Ngô Gia Kiều Thê
Chương 19: Nhớ thương
Bây giờ trên người tiểu thiếu niên lộ ra vẻ ngây ngô non nớt, nhưng ngày sau, khi hắn chinh chiến sa trường trở về, ngẩng cao đầu cưỡi trên đại
mã, trên người mặc một bộ chiến bào mà đen, bội kiếm treo bên đai lưng,
anh tư như vậy khiến cho cả đời này của nàng cũng không thể nào quên.
Khương Lệnh Uyển liếc nhìn vài lần, nhưng rất nhanh liền buông mắt xuống.
Lục Tông đi về phía lão thái thái, tuy rằng tính tình Lục Tông có chút
lạnh nhạt, nhưng cũng là một người tôn trọng trưởng bối, thái độ của hắn đối với lão thái thái vô cùng kính trọng.
Hai lần trước Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, lão thái thái lại không có
trong phủ, hôm nay rốt cuộc mới nhìn thấy, vị thiếu niên ổn trọng tuấn
lãng này là thế tử Vinh vương phủ Lục Tông, gương mặt của lão thái thái
từ ái cười nói: “Tính khí rất tốt…” Sau đó nhìn về phía Khương Lệnh uyển đang nằm trong ngực nói, “Không phải Xán Xán rất yêu thích Vinh thế tử
sao? Vậy tại sao hôm nay lại không ra chào hỏi người ta?”
Chu thị lúc này mới nhớ mấy ngày nay nữ nhi cũng không còn treo ‘Tông
biểu ca’ ở ngay khóe miệng nữa, trẻ con đúng là có mới nới cũ, chỉ mới
hơn một tháng, liền quên mất Tông biểu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm
niệm, ngay cả Tiết Vanh xưa nay quan hệ rất tốt, thái độ bây giờ cũng
không lạnh không nhạt với người ta. Khuôn mặt xinh đẹp của Chu thị hơi
hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nặn nặn gương mặt bánh bao của Khương
Lệnh Uyển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Xán Xán ngoan, mau gọi biểu ca.”
Khương Lệnh Uyển nhấc đầu nhỏ lên, thấy Lục Tông đang nhìn về phía nàng. Lúc này mới mím môi, tay nhỏ ôm lấy cổ của mẫu thân, âm thanh mềm mại
nhu nhược gọi: “Biểu ca.”
Lục Tông cũng nhận ra được sự biến hoa của tiểu biểu muội, chỉ nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sau đó hạ mắt không nói gì.
Lục Tông đang chờ người, khi thấy một người mặc một thân trường bào cổ
tròn màu xanh trúc đang đi tới, lúc này mới lộ ra vẻ mặt của một tiểu
hài đồng, ưỡn thẳng lưng, hô một tiếng: “Cữu cữu.”
Khương Lệnh Uyển nghe tiếng nhìn qua, thấy nam tử đi tới ước chừng ba
mươi tuổi, khí chất nho nhã, hai hàng lông mày lộ ra một cỗ anh khí.
Người này chính là cậu ruột của Lục Tông, cũng là Phùng đại tướng quân
chiến công lừng lẫy uy phong lẫm liệt của Đại Chu —— Phùng Hoài Viễn.
Khương Lệnh uyển nhớ lại, khi Lục Tông mười bốn tuổi đã xuất chinh cùng
với vị Phùng đại tướng quân này ra ngoài đánh trận, vị Phùng đại tướng
quân này đối với Lục Tông, hắn không chỉ là cậu ruột, còn là ân sư. Hắn
là người mà Lục Tông kính trọng nhất trên đời này.
Phùng Hoài Viễn khi ở trên chiến trường là một người dũng mãnh thiện
chiến, lúc này hắn thoát chiến bào, thay một bộ trang phục bình thường
lại trở thành một vị thư sinh nho nhã, không có nửa phần thô lỗ. Phùng
Hoài Viễn tiến vào liền thấy các vị nữ quyến của Vệ Quốc Công phủ đang
ở, bước lên chào hỏi lão thái thái, sau đó mới nhìn về phía Chu thị sau
lưng lão thái thái.
Chu thị mặc một bộ xiêm y cổ tròn thanh mát có thêu hoa mẫu đơn, càng
khiến cho da dẻ như sương như ngọc của nàng càng thêm mấy phần oánh
nhuận, mỹ mạo của nàng vẫn giống như trước, trong lòng ôm một cục bột
nhỏ, lẳng lặng đứng một chỗ cũng khiến cho người nhìn cảm thấy hình ảnh
ấy xinh đẹp như một bức họa.
Chu thị liếc nhìn hắn, khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi.
Phùng Hoài Viễn nhìn về phía tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài trong lòng
Chu thị, hai con mắt nhất thời nhiễm đầy ý cười, lộ ra mấy phần thân
cận, ngữ khí ôn hòa nói: “Đây là Xán Xán có đúng không? Năm nay… năm nay có phải đã bốn tuổi?”
Đôi mắt to tròn của Khương Lệnh Uyển nhìn chăm chú Phùng Hoài Viễn, dáng vẻ ngoan ngoãn không dám lên tiếng.
Lúc trước nàng không biết, nhưng sau này nàng mới hiểu được, vị Phùng
đại tướng quân này là người ái mộ mẫu thân nàng. Phùng đại tướng quân là một người si tình, bởi vì yêu sâu sắc mẫu thân nàng, nên cả đời này của hắn cũng không cưới vợ.
Tâm tư Chu thị lại vô cùng bằng phẳng, ánh mắt nàng nhìn Phùng Hoài Viễn không có cảm xúc gì khác, chỉ nói với nữ nhi: “Xán Xán, gọi cữu cữu đi
con.” Phùng Hoài Viễn xem như là biểu ca của Chu thị, Khương Lệnh Uyển
gọi hắn một tiếng cữu cũng là điều nên làm.
Hơn nữa đời trước nàng gả cho Lục Tông, tiếng cữu cữu này không chạy không thoát được. “Cữu cữu.”
Nghe thấy Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gọi hắn, Phùng Hoài Viễn sang sảng cười to, liên tục nói: “Đúng là hài tử ngoan.”
Sau đó hai người lại khách sáo vài câu.
Vị Phùng đại tướng quân này là bạn vong niên của Vô Trần đại sư Tương
Nguyên tự, hôm nay đến đây cũng làm muốn ôn chuyện với Vô Trần đại sư.
Phùng Hoài Viễn thấy Chu thị khách khí, đương nhiên cũng biết nàng cố ý
muốn tránh mình, cũng liền cúi chào lão thái thái sau đó mang theo Lục
Tông lên núi.
Từ thị bên cạnh lão thái thái mặc một thân trang phục đẹp đẽ, quái gở
nói một câu: “Vị Phùng đại tướng quân này đã sớm qua tuổi hai mươi, có
người còn nói hắn không biết khi nào mới chịu thành thân đây…” Nàng dừng một chủ, nhìn về phía Chu thị, hai con mắt hiện lên ý cười, nói: “Có
người nói là người hắn yêu đã lập gia đình nên thề rằng đời này sẽ không cưới dâu. Đúng là một người si tình a.”
Chu thị nghe xong sắc mặt hơi đổi một chút.
Khương Lệnh Uyển biết mấy ngày nay Nhị thúc luôn qua Thanh Hà cư, lòng
Nhị thẩm sốt ruột, bản thân không thoải mái, cũng muốn người khác không
thoải mái. Khương Lệnh Uyển nâng lên gương mặt tươi cười, trong mắt mang theo vẻ ngây thơ, hiếu kỳ nhìn về phía Từ thị: “Nhị thẩm thẩm biết thật nhiều a, Xán Xán cảm thấy vị cữu cứu lúc nãy vô cùng uy phong, Nhị
thẩm thẩm còn biết gì nữa không, kể một chút cho Xán Xán nghe đi, Xán
Xán còn muốn nghe.”
Trong nữ tắc (*) nữ tử không được tùy ý nghị luận ngoại nam, lão thái
thái nghe xong nhíu nhíu mày lại, quở trách cũng chẳng muốn quở trách
nàng, trực tiếp quay qua nói với Lý ma ma ở bên cạnh: “Đi thôi.”
nữ tắc(*): Chuẩn mực đạo đức của phụ nữ
Từ thị tức đến dậm chân.
Khương lệnh Uyển cười đến vô cùng vui vẻ, thân mật ôm Chu thị nói: “Nương, Xán Xán muốn tự đi, có được hay không?”
Thấy nữ nhi khéo léo nghe lời như vậy, Chu thị đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Khương Lệnh Uyển lần đầu tiên cảm thấy đôi bàn chân nhỏ của mình đi
đường thật sự vất vả, đi mười mấy bậc thang, mới nhìn không được ngẩng
đầu nhìn lên trên. Vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Tô Lương Thần này không
biết từ lúc nào đã chạy đến phía trước Lục Tông, lúc này đang đứng ở
giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông, ngẩng đầu vừa cười vừa nói với Phùng
Hoài Viễn.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn đương nhiên là được người khác yêu thích,
huống hồ Phùng Hoài Viễn còn là một người rất yêu thích tiểu hài tử…
“Xán Xán có mệt không?” Chu thị thấy nữ nhi không đi nữa, lại nhìn hai
gò má phấn hồng của nàng, chóp mũi có mấy hột mồ hôi li ti, đang định
khom lưng ôm lấy nữ nhi.
Khương Lệnh Uyển vội nói: “Không sao cả, Xán Xán có thể tự đi.” Nói là nói như vậy nhưng hai quai hàm lại phình lên.
Chu thị cau mày lại, như lọt và sương mù, cẳn bản là không hiểu được tại sao nữ nhi bảo bối của nàng lại không vui rồi.
Khương Lệnh Uyển vô cùng không vui, hơn nữa lòng nàng còn vô cùng hoảng.
Cho dù là đời trước hay đời này, Lục Tông cũng chỉ đối tốt với một mình
nàng, nhưng hiện tại nàng chung quy cũng chỉ là một bé gái, tuy rằng
không hi vọng Lục Tông có tâm tư gì với nàng, chỉ cần quan hệ biểu
huynh biểu muội của hai người tốt đẹp, có một quãng thời gian thanh mai
trúc mã vô tư, sau đó thuận theo tự nhiên thành thân với nhau, và Lục
Tông lại tiếp tục sủng nàng, hoan hỉ hạnh phúc sống hết cả đời. Nhưng Tô Lương Thần này đang muốn làm gì? Lòng Khương Lệnh Uyển khó chịu vô
cùng, lúc này nàng hận không thể xông lên tuyên cáo chủ quyền, nhưng vừa rồi nàng cố ý không chịu để ý đến Lục Tông, giờ khắc này cũng không
muốn hạ mặt xuống, nhất thời miệng nhỏ Khương Lệnh Uyển vểnh lên, vểnh
lên rất cao, chỉ sợ người khác không biết được là nàng đang tức giận.
Nàng đi một lúc, nhấc mắt lên, thấy Tô Lương Thần còn đang ở bên cạnh
Phùng Hoài Viễn, tuy rằng không dựa gần Lục Tông, nhưng nàng nhìn vẫn
thấy chướng mắt.
Chân ngắn của Khương Lệnh uyển đang bò từng bậc thang thì đột nhiên
ngừng lại, quay về phía Chu thị nói: “Nương, Xán Xán không muốn đi.”
Nàng thấy mẫu thân mình đang muốn hỏi gì đó, bĩu bĩu môi xụp mặt xuống
che cái bụng nhỏ, mày nhỏ cau lại, “Xán Xán đau bụng.”
Lời này lập tức liền dọa sợ Chu thị, nàng ôm nữ nhi lên thân thiết dò hỏi.
Hôm nay người lên núi không nhiều, đoàn người đi phía trước đương nhiên
chú ý thấy, Lục Tông nghe thấy tiếng vang liền nghiêng đầu lại. Trên
gương mặt tuấn lãng của thiếu niên không hề có chút cảm xúc, đôi con
ngươi đen tuyền nhìn về phía cục bột nhỏ đang vểnh vểnh khóe miệng, thấy bánh bao nhỏ có vẻ không vui, sau đó quay sang nói với Phùng Hoài Viễn: “Cữu cữu, Tông Nhi đi xem tiểu biểu muội.” Sau đó không chờ Phùng Hoài
Viễn nói cái gì liền đi xuống phía dưới.
Chu thị ôm nữ nhi, thấy Lục Tông đi đến nàng có chút giật mình.
Lục Tông còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng cẩn trọng dò hỏi: “A di, biểu muội bị sao vậy?’
Chu thị thấy động tác của nữ nhi hơi cứng lại một chút, nữ oa ngẩng đầu
xem xét Lục Tông, sau đó cúi đầu rúc vào lòng nàng lầm bầm một câu: “Xán Xán không có chuyện gì.”
Lục Tông tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được tâm
trang của tiểu biểu muội rất không vui. Hắn liếc mắt nhìn xuống bánh bao nhỏ, sau đó nói với Chu thị: “Nếu không a di đi trước đi, Tông Nhi sẽ
thay ngài chăm sóc muội muội.”
Lúc này Chu thị bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra không phải nữ nhi nhà nàng có mới nới cũ, hơn nữa còn ghi nhớ rất kĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!