Ngô Đồng - Chương 12: Yêu thầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Ngô Đồng


Chương 12: Yêu thầm


Lục Tự bị cái ôm mạnh mẽ bất ngờ này làm lảo đảo lùi về sau.

Tiêu Nam tuy là gầy thật nhưng lao đến như thế vẫn có lực tác động nhất định. Đầu cậu vùi bên cổ Lục Tự, còn dụi dụi hai cái để tỏ rõ cậu thích nhất là anh Lục của cậu.

Điều này làm cho Lục Tự có ảo giác mình đang nuôi một con thú cưng lớn.

Nhưng là loại thú cưng mà thỉnh thoảng cần phải vuốt ve ôm ấp.

Cậu nhóc này dính người còn chặt hơn cả trước kia anh bám lão lộ. Ít ra trước đây anh chưa từng ôm lão Lộ.

Sau đó hai người ngán ngẩm lẫn nhau thì càng không có cơ hội.

Có thể là Tiêu Nam có một gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu, nên khi nũng nịu hay đòi ôm ấp cũng chẳng hề có cảm giác không thoải mái. Dường như hành vi này xảy ra với anh như là chuyện hiển nhiên không thể nghi ngờ, hơn nữa còn khiến người ta không thể chối từ, thậm chí còn hưởng thụ mà chìm đắm trong đó.

Trên người bọn họ có cùng mùi hương sữa tắm, thanh mát nhẹ nhàng. Hai người ôm chặt lấy nhau tựa như hợp thành một thể, chặt chẽ không thể tách rời.

Tiêu Nam chỉ treo trên người Lục Tự có mấy giây, nhưng cũng không ngừng lại cái ôm này, sau khi buông hai chân xuống thì tay cũng dời từ cổ chuyển ra sau lưng. Trái tim cậu như tràn ngập hạnh phúc, mặc dù gấu bông anh Lục đưa cậu cũng rất thích nhưng làm sao sánh bằng ôm lấy thân thể ấm áp thoải mái.

Cậu thích ôm, thích tất cả thân mật tiếp xúc. Nhưng điều kiện tiên quyết là, người kia là Lục Tự.

Tóc đứa nhỏ rất mềm, sượt trên cổ khiến buồn buồn ngứa ngứa, thật thoải mái.

Lục Tự cho rằng cậu nhóc nhận được quà nên quá kích động, lại vì mình nói một câu tầm phào nên cậu mới ôm một cái thay lời cảm ơn. Nhưng cái ôm này có phải hơi lâu rồi không? Còn như mờ ám xảy ra chuyện gì đó?

Chẳng lẽ đây là cách thức mà cậu nhóc ở chung với người khác?

Lục Tự suy tính kỹ càng, thấy có lẽ là vậy thật. Từ sau khi dọn vào, trừ ngày đầu tiên cậu nhóc khá rụt rè xấu hổ ra thì sau đó ngày nào cũng ôm ấp nũng nịu như cơm bữa vậy, nói đến là đến.

Then chốt là bộ dáng ngây thơ của đứa nhỏ kia, bất kì ai nhìn thấy cũng không đành lòng chối từ.

Hoặc giả là bị cậu nhóc ảnh hưởng, Lục Tự đã quen dần. Những hành động này chưa từng xảy ra lại xâm nhập vào cuộc sống của anh. Có lẽ chỉ có mấy phút, hay là đã rất lâu, Lục Tự thấy cả người như đã tê liệt rồi, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: “Tiểu Nam?”

Tiêu Nam lại ôm chặt thêm, cảm nhận thân nhiệt của Lục Tự, lẩm bẩm: “Anh Lục, em thật sự thích anh, ngoài mẹ ra anh là người ngoài mà lại đối tốt với em nhất.”

Lời này cậu cố ý nói ra, một góc khác dầu gì cũng coi như là bày tỏ rõ ràng, dù sao tình cảm tích quá nhiều cũng phải tìm một cơ hội phát tiết, nếu không sẽ từ đáy mắt tràn ra.

Quả thực Lục Tự cũng nghĩ đến phương diện tình thân,  cũng nhẹ giọng hơn nhiều, “Anh cũng rất thích cậu.”

Mùa hè này, cho dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng hai thanh niên ôm nhau lâu như vậy, Lục Tự không ngăn được mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Tiểu Nam, không phải cậu thích gấu bông sao? Cứ bỏ mặc nó như vậy sao?”

Tiêu Nam ngẩng đầu lên, phát giác ra cánh tay của Lục Tự đặt trên lưng cậu đã buông ra, bất đắc dĩ phải thả tay mình ra, mặt đầy oan ức, “Anh Lục không muốn em ôm anh phải không? Vậy em đi ôm sóc vậy.”

Lục Tự bật cười, vươn tay xoa đầu Tiêu Nam, “Nếu không muốn thì đã không để cậu ôm lâu như vậy, đừng suy nghĩ nhiều. Anh đi tắm trước.”

Dứt lời. Lục Tự xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo, trong chốc lát đã đi vào nhà tắm.

Thể chất của Tiêu Nam không phải là dễ toát mồ hôi, ôm mấy phút kia thật ra còn cảm thấy rất thoải mái. Thấy Lục Tự vào nhà tắm, cậu thả mình ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng véo eo con sóc, nhỏ giọng thầm thì: “Thế là sao hả? Bị ta ôm một chút là muốn đi tắm…”

Buổi chiều, Lục Tự lại làm ổ trong thư phòng tra tư liệu cho cái chủ đề mối tình đầu kia.

Kết quả tìm kiếm mãi, giấy nháp ngổn ngang mấy dòng vẫn không hề có manh mối.

Để cho một kẻ không hề có chút kinh nghiệm nào vẽ mối tình đầu, quả thực là không bột khó gột nên hồ(1), không biết xuống tay từ đâu.  Trước đây anh cũng từng nhận bản thảo có liên quan đến tình yêu, nào quà sinh nhật, rồi quà kỷ niệm, nhưng  bình thường đều là sao vật tranh ảnh của người ta thành tranh sơn dầu, đối với anh mà nói thì thuận tay hơn nhiều lắm.

Có thể cái gọi là “Lấy mối tình đầu làm chủ đề” quá rộng, đột nhiên anh cũng không muốn nhận, không phải là một tờ đơn thôi sao? Thiếu một cãi cũng không phải chết đói.

Nhưng sự ngoan cường thấm từ trong xương tủy anh trỗi dậy khi anh có ý định muốn từ bỏ, và hỏi ngược lại một câu, không phải chỉ là một đơn thôi sao? Có cái gì mà không làm được.

Thật xoắn xuýt.

***

Sự tình khả năng chuyển biến tốt sau khi Tiêu Nam xuất hiện mang đồ uống đến cho Lục Tự.

Tiêu Nam như thường lệ mang đến một ly đồ uống mát lạnh đến, lúc chuẩn bị ra ngoài lại được Lục Tự gọi lại.

Lục Tự đứng lên, để Tiêu Nam ngồi xuống ghế trước máy tính, mình thì vừa uống nước vừa dựa vào bàn.

“Làm… Làm sao thế anh Lục?” Tiêu Nam thụ sủng nhược kinh mà chớp đôi mắt to tròn liên hồi.

Lục Tự: “Không có chuyện gì, chúng ta trò chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì ạ?” Tiêu Nam lòng đầy thấp thỏm, bình thường nói chuyện ở thư phòng không phải đều là chuyện lớn sao, nhưng ngữ khí của Lục Tự vẫn rất bình thường, không giống như dáng vẻ có chuyện gì đó(2).

Lục Tự có chút khó xử, với tính cách của anh thì có thể chủ động tìm người trò chuyện như này đã là quá ly kỳ. Hơn nữa, chuyện anh muốn nói đến còn là một đề tài có chút khó mở miệng.

“Thầm thích một người là cảm giác gì?” Do dự mãi rốt cuộc Lục Tự cũng hỏi thành lời. Tiếng nói vừa dứt, anh liền bắt đầu ảo não. Mình đúng là điên mà, lại đi hỏi đứa nhỏ cái vấn đề này.

Trước tiên không nói đến đây là chuyện riêng tư của đứa nhỏ, bản thân cái vấn đề này đã là rất quái dị, không nên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của bọn họ mới phải.

Đột nhiên Lục Tự cảm thấy bất lực với việc mình tuổi tác tỉ lệ nghịch với bản lĩnh.

Mà một bên khác, Tiêu Nam như ngừng thở. Anh Lục như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh ấy có người thích rồi sao? Nhưng rõ ràng hàng ngày anh ấy ngoại trừ ở nhà thì cũng chỉ đi đến phòng làm việc, đến di động còn chẳng mấy khi xem thì lấy đâu ra thời gian đi thích người khác hả? Hay là, anh ấy đã đoán ra được mình thích anh ấy? Cho nên thử thăm dò một chút?

Tiêu Nam mất tự nhiên nuốt nước bọt một cái, gồng mình tỏ vẻ trấn định, nhưng qua giọng điệu vẫn có chút bất ổn, “Anh Lục anh thầm mến ai sao?”

“Không  phải, chỉ là…” muốn biết một chút. Lục Tự nhíu mày một cái, không nói hết lời.

Tiêu Nam thở phào một hơi, nói đến cảm giác yêu thầm, vậy đúng là coi cậu rất có tiếng nói rồi.

Dẫu sao mình cũng đã yêu thầm một người hơn ba năm.

“Yêu thầm mà một chuyện rất tốt đẹp,. Sẽ quan tâm đến cuộc sống của đối phương, nghĩ mọi cách để biết tin tức của người đó, còn muốn đến gần người đó, để cho người đó thấy mình. Nhưng lại sợ bị người đó từ chối, không dám nói ra, chỉ cần ở bên người đó mãi là rất vui vẻ rồi.

Cậu nói rất đơn giản, nhưng lại tích tụ tất cả thâm tình trong suốt ba năm qua, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn nhu.

Lục Tự nghiêm túc lắng nghe, chân mày nhíu lại, có một nỗi phiền não kỳ diệu không rõ ràng xông lên não. Anh không biết ngọn nguồn từ đâu đến đâu.

“Vậy nếu cậu ở cùng với người cậu thích thì sẽ làm cái gì?”

Tiêu Nam giang tay ra, con ngươi đảo một vòng, “Thì làm một chút chuyện tình nhân làm với nhau nha…”

Lục Tự như có điều suy nghĩ gật đầu, lại hỏi: “Cậu cảm thấy mối tình đầu là như thế nào?”

“A?” Tiêu Nam hoàn toàn bối rối. Hôm nay anh Lục thật kỳ quái, nào là hỏi cậu đã yêu hay chưa, nào là hỏi cậu một đống thứ liên quan đến tình yêu, chẳng lẽ anh Lục muốn tìm đối tượng?! Nếu thực sự như vậy, vậy còn gì cho cậu nữa?

Lục Tự suy nghĩ một chút, vẫn nói ra chuyện bản thảo, và bớt đi việc mình là con số không trong chuyện tình cảm.

Tiêu Nam lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh Lục nói chuyện kiểu này thêm vài lần nữa, cậu cảm thấy có thể mình sẽ bị bệnh tim mất.

Nếu không phải anh lục muốn nói chuyện yêu đương, vậy vấn đề này cũng đơn giản hơn nhiều rồi.

“Mối tình đầu hẳn là ngọt ngào mà ghi lòng tạc dạ, nhưng trong ngọt ngào lại pha chút ngây ngô và luống cuống.”

“Hả?” Lục Tự không hiểu.

“Vì, vì là lần đầu yêu đương sẽ tỉnh tỉnh mê mê mà, sẽ lo lắng mình làm sai điều gì.” Tiêu Nam giải thích.

Xem ra anh Lục trong chuyện tình cảm chính là một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết.

Nói như vậy, nếu mình nắm bắt được anh Lục, thì hai người đều là mối tình đầu của nhau rồi ư?

Ý tưởng kỳ diệu này nháy mắt khiến Tiêu Nam hưng phấn, cậu xung phong nhận việc nói: “Anh Lục, nếu không để em vẽ thử cái mối tình đầu này, nếu anh không hài lòng thì đổi có được không?

Tay Lục Tự để lên bàn, gõ nhẹ nhàng mấy cái, dường như đang cân nhắc tính khả thi trong lời của Tiêu Nam.

Ánh nắng bên ngoài chiếu qua tấm chớp cửa sổ, rọi sáng nơi này.

“Anh Lục, anh cho em ăn cho em ở, em cũng không thể không làm cái gì chứ? Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ dồn 120% nỗ lực để vẽ chủ đề này!” Tiêu Nam nói tiếp.

Vốn Lục Tự nói chuyện ngày hôm nay chính là vì tìm linh cảm, nhưng, cho dù Tiêu Nam hình dung rất sinh động, hắn vẫn không có một ý tưởng nào.

Đã như vậy, không bằng để cho đứa nhỏ thử một chút. Nếu thật sự không thể thì không nhận đơn hàng này nữa.

Sau khi nghĩ thông rồi, Lục Tự gật đầu một cái.

Sau đó anh gửi mail cho khách hàng bàn về bản thảo, hỏi người ta có yêu cầu gì thêm không.

Đối phương trả lời: 【Chỉ cần thỏa mãn mối tình đầu tốt đẹp, để treo trong phòng là được.】

Tiêu Nam cũng nhìn thấy, lông mày nhướn lên, vỗ ngực nói, “Anh Lục, em đảm bảo.”

***

Hai ngày sau, Tiêu Nam một mực nghĩ đến ý tưởng vẽ tranh, vì lẽ đó mà còn cố tình đi xem một bộ phim thần tượng ngọt ngào.

Lúc ở studio còn chuyên môn quay lưng về phía Lục Tự, che bức phác thảo vô cùng kín kẽ. Bảo rằng phải chờ đến lúc xong bản thảo rồi mới cho Lục Tự xem.

Lục Tự cũng chỉ cười cười, không có đánh giá gì tâm tư của cậu nhóc.

Hết chương 12.


Chú thích:

(1) Nguyên văn Vô mễ chi xuy – 无米之炊: Ý chỉ việc thiếu điều kiện cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện.

(2) Nguyên văn: Sơn vũ dục lai – 山雨欲来: Trích câu ‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu’ trong bài thơ Lầu đông thành Hàm Dương của Hứa Hồn. Để hiểu thêm về bài thơ, mời đọc ở đây.  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN