Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 6
Lúc Dịch Bình Anvừa tới tòa báo đã bị chủ nhiệm mắng một trận xối xả vì không nộp bản thảo đúnghẹn, xém chút nữa khiến anh ta phải để bản trống, may mà được bổ sung bằng bàicủa một thực tập sinh. Mắng tới chỗ cao trào còn dọa nếu làm không được, chi bằngvề nhà bế con cho xong.
Dịch Bình An cũngchẳng thèm nhiều lời với tay chủ nhiệm này, bởi cô biết thực lực của mình.Trong tòa báo này, chủ nhiệm vẫn chưa có quyền mắng mình biến đi, có điều mớisáng bảnh mắt vừa bị tay hòa thượng kia chọc tức lại bị tay chủ nhiệm béo chửikhiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô chỉ xuất hiện ởcơ quan một tí rồi về nhà ngay, chỉ cần nộp bản thảo đúng hẹn, chế độ làm việcvà nghỉ ngơi của tòa báo rất thoáng.
Tòa báo rất gầnnhà trọ của cô, chỉ cần đi bộ mười phút là tới. Con đường lớn vô cùng vắng vẻ lạnhlẽo, bởi mọi người đều đã đi làm hết rồi.
Bình An mặc bộváy nhà báo, đeo một chiếc ba lô đen thời trang giống như diễn viên Trịnh TúVăn[1] đeo trong phim. Ba lô đó to đến mức khiến người khác hoài nghi bên trongcó thể chôm rất nhiều đồ. Cô vừa đi vừa gãi đầu, cảm thấy đầu ngứa từng cơn từngcơn dồn dập.
[1]. Trịnh Tú Văn(1972) một trong những nghệ sĩ đa tài nhất Hồng Kông bởi những thành công vượttrội trên cả hai lĩnh vực điện ảnh và âm nhạc.
“Lạ thật, lẽ nàolà do tối qua chưa gội đầu, sao lại ngứa thế này chứ?”.
Cô càng nghĩ nhưvậy, thì đầu lại càng ngứa hơn.
“Chắc chắn là doáp lực công việc quá lớn mới bị nhiều gàu, làm trong ngành này, có không lấy đượcchồng thì cũng đành chịu, không những thế còn gây tổn hại tới già, đúng là mấtnhân tính”.
Bình An vừa thanthở cho cuộc đời mình, vừa đi vào một hiệu cắt tóc bên đường. Ống tròn trắngđen đan xen trước cửa hiệu chuyển động không biết mệt, xem ra hiệu cắt tóc nàykhá vắng vẻ. Nhưng giờ này làm gì có ai chạy tới gội đầu chứ? Cô nhân viên phụcvụ mặc quần áo màu vàng đang thần người xem ti vi trên ghế, nhưng cách bài trítrong quán rất sành điệu.
Quyết định thếnày đi! Trước tiên gội đầu ở hiệu này đã, coi như nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Sau khi vào cửahiệu, cô cũng không nhìn kĩ xung quanh, liền chọn một chiếc ghế ngồi xuống yêucầu được gội đầu. Tiếp đó nhắm mắt, chờ đợi nhân viên tới gội.
Bình thường cô đềugội như vậy, nên hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, có điều nếu cô nhìnkĩ thì có lẽ cô đã rời khỏi đây. Bởi vì ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ kia vôcùng rời rạc như thể đang nằm mơ vậy.
Một hòa thượng, mộtcảnh sát, hai thanh niên ăn mặc sành điệu, thêm vào đó một chú bồ câu không yênphận chen chúc trong chiếc taxi. Trong khoang xe bỗng chốc đầy tiếng người.
Hòa thượng MinhLãng thắc mắc:
“Tại sao phải tớitòa báo?”.
Trương Vĩ Quân giảithích:
“Đệ không hiểuđâu, những người đã từng qua đêm ở quán bar này sau khi rời khỏi đây đều sẽ chết,nếu chúng ta tới muộn, sự việc sẽ rất phiền phức đấy”.
Ngực Minh Lãngngay lập tức nhói đau, tuy rằng anh chỉ có duyên gặp mặt cô gái kia một lần,nhưng anh hoàn toàn không muốn cô gái đó gặp chuyện không hay.
Anh thầm hỏi bảnthân, tại sao lại quan tâm người xa lạ như vậy? Câu trả lời là trông cô rất giốngmột người.
Minh Lãng cườiđau khổ, thật chẳng công bằng chút nào!
Tô Di bị ChungNguyên ép đến mức ngực kề ngực, nghe Trương Vĩ Quân nói vậy không quên chêm vàomột câu:
“Có điều, việcnày có khả năng chỉ là trùng hợp, cũng chưa chắc đã liên quan tới quán bar củachúng tôi”.
“Vậy cô còn vộivàng chen lên xe làm gì?”.
Trương Vĩ Quân lườmcô một cái.
“Chỉ là tôi muốnbiết, cô ta dựa vào cái gì mà chui vào quán của tôi ngủ một đêm, tôi muốn đi chấtvấn cô ta”.
“Được rồi, được rồi,mọi người đừng cãi nhau nữa, tôi lái nhanh hơn một chút được không vậy?”.
Tai của bác tài sắpbị điếc vì tiếng tranh cãi của khách, anh đạp chân ga, lái về phía tòa báo.
Bình An dựa vàoghế nghe nhạc, chờ hồi lâu vẫn không thấy có người tới gội liền mở mắt nhìn,trước tấm gương cách chỗ cô ngồi không xa dường như có một người phụ nữ tóc dàicũng đang chờ gội đầu giống cô.
Xem ra đều thấtnghiệp như nhau, nếu không cũng là dân làm việc tự do, còn không nữa thì là vợbé, nói tóm lại rất nhàn rỗi. Người tới gội dầu vào giờ đi làm thế này cơ bản đềunhàn rỗi.
Bình An nghĩ vậyliền gọi một tiếng “Chị phục vụ ơi”, chỉ thấy cô nhân viên mặc quần áo vàng kiabước tới, mở tủ, lấy ra một chiếc lọ màu trắng, bên trên có dòng chữ dầu gội đầuRejoice. Cô ta cất giọng lành lạnh hỏi:
“Cô muốn dùng loạidầu gội này không?”.
“Được”.
Bình An nhắm mắt,cô thấy trên đầu hơi lạnh, một bàn tay bắt đầu tạo bọt trên đầu cô. Cô gái gộiđầu điêu luyện vuốt vuốt mái tóc ngắn của Dịch Bình An vào giữa.
Bình An muốn nhắmmắt nghỉ một chút, nhưng lại lờ mờ nhận thấy người phụ nữ ngồi trước gương bannãy hơi kì quặc. Cô ta chỉ cúi đầu mà cũng không thấy có ai tới gội đầu cho côta.
Dịch Bình An quyếttâm không để tâm lung tung nữa, cô chuyên tâm hưởng thụ niềm vui được ngườikhác gội đầu cho. Móng tay gãi trên đầu thật dễ chịu, cơn ngứa trên đầu vốn rấtgiống bị côn trùng nhỏ cắn, bây giờ bị gãi thế này trái lại giống như một đámsandworm đang rục rịch, khiến cô không ngừng kêu lên:
“Gãi mạnh lên, mạnhhơn chút nữa, ngứa chết tôi mất thôi”.
Nhân viên gội đầukia không thể hiện bất kì cảm xúc gì trên mặt, tiếp tục gội cho Dịch Bình An. Bỗngtừ trán Bình An xuất hiện mấy ngón tay thon dài trắng nhợt, ngón tay rất dài, rấtnhọn, bên trên các ngón tay đó lấm tấm vết máu. Bình An sợ hết hồn, cô nghe thấytiếng người nói ở phía sau:
“Cô à, nếu còngãi mạnh hơn sẽ xước da đầu mất, cô nhìn này, đã rớm máu rồi đấy”.
Bình An không cócách nào chịu được cơn ngứa kì quặc đó, cô nói với nhân viên gội đầu:
“Được rồi, đừnggãi nữa, dội nước đi, nhưng phải nóng một chút đấy”.
Nói rồi cô đứng dậyxoay lưng vào gương, trên phần đầu sau gáy cô đang treo một móng tay bị bongra.
Nhân viên gội đầungoan ngoãn đi mở nước, Bình An chuẩn bị tới chỗ xả nước. Lúc đi ngang qua ngườiphụ nữ tóc dài kia, cô tò mò nhìn người đó một cái, chỉ thấy cô ta đang cúi đầumân mê một chiếc lược gỗ màu đỏ.
Cô chuẩn bị điqua, nhưng mới bước vài bước chân cô đã cứng đờ lại, bởi chiếc gương trước mặtngười phụ nữ kia trống trơn. Trong gương không có người phụ nữ ấy, ngoài bảnthân cô trong gương ra không có ai khác. Rốt cuộc cô gái tóc dài kia là thứ gì?Dịch Bình An quay đầu lại nhìn, thấy cô gái đó vẫn cúi đầu ngồi ở chỗ cũ. Cô taăn mặc sành điệu, đi chân đất, một đôi dép lê rất đẹp đặt ở cạnh bên, chânkhông ngừng đá vào cái tủ trước gương. Chiếc lắc bạc cũng rung lắc theo nhịpchân của cô ta, một chiếc lược, một cái kéo, một con dao cạo, dầu gội đầu đặttrên mặt tủ. Thường thì trong tủ các hiệu cắt tóc gội đầu thường để khăn bông.Cửa tủ đó đã bị hỏng, các thứ trong tủ lộ ra ngoài, đầy một tủ là những tấm dađầu dính tóc be bét máu, vết máu đã khô. Cửa tủ đóng mở theo nhịp chân của côgái kia.
Đúng lúc này, cônhân viên mở nước rồi cúi đầu nói:
“Cô à, nước đã nóngrồi, cô tới xả nước đi!”.
Hơi nước trắngxóa bốc lên, rõ ràng đã là nước sôi rồi, đằng sau đầu Dịch Bình An lạnh toát.Cô liều mạng lùi về phía sau, thì bị vướng vào ghế ngã xuống. Nhân viên gọi đầucầm kéo từng bước tiến tới nói:
“Xả nước thôi, xảnước thôi”.
Dịch Bình Ankhông thể cử động được nữa, nỗi sợ hãi của cô đã tới đỉnh điểm. Tay của cô nhânviên kia đã chạm vào mặt cô, bàn tay lạnh ngắt, còn tóc của cô bị kéo giật vềphía sau.
“Á!”.
Dịch Bình An cố gắnghét to lên một tiếng.
Vừa tới tòa báo,Chung Nguyên chỉ kịp vứt lại tiền xe liền lao lên tầng. Bảo vệ tới hỏi tìnhhình, chỉ thấy Trương Vĩ Quân giơ cao thẻ cảnh sát.
“Điều tra vụ án”.
Chỉ một câu nóikhiến cả đám người đi lại thoải mái không bị ngăn cản nữa.
Người trong tòabáo đang tất bật làm việc, đột nhiên phát hiện thấy cả đám người lạ xông vào bấtgiác sững người. Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn bốn người kì lạ này.
Trương Vĩ Quân lớntiếng nói:
“Gọi Dịch Bình Anra, tôi là cảnh sát, có việc gấp cần hỏi cô ấy”.
Một cô gái khiếpsợ đáp:
“Cô ấy đã về nhàrồi, cô ấy không cần ngồi đây làm việc”.
Trương Vĩ Quân lotới mức mồ hôi rịn ra:
“Nhà cô ấy ởđâu?”.
Cô gái đang inkhông chịu được nỗi sợ hãi liền giơ tay chỉ về phía cách đó không xa:
“Đi men theo conđường này, cùng đường là nhà cô ấy”.
Cô gái vừa nóixong, bốn người đã không còn ở đó nữa, họ chạy nhanh xuống dưới. Con chim bồcâu trắng vỗ cánh cật lực, lông vũ bay khắp nơi giống như trong phim của Ngô VũSâm[2].
[2]. Ngô Vũ Sâm(1946) là đạo diễn nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông với những bộ phim hành động.
Cùng với tiếnghét thất thanh, Bình An cũng phần nào định thần lại, cô nhìn chòng chọc vào ngườiđứng đằng sau mình – vẫn là cô nhân viên gội đầu. Dường như tiếng hét ban nãykhông làm cô ta kinh sợ, cô ta chỉ lạnh lùng nói một câu:
“Cô ngủ thiếp đi,chắc hẳn cô gặp ác mộng?”.
Mình vẫn còn sốngsao? Vừa rồi mọi thứ chân thực là thế lẽ nào mình nằm mơ? Cô quay đầu lại nhìnvề chiếc ghế trước gương, trên đó quả nhiên có một chiếc lược gỗ đỏ. Chính làchiếc lược người con gái tóc dài kia cầm. Cô giơ tay khẽ kéo cánh cửa tủ, khóabị hỏng, cửa tủ ngay lập tức mở bung ra.
Trong tủ chẳng cógì, chỉ thấy đen sì sì, Bình An không thể chịu được nữa, cô lại hét lên một lầnnữa. Tiếp đó cầm vội lấy túi rồi nhanh chóng chạy vòng qua cô nhân viên gội đầuđang ngây người lao ra cửa hiệu. Không ngờ đâm sầm vào một người, mắt Bình An tốisầm, vung túi quăng quật vào người đó.
Chỉ nghe thấy tiếngngười đó kêu lên:
“Thí chủ, bầntăng cũng biết đau mà, thể xác của bần tăng vẫn chưa siêu thoát đâu. Trời ơi!Đau quá!”.
Cô ngẩng đầu,nhìn thấy đôi mắt sáng lại như đang mỉm cười, như thể đang trêu chọc nhìn cô.Trong sự yên lặng như thế này, tự đáy lòng cô bỗng dâng lên sự ấm áp. Tại sao lạiấm ấp như thế nhỉ? Lẽ nào là vì mình cảm nhận được sự quan tâm của hòa thượngnày đối với mình sao?
Sau cơn hoảng loạn,Bình An nhìn hòa thượng trước mặt, cô bỗng cảm thấy yên lòng, giống như mặt biểnsau cơn giông bão. Trái tim cô run lên kì lạ, nhưng cô nhanh chóng nhắc nhở bảnthân:
“Đừng thấy ngườita đẹp trai mà nhìn người ta bằng con mắt khác, người ta là hòa thượng đấy”.
Nghĩ tới đây, dáitai cô đỏ lựng, cô vội vàng vùng ra khỏi lòng Minh Lãng. Cô đưa mắt nhìn xungquanh, ngoài hòa thượng ra, bên cạnh còn có ba cặp mắt đang chăm chú nhìn: TôDi, Chung Nguyên và tay cảnh sát đều đang ở quanh đó, còn người bị cô đánhchính là hòa thượng cô gặp lúc sáng sớm.
Da đầu cô vẫn têdại, chân cô vẫn bủn rủn, cô đưa mắt nhìn mấy người này như thể nhìn thấy mẹ ruột,tiếp đó ngồi phịch xuống đất rồi chìa tay ra van nài:
“Mau kéo tôi chạyra khỏi đây đi, tôi không muốn ở cửa hiệu này nữa, bên trong cửa hiệu này có rấtnhiều, rất nhiều da đầu người chết. Tôi sợ lắm!”.
Trương Vĩ Quân đivào kiểm tra tình hình, Tô Di và Chung Nguyên dìu cô tới chiếc ghế gỗ dưới mộtgốc cây cách đó không xa để cô nghỉ ngơi. Xem ra cô đã bị dọa cho hồn bay pháchlạc, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hòa thượng nhìncô cười, như thể cô rất buồn cười vậy, còn cô chau mày nhìn lại.
“Bần tăng pháp hiệulà Minh Lãng, tên thật không nói cho cô biết được, bởi vì đó là dĩ vãng”.
“Tôi đâu hỏi màanh đã xưng?”.
Bình An phát hiệncãi nhau với anh ta giúp cô bình tĩnh trở lại.
“Miệng cô không hỏinhưng chắc chắn trong lòng rất muốn biết.
Minh Lãng đáp lạirất ngạo mạn.
Bình An ra đòn:
“Hôm nay có nắngđấy nhưng dưới bóng cây thế này cũng không cần phải đeo kính râm đâu. Anh có bịsao không vậy?”.
“Được rồi, thí chủ,xem ra lúc này thí chủ đã hồi phục rồi đấy”.
Bình An nhìn MinhLãng tức không nói được gì, xì, vừa rồi chút nữa thôi đã có thiện cảm với ngườita, đúng là mù mất rồi, chắc là sợ quá hóa thần kinh đây.
Bình An vỗ vỗ vàongực, ra vẻ bất cần với Minh Lãng. Minh Lãng cũng quay đầu lại nhìn cô, nhưngdưới con mắt người ngoài, đây chẳng khác gì trò hục hặc của đôi tình nhân.
Trương Vĩ Quân đãquay ra, anh lắc đầu, biểu thị không tìm thấy da đầu người chết như lời Bình Annói.
Bình An đã bìnhtâm trở lại, cô thuật lại cơn ác mộng ban nãy, sắc mặt cô xem ra đã trấn tĩnhnhưng tay cô vẫn run bần bật. Minh Lãng thấy bộ dạng cô như vậy, trước mắt anhlại hiện ra hình ảnh một cô gái. Cô gái đó luôn thích gánh chịu mọi đau khổ, côấy thật kiên cường, nhưng thực ra nội tâm lại vô cùng yếu đuối.
Minh Lãng lắc đầu,chẳng phải đã kết thúc rồi hay sao? Chẳng phải bản thân anh đã tránh xa bụi trầngia nhập Phật môn làm hòa thượng rồi đó ư? Những người đó chẳng phải đều đã trởthành hồi ức rồi hay sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!