Ngô Gia Kiều Thê - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Ngô Gia Kiều Thê


Chương 67


Edit: Kye

Beta: Tiểu Huân

Năm mới vừa qua, Khương Lệnh Uyển lại thêm một tuổi.

Tiểu cô nương mười ba mắt ngọc mày ngài, da tuyết môi đỏ, yểu điệu thục nữ, rất được nhiều người yêu thích. Hôm nay là mùng hai, Khương Lệnh Uyển dậy thật sớm, sau khi đứng dậy để Kim Kết hầu hạ rửa mặt mặc quần áo. Xưa nay nàng hay xoi mói, ngày kế muốn mặc xiêm y gì, đeo trang sức gì, Kim Kết đều sớm hỏi qua ý nàng, chỉ là tâm tư cô nương gia biến hóa nhanh như chớp, đến ngày thứ hai lại thấy chỗ này không tốt chỗ ấy không được, phiền nhiễu thật lâu mới ăn mặc chỉnh tề được.

Khương Lệnh Uyển nhìn Kim Kết lấy ra một chiếc áo bông thêu mai hồng, bỗng nhíu lông mày nói: “Đổi cái khác đi.”

Kim Kết vội vàng thu váy lại, từ trong tủ áo gỗ lê lấy ra một chiếc áo ngắn thêu cành lựu hồng tinh xảo, hỏi: “Tiểu thư, cái này thế nào?”

Nàng giương mắt nhìn, biết xưa nay tiểu thư vô cùng kĩ tính, chỉ lẳng lặng chờ nàng lên tiếng. Nào biết lúc này tiểu thư không để ý nữa, liếc mắt liền gật đầu. Kim Kết cười tủm tỉm, cầm xiêm y giúp tiểu thư nhà mình mặc vào, một mặt nói: “Mấy bộ xiêm y trong ngăn kéo đều do Thượng Nguyệt Cẩm Tú phường mang đến, lúc trước tiểu thư đã nhìn qua, đều rất thích, không ngờ hôm nay lại không thích… Lần trước nô tỳ còn nói giỡn với Sơn Trà rằng Lục tiểu thư kĩ tính như vậy, sau này gả tới nhà chồng, không biết tòa kim sơn kia có thể nuôi nổi được ngài không nữa.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong cười cười, con ngươi lấp lánh, tâm tình cũng tốt hơn một chút.

Cũng không phải sao, Lục Tông là người có bản lĩnh, làm ra núi vàng núi bạc, đương nhiên có thể nuôi nổi nàng, nếu đổi thành người khác, những nhà đó chỉ có cách bán nhà cho nàng xài. Lại nói, nàng quả thực rất phá sản, kiếp này coi như thu lại một chút, nhưng những tháng ngày thoải mái tự tại quen rồi, sao có thể dễ dàng học được cách tiết kiệm? Đây chính là đạo lí “Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu học kiệm khó.”

Dùng xong đồ ăn sáng, Khương Dụ liền qua đây.

Hôm nay đến An Vương phủ làm khách, Khương Dụ mặc một thân trường bào cổ tròn màu trắng bạc thêu lá trúc phía cổ tay, tóc được ngọc quan cố định, cả người thoải mái phấn chấn, mặt mày như ngọc, chỉ cần không nói lời nào, người ta sẽ vẫn nghĩ rằng hắn là một người hiền lành lịch sự, nhưng vừa mở miệng, tính tình liền bại lộ.

Khương Dụ nhìn muội muội mình mấy ngày nay có chỗ nào đó không thích hợp, dường như không muốn thân cận với hắn.

Từ nhỏ đến lớn, muội muội nhìn thấy hắn luôn một miệng gọi “ca ca”, thanh âm êm dịu dễ nghe, ngọt đến nỗi khảm sâu vào trong tâm, hắn luôn nghĩ sẽ dành cả đời che chở muội muội bảo bối này.

Khương Dụ ngồi xuống, nhìn muội muội nhà mình, thoáng nhấc mắt, lúc này mới ho nhẹ một tiếng hỏi: “Xán Xán, ca ca chọc giận muội lúc nào sao?”

Khương Lệnh Uyển không lên tiếng.

Mấy ngày nay trong lòng nàng phát sầu, lại không có người chia sẻ, một chốc không biết làm thế nào.

Khương Dụ thấy muội muội không nói tiếng nào, biết hắn đoán đúng rồi. Chuyện của tiểu cô nương, đương nhiên không thể giống như hồi còn bé, tâm tình gì cũng thể hiện hết trên mặt, khiến người ta nhìn một cái liền thông thấu. Khương Dụ mở miệng muốn hỏi rõ ràng, đã thấy muội muội đứng dậy, nói: “Ca ca, chúng ta đi thôi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”

Khương Dụ vội vàng đứng dậy đuổi theo bước chân muội muội.

Hai nha hoàn cũng theo sát phía sau.

Khương Lệnh Uyển là tiểu cô nương hoạt bát dễ thương, nhưng vừa ra khỏi nhà, bước đi liền trở nên đoan trang khéo léo, nghiễm nhiêm một bộ tiểu thư khuê các. Khi nàng đi tới hành lang, đúng lúc gặp phải Tô Lương Thần. Tô Lương Thần vẫn giống như năm trước, ăn tết cũng không trở về nhà, chờ qua tuổi mới, lại tìm ngày trở về nhà một chuyến, xem như có ý tứ. Tô Lương Thần nhìn thấy Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ, muốn mặt tràn đấy ý cười, chủ động chào hỏi: “Đại biểu ca cùng Uyển biểu muội đi thăm An Vương phủ sao, bên ngoài hơi lạnh, Uyển biểu muội phải mặc nhiều mộtchút.”

Khương Lệnh Uyển cười cười: “Cảm ơn Lương Thần biểu tỷ quan tâm.”

Mấy ngày nay nàng có nguyệt sự, thân thể rất quan trọng, hôm nay cũng mặc xiêm y nhiều hơn.

Nhìn Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ đi xa, nha hoàn bên cạnh Tô Lương Thần mới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Lục tiểu thư này thật là không có giáo dưỡng.”

Tô Lương Thần không lên tiếng, nhìn xa xa, chậm rãi nói: “Lớn lên kim tôn ngọc quý, nàng ta đương nhiên cho rằng ai nào cũng xem nàng ta là bảo bối, chúng ta sống dưới một mái nhà, thuận theo nàng ta một chút là được.” nói xong, liền đi về phía sân phòng lão thái thái.

·

Khương Lệnh Uyển biết xưa nay mẫu thân và An Vương phi không hợp, nhưng tết mùng hai vẫn phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, tuy ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đã không còn, nhưng nói thế nào thì vẫn còn cữu cữu ruột a.

Thời điểm một nhà bốn người đến An Vương phủ, quản gia đã nhìn thấy từ xa, lập tức vui mừng hoan hỉ tiến tới đón người. Tết năm nay náo nhiệt, ở An Vương phủ cũng giăng đèn kết hoa. An Vương chỉ có một muội muội, hôm nay cố ý chiêu đãi cả nhà bọn họ.

Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn An Vương và Chu Quý Hành đi tới.

nói thế nào thì Chu thị vẫn còn chút tình cảm với người ca ca này, nhìn thấy liền gọi một tiếng ca ca, sau đó quay sang đôi nhi nữ nhà mình nói: “Dụ nhi, Xán Xán, mau gọi cữu cữu.”

Khuôn mặt Khương Lệnh Uyển mang theo ý cười, cùng Khương Dụ hướng về phía An Vương gọi cữu cữu.

An Vương mặc xiêm y mới tinh, khuôn mặt ôn hòa hiền lành, đôi mắt rơi vào trên người hai đứa cháu ngoại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, càng nhìn càng vui, liền nói: “Xán Xán càng ngày càng đẹp, giống như muội hồi nhỏ vậy, luôn được mọi người yêu thích.” An Vương chỉ có một muội muội ruột, khi còn bé tình cảm hai huynh muội cực kì thân thiết, tuy hắn rất ngoan ngoãn ôn hòa, nhưng nếu có ai dám bắt nạt muội muội của hắn, hắncũng sẽ liều mạng với người ta. Đều nói “Cháu ngoại giống cậu”, điểm này, Khương Dụ quả nhiên giống y như cậu ruột An Vương.

Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng ngời, miệng nhỏ như chấm mật, nói: “Xán Xán thấy a, dường như cữu cữu càng ngày càng trẻ ra, đứng cùng mộtchỗ với Hành biểu ca, hai người giống như huynh đệ vậy.”

An Vương quả thực trẻ trung tuấn lãng, tuy không có khuếch đại như lời Khương Lệnh Uyển, nhưng tiểu cô nương xinh xăn lại dẻo miệng, An Vương nghe xong vẫn rất vui vẻ, nhìn Chu thị khen: “Xán Xán tuổi còn nhỏ, thật biết khen người.” Sau đó nghiêng người nhìn Chu Quý Hành nói: “Hành nhi, dẫn Dụ nhi và Xán Xán đi vào đi.”

Chu Quý Hành nhìn tiểu biểu muội, nói: “Xán Xán, bên ngoài lạnh, huynh dẫn muội đến chỗ Lâm Lang.”

Vừa nghe đến Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn Khương Dụ đứng bên cạnh, lập tức nói: “không cần, lâu rồi không gặp Hành biểu ca, chúng ta đến sân trong ngồi một chút.” Nàng nhìn ca ca nói: “Ca ca, huynh thấy được không?”

Thấy muội muội chủ động nói chuyện với mình, đôi mắt Khương Dụ sáng lên, sao có thể không đồng ý? hắn vội vàng gật đầu: “Được, huynh cũng muốn đi, lúc nãy ăn sáng hơi nhiều, vừa vặn đi tiêu cơm.”

Chu Quý Hành sao có thể không biết tiểu biểu muội nghĩ gì? Tiểu biểu muội này từ nhỏ đã không hợp với muội muội nhà hắn, hai người đều là tiểu cônương được mọi người yêu thích, nhưng mỗi lần thấy nhau thì lại giương cung bạt kiếm. một người là muội muội, một người là biểu muội, môi hở răng lạnh, hắn cũng không thiên vị ai, bị kẹp ở giữa rất khó khăn, bây giờ tiểu biểu muội chủ động nói không muốn đi, hắn cũng không tiện kéo người. Hơn nữa, cũng lâu rồi hắn chưa gặp nàng.

Chu Quý Hành nhìn tiểu cô nương xinh đẹp yêu kiều trước mặt, cảm thấy dường như nàng lại cao hơn một chút, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thịt, xinh đẹp đáng yêu, muốn làm người ta không thích cũng thật khó a.

Chu Quý Hành dẫn hai huynh muội vào sân.

Vì là mùa đông nên trong viện cũng không có gì đẹp đẽ, huống hồ khí trời lạnh lẽo, Khương Lệnh Uyển luôn thích trốn ở trong phòng, bây giờ đi bên ngoài, cảm thấy gió lạnh dường như đang từng cuộn từng cuộn chui vào trong cổ áo, làm nàng không nhịn được run lên —— nhưng thực sự nàng không muốn gặp Chu Lâm Lang. Chu Quý Hành nhìn, cũng không miễn cưỡng, chỉ để gã sai vặt đi chuẩn bị lò sưởi tay, sau đó đưa cho Khương Lệnh Uyển cầm, ôn nhu nói: “Đừng để bị đông lạnh.”

Khương Lệnh Uyển giương mắt nhìn Chu Quý Hành, thấy trong mắt hắn là một mảnh thân thiết, tiếp nhận lò sưởi trên tay, nói một tiếng: “Cảm ơn Hành biểu ca.”

Chu Quý Hành nói: “Xán Xán khách khí như thế làm gì?” hắn có chút không rõ, từ nhỏ đến lớn, dường như tiểu biểu muội luôn rất khách khí với hắn, giống như đối đãi với người ngoài.

Khương Lệnh Uyển cười cười không lên tiếng, một đôi tay nhỏ bao quanh lò sưởi. Mấy người đi trong sân một lúc, Chu Quý Hành đề nghị: “Bây giờ còn sớm, chưa tới giờ dùng ngọ thiện, Xán Xán muốn đi ra ngoài một vòng không?”

Lời này rất hợp ý Khương Lệnh Uyển, nàng nghe xong vội vàng giương mắt lên: “Có được không?”

Thấy tiểu biểu muội yêu thích, Chu Quý Hành cười cười nói tiếp: “Tất nhiên, huynh nói với cha một tiếng là được.”

Chu Quý Hành dẫn hai huynh muội ra cửa, vừa vặn gặp phải Chu Lâm Lang. Chu Lâm Lang mặc một bộ trường bào màu trắng thêu hoa ly cả người như đang chìm trong tuyết, búi tóc cài trâm tua rua khảm chân trâu, như mây xuống núi, xuất trần thoát tục.

Khương Lệnh Uyển không nghĩ tới đột nhiên sẽ gặp phải Chu Lâm Lang, vội vàng quan sát phản ứng của ca ca.

Nàng thấy sắc mặt ca ca nhàn nhạt, chỉ tùy ý liếc mắt một cái.

Khương Lệnh Uyển cảm thấy có gì không đúng, lông mày nhíu lại.

Còn Chu Lâm Lang, vừa thấy Khương Dụ và Khương Lệnh Uyển liền thoải mái kêu một tiếng: “Dụ biểu ca, Uyển biểu muội.” Sau đó quay sang hỏi Chu Quý Hành: “Ca ca muốn dẫn Dụ biểu ca và Uyển biểu muội đi đâu sao?”

Chu Quý Hành nói: “Ra đường đi dạo, muội có muốn đi cùng không?”

Chu Lâm Lang cười cười: “thật là đúng lúc. Muội muốn mua vài món đồ, đang muốn gọi ca ca cùng đi, bây giờ có Dụ biểu ca và Uyển biểu muội đicùng, không phải tốt hơn sao.”

Hai đôi huynh muội ngồi lên xe ngựa, Khương Lệnh Uyển âm thầm quan sát hồi lâu, cảm thấy dường như ca ca không có ý gì với Chu Lâm Lang. Nhưng… Ngày ấy nàng ở thư phòng ca ca nhìn thấy bức họa kia, tấm lưng kia, rõ ràng là Chu Lâm Lang a. Nếu không thích, sao ca ca lại đi vẽ bóng lưng người ta? Nhưng nếu cô nương mình yêu thích đứng sờ sờ trước mặt, vì sao ca ca lại không phản ứng gì? Ca ca nàng là người tâm tư đơn thuần, xưa nay tâm tình đều viết hết lên mặt, đương nhiên sẽ không che dấu cái gì.

Nhớ đến hai ngày nay lạnh nhạt, Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút không đầu không đuôi, lúc này liền ôm lấy cánh tay ca ca, ngẩng đầu tươi cười nói: “Ca ca, lát nữa muội muốn ăn kẹo đường.”

Thấy muội muội lại thân mật hoạt bát với mình như xưa, trong lòng Khương Dụ vui mừng, vội nói: “Được, lát nữa ca ca mua cho muội mười cái.”

Khương Lệnh Uyển không nhịn được cười cười, nhéo nhéo cánh tay ca ca, nói: “Mười cái ăn sao hết a? Hai cái là được.”

Chu Lâm Lang nghiêm túc ngồi một chỗ, tuy nàng không thích Khương Lệnh Uyển, nhưng lúc này nàng ước ao có thể vui cười, muốn có thể tự do ăn kẹo bên đường. Chu Quý Hành thấy muội muội rũ mắt, lúc này mới hỏi: “Lâm Lang muốn ăn sao?”

Chu Lâm Lang nghe xong lắc đầu một cái: “…không cần.”

Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, ánh mắt rơi xuống khuyên tai mẫu đơn Khương Lệnh Uyển đang đeo, lúc này mới như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng hỏi: “Uyển biểu muội thích hoa mẫu đơn sao?” Khương Lệnh Uyển không hiểu vì sao Chu Lâm Lang lại hỏi vậy, theo bản năng liền gật đầu.

Sau khi hỏi xong, Chu Lâm Lang lẳng lặng rũ mắt, không nói thêm câu nào.

Lúc sắp đến nơi, Khương Lệnh Uyển mở rèm che của xe ngựa ra ngó xung quanh.

Cách đó không xa, ngay rạp bán đường nhân là bóng dáng quen thuộc, cao lớn gầy gò, mặc một thân cẩm bào màu xanh, rất nổi bật trong đám người, bên cạnh là Lục Bảo Thiền hoạt bát đáng yêu. Khương Lệnh Uyển nhìn mà vui vẻ, nhớ đến chuyện lúng túng hôm đó, cảm thấy lỗ tai có chút nóng. Có lẽ nàng nhìn quá lâu, Lục Tông xoay người nhìn qua, vừa vặn đụng phải ánh mắt của nàng.

Khương Lệnh Uyển hoảng loạn buông rèm xuống.

Khương Dụ nhìn vẻ mặt muội muội, hỏi: “Sao thế?”

Khương Lệnh Uyển lắc đầu, đôi tay nhỏ đặt lên đầu gối, cúi đầu, khóe môi cong cong nói: “không có gì.”

Xe ngựa dừng lại, Khương Lệnh Uyển được ca ca đỡ xuống ngựa, sau đó một đôi mắt đen liền không nhịn được nhìn về phía sạp hàng bên kia. Lúc này Khương Dụ cũng nhìn thấy, nói một tiếng: “thật đúng dịp.”

Mấy người đi qua chào hỏi, Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông đứng trước mặt, cao to tuấn lãng, khuôn mặt nhàn nhạt không tỏ vẻ gì.

đã thấy Lục Tông không kiêng kị chút nào, trước mặt người ngoài liền đưa kẹo đường hình con ngựa trong tay tới trước mặt nàng.

Lục Bảo Thiền giả vờ không vui nói: “Ca ca thật bất công, muội còn nghĩ là ca ca sẽ ăn nó, thì ra là nhìn thấy Xán Xán a.”

Khương Lệnh Uyển nhớ hồi còn nhỏ Lục Tông mua kẹo đường cho nàng, không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ nàng thích cái này. Nàng cầm lấy, giương đôi mắt to ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Tông biểu ca.”

Mua kẹo đường, Khương Lệnh Uyển đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói với Khương Dụ nàng muốn đi cửa hàng son. Dù sao Khương Dụ cũng là đại nam nhân, đi cửa hàng son không hợp, liền để hai nha hoàn đi chung với nàng. Lúc đến cửa hàng ngọc khí, Sơn Trà đi theo không hiểu hỏi: “không phải tiểu thư muốn mua son sao?”

Khương Lệnh Uyển họ nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Đột nhiên ta muốn mua ngọc bội không được sao?”

Sơn Trà nhanh chóng cười làm lành: “Được chứ, được chứ, tiểu thư nói cái gì chính là cái đó.”

Khương Lệnh Uyển lên lầu hai.

Lần trước nàng đồng ý mua bội kiếm mới cho Lục Tông, hôm nay đúng lúc gặp người, liền nhớ tới. Lúc trước nàng chọn bội kiếm cho Lục Tông, nhìn hợp mắt là được, bây giờ không biết xảy ra chuyện gì, ngược lại trong lòng hơi lo lắng. Nàng cúi đầu nhìn bội kiếm đặt trên khay, mày liễu cau lại, quay về phía nha hoàn nói: “Sơn Trà, người nhìn xem cái nào đẹp hơn?”

Lúc sau liền nghe một âm thanh ôn nhuận sau lưng vang lên: “Bên trái.”

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại.

Thấy người đứng phía sau, nàng sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại oán giận nói: “Sao huynh lại ở đây?” không phải hắn đang nói chuyện với ca ca và Chu Quý Hành sao?

Dường như Lục Tông không cảm thấy không có chỗ nào không ổn, hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang nóng giận, nói: “Tiết Nguyên Tiêu muội có ra ngoài chơi không?”

Tiết Nguyên Tiêu, tối ngày mười lăm tháng giêng, đèn sáng như ban ngày, cung nữ vui chơi, xe ngựa tắc đường. Ngày hôm đó, ngay cả tiểu thư khuê các cũng có thể xuất môn.

Năm trước Khương Lệnh Uyển cũng đi cùng Khương Dụ, lúc này nghe Lục Tông nhắc tới, liền cố ý nói: “Muội phải hỏi nương, nương không cho muội xuất môn.”

Lục Tông biết mấy năm qua Chu thị quản nữ nhi rất nghiêm, sau khi nghe xong cũng không lộ ra bao nhiêu thất vọng, chỉ “Ân” một tiếng, liền khôngnói nữa.

Sau đó hắn lại mở miệng: “Nếu lần sau đụng phải tình huống như thế, chọn không được, liền lấy luôn hai cái đi.”

Đúng, nàng cũng không phải không biết hắn ra tay rất rộng rãi.

Trong lòng Khương Lệnh Uyển lầm bầm một câu, sau đó bĩu môi ngẩng đầu nhỏ nhìn Lục Tông, đôi mắt sáng long lanh đầy giảo hoạt, nói: “Muội không mang đủ bạc.”

Nghe lời này, Lục Tông cũng không do dự, trực tiếp lấy hầu bao của hắn ra, cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng bỏ bạc vào.

Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt trợn trừng lên: “Tông biểu ca có ý gì?”

Ai, nàng là một tiểu cô nương đứng đắn nha.

hiện nay còn chưa gả cho hắn, không thể tùy tiện xài bạc của hắn.

Lục Tông nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, liền điềm nhiên nói: “Tiền mừng tuổi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN