Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
Chương 5
Tiểu hắc miêu chạy loạn khắp phòng, lông nguyên bản an phận cũng vểnh lên, bốn cái trảo lót trắng tinh cũng biến thành màu xám.
Phong Hề Hành lấy chút nước thấm lên mảnh vải, nhẹ nhàng giúp tiểu hắc miêu lau vuốt. Toàn bộ quá trình, ngoại trừ cái đuôi tỏ vẻ có chút bất mãn thì vẫn ngoan ngoãn. Chỉ là sau khi Phong Hề Hành lau xong, Lâm Sơ Vân yên lặng trốn đến góc giường.
Cảm giác thật sự quá kì quái!
Tuy rằng biết tiểu đồ đệ làm như thế bởi vì y hiện tại chỉ là mèo. Nhưng đối với Lâm Sơ Vân, việc này giống như có người lật qua lật lại giúp lau ngón tay. Thẹn không chịu được!
Hơn nữa phần thịt đệm của mèo vốn mẫn cảm, Lâm Sơ Vân nhịn rồi lại nhịn mới không vươn vuốt ra.
Cho nên chờ đến lúc Phong Hề Hành thu thập tốt trở về liền thấy tiểu hắc miêu đi tới góc, quay mặt vào tường. Hắn duỗi tay chọc chọc lông đuôi, đến khi bị y không kiên nhẫn hất ra mới mỹ mãn buông tay.
” Sư tôn. Đồ nhi có việc muốn bẩm báo ”
Lâm Sơ Vân giật giật, do dự một lúc lâu cũng chỉ đem tai dựng lên.
Phong Hề Hành bất đắc dĩ: ” Trước khi sư tôn ngất, đồ nhi phát hiện linh lực trong cơ thể sư tôn… hình như có chút vấn đề ”
Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trêи người Lâm Sơ Vân, phát hiện y biểu tình dị thường bình tĩnh.
Cái đuôi cũng không vung quá hai lần.
Lâm Sơ Vân biết. Mà cũng không để ý chuyện này.
Phong Hề Hành nhanh chóng kết luận, lại cảm thấy kì quái.
Lâm Sơ Vân biết linh lực trong cơ thể mình xảy ra vấn đề cũng không kinh ngạc. Nhưng hắn nhớ rõ, Lâm Sơ Vân luôn coi trọng tu vi của mình. Lúc trước vì hóa Nguyên Anh kì, cùng sư thúc nháo một trận. Hiện tại đối với việc linh lực biến mất lại phi thường bình tĩnh.
Tuy rằng trong lòng băn khoăn nhiều nhưng ý cười trêи mặt Phong Hề Hành vẫn bình tĩnh như cũ, còn thuận theo mà biểu hiện một tia lo lắng: ” Tình huống hiện tại của sư tôn không có cách tu luyện, chỉ có thể có dùng phương pháp khác lấy linh lực ”
Mặc dù có ký ức nguyên chủ, Lâm Sơ Vân đối với tu luyện vẫn như cũ cái biết cái không. Nghe được Phong Hề Hành nói như thế, liền quay dầu nhìn hắn, miêu đồng xanh biếc tràn ngập nghi vấn.
” Sư tôn ngài xem “. Phong Hề Hành đem tay để trước mặt Lâm Sơ Vân duỗi ra, trêи lòng bàn tay nổi lơ lửng một khối băng gần như trong suốt.
Trong nháy mắt khối băng xuất hiện, Lâm Sơ Vân ngửi được cỗ mùi hương giống như thịt kho tàu y thích nhất. Theo bản năng ɭϊếʍ chóp mũi, rướn người lên lại ngửi ngửi.
” Đây là kết tinh linh khí đồ nhi tu luyện ra, sư tôn chỉ cần ăn một quả, trong ba ngày sẽ không đói ” Thanh âm Phong Hề Hành nhu hòa manh theo tia mê hoặc: ” Như vậy, sư tôn sẽ không té xỉu vì thiếu linh lực ”
Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt nhìn băng tinh trước mắt. Y cảm giác có chỗ nào không đúng cho lắm nhưng… hình như cũng không có gì sai. Chần chừ một lát, y hướng về phía Phong Hề Hành kêu một tiếng.
Phong Hề Hành giống như đoán được Lâm Sơ Vân sẽ hỏi cái gì, cười nhẹ giải thích: ” Sư tôn yên tâm. Ngưng kết một quả băng tinh chỉ cần một ngày thôi. Sẽ không chậm trễ đồ nhi tu luyện ”
Thế này còn không chậm trễ!
Chóp mũi Lâm Sơ Vân nhăn lại, có chút nôn nóng cào giường, lại ý thức rắc rối sau này gặp phải, yên lặng thu hồi móng vuốt. Nhìn băng tinh, lại nhìn Phong Hề Hành, mới miễn cưỡng gật đầu.
” Meow…. ”
Vậy được rồi! Chờ vi sư biến trở về liền cho ngươi thật nhiều linh thạch!
Phong Hề Hành không hiểu câu này, thấy Lâm Sơ Vân gật đầu, cười tủm tỉm đưa băng tinh thả tới trước mặt y. Tiểu hắc miêu còn có chút chần chờ, di chuyển vòng quanh băng tinh, còn duỗi móng vuốt lay hai cái, cuối cùng vẫn không nhịn được hương thơm dụ hoặc, một ngụm đem băng tinh nuốt xuống.
Trong đầu nảy lên một trận mát lạnh, cảm giác đói khát vẫn luôn thoáng qua chợt biến mất, thậm chí mỏi mệt đều tiêu tán rất nhiều. Tiểu hắc miêu ɭϊếʍ ɭϊếʍ vuốt, nhịn xuống ý niệm muốn ăn tiếp, hướng về phía Phong Hề Hành ” Meow ”
Phong Hề Hành cười, xoa tai y: ” Sư tôn không cần để ý, đây là việc đồ nhi nên làm ”
Lâm Sơ Vân nhìn thiếu niên vẻ mặt ôn hòa, lần thứ một trăm lẻ một cảm khái. Đồ đệ tốt như thế! Nguyên chủ lại ghét bỏ, mắt quả thực mù lòa!
Mấy ngày sau, Lâm Sơ Vân vẫn luôn an phận ngốc trong phòng Phong Hề Hành. Mà nguyên chủ biến mất đã vài ngày, vậy mà thật sự không có ai phát hiện. Không thể không nói nhân duyên quá kém đi!
Đến nỗi Phong Hề Hành… Bởi vì nguyên chủ mặc kệ không quan tâm, trong tông môn không có bằng hữu. Nếu có người đến tìm, căn bản liền không phải chuyện tốt.
Lâm Sơ Vân tính tình tương đối trạch*, có thể ngẩn người bất động mãi một chỗ. Phong Hề Hành thật vất vả trở lại, sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mỗi ngày không phải tu luyện thì là tu luyện.
* Trạch: chỉ người tính cách hướng nội. Không thích xã giao, tiếp xúc với người khác.
Hai người ở chung như thế vậy mà lại hài hòa.
Mãi cho đến ngày thứ bảy, sinh hoạt bình đạm này mới bị đánh vỡ.
Trời còn chưa sáng, Lâm Sơ Vân đã bị một tràn đập cửa đánh thức. Y theo bản năng trốn đến góc giường, cái đuôi cung rụt lại, miêu đồng xanh biếc hiện lên chút bất an.
Trừ bỏ Phong Hề Hành ở ngoài, y chưa từng dùng bộ dạng này gặp người khác. Lâm Sơ Vân trong lòng khó tránh khỏi kinh hoảng.
Phong Hề Hành trấn an sờ đầu y mới đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là đệ tử ngoại môn, tựa hồ là rất bất mãn Phong Hề Hành nửa ngày mới chịu mở cửa, ngữ khí không kiên nhẫn: ” Nhanh lên. Chỉ chờ mỗi ngươi ”
Phong Hề Hành nhẹ nhàng đảo qua mặt người đó, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, tên đệ tử kia lại đột nhiên cảm giác sau lưng có chút lạnh, thái độ cũng thu liễm một chút.
” Có việc gì? ” Phong Hề Hành hỏi.
Người kia nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu mới không tình nguyện mở miệng: ” Hôm nay là ngày tiến vào Lôi động. Mọi người đều chuẩn bị xong chỉ còn mỗi ngươi chưa tới ”
Phong Hề Hành ngẩn người một lát mới phản ứng lại. Đời trước, lúc này hắn đã ra khỏi tông môn, tự nhiên sẽ không nhớ cái gì gọi là thời gian tiến vào.
” Đã biết ” Phong Hề Hành nhàn nhạt nói: ” Ta chuẩn bị chút liền qua ”
Nói xong, hắn cũng mặc kia tên kia phản ứng thế nào, thẳng thừng đóng cửa.
Bên ngoài, sắc mặt tên đệ tử có chút khó coi. Nhưng Phong Hề Hành hai năm trước đã tiến vào Trúc Cơ, hiện tại chỉ kém một bước liền Kết Đan. Không phải là người có thêt trêu chọc.
Nghĩ nghĩ, vẫn là đen mặt rời đi.
Hừ. Bất quá là cái tiểu tử thúi không ai quản. Chờ tiến vào Lôi động, Bạch sư huynh tự nhiên sẽ giáo huấn hắn!
Động vật họ mèo thính lực siêu tốt. Lâm Sơ Vân nghe bọn họ đối thoại không sót một chữ.
Y chớp chớp mắt. Trong lòng đối với việc Phong Hề Hành có thể đi Lôi động cảm thấy thực cao hứng. Lôi động là cái bí cảnh thứ nhất vai chính thụ đi, bên trong có vô số kỳ ngộ. Lấy năng lực của Phong Hề Hành ít nhất có thể đoạt hai, ba cái về.
Thấy Phong Hề Hành trở lại, Lâm Sơ Vân còn thật cao hứng hướng hắn kêu một tiếng. Sau đó, Phong Hề Hành liền đem y hỏi đến ngốc.
” Sư tôn muốn đi cùng đồ nhi sao? ” Phong Hề Hành nửa ngồi xổm xuống nhìn mèo đen nho nhỏ trêи giường.
Mèo con nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng là đối với chuyện Phong Hề Hành hỏi tỏ vẻ khó hiểu. Kỳ ngộ trong Lôi động đối Trúc Cơ kỳ tu sĩ mới có hiệu quả. Y là cựu Nguyên Anh kì, hiện tại là sủng vật đi xem náo nhiệt làm gì.
Thấy Lâm Sơ Vân không phản ứng lại, Phong Hề Hành cười nhạt hỏi: ” Đồ nhi đi rồi, sư tôn sẽ không có băng tinh ”
Tiểu hắc miêu sợ ngây người.
Đúng nha. Đồ đệ đi rồi thì y ăn cái gì? Hiện tại Phong Hề Hành không chỉ là đồ đệ mà còn là kho lương thực di động. Y phải đi theo Phong Hề Hành mới được.
Tiểu hắc miêu ủy khuất vung đuôi, cũng chỉ có thể khuất phục trước hiện thực mà không tình nguyện: ” Meowwwwww ”
Vậy đi.
Cũng không ngoài ý muốn của Phong Hề Hành. Một tay để ở mép giường nhìn tiểu hắc miêu chậm rì rì đi lên. Nhưng mà y leo vào lòng bàn tay hắn còn không có dừng lại mà theo ống tay áo trực tiếp chạy tới trêи vai phải ngó nghiêng xuống.
” Sư tôn? ” Phong Hề Hành có chút nghi hoặc.
Lâm Sơ Vân nhìn trái nhìn phải, thực nhanh liền tìm được ví trí tốt, hai chân trước bám lấy áo ngoài. Dù sao Băng Khồn Y không thể bị y phá hư, hai chân sau thăm dò, dẫm lên vạt áo Phong Hề Hành.
Sau đó buông lỏng chân trước, quả cầu nhỏ liền rơi vào trong quần áo Phong Hề Hành.
Áo ngoài của hắn vốn là màu đen, Lâm Sơ Vân lông cũng đồng dạng. Ẩn thân như thế cũng không dễ phát hiện. Cho dù có người tới gần, Lâm Sơ Vân cũng có thể trốn vào trong quần áo.
Đối với địa phương mình tìm được khá vừa lòng. Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, thúc giục: ” Meow meow meow ”
Mau đi đi, đừng đến muộn.
Cả người Phong Hề Hành đều cứng lại rồi, mèo nhỏ ấm áp trong ngực hắn, cái đuôi không an phận còn đang phe phẩy ngẫu nhiên lướt qua xương quai xanh khiến hắn ngứa ngáy.
Ngực cùng cổ là nơi yếu ớt nhất của con người. Phong Hề Hành rất ít chi người nào tiến gần, càng miễn bàn tới vị trí này. Nhưng nhìn tiểu nãi miêu nhàn nhã trong ngực, Phong Hề Hành lại không động thủ đem y chuyển đi chỗ khác.
Chỉ có thể thêm cảnh giác.
Trong lòng Phong Hề Hành thở dài, có chút bất đắc dĩ đem đuôi nhét vào trong quần áo. Chẳng lẻ hắn là loại cuồng lông ngầm, cho nên mới đối với Lâm Sơ Vân biến thành mèo mặc kệ như thế. May mà kiếp trước không ai định dùng mèo con đi ám ma chủ. Nếu không…
Thở dài, Phong Hêc Hành đứng lên. Tiểu hắc miêu trong lòng vì bị chèn ép đuôi có chút không cao hứng, đầu nhỏ chui vào trong không thèm phản ứng nữa.
Phong Hề Hành: “… ”
Hắn có phải đã sủng Lâm Sơ Vân quá mức. Đây là kẻ thù.
Nhưng mà vừa thấy miêu đồng hiện lên ủy khuất, Phong Hề Hành phải bất đắc dĩ trấn an: ” Sư tôn đừng giận. Chờ vào rồi, đồ đệ liền cùng người khác tách ra. Đến lúc đó sư tôn có thể… ” Hắn ho nhẹ một tiếng, thanh âm càng ngày càng nhỏ: ” Liền có thể đem đuôi thả ra ”
Lâm Sơ Vân: “… ”
Y yên lặng, ngượng ngùng, đem cái đuôi thu lại, tiểu hắc miêu nhìn chóp đuôi còn giẫy dụa, thẹn quá hóa giận, một trảo liền ôm lấy ngậm trong miệng. Bản thân thì co lại thành một cục.
” Meow oo ”
Hảo a!
Phong Hề Hành không dám cười ra tiếng. Sợ tiểu miêu tạc mao liền giương vuốt cào mình. Tuy rằng không đau, nhưng hắn lo lắng móng vuốt sư tôn bị thương.
Lúc hai người tới quảng trường, thời gian vừa vặn. Phong Hề Hành an tĩnh đứng một bên, không muốn đi vị trí trung tâm xem náo nhiệt. Từ góc độ này có thể nhìn đến trong trung tâm có bốn người ăn mặc cùng những đệ tử khác không giống.
Ánh mắt Phong Hề Hành chậm rãi đảo qua mấy người, cuối cùng dừng ở bạch y thiếu niên.
Làn da thiếu niên trắng gần như trong suốt, mặt mày hơi nhăn lại, thân hình đơn bạc. Chỉ đứng một chỗ cũng làm người ta cảm thấy hắn yếu đuối.
Không nghĩ tới không có Lâm Sơ Vân, Bạch Lăng cư nhiên cũng có thể ở trong danh sách tiến vào Lôi động. Lâm Sơ Vân nếu biết, phỏng chừng sẽ thực thương tâm đi.
Phong Hề Hành mang theo tia ác ý, lại không có ý tứ kêu Lâm Sơ Vân ra xem. Ngược lại xoay người, đem Bạch Lăng che phía sau.
– ———-. ———–
Spoil:
Ánh mắt trêи người Phong Hề Hành chậm rãi từ hâm mộ biến thành nghi ngờ.
Bạch Lăng đứng trong đám người, như là đột nhiên nhớ ra, hạ giọng: ” Lúc trước Lâm tiên quân có nhắc qua, muốn đem Băng Không Y tặng cho ta. Chỉ là Lăng cảm thấy vật ấy quá quý, liền cự tuyệt, không nghĩ tới… ”
Không nghĩ tới lúc sau, Bạch Lăng không nói tiếp.
Cái này, ánh mắt xung quanh càng thêm khinh thường. Như thể chắc chắn Phong Hề Hành trộm cắp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!