Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 5


Chương 5: Nhà báo

 

Trương Vĩ Quânnhíu chặt mày nhìn hiện trường tanh lợm mùi máu. 

Có người đi tới vỗvào vai anh nhắc:

“Anh Quân à, mauchụp ảnh đi, một lát nữa nhân viên pháp y tới đấy”.

“Tôi muốn quansát kĩ hiện trường một chút”.

Trương Vĩ Quân thầmnghĩ, nhân viên pháp y tới cũng chẳng có tác dụng gì đâu? Chỗ này chẳng khác gìmột lò mổ.

Viên cảnh sát trẻvỗ vai anh rồi nhún vai khó hiểu, tiếp tục làm việc của mình. Thâm niên củaTrương Vĩ Quân nhiều hơn cậu ta, nên cũng chẳng tiện nói nhiều, đành phải lẩmnhẩm một mình:

“Vụ án này chắcchắn do đội trưởng Vương phụ trách, đội trưởng Vương có khi nào nghe ý kiến củangười khác đâu? Có nghĩ cũng mất công”.

Trong lúc vẫnchưa có chứng cứ xác đáng, không ai biết người trong phòng tắm là ai, nhưngTrương Vĩ Quân nhận định đó chính là Chu Thời Chân. Xem ra chỉ cần khẽ động vàoxác cô ta một chút, da thịt sẽ róc ra khỏi xương mất. Trương Vĩ Quân tuy khôngphải là một người nội trợ, nhưng anh cũng biết, để tới mức này thời gian luộckhông thể ít hơn bốn, năm tiếng. Bồn tắm lại không có nắp đậy. Anh đã xem xétkĩ, nhiệt độ cao nhất của bình nước nóng có thể đun chỉ là tám mươi độ C. Rốtcuộc thứ gì đã khiến cho một bồn nước tắm đầy sôi tới mức này?

Tiếng bước chân củamấy người vọng tới từ ngoài cửa. Trương Vĩ Quân không cần quay đầu lại cũng biếtđó là đám Vương Kiện.

Vương Kiện chínhlà đội trưởng Vương. Người này có tác phong làm việc nhanh chóng dứt khoát, lạithông minh, được việc, tuy rằng hơi nóng vội nhưng mọi người đều phục anh ta.Dù gì hai huân chương chiến công hạng hai không dễ dàng đạt được, rõ ràng phảicó khả năng thật sự.

Vương Kiện chàoTrương Vĩ Quân:

“Anh Trương à, cóphát hiện gì mới không?”.

“Đội trưởngVương”.

Trương Vĩ Quân chỉvào bồn tắm nói:

“Luộc chín rồi”.

Vương Kiện nhíumày. Làm cảnh sát hình sự đã hai mươi năm nay, nào là xẻ xác, đốt xác, nghiềnnát xác đều đã từng gặp, có điều đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phương pháp“không đụng hàng” như thế này.

“Làm sao có thểtăng nhiệt được?”.

Đã là cảnh sáthình sự lão luyện, ngay lập tức liền hỏi vào trọng tâm.

“Mẫu nước đã đượcmang về làm xét nghiệm rồi. Không phát hiện thấy bất kì dấu vết nào của thiết bịtăng nhiệt cả”.

“Hay là do gianhiệt bằng điện?”.

“Không thể nào. Cầuchì tổng của căn nhà này là hai mươi ampe, cho dù có huy động hết để gia nhiệtbằng điện cũng không thể vượt quá năm kilowatt, căn bản không thể đun sôi đượcbồn tắm to thế này. Hơn nữa, cho dù có kết nối được, thì ổ cắm chắc chắn đãcháy từ lâu rồi. Nhưng nơi này lại chẳng có dấu vết nào của ổ cắm bị cháy cả.

“Ừ”.

Vương Kiện gật đầu,lông mày nhíu chặt lại.

“Đội trưởngVương, tôi cảm thấy…”

Trương Vĩ Quân bắtđầu đưa ra ý kiến của mình.

“Anh Trương à, chờmột chút”.

Vương Kiện ngắt lờiTrương Vĩ Quân rồi kéo anh ta ra khỏi nhà.

“Lẽ nào anh khôngcảm thấy việc này rất có thể do ma làm sao?”.

Vương Kiện khẽ hỏi.

“Chính xác tôicũng cảm thấy như vậy. Anh xem…”.

“Anh Trương à!”

Vương Kiện lại mộtlần nữa ngắt lời Trương Vĩ Quân.

“Tôi đã nói vớianh bao nhiêu lần rồi, những việc như thế này chỉ có thể nói riêng với nhauthôi, không nên nói trước mặt mọi người. Bao nhiêu năm nay anh vẫn không đượcthăng chức lẽ nào anh thực sự không biết tại sao?”.

“…”.

Trương Vĩ Quân muốnmở miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Anh thực sự không hiểu, một ngườinói ra suy nghĩ của mình thì có gì sai chứ?

“Được rồi, haingày vừa rồi anh chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, hôm nay nghỉ phép đi, dù gìhiện trường anh cũng đã tới xem rồi. Ngày mai nhớ tới họp về thảo luận tình tiếtvụ án đấy”.

Vương Kiện bỏ mặcTrương Vĩ Quân rồi quay người đi vào trong.

Trương Vĩ Quân mởmiệng định nói, nhưng lại nhanh chóng khép miệng.

Tô Di đang bận rộnvới việc dọn dẹp vệ sinh trong quán, bỗng từ đằng xa nhìn thấy có cảnh sát đi tới,liền vội vàng chạy ra đóng cửa.

Chung Nguyên đangở trong quầy bar giật thót mình trách:

“Cậu bị dở hơi đấyà, lát nữa trời tối, khách sắp đến rồi lại đóng cửa làm gì?”.

“Bố cảnh sát cáchmạng lại tới kia kìa, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây, lần nào gặp bố ấycũng chẳng có chuyện gì hay ho, bọn mình giả vờ không có trong quán là xong”.

“Chắc chắn bố ấyđã thích cậu rồi, mau mở cửa đi, gây trở ngại không cho cảnh sát thi hành côngvụ về ăn cơm tù như chơi đấy, cậu có hiểu không?”.

Tô Di bất cần liếcChung Nguyên một cái rồi nói:

“Đồ mù chữ, cậu cứbốc phét đi, cứ như thể hiểu luật không bằng”.

Một mặt Tô Di mắngChung Nguyên nhưng mặt khác vẫn từ từ đẩy cửa ra. Bất kể thế nào, cô vẫn muốnlàm một công dân tốt, mở quán nhỏ, kiếm nhiều tiền, lên sàn chứng khoán, sống mộtcuộc sống hạnh phúc. Cô thực sự không muốn gây khó dễ với cảnh sát.

Trương Vĩ Quân dườngnhư đã đoán trước được Tô Di nhất định sẽ mở cửa nên đã đứng chờ sẵn trước cửa.Tô Di tươi cười, cứ như thể cô chưa từng đóng cửa vậy. Hai người khách sáo hỏithăm nhau một hồi, Chung Nguyên chỉ còn biết trợn mắt đứng nhìn ở quầy bar.

“Đúng là nhữngnhân tài đóng kịch”.

“An Li Huyền chếtrồi”.

Chiếc cốc trêntay Tô Di rơi xuống đất, khắp nơi là những mảnh thủy tinh vỡ. Đến cả ChungNguyên cũng giật mình sợ hãi, anh vội vàng chạy từ quầy bar ra.

“Cậu ấy chết thếnào?”.

“Hiện giờ vẫnkhông biết, theo những gì thấy ở hiện trường có thể là tự sát. Không những thếrất giống với cái chết của Lạc Mĩ, da đầu đều bị lột ra”.

Lúc này Tô Di mớiđịnh thần lại.

“Thế còn Chu ThờiChân?”.

“Bị nước sôi luộcchín đầu”.

Trương Vĩ Quân vừanói xong, đã thấy Tô Di lắc người đi vào nhà vệ sinh. Kế tiếp đó là tiếng nôn ọerất to vọng ra từ nhà vệ sinh, khiến Chung Nguyên còn thấy xấu hổ thay cho cô.

Chung Nguyên cố gắngtrấn tĩnh đưa một cốc nước cho Trương Vĩ Quân nhưng vì tay run quá nên nướcsánh ra ngoài quá nửa.

“Hai người bọn họcó phải đã từng qua đêm ở quán bar của anh?”.

Trương Vĩ Quânnghiêm túc hỏi.

Chung Nguyên vộivàng ngồi xuống, anh có cảm giác lúc này anh còn chân thành, nghiêm túc hơn sovới lần đầu thổ lộ tình yêu với người con gái anh yêu thầm trước đây.

“Thưa anh cảnhsát, điều này quả thực chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả, họ ngủ ở chỗ chúngtôi còn chẳng trả tiền phòng cho chúng tôi. Chính bản thân họ nói muốn chờ LạcMĩ, mong các anh điều tra rõ ràng”.

Tô Di đi ra từnhà vệ sinh, vừa nghe thấy mình có liên quan tới vụ án giết người, liền vộivàng chạy tới nói giúp Chung Nguyên:

“Đúng vậy, anh cảnhsát tốt bụng ơi, An Li Huyền và Chu Thời Chân không thù không oán với chúngtôi, tại sao chúng tôi phải giết họ chứ? Cho dù họ giàu có thì làm sao chứ? Hiệngiờ tôi khai trương quán bar cũng có thể trở thành triệu phú mà”.

Chung Nguyên thầmmắng Tô Di một câu:

“Đồ mắc dịch họTô mê tiền kia, cậu không làm bà chủ quả thật là lãng phí, tới lúc này rồi cònnói ra những lời như vậy”.

“Vậy họ rời khỏichỗ các vị khi nào?”.

Đột nhiên một giọngnữ lanh lảnh vọng tới từ phía sau ba người. Tô Di, Trương Vĩ Quân và ChungNguyên đang nói chuyện về người chết và ma quỷ trong quán bar đen sì sì thìnghe thấy giọng nói như vậy khiến ai cũng lạnh ớn người, sợ tới mức nổi da gà.Ba người cùng lúc quay đầu lại.

Nếu như ánh mắtphẫn nộ có thể giết người, vậy thì cô gái xa lạ đặt câu hỏi kia đã chết đi chếtlại hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

Chung Nguyên điềuchỉnh độ sáng của đèn lên mức to nhất, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy lông màycủa cô gái kia một cách không rõ ràng. Cô gái này không thực sự xinh đẹp, có điềuvẻ chân thật hiện rõ trong đôi mắt cô khiến người khác khó lòng quên được.

Nhận thấy mọi ngườiđều đã quay đầu lại nhìn mình, cô ta vẫn không hoang mang, bình tĩnh lấy giấy tờra:

“Tôi là phóngviên Báo Thành thị buổi tối, tôi muốn phỏng vấn một chút về vụ việc này”.

“Làm thế nào côbiết tới đây phỏng vấn?”.

Tô Di tò mò hỏi.Chung Nguyên cầm lấy xem thẻ nhà báo của cô ta. Anh nhìn chằm chặp vào cô ta mộtlát rồi cúi đầu đối chiếu với thẻ nhà báo trong tay.

“Tôi đi theo anhcảnh sát này tới thôi, vốn cũng định chào hỏi mọi người nhưng quán của các vị tốiquá, không những thế mọi người lại nói quá nhanh, tôi không chêm vào được”.

Cô ta nói rấtdõng dạc.

Trương Vĩ Quânnghe thấy mình bị bám theo mà không hề hay biết cũng cảm thấy mất mặt, nếukhông phải ánh đèn mờ nhìn không rõ ràng, cô nhà báo này chắc chắn đã bị anh tadọa cho hết hồn.

“Tôi là Dịch BìnhAn, Bình An trong từ “bình an”, một cái tên trung tính. Tôi muốn phỏng vấn cácvị một chút”.

“Phỏng vấn tôicái gì cơ?”.

Tô Di tò mò hỏi lại.

“Quán bar ma!Trong quán bar ma xảy ra những chuyện rùng rợn, những người đã từng qua đêm ởđây đều bị chết một cách bí hiểm, lẽ nào đây không phải là một cái tít giậtgân?”.

Tô Di kinh ngạcnhìn Dịch Bình An, cô phát hiện cô gái này tuy không khó coi nhưng không hiểu tạisao khiến người khác ghét. Chắc cô ta không biết rằng đôi lúc mình cũng rấthung dữ, do đó mới dám nói xấu về quán bar trước mặt mình.

Nhìn thấy nét mặtcủa Tô Di, Chung Nguyên lo cho sự an toàn của cô nhà báo Dịch Bình An này.

“Cảnh sát sẽ lo xửlí vụ này, không cần đám nhà báo phải nhúng tay”.

Trương Vĩ Quânnói rất sẵng nhưng tiếc là Dịch Bình An không chịu nể mặt chút nào.

“Anh đâu phải làngười phát ngôn của sở cảnh sát? Tôi có quyền biết chân tướng sự việc”.

“Chân tướng sự việc?Lẽ nào cô định viết trong quán bar của tôi có ma, lũ ma này đã giết người ư? Haha, nói vậy ai mà tin chứ?”.

Tô Di bực quá cườichâm chọc.

“Chính vì sự việcnày rất khó lí giải, tôi mới định làm đề tài này. Nếu tin bình thường, cần gìtôi phải ra tay chứ”.

Xem ra Dịch BìnhAn là nhân vật rất quái trong làng báo.

“Tôi phát hiện vụviệc lần này rất giống với vụ án Lạc Mĩ bị giết lần trước, cho nên mới quan tâmđặc biệt tới vụ việc này. Mà bất kể thế nào, cô cũng không bị thua thiệt đâu”.

Dịch Bình An đá mắtvới Tô Di, dường như trong lời nói của cô ta đầy ẩn ý.

“Tại sao tôikhông bị thiệt chứ?”.

“Xì, cô làm ănnhư thế nào vậy? Chủ đề quán bar của cô chính là ma, tôi đưa tin miễn phí giúpcô như vậy, nói rằng trong quán bar của cô có hiện tượng kì lạ, cô đoán xem kếtquả sẽ như thế nào?”.

Dịch Bình An đãkhống chế được toàn bộ sự việc.

“Thế nào á, kháchcủa tôi sẽ sợ chạy mất dép chứ sao”.

Tô Di tức anh áchđáp lại.

“Sai rồi, khách sẽcảm thấy rất mới mẻ, rất kích thích, đầy khiêu chiến! Hơn nữa nếu họ tới chỗ côtìm ma, việc làm ăn của cô sẽ càng ngày càng hot, tôi đảm bảo đấy”.

Phát ngôn mangtính tổng kết của Dịch Bình An đã lay động Tô Di, nhưng Chung Nguyên lại vẫn cảmthấy căng thẳng khó hiểu. Bởi hai lần gặp ma trước khiến anh hoàn toàn tin nhữngsự việc kì bí này, anh thực sự không muốn mạo hiểm.

Trương Vĩ Quâncũng không đồng ý.

“Vớ vẩn, làm nhàbáo làm sao có thể vì sự hiếu kì của độc giả mà có thể viết những điều vô tráchnhiệm như thế, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, liệu cô có chịu trách nhiệmkhông?”.

“Xảy ra chuyệngì, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đó chỉ là một ước đoán mà thôi, tôi chắc chắnsẽ không viết trên báo rằng nơi này có ma, mà thế giới này căn bản không có ma,vậy thì sợ gì chứ?”.

Tô Di rõ ràng đãbị thuyết phục, cũng không phản đối nữa, chỉ có Chung Nguyên và Trương Vĩ Quânkiên quyết không đồng ý.

Đôi bên giằng cokhông bên nào chịu bên nào, bỗng nhiên Dịch Bình An phát biểu một câu:

“Thế này đi, cácanh đều nói có ma trong quán bar này, những người qua đêm ở đây sẽ xảy ra chuyện,vậy thì tối nay tôi sẽ qua đêm ở đây. Nếu không xảy ra chuyện gì với tôi, thìtôi sẽ có thể đăng tin vụ việc này chứ?”.

“Không được”.

Trương Vĩ Quân vàChung Nguyên cùng đứng bật dậy.

“Các anh sợ gì chứ?Trong thế giới này tuyệt đối không thể có ma, tôi muốn qua đêm ở đây, tôi có thểtrả tiền cho các anh”.

Tô Di hễ nghe thấytừ tiền là sáng mắt, dường như cô đã dao động.

Chung Nguyên nhìnTô Di nói:

“Nếu cậu dám thutiền của cô ta, ngày mai mình sẽ nghỉ làm luôn”.

Câu nói này rấtđanh thép, trong ngữ khí lộ rõ vẻ kiên quyết. Tô Di cũng không thể tự ý quyết địnhmọi chuyện mà không để ý tới Chung Nguyên, đành phải đứng dậy tiễn khách. DịchBình An xem ra cũng chấp nhận bỏ đi, nhưng tranh thủ mọi người không chú ý lénchạy ra sau mảnh vải đen trong quán bar trốn biệt đi. Tiếp đó lạnh lùng nói đằngsau tấm vải đen:

“Việc Dịch BìnhAn tôi đã muốn làm, không ai có thể ngăn được”.

Tới giờ đóng cửa,Tô Di vẫn đóng cửa như thường rồi cùng về nhà với Chung Nguyên.

Tận mắt nhìn thấyChung Nguyên và Tô Di rời khỏi quán, Dịch Bình An lúc này mới chui ra khỏi tấmvải đen. Trông bộ dạng cô đắc ý vô cùng, do quán tối om nên đã va phải mấy chiếcghế. Cô cảm thấy tự hào về sự thông minh của mình. Cô bật đèn, tiếp đó đi vàochỗ giường nhỏ đã thông thuộc địa hình từ lâu rồi nằm xuống.

Thực ra Dịch BìnhAn không ngốc, chỉ là cô hơi liều mà thôi. Từ nhỏ cô không được giỏi giang cholắm, nhưng sau khi trưởng thành lại thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với côngviệc rất chuyên tâm, không chút buông lơi. Cô trẻ là vậy, không hề có ngườinâng đỡ, thế nhưng đã giành được một vị trí đáng nể trong tòa báo lớn nhấtthành phố này. Có được điều này là do cô dựa vào cái gì, dựa vào chính tinh thầnnày.

Cô vừa cấu tứ bảnthảo vừa nằm trên giường nghĩ về những điều quỷ quái, thực ra trong lòng cũnghơi run sợ, nhưng ngay lập tức an ủi bản thân đèn vẫn đang bật, sợ gì chứ?

Nghĩ mãi, nghĩmãi rồi ngủ thiếp lúc nào không hay nữa, không những ngủ mà còn ngủ rất ngon.Ngày hôm sau, Bình An bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ máy di động, cônhìn ra ngoài qua cửa sổ nhà vệ sinh, phát hiện bên ngoài đã sáng rõ, mấy chúchim đang hót ríu rít trên cành.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN