Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 11
Những ngày thánglàm việc ở tòa báo của Dịch Bình An càng ngày càng khó khăn, bởi sự cạnh tranhcũng càng lúc càng khốc liệt. Các kí giả luôn săn tìm một số tin vắn, tin lá cải,các sự việc kì lạ thú vị. Những bài báo có tư tưởng, có chiều sâu từ lâu đãkhông còn tồn tại, nhưng Dịch Bình An lại không chịu viết những chuyện lặt vặt,vớ vẩn như thế, nên sắc mặt của chủ nhiệm dần khó chịu mỗi lần gặp cô, giốngnhư đang nhìn cái gai trong mắt vậy.
Nhưng cô hoàntoàn không nhận ra, vẫn cho rằng mình có thể viết một bài chấn động lòng người,nếu có thể kết nối được những bí mật trong quán bar ma và những vụ án giết ngườikia thì tin đó sẽ lôi cuốn sự chú ý của rất nhiều người. Cô chìm đắm trong luồngsuy tư của mình, tuy bản thân cô đã từng gặp những chuyện kì lạ, nhưng cô nhấtquyết không để tâm đến những chuyện đó. Trong mắt cô chỉ có công việc, công việcvà chỉ công việc mà thôi.
Nhưng làm việccũng phải nhìn nét mặt của ông chủ, hôm nay Dịch Bình An rất không may mắn, côchọn làm thêm giờ nhưng lại chọn đúng vào ngày chủ nhiệm và cô thư kí riêng củaông ta cũng muốn làm thêm giờ.
Lúc Dịch Bình Antrở lại văn phòng chuẩn bị làm thêm giờ thì nhìn thấy chủ nhiệm đang đắm đuối nắmtay cô thư kí, sờ mó lung tung. Nhìn thấy cô bước vào, mắt ông ta như tóe máu,còn cô thư kí đành phải đứng lên chống chế:
“Bình An đấy à!Tôi và sếp đang chơi trò gọi hồn bút tiên. Cô có muốn cùng chơi không?”.
Dịch Bình An nheomắt, bút tiên cái gì chứ, hóa ra hiện giờ phổ biến gọi tán tỉnh gái là chơi búttiên sao. Cô lắc đầu, vớ lấy tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi, cô không ngốc tớimức bằng lòng làm kì đà cản mũi.
Đúng lúc cô địnhvào thang máy thì phát hiện một sự việc không ai có thể lường trước được.
Cái thang máy cũkĩ ì ạch tới nơi, Dịch Bình An chờ đã hơi bực mình, cửa thang máy chầm chậm mởra. Mắt Dịch Bình An tối sầm, cô thấy cả đống đen sì trong thang máy đổ về phíacô. Cô lùi ngã về phía sau, cả đống đen sì sì đó đổ ập lên người.
Cô bỗng cảm thấycó gì bất ổn, cô cảm thấy dưới tay mình có thứ gì mềm mềm. Cô chạm vào xem xemlà thứ gì thì không kìm được bắt đầu nôn ọe không ngừng. Đây không phải là tócđứt, mà đám tóc này đều gắn vào da đầu.
Cô liều mạng giơchân đạp thì đạp phải vật cứng, định thần lại nhìn thì ra là đầu cô gái xinh đẹpđang chớp mắt nhìn cô. Dịch Bình An vẫn chưa hoàn toàn ngất xỉu, cô nhận thấy đầungười kia chính là đầu của cô gái dùng tóc tự sát trong đoạn video trong máy vitính lần trước. Nụ cười đó vô cùng kì dị, còn tóc trên đầu cô ta vẫn đang mọcra, còn chạm vào cổ Bình An. Khi ngọn tóc đó chạm vào chiếc bùa hộ mệnh màu đỏtrên cổ cô liền rụt lại như rắn bị lửa thiêu, nó liền thụt về phía sau. Tới lúcnày, Dịch Bình An mới có thể hét to lên một tiếng rồi chạy bổ về phía vănphòng.
Sắc mặt hai ngườitrong văn phòng trắng nhợt, khuôn mặt họ vô hồn như xác chết nhìn Dịch Bình Anchòng chọc. Dịch Bình An sợ tới mức tay chân tê dại, bản thân cô cũng không biếtmình từ đâu có được sự can đảm cầm cốc nước trên bàn hất về phía hai người giốngnhư bị trúng tà kia.
“Koong” một tiếng,trên trán của chủ nhiệm nổi cục u to, nước bắn tóe lên cả người cô thư kí. Lúcnày cả hai bọn họ mới phản ứng lại, đang cáu tiết nhìn Dịch Bình An.
“Chúng tôi đứng ởđây nhìn cô kêu gào ầm ĩ với chiếc thang máy trống rỗng, không biết phải làmsao, hà cớ gì cô lại ném cốc về phía chúng tôi?”.
Cô thư kí suýtkhóc.
Dịch Bình An quayngười nhìn lại, quả nhiên trong thang máy chẳng có gì, không có tóc cũng chẳngcó đầu người. Vừa rồi lẽ nào mình bị ảo giác? Cô đã chẳng còn chú ý tới sợ hãinữa, hai người bên cạnh kia hung dữ như thể sắp sửa ăn thịt cô.
Chủ nhiệm tức tớimức tím mặt lại, bởi việc ông và cô thư kí hẹn hò là bí mật không thể lọt rangoài, không những thế u trên trán lại quá đau. Ông ta chỉ nhắc lại đúng mộtcâu:
“Dịch Bình An,cô, cô, ngày mai cô không cần đi làm nữa”.
Dịch Bình An thắcmắc:
“Ngày kia thìsao?”.
“Ngày kia cũngkhông cần tới nữa, ngày kìa cũng không cần tới, sau này tôi không muốn nhìn thấymặt cô nữa!”.
Chủ nhiệm gầm lênnhư con sư tử đực, chắc ông ta đã bực lắm rồi.
Lúc này Dịch BìnhAn mới ý thức được mình đã bị đuổi việc và thất nghiệp, cô lặng lẽ thu dọn chútđồ đạc, quay người rời đi. Bóng cô lẻ loi, nếu như lúc này còn gặp chuyện gìquái dị, có lẽ cô cũng chẳng hét lên và cũng chẳng còn sợ hãi nữa. Cô chỉ muốnbắt được con ma nữ kia, đánh một trận xả giận, nó đã khiến cô bị mất việc mộtcách khó hiểu thế này.
Dịch Bình An trảiqua một đêm mất ngủ, khi thức dậy phát hiện mình chẳng còn chỗ nào để đi, cũngkhông thể điên cuồng làm việc được nữa. Không có nơi nào để đi khiến lòng côhoang mang, trong thành phố này dường như ngoài Tô Di, Chung Nguyên và hòa thượngthối kia ra, thì chẳng còn ai có thể nói chuyện nữa rồi. Cô quyết định tới quánbar tìm mấy người bạn này cho khuây khỏa. Vừa tới cửa quán bar, thì nhìn thấyTô Di và Chung Nguyên đang dán thông báo tuyển người phục vụ ngoài cửa lớn.
Tô Di dưới sự uyhiếp của Chung Nguyên cuối cùng đã quyết định tuyển người. Tờ thông báo cònchưa dán phẳng, Tô Di và Chung Nguyên đã nghe thấy có người đang gọi từ phíasau”
“Tôi đến xin việc!”.
Tô Di quay ngườilại, nhìn thấy Dịch Bình An với quầng mắt thâm đen như gấu trúc.
“Đùa gì vậy nhàbáo Dịch, cô mà thèm nhăm nhe công việc này sao?”.
Tô Di không tin.
Dịch Bình An kiênđịnh nói:
“Tôi đã thất nghiệprồi, vất vưởng khắp nơi thật vô vị. Thôi được, tôi không cần tiền công đâu, hãyđể tôi làm vài ngày. Con người tôi không ưa nhàn rồi, hễ nhàn rỗi là rã rời gâncốt, chờ tôi tìm được công việc mới thì tính sau”.
Thực ra tronglòng Dịch Bình An vẫn có một bí mật, chính là mọi sự xui xẻo của cô bắt đầu từquán bar ma, tuy cô đã không còn làm nhà báo nữa, nhưng cô đã theo đuổi đề tàiquán bar ma này khá lâu rồi. Cô thực sự muốn làm rõ chân tướng sự việc, cho nênchọn làm nhân viên phục vụ trong quán bar là phương pháp tốt nhất để làm rõ mọichuyện kì quái này. Nhưng dường như cô chưa từng nghe qua câu nói: Lòng hiếu kìgiết chết con mèo. Thực ra lòng hiếu kì không chỉ có thể giết chết con mèo.
Chung Nguyên lảinhải cạnh bên:
“Không phải vậychứ? Gần đây quán bar của chúng tôi toàn là nhân viên phục vụ không cần tiền,đã có một hòa thượng bây giờ lại thêm một nhà báo. Bà chủ Tô ơi, bà đúng là điểnhình đại gian đại ác của địa chủ phong kiến, tất cả đều không cần tiền”.
Bình An giật nảymình, tuy cô đã đoán trước Minh Lãng cũng làm nhân viên phục vụ ở đây, nhưngkhi xác định chính xác vẫn cảm thấy khấp khởi trong lòng. Cô bằng lòng chấp nhậnlà vì công việc, nhưng không muốn thừa nhận một nửa nguyên nhân là vì hòa thượngthối này. Nếu như Minh Lãng biết được điều này, chắc sẽ đắc chí lắm.
Tô Di vừa nghe thấyDịch Bình An nói không cần tiền thì vui tới mức miệng không khép lại được nữa,cô ngay lập tức giật tờ thông báo tuyển người xuống vứt vào thùng rác. Cô vui vẻvỗ vai Dịch Bình An nói:
“Không sao, côngviệc cô cứ tìm, ở đây bao ăn uống, sẽ không làm khó cô đâu”.
Chung Nguyên đứngcạnh nhìn dáng vẻ đại địa chủ của Tô Di bất giác cảm thấy bất bình cho DịchBình An và bản thân.
Một lát sau MinhLãng cũng tới quán bar, anh ngỡ ngàng nhìn Dịch Bình An đang bận túi bụi trongquán nói:
“Sao thế này, nhàbáo Dịch, cô hăng say với nghề thế mà cũng thất ngiệp sao?”.
Dịch Bình An xị mặtkhông thèm đếm xỉa tới Minh Lãng, cô miệt mài lau bàn, cứ như có thể lau ra mộtmiếng vàng vậy.
Minh Lãng nhận thấytâm trạng Dịch Bình An không tốt, liền hỏi Chung Nguyên mới biết Dịch Bình Anthực sự đã thất nghiệp. Minh Lãng bỗng ngây người nhìn Chung Nguyên hồi lâukhông nói năng gì.
Anh khẽ cười giơtay vỗ vào vai Dịch Bình An an ủi:
“Thất nghiệp cũnghay, nếu không thất nghiệp thì lấy đâu ra thời gian mà yêu đương chứ?”.
Bình An giậtmình, cô không biết phải trả lời sao nữa, chỉ cúi đầu nói:
“Yêu với đương gìchứ? Làm gì có tình yêu nào đâu? Đi mà yêu ma chắc?”
Tuy nói vậy nhưngmắt cô lại nhìn xuống chân Minh Lãng, anh đi dép, những ngón chân thon dài quảthật rất đẹp.
Minh Lãng bất ngờnhìn thấy chiếc cổ thon của Dịch Bình An lộ ra khi cúi đầu, tóc cô chải ngược vềphía sau lộ ra đôi tai đỏ rần do câu nói ban nãy của anh. Đôi tai được tô điểmbởi một đôi hoa tai ngọc trai nên càng nhận thấy rõ ràng hơn.
Minh Lãng khôngbiết tại sao nhưng anh không thể tiếp tục trêu cô được nữa, một cảm giác quenthuộc mà xa vời dâng trào. Trong giây lát anh chỉ muốn giơ tay chạm vào chiếcbông tai nhỏ nhắn tinh tế kia. Nhưng đó chỉ là một phút xuất thần thoáng qua,anh nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Tình yêu, tìnhyêu của anh đã chết rồi, muốn nó quay trở lại quả thực không dễ chút nào.
Chung Nguyên sờvào mặt rồi nói:
“Tại sao anh lạinhìn tôi như vậy? Lẽ nào anh là gay sao? Tôi xấu hổ quá”.
“Này, cho dù tôilà hòa thượng thì thẩm mĩ của tôi cũng không biến thái tới mức đó, nếu tôi cólà gay, cũng không yêu anh đâu. Có điều tôi thấy kì lạ là chỉ mấy ngày không gặp,mà sao sắc mặt của anh lại kém như thế, có phải anh thường xuyên thức trắng đêmkhông vậy?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!