Ngô Gia Kiều Thê - Chương 2: Rể hiền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Ngô Gia Kiều Thê


Chương 2: Rể hiền


Editor: Kye

Beta: Tiểu Huân

Lại nói đến Lục Tông cũng xem như là biểu ca nàng, chỉ là không quá thân cận mà thôi.

Vinh vương phủ cho đến nay, theo lý thuyết thì cũng chỉ là thân phận
vương hầu, ở Tấn thành cũng có địa vị cao nhất định. Chỉ là ở Tấn thành
ai cũng biết, năm đó Vinh Vương được coi như là người có thể có thể
ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhất, chẳng qua sau này Tiên hoàng lại lập
Tam hoàng tử, chính là Thừa Đức Đế bây giờ lên làm Thái tử. Sau này Thừa Đức Đế lên ngôi, mặt ngoài tuy rằng cũng không làm khó xử Vinh Vương,
nhưng người có mắt đều nhận thấy—- hoàng thượng chính là không ưa
Vinh Vương phủ.

Cho nên Vinh vương phủ cũng không đông đúc như các vương phủ khác trong Tấn thành, đúng ra, ngay cả với những gia đình bình thường cũng
càng thêm quạnh quẽ, làm việc cũng biết điều hơn.

Mà kiếp trước, nàng căn bản là không thích Lục Tông.

Lục Tông so với nàng lớn hơn sáu tuổi, cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy, Lục Tông người này lạnh như băng,
quá mức ít nói, coi như là có phong thái thanh phong nhã nguyệt, nhưng
cũng là một người không dễ thân cận.

Nếu không phải ngày ấy ma xui quỷ khiến, nàng bị hắn cứu, hai người có
tiếp xúc da thịt, nàng cũng sẽ không nghĩ tới mình lại gả cho hắn.

Nếu như bình tĩnh lại mà xem xét, Lục Tông cũng là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tấn thành cũng không tìm
được ai tuấn tú như hắn. Khương Lệnh Uyển là một người nông cạn, lúc
trước nếu không bởi vì khuôn mặt này của Lục Tông, nàng cũng sẽ không
miễn cưỡng đáp ứng cuộc hôn sự này.

Ngay cả sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng đúng là rất tốt.

Điều này khiến cho nàng có thêm nhận thức mới đối với Lục Tông. Mà
hắn lại rất dung túng nàng, nàng tự nhiên cũng có chút thị sủng sinh
kiêu, thường hay làm một ít chuyện hồ đồ, bây giờ nghĩ lại, nếu như
không phải bởi vì người kia là Lục Tông, e là nàng không biết đã bị hưu biết bao nhiêu lần. Thậm chí là trong năm năm nàng gả cho hắn, nàng
lại không thể sinh cho hắn một đứa con.

Lục Tông tuy sủng nàng, nhưng nhớ tới một số việc, nàng vẫn là có chút oán Lục Tông.

Ở Đại Chu, nữ tử lấy thân thể tinh tế thướt tha làm chuẩn mực của cái
đẹp, ở kiếp trước, sau khi nàng lớn lên, vẫn luôn kiềm chế ăn uống,
hiểu được dù là bản thân trời sinh quyến rũ, gia tộc cũng rất là giàu có, bằng không sẽ lãng phí sự ban ân này của ông trời. Chỉ là nàng từ nhỏ đã rất thích ăn, thích ăn nhất là những thứ đồ ngọt dễ gây béo phì kia, nhưng vì để duy trì vóc dáng yểu điệu nên nàng không dám ăn
nhiều. Mỗi lần ăn một chút bánh ngọt, đã cảm thấy vô cùng tội lỗi, chỉ có thể đi ra ngoài vận động một phen.

Sau khi gả cho Lục Tông, hai người tất nhiên sẽ cùng nhau dùng bữa.

Lục Tông ở trên giường là cái đồ xấu xa còn chưa tính, thời điểm dùng
bữa còn cố ý chơi xấu giao cho đầu bếp làm những món điểm tâm ngọt mà
nàng yêu thích nhất, nuôi dưỡng tâm tư muốn biến nàng thành một viên
ngọc châu tròn tròn. Nàng sao có thể chịu a? Cho nên mới nói, khi đó
nàng thật oán chết Lục Tông. Nhưng Lục Tông lại cứ thích dùng các loại
bánh ngọt để mê hoặc nàng. Những loại bánh ngọt này lại còn là bí
phương tổ truyền của đầu bếp Vinh vương phủ, dù là đầu bếp trong cung
cũng không thể làm ra cùng một hương vị như vậy, mà nàng lại không chịu
nổi dụ hoặc, đương nhiên là không thể nhịn được.

Sau khi ăn xong, nàng vô cùng là hối hận, nói muốn đi ra ngoài vận
động. Nhưng Lục Tông không nói hai lời liền kéo nàng vào trong nhà vận
động… Nhớ tới loại vận động này, Khương Lệnh Uyển hiện tại nghĩ đến vẫn
là có chút đỏ mặt.

Nhưng ngoại trừ điểm này, Lục Tông đối tốt với nàng quả thực là tốt đến mức không cần phải nói.

Nàng từ nhỏ đã là một người tương đối phiền toái. Được nuông chiều từ
bé, cả ngày luôn phải cân nhắc trang điểm như thế nào là đẹp, xiêm y
phối màu như thế nào để cho phù hợp với từng kiểu quạt, đeo
khuyên tai gì để hợp với dung mạo. Đến vật ngoài thân nàng cũng
chưa từng qua loa chứ đừng nói là gương mặt và thân thể của
mình. Mỗi ngày, sau khi rửa mặt xong nàng đều sử dụng khăn bông làm bằng vải mềm thượng hạng để lau mặt, sau đó dùng ngọc
mài chuyên dưỡng nhan để thoa lên mặt, mỗi lần tắm rửa luôn
phải pha nước hoa hồng đặc chế, ngay cả rửa tay cũng phải dùng ngọc tủy dưỡng da. Lại nói đến làn da mềm mại này của nàng, duy nhất chỉ có thể mặc vào xiêm y tinh xảo do Cẩm Tú phường
chế tác…

Phu quân của nàng cũng ra tay vô cùng rộng rãi, chỉ cần nàng cao hứng, hắn sẽ ra sức tiêu bạc cho nàng, nháy cũng không nháy mắt lấy một
cái. May mắn tính hắn hào sảng, nên cũng rất tùy tiện theo nàng cùng phá sản.

Nhưng Lục Tông thì sao?

Lục Tông tuy là Thế tử Vinh vương phủ, địa vị của hắn ở Vinh vương
phủ vẫn còn đặt ở đó. Lục Tông hắn lại là một người vô cùng có tiền
đồ, mười bốn tuổi đã xông pha chiến trường, có thể nói là xưa nay anh
hùng xuất thiếu niên, vị thiếu niên như một con sói này đã lập được
rất nhiều chiến công hiển hách. Ngay cả Thừa Đức đế xưa nay không ưa
gì Vinh vương, cũng không nhịn được nhìn Vinh vương Thế tử Lục Tông với
cặp mắt khác xưa, trực tiếp khen hắn là trụ cột Đại Chu. Lục Tông từ nhỏ tập võ, từ khi còn niên thiếu hắn đã đầu quân đánh trận, thời điểm trở về Tấn thành, mặc dù khi ấy cuộc sống không quá khó khăn như trong quân doanh, nhưng hắn cũng không có quá để ý, chỉ cần sạch sẽ và
thuận tiện là được.

Vì vậy, nàng và Lục Tông là hai cá tính hoàn toàn khác nhau,
một người thì bướng bỉnh phiền toái, một người lại cương
nghị, kiên quyết.

Lúc đầu Lục Tông thật có chút buồn bực—— tại sao mỗi lần nàng xuất
môn lại phiền toái lâu như vậy? Chẳng qua Khương Lệnh Uyển cảm thấy,
duyên cớ là do bên người hắn chưa bao giờ có một nữ nhân nào.

Còn nhớ một lần, buổi tối hai người ầm ỹ vô cùng lợi hại, sáng sớm hôm sau đương nhiên là thức dậy trễ, nhưng hôm đó hai người còn phải đi
thăm cữu cữu Lục Tông. Lục Tông thấy đã sắp qua thời gian hẹn gặp, liền thúc giục nàng. Nàng cảm thấy hắn thật phiền, thời gian cho dù gấp
gáp nhưng ăn mặc trang điểm thì cũng phải cẩn thận một chút, ai cho phép Lục Tông giục a? Nàng dưới cơn bực tức liền tuyên bố không đi, Lục Tông thực sự có chút tức giận, trực tiếp bế nàng lên xe ngựa khi đang
còn mặt mộc

Nàng chưa bao giờ ra khỏi cửa hay đến nhà người khác làm khách mà
lôi thôi lếch thếch như vậy? Liền trực tiếp khóc nháo ở trên xe ngựa.

Đó là lần cãi nhau đầu tiên của nàng và Lục Tông sau khi thành thân.

Sau này hay người mặc dù có chút va chạm, nhưng nàng với Lục Tông chung quy vẫn tốt lắm.

Nói tóm lại, hắn là một phu quân tốt không sai, ngược lại là chính mình, chưa bao giờ làm chút xíu việc nào mà một thê tử nên làm. Nàng từ nhỏ
đã không thích thêu thùa, chỉ sợ kim châm đâm vào tay ngọc. Tuy Lục
Tông mấy lần nói muốn nàng tự tay thêu túi tiền cho hắn, nàng ngoài
miệng đồng ý nhưng lại chưa bao giờ động thủ qua. Sau này Lục Tông cũng
rõ ràng suy nghĩ của nàng, liền không nhắc lại việc này nữa.

“Xán Xán, làm sao vậy?” Chu thị thấy nữ nhi đang ngẩn người nhìn bánh quế đường trong tay, lúc này lo lắng hỏi “Bị nghẹn sao?” Nói rồi liền
vỗ lưng Khương Lệnh Uyển, kêu Đào ma ma đến bên cạnh rót nước.

Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, khuôn mặt bánh bao miễn cưỡng nở nụ
cười: “ Nữ nhi không có việc gì…” Nàng rũ rũ mắt, thanh âm so với bánh
quế trong tay còn muốn mềm mại hơn “Chẳng qua cảm thấy Vinh thế tử hắn
thật đáng thương.”

Chu thị thở phào nhẹ nhõm, xác thực là đáng thương, nhưng nói đến cùng, sống chết có số. Nàng vuốt đầu nhỏ của nữ nhi, nói: “ Nói đến lúc Xán Xán vừa ra đời, Vinh thế tử còn từng ôm con nữa.”

Còn có việc này?

Khương Lệnh Uyển lại không hề biết. Ở trong ấn tượng của nàng, kiếp
trước nàng cùng biểu ca Lục Tông không có nhiều giao tình, chân chính
cùng hắn tiếp xúc, là sự tình của Lục Bảo Thiền. Lục Bảo Thiền này là
muội muội ruột của Lục Tông, tuổi còn nhỏ đã yêu thích đại ca của nàng, Khương Dụ, nhưng đại ca nàng lại mến mộ Tấn thành đệ nhất danh môn quý
nữ Chu Lâm Lang. Chu Lâm Lang là biểu tỷ nàng, từ nhỏ đã rất ngoan
ngoãn, nhất là rất hiểu chuyện làm vui lòng trưởng bối, sau khi lớn lên
đương nhiên lại càng hào phóng, giàu tri thức, hiểu lễ nghĩa, mỗi lần
chỉ cần Chu Lâm Lang ở cùng một chỗ với nàng, nàng liền giở cái tính
nuông chiều từ bé ra, bởi vì nàng không quá thích cái biểu tỷ này, chỉ cảm thấy nàng quá làm ra vẻ…

Nhưng nàng không thích thì làm sao?

Đến cuối cùng, Chu Lâm Lang này vẫn như lẽ thường trở thành tẩu tẩu của
nàng, có điều nàng cũng rất nhanh liền xuất giá, cũng không làm ca ca
phải khó xử. Ngược lại là Lục Bảo Thiền này… Haizz… đáng thương ca
ca vẫn luôn một lòng say mê nàng ta.

Bây giờ nghe nói lúc vừa mới ra đời đã cùng Lục Tông từng có tiếp xúc, Khương Lệnh Uyển xác thực hơi kinh ngạc.

Nhớ tới Lục Tông, trong lòng Khương Lệnh Uyển có chút ngứa ngáy, nhưng
vào lúc này nàng cũng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi mà thôi, có thể
làm cái gì? Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, cúi đầu ăn nốt cái bánh quế
trong tay.

Cũng chỉ có thể ăn mà thôi.

Ánh trăng mông lung như đang tản ra ánh bạc.

Bên trong phòng ngủ, những chiếc lư hương đúc hình hoa hải đường được đặc chế thượng đẳng đang tỏa ra mùi hoa đào thanh nhã
động lòng người. Chiếc giường chế tác bằng gỗ lê vang lên từng tiếng cọt kẹt, màn giường được buông xuống đang mơ màng phấp
phới, chiếc giường lúc này như trở thành một mảng thiên địa
nho nhỏ.

Ở bên trong, Khương Bách Nghiêu đang nằm sóng vai với thê tử Chu
thị, hai người thân mật ôm nhau. Chu thị vốn có được một bộ phong
thái khuynh quốc khuynh thành, bây giờ lại càng thêm kiều diễm
tuyệt luân, nhân nhi kiều nộn như vậy, càng ngày càng khiến cho
Khương Bách Nghiêu trìu mến không thôi.

Mọi việc đã xong, Khương Bách Nghiêu muốn tắm rửa, hai vợ chồng sau khi
tẩy rửa sạch sẽ, mới ôm nhau đi ngủ. Chu thị cả người mềm mại, mặt ửng
đỏ rũ mi rúc vào trong lồng ngực phu quân, lo lắng nói: “Xán Xán từ sau
khi bị ngã, đúng là đã thay đổi rất nhiều, thiếp nhìn thấy… có chút
không thích hợp lắm.” Vừa mở miệng nói chuyện, tiếng nói còn có chút
khàn, lắng nghe liền biết vừa rồi huyên náo có bao nhiêu lợi hại.

Khương Bách Nghiêu giữa hai chân mày là một mảng ôn hòa, nghĩ đến vẻ
mặt bánh bao đáng yêu của khuê nữ nhà mình, hắn từ ái nói: “Trước kia
nàng vẫn luôn nói Xán Xán không hiểu chuyện, bây giờ Xán Xán ngoan một
chút, nàng lại không hài lòng?”

Chu thị nhíu mày lại, nói: “Cũng không phải ý này. Xán Xán ngoan ngoãn,
thiếp thân là mẫu thân của nàng tất nhiên là vui mừng, chỉ là lần này chuyển biến quá lớn.” Lại như nhớ ra cái gì đó, Chu thị nâng lên gương
mặt xinh đẹp nói: “Hôm nay Xán Xán còn nói, muốn chơi đùa cùng Tứ nha
đầu của nhị phòng… Nhất là một ngụm Tứ tỷ tỷ, hai ngụm tứ tỷ tỷ,
gọi thực sự thân thiết, cũng không hiểu trong cái đầu nhỏ của nữ nhi
chúng ta đang nghĩ cái gì.”

Tuổi còn nhỏ, đôi khi người lớn cũng nhìn không thấu.

Khương Bách Nghiêu đối với chất nữ Khương Lệnh Đề này cũng không có
thành kiến gì. Khương Lệnh Đề này tuy là thứ nữ, nhưng lại cực kỳ thành
thật an phận, nghĩ đến việc ngày ấy bất quá cũng là do tiểu hài tử trong lúc chơi đùa không cẩn thận thôi, dù sao Khương Lệnh Đề hại Xán Xán
cũng không chiếm được tiện nghi gì. Khương Bách Nghiêu ôm lấy thân thể
mềm mại của thê tử, hôn một cái lên đôi môi đỏ bừng của nàng, trong
lòng lại có chút ngứa, trầm giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng
ta vẫn là nên sớm nghỉ ngơi chút. Nếu nàng còn không mệt, vậy chúng ta…”

Thấy đôi mắt của Khương Bách Nghiêu càng trở nên sâu thẳm, mặt Chu thị
đỏ lên, lúc này liền đánh lên ngực của hắn mấy cái, nhìn Khương Bách
Nghiêu vừa thẹn thùng vừa giận, nũng nịu thầm nói: “ Cả ngày đều không
biết kiềm chế.”

Khương Bách Nghiêu cười cười, cái đánh này của thê tử đối với mình là lời ca tụng.

Mắt phượng nhắm lại, bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào. Khương
Bách Nghiêu đang chuẩn bị ôm tức phụ đi ngủ, nhất thời mặt mày nhíu
lại, tay vén trướng màn, nhìn thấy nha hoàn gác đêm đang đứng bên
ngoài liền hỏi: “Làm sao?”

“Quốc Công gia, là…là Lục tiểu thư đến đây.”

Xán Xán?

Lời này vừa dứt, Khương Bách Nghiêu liền nhìn thấy nữ nhi mặc một thân
xiêm y tơ tằm màu hồng phấn điểm xuyết vài bông hoa lan, chân ngắn nho
nhỏ hướng chạy về phía giường, khuê nữ trắng trẻo mũm mĩm, xinh đẹp
như tuyết, tay nhỏ như ngọc. Khương Bách Nghiêu buông thê tử ra, đứng
dậy vén màn lên tiến đến phía trước, đem khuê nữ nhỏ nhắn ôm lên đùi, hôn một cái ở lên trán khuê nữ. Sau mới cúi đầu nhìn đối diện vào
đôi mắt lúng liếng của khuê nữ, ôn nhu nói: “Xán Xán gặp ác mộng sao?”

Khương Lệnh Uyển muộn như vậy cũng không muốn tới quấy rối cuộc sống phu thê về đêm của cha mẹ, nhưng nhìn thấy phụ thân mẫu thân y phục chỉnh
tề, nhất thời thở phào nhẹ nhõm— cuối cùng cũng coi như không đánh gãy chuyện tốt của hai người.

Nàng nhớ đến trước đây khi còn là Vinh Vương phi, ở trên giường nhỏ lăn qua lăn lại, thực sự khó mà dừng lại.

Nàng hiểu được cha xưa nay thương nàng, liền nỗ lực lợi dụng khuôn mặt
bánh bao đáng yêu của chính mình, tay thịt trắng trắng nộn nộn như ngó
sen ôm lấy cổ cha, nhíu mày, âm thanh mềm nhũn nói: “Cha, nữ nhi…Nữ
nhi cảm thấy Vinh thế tử quá đáng thương. Thời điểm lần tới khi cha đến
Vinh Vương phủ, mang theo nữ nhi đi cùng, có được hay không?”

Hôm nay mẫu thân Lục Tông không còn, Lục Tông mới chỉ là thiếu niên mười tuổi, trong lòng khẳng định rất khó vượt qua. Tuy rằng bây giờ nàng trở lại thời điểm lúc mình bốn tuổi, nhưng trong lòng của nàng, Lục Tông
vẫn là phu quân của nàng, là người thân mật khắng khít với nàng
nhất.

Phu quân này nàng dùng rất thuận tay, kiếp này đương nhiên cũng không có ý định thay đổi phu quân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN