Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư! - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!


Chương 45


Edit: Min

Ngô Qua bị ngó lơ, sắc mặt càng thêm xanh mét, vừa định tiếp tục nói, phía sau liền có một người đi tới chen giữa gã và Phong Hề Hành. Biểu tình Ngô Qua khó coi, nghiến răng nói với người nọ: “Tránh ra! Không thấy được……”

Lâm Sơ Vân nghiêng người, lạnh lẽo nhìn gã một cái.

Ngô Qua biến sắc, cuống quít cúi người hành lễ: “Bái kiến Lâm tiên quân.”

Trong lòng gã không khỏi kêu khổ, tại sao Lâm Sơ Vân lại xuất hiện ở đại hội đệ tử. Lời vừa rồi của gã không phải bị Lâm Sơ Vân nghe thấy rồi chứ.

Lâm Sơ Vân không chỉ nghe được, còn cố ý hỏi: “Ngươi vừa rồi nói đan dược gì cơ?”

Sau lưng Ngô Qua toát mồ hôi hột, gã nào dám nói thêm. Không nói đan dược này vốn là gã tuỳ tiện suy đoán, không có chứng cớ. Cho dù Phong Hề Hành thật sự ăn đan dược, gã cũng không dám tiếp tục trào phúng.

Cả tông môn đều biết, Nguyên Anh kỳ của Lâm Sơ Vân là do đan dược cưỡng ép lên. Nếu gã ở trước mặt Lâm Sơ Vân trào phúng Phong Hề Hành, đó không phải là hoàn toàn đắc tội Lâm tiên quân sao?!

Đáng tiếc gã không biết, từ lúc gã mở miệng trào phúng Phong Hề Hành, cũng đã đắc tội Lâm Sơ Vân.

“Đệ tử……. Chỉ là chúc mừng Phong sư đệ linh lực cao cường, thuận lợi vượt qua vòng tỷ thí đầu tiên.” Ngô Qua cắn răng nói.

Lâm Sơ Vân đánh giá gã từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm gã đến kinh hồn bạt vía, mới thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn tiểu đồ đệ đã đợi thật lâu: “Còn chuyện gì khác không?”

Phong Hề Hành mỉm cười lắc đầu, nghe hiểu ý tứ của Lâm Sơ Vân, chủ động tiến lên dẫn đường cho y.

Phía sau, Ngô Qua vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác được cổ bỗng dưng lạnh lẽo. Gã theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ, phảng phất cảm giác được đau nhức.

Nhìn nhìn, trên cổ gã không biết từ khi nào xuất hiện một vết thương, máu không ngừng chảy ra.

Ngô Qua sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Phong Hề Hành tràn đầy sợ hãi.

Lâm Sơ Vân đi theo Phong Hề đi ra ngoài, lại ở nửa đường nghe thấy thạch đài cách đó không xa truyền đến từng trận kinh hô. Lâm Sơ Vân có chút tò mò nhìn sang, chợt nghe được người ở bên cạnh võ đài đang đàm luận cái gì đó.

“Bạch Lăng Hàm”, “Kim Đan hậu kỳ”, “Diễm Sa”.

Lâm Sơ Vân khẽ nhíu mày, cùng Phong Hề Hành liếc nhau, rồi chủ động đi về phía thạch đài. Phong Hề Hành mặc dù không để ý chuyện gì xảy ra, nhưng cũng là ngoan ngoãn đi theo.

Chờ đến phụ cận võ đài, lông mày Lâm Sơ Vân không khỏi nhíu chặt.

Trên thạch đài có hai người đang giao chiến, một là Bạch Lăng Hàm, người còn lại chính là Diễm Sa.

Toàn bộ võ đài đều là dấu vết bị linh lực phá hư. Hai người vẫn đang đánh nhau, nhưng dường như Diễm Sa lại rơi xuống thế hạ phong.

Vấn đề nằm ở cảnh giới, Diễm Sa là Kim Đan sơ kỳ, qua ba bốn ngày nữa có thể trở thành Kim Đan trung kỳ, nhưng Bạch Lăng Hàm…..

Lâm Sơ Vân hơi híp mắt, ánh mắt nhìn Bạch Lăng Hàm mang theo vài phần ngưng trọng.

Một tháng trước, thời điểm ở Lôi Minh động, Bạch Lăng Hàm bất quá mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng bây giờ khí tức của cậu ta đã là Kim Đan hậu kỳ. Thậm chí qua một tháng nữa, chỉ sợ sẽ phá Đan hóa Anh.

Một tu sĩ bình thường làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy? Hay là nói, bởi vì y nhiễu loạn cốt truyện, cho nên cốt truyện hiện tại có biến hóa mà y không biết?

Trên sân, Diễm Sa một lần nữa tiến công bị Bạch Lăng Hàm ngăn cản, còn bản thân lại bị dòng nước của Bạch Lăng Hàm cuốn lấy chân phải, nặng nề đập xuống thạch đài.

“Tê——” Loan đao trong tay Diễm Sa vừa chuyển, cắt đứt dòng nước, nhân cơ hội lùi lại hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn Bạch Lăng Hàm.

Bạch Lăng Hàm vô cùng hài lòng với ánh mắt của hắn, hiếm thấy có chút ôn nhu nhìn Diễm Sa: “Diễm sư huynh, Lăng Hàm không muốn đả thương huynh. Không bằng sư huynh….”

“Ngươi ồn ào quá đó.” Diễm Sa bị Bạch Lăng Hàm làm phiền muốn chết.

Luận võ không phải là ta đánh ngươi, ngươi đánh ta, ai đánh được thì thắng. Người này đánh không đánh, cứ nói lời vô dụng làm chi không biết.

Cái gì mà Phong sư đệ tự mình tu luyện nhanh như vậy, lại không muốn giúp hắn một phen —— Tu luyện không phải chỉ có mình cố gắng mới hữu dụng sao, người khác lại không thể thay ngươi tu luyện.

Cái gì mà Lâm tiên quân chạy tới Linh Hỏa phong náo loạn, là không cho bọn họ mặt mũi—— Đó rõ ràng là Lưu quản sự quá đáng, Lâm tiên quân tức giận, mới thay Phong sư đệ ra mặt.

Cái gì mà tuy rằng cậu ta rất không muốn thương tổn Diễm sư huynh, nhưng trận tỷ thí này cậu ta nhất định phải thắng —— Đánh nhau mà thôi, hắn cùng Phong sư đệ thường xuyên đánh nhau, cần gì phải nhiều lý do như vậy?

Nếu không phải Diễm Sa tuân thủ trận đấu, nhất định phải kiên trì đến cuối cùng, không được tùy tiện nhận thua, hắn hiện tại đã sớm bỏ cuộc.

Sắc mặt Bạch Lăng Hàm trầm xuống, nhưng cậu ta rất nhanh khôi phục ý cười. Chỉ là thế công đánh Diễm Sa càng lãnh lệ. Diễm Sa nhanh chóng né tránh, trở tay đánh một kích hỏa quyền oanh trở về.

Dưới đài, bóng dáng Lâm Sơ Vân dần dần bị người xung quanh chú ý, nhìn Bạch Lăng Hàm trên đài, lại nhìn Phong Hề Hành bên cạnh, trong mắt các đệ tử không khỏi lộ ra vài phần bát quái.

Phong Hề Hành cũng nhìn thấy những ánh mắt kia. Tuy rằng, hắn không hiểu những người này đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong tiềm thức lại nghiêng người về phía Lâm Sơ Vân, thậm chí còn cố ý nắm lấy tay áo Lâm Sơ Vân.

Trong lòng Lâm Sơ Vân mải suy nghĩ về những diễn biến trong cốt truyện, hoàn toàn không chú ý đến tâm tư của tiểu đồ đệ nhà mình.

Mặc dù Diễm Sa rất cố gắng tìm kiếm cơ hội, nhưng tu vi của hắn và Bạch Lăng Hàm chênh lệch quá lớn. Sau khi chống đỡ nửa canh giờ, vẫn bị Bạch Lăng Hàm đánh văng ra khỏi đài.

“Bạch Lăng Hàm thắng.”

Tuy rằng đã sớm đoán trước được kết quả, nhưng khi nó thật sự xảy ra, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.

Mặc dù, Diễm Sa không phải là Đại sư huynh của Linh Hỏa phong, nhưng có thể nói là người có thiên phú tốt nhất. Ngoại trừ Phong Hề Hành của Linh Vân phong ra, người cùng hắn đồng thời bái nhập sư môn, không ai có thể đánh được hắn.

Nhưng bây giờ, hắn lại thua Bạch Lăng Hàm nhập môn muộn hơn hai năm.

Bạch Lăng Hàm cố ý đứng trên thạch đài thêm một hồi, hưởng thụ ánh mắt thán phục của người xung quanh, sau đấy mới đi xuống, có chút lo lắng nhìn Diễm Sa: “Diễm sư huynh không có việc gì chứ? Lăng Hàm vừa ra tay có chút nặng, không làm Diễm sư huynh bị thương đi?”

Diễm Sa cho rằng cậu ta thật sự lo lắng cho mình, còn rất tốt bụng an ủi cậu ta một câu: “Không có việc gì, còn không đau như lần trước Phong sư đệ đánh ta.”

Bạch Lăng Hàm hiện tại rất ghét người ta nói mình không bằng Phong Hề Hành. Nghe vậy, hận không thể ném Diễm Sa lên thạch đài, lại lần nữa hung hăng đánh một trận.

“Vậy……Được rồi, được rồi.” Cậu ta cắn răng, gằn từng chữ nói.

“A, ngươi xem ngươi xem, Lâm tiên quân đến rồi…” Người xung quanh không biết ai nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Bạch Lăng Hàm nghe thấy thanh âm liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Lâm Sơ Vân đứng bên cạnh thạch đài, ánh mắt cũng tình cờ chạm phải. Trong lòng cậu ta không khỏi cười lạnh, chỉ cần cậu ta trở nên lợi hại, những người đó sẽ hối hận vì đã từ bỏ cậu ta.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Lăng Hàm liền lộ ra một chút đắc ý, chờ đợi Lâm Sơ Vân đi qua lấy lòng.

Lâm Sơ Vân đi tới, nhìn Bạch Lăng Hàm đang ngửa mặt lên trời, không khỏi thắc mắc cậu ta đang nhìn cái gì. Nhưng Lâm Sơ Vân cũng không dám hỏi nhiều, vạn nhất y cùng Bạch Lăng Hàm nói chuyện, tiểu đồ đệ lại hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, y yên lặng cùng Phong Hề Hành đổi vị trí, cách Bạch Lăng Hàm xa hơn một chút, mới nhìn về phía Diễm Sa bên kia: “Không có việc gì chứ?”

Diễm Sa vừa nhìn thấy Lâm Sơ Vân, vội vàng đứng thẳng dậy, giọng điệu trở nên ngoan ngoãn: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Bạch Lăng Hàm ở một bên: “…”

Vừa rồi vì sao không xuống tay tàn nhẫn hơn một chút, đánh Diễm Sa không dậy nổi!

Lâm Sơ Vân nhìn vẻ mặt sợ hãi bất an của Diễm Sa, rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại sợ bổn quân như vậy?”

Sắc mặt Diễm Sa cứng đờ, hắn biết Lâm Sơ Vân hỏi câu này là thật lòng. Thấy vậy, không khỏi mừng thầm, vừa định nghĩ ra cái cớ để che giấu, ánh mắt Phong Hề Hành bên kia liền bay tới.

“…… Bởi vì lúc trước ta ở Lôi Minh động nói xấu tiên quân.” Lời nói của Diễm Sa cơ hồ là ngậm trong miệng. Nếu không phải Lâm Sơ Vân thính tai, phỏng chừng cũng nghe không rõ tên này đang nói cái gì.

Lâm Sơ Vân hơi ngẩn ra, sau đó mới nhớ tới quả thật có một đoạn như vậy, nhưng mà y đã sớm quên chuyện này rồi.

Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay sờ sờ đầu Diễm Sa, không giống tiểu đồ đệ, tóc Diễm Sa hơi cứng.

“Bổn quẩn là người keo kiệt như vậy sao?”

Diễm Sa rụt cổ nói nhỏ: Ngài keo kiệt hay không ta không biết, nhưng Phong sư đệ chính là rất hẹp hòi. Nếu ngài không thu tay lại, cái đầu này của ta có thể sẽ không giữ được.

May mà trước khi Phong Hề Hành bộc phát, Lâm Sơ Vân cũng thu tay về.

Diễm Sa thành công bảo trụ đầu mình, cũng không dám ở lại đây, tùy tiện tìm cớ rồi vụng trộm trốn đi.

Lâm Sơ Vân thấy hắn chạy nhanh như vậy, cũng yên tâm, mang theo tiểu đồ đệ nhà mình rời đi.

Bạch Lăng Hàm vốn đang ngẩng cao đầu chờ đợi Lâm Sơ Vân lấy lòng, biểu tình chợt cứng đờ. Cậu ta khó tin nhìn bóng lưng Lâm Sơ Vân càng đi càng xa, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.

Trên mặt Bạch Lăng Hàm là một mảnh nóng rát. Cậu ta cảm giác được mọi người xung quanh giống như đang cười nhạo mình, trong lòng hận Lâm Sơ Vân lập tức vượt xa Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành tuy rằng thái độ với cậu ta không tốt, nhưng vẫn luôn là như vậy. Nhưng Lâm Sơ Vân rõ ràng trước kia thích mình như vậy, đối xử tốt với mình đến thế, hiện tại lại lạnh nhạt với mình.

Bạch Lăng Hàm càng nghĩ càng không áp chế được hận ý trong lòng, đồng tử dần dần hiện ra một tầng đỏ thẫm, chỉ là người xung quanh cũng không chú ý tới cậu ta, mới không ai nhìn thấy.

……

Trở về Linh Vân phong, thời gian dùng Huyễn Thân Đan cũng đã hết, Lâm Sơ Vân ở trên giường biến thành tiểu hắc miêu, duỗi eo rồi nằm xuống chỗ lúc trước đã ngủ.

Đuôi phía sau tùy ý lắc lắc, cả thân mèo cuộn tròn lại và chuẩn bị ngủ tiếp.

Phong Hề Hành thấy thế, đành phải buông tha phương pháp lấy lòng sư tôn đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Cục bông nhỏ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng một lúc sau lại bắt đầu trằn trọc không yên.

Ngay từ đầu, Phong Hề Hành cho rằng cục bông nhỏ chỉ xoay người, vội vàng đưa tay che chở, sợ người ta không cẩn thận ngã từ trên giường xuống. Nhưng hắn vừa đưa tay ra, cục bông kia lại an phận.

Phong Hề Hành đợi một lúc lâu, thấy tiểu hắc miêu không có ý định tiếp tục lăn lộn, bèn từ từ rút tay về. Chỉ là hắn vừa mới thu tay về không bao lâu, tiểu hắc miêu lại bắt đầu xao động.

Lúc này Phong Hề Hành mới ý thức được có gì đó không đúng. Hắn chần chờ giơ tay lên chắn trước mặt tiểu hắc miêu, che ánh mặt trời chiếu vào y, quả nhiên, vị đại gia này an tĩnh lại lần nữa.

Phong Hề Hành bật cười, bất đắc dĩ trêu chọc cái đuôi nhỏ, cũng không có ý định tiếp tục tu luyện. Hắn cứ như vậy giơ tay lên, đem đầu tiểu hắc miêu che ở trong bóng tối, còn phải chú ý không cho ánh mặt trời chiếu vào bụng người ta.

Nó gần giống như khi hắn lần đầu tiên luyện kiếm thuật.

Phong Hề Hành hơi có chút xuất thần. Khi đó hắn cũng một mực giơ cánh tay lên, vài canh giờ không thể động đậy, chỉ là khi đó làm như vậy là muốn trở nên mạnh mẽ. Còn hiện tại, là bởi vì……..

Ánh mặt trời theo thời gian lại di chuyển xuống vài phần, Phong Hề Hành điều chỉnh độ cao của tay xuống.

Tiểu hắc miêu ngủ say, cái bụng nhỏ phồng theo nhịp thở, ánh mắt Phong Hề Hành dừng ở lớp lông tơ trên bụng, do dự hồi lâu, vẫn thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng vuốt v3 nó.

Mềm mại và ấm áp sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Đầu ngón tay Phong Hề Hành không khỏi nắn vuốt, muốn vươn tay sờ lần nữa, lại bị cái đuôi nhỏ ngăn chặn.

Cái đuôi nhỏ ủy khuất, không vui quấn lấy đầu ngón tay hắn, tựa hồ đang oán trách hắn. Phong Hề Hành đành phải rút tay về, nghiêm túc an ủi cái đuôi nhỏ.

Giấc ngủ này của Lâm Sơ Vân kỳ thật cũng không đến hai canh giờ. Sau khi tỉnh ngủ, theo thói quen đứng lên duỗi thắt lưng, lại cảm giác đầu mình đụng phải cái gì đó. Y mê mang ngẩng đầu, liền thấy tiểu đồ đệ đạm cười nhìn y, bàn tay đặt ở trên đầu y cách đó không xa.

Tiểu đồ đệ đây là…… Muốn chạm vào đầu y?

Tiểu hắc miêu chần chờ một chút, lại chủ động ngẩng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ dưới lòng bàn tay Phong Hề Hành.

“Meo.”

—Đây, cho ngươi chạm vào.

……………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN