tốt, không chỉ dị thường kiên nhẫn, thậm chí còn chủ động thay y thu thập cục diện rối rắm.
Hôm qua, nó vốn định đi hỏi Phượng Ngũ về thân thế của con mèo này, lại vừa vặn nghe được tiểu hắc miêu giấu chuyện đã gặp qua mình.
Kết quả, nó không chỉ không đi hỏi Phượng Ngũ, ngược lại còn giúp người ta che giấu khí tức trong thạch động. Nếu không, ban đêm Phượng Ngũ vụng trộm điều tra, nhất định sẽ phát hiện tiểu hắc miêu nói dối.
Nhưng trong trí nhớ của nó, thật sự là chưa từng thấy tiểu hắc miêu này.
Nghĩ đến đây, bạch hồ đột nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu tiểu miêu miêu, hỏi: “Ngươi thật sự chỉ là một con tiểu miêu yêu?”
Lâm Sơ Vân mờ mịt ngẩng đầu, không rõ vì sao nó lại hỏi như vậy: “Không thì thế nào?”
“Kỳ thật, nhỡ đâu ngươi là một tiểu hồ yêu thì sao?” Ngữ khí của bạch hồ rất chờ mong.
Lâm Sơ Vân cho rằng nó ghét bỏ tiểu miêu yêu, nghe vậy có chút xù lông, móng vuốt thuận tay vỗ về phía trước: “Tiểu miêu yêu thì làm sao?!!!”
Mặc dù đuôi hồ rất mềm, nhưng đuôi mèo cũng rất đáng yêu!
Khí lực của tiểu miêu quá nhỏ, cho dù là rơi vào trên mặt cũng giống như là đang làm nũng. Không phải bạch hồ ghét bỏ tiểu miêu yêu, chỉ là lúc trước yêu đan của nó bị thương, cho nên trí nhớ xảy ra vấn đề. Tuy rằng nhớ rõ có một tiểu yêu thú muốn bảo hộ, nhưng lại không nhớ ra bộ dáng của tiểu yêu thú kia.
Chỉ là, nếu nó là một bạch hồ, tiểu yêu thú kia cũng nên là Hồ tộc….. Đúng không?
Bạch hồ thu hồi tâm tư, thật vất vả mới dỗ dành được mèo con xù lông, chóp tai nhọn khẽ run lên, nó ngẩng đầu nhìn về một phía, trong con mắt còn có vài phần chần chờ.
Lâm Sơ Vân cũng buồn bực một chút, thấy bạch hồ giống như là phát hiện cái gì đó, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch hồ cúi đầu nhìn tiểu miêu yêu trên đuôi mình, hỏi: “Nhân tu kia, là đi luyện chế linh kiếm?”
Trong lòng Lâm Sơ Vân đầu tiên là cả kinh, nhưng rất nhanh y liền ổn định lại, việc này không có gì để giấu diếm, y nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ừm!”
Mà bạch hồ lại có chút bất an, nó vừa rồi đích xác cảm giác được gần đó có khí tức linh kiếm xuất thế. Khí tức lạnh như băng thấu xương, cùng với khí tức trên người tiểu miêu yêu có vài phần tương tự, nhưng không nhu hòa như vậy.
Nó lặng lẽ dùng yêu thức chạm vào một chút, liền cảm giác mình như đang ở trong băng nguyên vô tận, đầy trời đều là gió lạnh, cùng với sát ý vô biên.
Vốn dĩ nó cho rằng người bên cạnh tiểu hắc miêu, chỉ là Băng linh căn mà thôi, nhưng từ khí tức trong linh kiếm mà xem, người này rõ ràng là một người lãnh huyết lãnh tình, tâm ngoan thủ lạt.
Giao tiểu miêu yêu vào tay người như vậy……. Nó ấy luôn cảm thấy một chút khó chịu.
……
Linh Phong phong hôm nay có chút an tĩnh, không có người đi tu luyện, ngược lại đều tụ tập ở gần luyện khí thất.
Đứng ở phía trước, chính là phong chủ Giang Phong Mặc của Linh Phong phong. Hắn cau mày nhìn luyện khí thất trước mặt vẫn không có động tĩnh.
“Còn bao lâu nữa?” Giang Phong Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
Cần Tuyền Phong đứng ở phía sau hắn nghe vậy, trong lòng âm thầm tính toán thời gian: “Hồi sư tôn, hẳn là…. Không sai biệt lắm!”
Lời vừa dứt, luyện khí thất vốn yên tĩnh, quả nhiên chấn động một chút. Ánh mắt Giang Phong Mặc sáng ngời, nhấc chân định đến gần, lại bị Cẩn Tuyền Phong dùng sức ngăn cản.
“Sư tôn, sư tôn!” Cần Tuyền Phong nhanh chóng ôm lấy eo sư tôn nhà mình, cố gắng kéo về phía sau, “Không thể đi qua!”
Linh kiếm xuất thế, nhất định sẽ xuất hiện lôi khí. Lôi khí chỉ có thể do linh kiếm và chủ nhân cùng nhau vượt qua, nếu có người khác hỗ trợ, phẩm giai của linh kiếm sẽ bị ảnh hưởng.
Giang Phong Mặc cũng không phải không biết, chỉ là hắn nhìn thấy dấu hiệu linh kiếm muốn xuất thế, trong lòng kích động, nhất thời không kiềm chế được.
Theo thời gian dần trôi, băng sương lặng yên từ trong luyện khí thất tràn ra, đem toàn bộ phòng đóng băng lại, ngay cả mặt đất xung quanh cũng phủ lên một tầng băng sương thật dày.
Cuối cùng, ở thời điểm băng sương lan đến dưới chân Giang Phong Mặc, toàn bộ luyện khí thất ầm ầm nổ tung. Phong sương vô tận theo đó nhanh chóng tràn ra ngoài, toàn bộ đỉnh Linh Phong phong đều giống như bị một tầng tuyết trắng bao trùm.
“Đây là……” Không đợi Giang Phong Mặc nói hết, lôi khí trên trời chờ đợi hồi lâu, liền oanh liệt hạ xuống.
Một đạo thân ảnh đứng ở trong phong sương, bởi vì bị gió tuyết che khuất tầm mắt, không ai có thể thấy rõ bộ dáng linh kiếm trong tay hắn. Chỉ mơ hồ thấy người nọ giơ tay phải lên, hướng lôi khí vung tới.
Vốn dĩ băng tuyết tứ tán theo gió lạnh ngưng tụ lại, từng tầng bao phủ xung quanh linh kiếm, cuối cùng, mũi linh kiếm phóng đại gấp mấy lần, hung hăng bổ vào lôi khí.
Thanh âm trong trời đất đình trệ một tức.
Một tức qua đi, gió tuyết chợt bùng nổ, lôi khí giống như bị đánh tan, trong nháy mắt liền biến mất.
“…… Thiên giai” Giang Phong Mặc lẩm bẩm nói.
Gió tuyết xung quanh mất đi khống chế, bắt đầu an tĩnh rơi xuống, các đệ tử bị gió lạnh thổi đến rơi rớt tan tác, cùng dìu nhau đứng lên.
Giang Phong Mặc từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, nhanh chóng tới gần trung tâm luyện khí thất, nhưng ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại một cái túi trữ vật đặt trong tuyết.
Cần Tuyền Phong chần chờ tiến đến, nhặt túi trữ vật lên nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong đầy linh thạch. Về phần bản thân Phong sư đệ, cũng không biết đã chạy đi đâu.
……
Phong Hề Hành sau khi vượt qua lôi khí, trực tiếp đặt linh thạch lưu lại, còn mình thì nhanh chóng ngự kiếm bay tới Linh Thú phong.
Tuy rằng biết Phượng Ngũ nể thân phận yêu thú của Lâm Sơ Vân, sẽ không thật sự thương tổn đến y, nhưng Phong Hề Hành vẫn luôn lo lắng: Sư tôn mấy ngày nay ăn có ngon không?Ngủ có đủ no không? Có bị những yêu thú khác trên Linh Thú phong khi dễ hay không?
Nhưng mà khi hắn đến Linh Thú phong, lại không nhìn thấy bóng dáng Phượng Ngũ, chỉ có một bạch y nhân hắn chưa từng thấy qua, đưa lưng về phía hắn đứng ở cửa vào.
Phong Hề Hành cảnh giác, tại một khắc nhìn thấy người này, trực giác của hắn liền nhận ra nguy hiểm.
Bạch y nhân nghe được thanh âm phía sau, cũng chậm rãi xoay người.
Phong Hề Hành khẽ nhíu nhíu mày, tay nắm linh kiếm hơi dùng sức.
Bộ dạng bạch y nhân nhìn không ra giới tính, đôi mắt phượng thon dài hơi nhướng lên, ánh mắt dừng trên người hắn mang theo vài phần đánh giá. Mặt mày lưu chuyển, rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lại cố tình hiện ra ý tứ mị hoặc.
Phong Hề Hành có thể cảm giác được, bạch y nhân không có thiện ý với hắn, nhưng cũng không có sát ý gì. Trong lòng hắn hồ nghi, chủ động đi về phía trước hai bước, hành lễ hỏi: “Không biết, quý danh của tiền bối là gì?”
Bạch y nhân nhìn hắn hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng: “Bạch Nam Y.”
Nghe được cái tên này, Phong Hề Hành không dấu vết nắm chặt linh kiếm trong tay, nhưng vẫn bị Bạch Nam Y chú ý tới.
Bạch Nam Y hơi nhíu mày, có chút kinh dị: “Ngươi biết bản tôn.”
Phong Hề Hành trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Từng nghe người khác nói qua.”
Bạch Nam Y lại giống như hứng thú: “Nói như thế nào?”
“…… Bạch Nam Y, vốn là thủ lĩnh Hồ tộc của Yêu giới, từng đi theo yêu chủ tiền nhiệm. Sau khi yêu hồn của yêu chủ tiền nhiệm bị diệt, hắn cũng bởi vì thuộc hạ phản bội mà chết.” Phong Hề Hành giống như là học thuộc lòng, ngữ khí không có nửa điểm phập phồng.
Những lời này đích thật là hắn từng nghe người khác nói qua, bất quá là, kiếp trước hắn đã trở thành ma chủ.
Lúc ấy Ma giới đại hưng, dưới ma chủ có 7 ma tướng, dưới ma tướng có 13 ma vương. Nhưng tài nguyên cằn cỗi của ma giới căn bản không đủ thỏa mãn tham lam của những ma vật này, liền có người đề nghị tiến công mấy giới khác.
Phong Hề Hành tuy không có hứng thú với những chuyện này, nhưng cũng lười quản nhiều.
Mấy giới khác đều ít nhiều chống đỡ được vài năm, chỉ có Yêu giới, có thể nói là tan rã ngàn dặm. Ma tướng kia chỉ dùng không đến nửa năm, liền đem yêu chủ đương nhiệm đánh chết.
Sau đó, hắn liền nghe được ma tướng này cùng người khác cảm khái, nếu yêu chủ tiền nhiệm của Yêu giới vẫn còn, hoặc là Bạch Nam Y cũng được, Yêu giới cũng không nhanh như vậy mà đã bị hạ bệ.
Dựa theo thời gian người nọ nói, hiện tại Bạch Nam Y hẳn là đã chết mười mấy năm, chỉ là không nghĩ tới, Bạch Nam Y không chỉ không chết, cư nhiên còn xuất hiện ở Điểm Tinh tông.
“Thuộc hạ phản bội?” Bạch Nam Y hơi híp mắt.
Phải biết rằng, yêu chủ Yêu giới hiện tại vì tạo cảnh thái bình giả, sớm đã ném cho gã tội danh phản tộc, nhân tu này lại từ đâu biết được gã bị thuộc hạ phản bội.
Phong Hề Hành cảm giác được Bạch Nam Y hoài nghi, nhưng hắn cũng không có ý giải thích. Không muốn cùng Bạch Nam Y lãng phí thời gian, hắn hơi hơi hành lễ: “Đệ tử còn có việc gấp phải làm, thỉnh tiền bối thứ tội.”
Nói xong, liền tính toán vòng qua Bạch Nam Y.
Bạch Nam Y lại cười khẽ một tiếng, hỏi: “Ngươi nói việc gấp, là liên quan đến tiểu miêu yêu sao? Không cần sốt ruột.”
Phong Hề Hành dừng bước, lần đầu tiên nhìn thẳng Bạch Nam Y, trong ánh mắt mang theo tia lãnh ý: “Lời này của ngươi là có ý gì?!”
Bạch Nam Y sống gần ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên gặp được một người dám nói chuyện với mình như vậy. Nếu người này không liên quan đến tiểu miêu yêu, có lẽ, gã còn có vài phần thưởng thức Phong Hề Hành.
Nhưng vừa nghĩ đến, đây chính là người nuôi tiểu hắc miêu, Bạch Nam Y trong nháy mắt liền chọn ra một đống tật xấu: Tính cách lạnh như băng, tu vi thấp, còn là Băng linh căn, ngay cả làm ấm chăn cho tiểu hắc miêu cũng không được.
“Cũng không có gì.”
Bạch Nam Y nhìn Phong Hề Hành, lui về phía sau hai bước, triệt để chắn lối vào ở phía sau: “Chỉ là, nếu ngươi muốn tiến vào Linh Thú phong, trước tiên phải đánh thắng được bản tôn.”
Sắc mặt Phong Hề Hành trầm xuống, ánh mắt nhìn Bạch Nam Y không có nửa điểm nhiệt độ.
Bạch Nam Y cũng biết yêu cầu này của mình là khi dễ người. Tuy rằng, gã bị thương dẫn đến cảnh giới rớt xuống, nhưng cũng là yêu thú Ngưng Phách kỳ. Mà nhân tu này có thiên phú tốt, nhưng dù sao thời gian tu luyện quá ngắn, nếu gã cảm ứng không sai, vừa mới là Kim Đan hậu kỳ.
Kim Đan hậu kỳ đánh Ngưng Phách trung kỳ, nhân tu này sẽ làm như thế nào đây?
……
Lâm Sơ Vân cũng không biết tiểu đồ đệ nhà mình đang bị khi dễ. Sáng sớm y ngồi xổm ở cửa động, đợi Phong Hề Hành tới đón mình về. Nhưng mà y chờ tới chờ lui, cũng không thấy bóng dáng tiểu đồ đệ nhà mình đâu, cái đuôi phía sau lắc lư có chút mệt mỏi.
“Ta thấy, đồ đệ kia của ngươi rõ ràng là đã quên ngươi.” Phượng Ngũ vui sướng khi người gặp họa nói.
Tiểu hắc miêu trong nháy mắt xù lông, móng vuốt vỗ một cái, liền đem tiểu hồng điểu đánh bay xuống, đè ở dưới móng vuốt: “Đồ đệ ta mới không quên ta!”
Phượng Ngũ nhất thời không quan sát, bị đánh lén thành công, tức giận phun khí vào móng vuốt của tiểu hắc miêu. Nhưng kỳ quái chính là, ngọn lửa kia rơi vào móng vuốt của tiểu hắc miêu, ngay cả lông cũng không cháy.
“Sao có thể?”
Phượng Ngũ ngây ngẩn cả người, hỏa diễm của hắn chính là kế thừa từ Chu Tước. Đừng nói móng vuốt của tiểu hắc miêu, cho dù là yêu thú cao hơn hắn một giai cũng không chịu nổi hỏa diễm của hắn.
Lâm Sơ Vân hoàn toàn không cảm giác mình đã làm cái gì. Hiện tại trong lòng y tràn đầy câu nói của Phượng Ngũ: Tiểu đồ đệ không phải thật sự đã quên y chứ?
Tiểu hắc miêu ủ rũ, đuôi cũng không còn tinh thần. Y buông móng vuốt đè Phượng Ngũ ra, cả thân mèo yên lặng ngồi xổm trên tảng đá, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng cửa vào của Linh Thú phong.
“Ngươi……”
Phượng Ngũ thấy y như vậy, trong lòng lại có chút mềm lòng: “Ngươi đừng nghĩ lung tung, không chừng đồ đệ ngươi chỉ là bị quấn lấy.”
“Quấn lấy?” Lâm Sơ Vân ngẩn ra.
Phượng Ngũ gật gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi đã quên sao, tên Giang Phong Mặc kia chính là một luyện khí cuồng ma.”
Lâm Sơ Vân nhận thức về Giang Phong Mặc cũng là nhờ vào ký ức nguyên chủ cùng một chút chi tiết trong sách. Biết hắn là phong chủ của Linh Phong phong, là Ngũ sư huynh của nguyên chủ. Còn có, người này rất ít khi xuất phong, mọi việc đều là do Cần Tuyền Phong phụ trách. Ngoài ra, y đối với người này có thể nói là một chút cũng không hiểu rõ.
“Luyện khí cuồng ma sao…….” Lâm Sơ Vân lẩm bẩm một câu.
Nếu là như vậy, tiểu đồ đệ có khả năng bị quấn lấy. Dù sao lấy tài liệu y chuẩn bị, linh kiếm của tiểu đồ đệ ít nhất là linh phẩm.
“Vậy ta chờ một chút nữa.” Tiểu hắc miêu nằm sấp xuống, nhìn như không còn sốt ruột nữa, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một phía.
Trong lòng Phượng Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhịn không được nhìn về phía cửa vào. Tên Phong Hề Hành kia rốt cuộc đang làm cái gì, nếu không đến, một hồi tiểu miếu yêu khóc, hắn cũng mặc kệ!
……
“Quá yếu.”
Bạch Nam Y lắc đầu, trên tay tùy ý vung lên, liền đem linh kiếm đâm tới ngăn trở, còn thuận tay hất ngược Phong Hề Hành trở về.
Ánh mắt Phong Hề Hành lạnh như băng, linh kiếm trên tay không chút do dự tiếp tục tiến công.
Đây đã là lần thứ 170 hắn ra tay, trước đó mấy lần, Bạch Nam Y thậm chí không cần động thủ, liền đem kiếm khí của hắn đánh lui.
Ngưng Phách kỳ cùng Kim Đan kỳ, đích xác chênh lệch quá lớn.
Cho dù năng lực của Phong Hề Hành hiện tại đã vượt xa Kim Đan kỳ, ở trước mặt cảnh giới của Bạch Nam Y cũng là bất lực.
Phong Hề Hành hơi híp mắt, sát ý trong lòng càng thêm lạnh băng, linh kiếm phảng phất là cảm giác được linh thức của chủ nhân, nhẹ nhàng rung động. Trong lòng Bạch Nam Y không hiểu sao cảm giác bất an, gã khẽ nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn nhân tu nọ.
Ngay trong nháy mắt này, Bạch Nam Y phát hiện cảnh tượng xung quanh mình thay đổi. Gã giống như là một lần nữa đặt mình vào cấm địa Hồ tộc, quanh thân đều là thủ vệ vì bảo vệ gã mà chết, mà tên phản đồ kia đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn gã.
Bạch Nam Y chỉ ở trong ảo cảnh đắm chìm trong chớp mắt, một giây sau gã liền ý thức được không đúng, yêu lực Ngưng Phách kỳ chấn động, trực tiếp đem ảo cảnh xung quanh chấn nát.
Mà Phong Hề Hành đã vọt tới bên cạnh gã, chỉ cần một bước là có thể bước vào phân giới Linh Thú phong.
Đáy lòng Bạch Nam Y thở dài, gã đáng tiếc thay cho Phong Hề Hành, trên tay lại không có chút lưu tình nào, giơ tay lên, tính toán đem Phong Hề Hành đánh ra ngoài.
Nhưng mà gã vừa động, liền ý thức được không đúng. Động tác của gã so với bình thường chậm hơn nửa phần, chỉ kém nửa phần này, gã không thể đem Phong Hề Hành đánh trở về, ngược lại đem người đánh vào trong ranh giới.
Bạch Nam Y nhanh chóng xoay người, liền thấy Phong Hề Hành đứng ở trong cửa vào, lạnh lùng nhìn gã. Gã cúi đầu nhìn thoáng qua băng sương quanh người, mới ý thức được vì sao động tác của mình lại chậm hơn nửa phần.
Bởi vì ảo cảnh bị phá, lại bị một chưởng, một vết máu xuất hiện dưới góc môi Phong Hề Hành. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Nam Y, xoay người muốn đi vào trong, lại bị Bạch Nam Y gọi lại: “Đứng lại.”
Phong Hề Hành nghiêng đầu, ánh nhìn Bạch Nam Y mang theo một tia trào phúng: “Tiền bối đây là muốn vi phạm lời nói vừa rồi của mình?”
Bạch Nam Y trợn tròn mắt, ngón tay kéo về phía sau, liền kéo Phong Hề Hành đến trước mặt. Linh kiếm trong tay Phong Hề Hành không chút do dự đâm tới, đã bị Bạch Nam Y tiện tay vỗ sang một bên.
“Đừng nhúc nhích.” Bạch Nam Y khó chịu nói, trực tiếp cầm lấy cổ tay Phong Hề Hành.
Mặc dù Bạch Nam Y đối với nhân tu này có chút bất mãn, nhưng cũng biết tiểu miêu yêu có bao nhiêu thích hắn. Nếu để cho tiểu miêu yêu thấy người này bị thương, nhất định sẽ thương tâm.
Gã nhanh chóng tìm được yêu khí đang đụng loạn trong khí hải Phong Hề Hành, một phen bóp nát nó, lại đem khí hải bị thương tu bổ tốt.
“Được rồi, ngươi đi……” Bạch Nam Y im lặng, ánh mắt xuyên qua Phong Hề Hành, dừng ở phía sau hắn cách đó không xa.
Trong lòng Phong Hề Hành đột nhiên có chút bất an, hắn nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy Phượng Ngũ đứng cách đó không xa, trong lòng bàn tay là cục bông nhỏ nhà mình.
Tiểu hắc miêu ngơ ngác nhìn cổ tay hắn, đuôi lắc lư phía sau cứng đờ, bởi vì kinh ngạc, đồng tử mèo tròn hơn một chút.
Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu, lại cúi đầu nhìn cổ tay mình, đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng tránh tay Bạch Nam Y ra, lui sang bên cạnh ba bước, trên mặt hiếm khi mang theo vài phần sốt ruột.
“Sư tôn, người nghe đồ nhi giải thích…” Phong Hề Hành đi về phía trước một bước, còn chưa nói xong, đã thấy tiểu hắc miêu nhanh chóng xoay người, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.
Ngay cả cái đuôi nhỏ bình thường rất nhiệt tình với hắn, cũng yên lặng rũ xuống, không nhúc nhích.
…………….