Ngộ Phật
Chương 16: Định
ANH CÓ ĐI KHÔNG ĐÂY?
“Trước tiểu sư muội, sư phụ chỉ mới nhận ba đệ tử thôi, ta chính là đệ tử thứ ba, tiểu sư muội gọi ta là tam sư tỷ hay Trịnh sư tỷ gì cũng được, cứ thoải mái nhé. Trên chúng ta còn một sư huynh và một sư tỷ, đại sư huynh Bạch Linh*, mấy hôm trước đã đi làm nhiệm vụ, hãy còn chưa về.” Trịnh Dao từ tốn bảo.
[*Linh 翎 này có nghĩa là lông chim, Linh 灵 trong núi Bạch Linh thì có nghĩa là linh thiêng.]
“Còn nhị sư tỷ họ Yến tên Phù Tô, tỷ ấy đã bế quan luyện đan ba năm nay, có lẽ một thời một thoáng tiểu sư muội sẽ không gặp được đâu. Còn đại sư huynh thì chưa biết khi nào mới về, sư phụ nói đợi đại sư huynh về thì sư đồ chúng ta tổ chức buổi tiệc nhỏ hoan nghênh muội gia nhập dãy Bạch Linh bọn ta.”
Giang Trừng đi cạnh Trịnh Dao, nghe thế gật gù đáp: “Em hiểu rồi, đa tạ tam sư tỷ. Sư tỷ tốt tính quá, dọc đường em thấy chị luôn hòa nhã với tất cả mọi người, ai nấy đều thoải mái.”
Trịnh Dao cười, đưa tay gạt hộ nhành hoa rơi trên tóc cô, trêu: “Chỉ e tiểu sư muội muốn nói rằng ta như nam nhi, lúc nào cũng nhã nhặn quan tâm đến các cô nương chứ gì.”
“Ấy là tam sư tỷ tự bảo thế, em không nói câu đó đâu nhé.” Giang Trừng đáp trả cũng bằng giọng đùa trêu.Read more…
Trịnh Dao phá ra cười, “Con người ta chỉ có mỗi cái tật ấy, trên đời này hễ gặp là ta sẽ không kìm được mà muốn đối xử tốt với các cô nương. Thói đời khá bất công với nữ tử… Nhưng chính bản thân sự công bằng lại là một thứ khiến người ta cảm thấy bất công, vậy nên ta đành phải nhận đây là một tật xấu, chứ thực ra chẳng có gì là đáng thẹn.”
Giang Trừng sờ gương mặt điển giai trẻ măng của mình, hơi lấy làm tiếc, “Em thấy mình nên đưa gương mặt này cho tam sư tỷ mới đúng, nó gắn vào cơ thể em thì chả cân xứng tý nào.”
Vừa dứt lời, Giang Trừng đã bị vỗ gáy, quay sang nhìn, tam sư tỷ đang nhàn nhạt nhìn mình, dịu giọng bảo: “Theo sư tỷ thì tiểu sư muội lại như được trời ưu ái, là người đặc biệt, có một không hai trên đời.”
Giang Trừng thực sự thấy tiếc, sao cô chị ba này không phải là đàn ông chứ, nếu là đàn ông thì rành rành sẽ thành tay sát gái rồi.
Hai người ra khỏi điện Hàn Sơn của sư phụ Bạch Nhiễm Đông, vừa đi vừa trò chuyện, người muốn kết bạn, người thì tốt tính, đang lúc yên vui bỗng lại nghe tiếng hừ lạnh của ai đấy: “Trịnh Dao tiếng tăm lẫy lừng của Bạch Linh sơn mà cũng có ngày để ý tới một tên èo uột á, cứ tưởng Trịnh sư tỷ thương hương tiếc ngọc nhà mình cả đời chỉ có hứng với các cô nương thôi chứ, giờ rốt lại cũng đã bình thường rồi, chúc mừng, chúc mừng ha ~”
Người mới tới có tông giọng rất quái, mặt mày cũng đầy mỉa mai, phí cả cái vẻ thanh tú đáng yêu kia.
Cô gái đi về phía hai người mặc áo xanh ngọc, sau lưng là một cậu trai áo lam đang nhíu mày. Cậu ta nghe cô gái này châm chọc Trịnh Dao thì lại cười khổ, kéo tay áo cô ta, khẽ bảo: “Sư tỷ, sư phụ đã dặn rồi, đừng mãi gây sự với Trịnh sư tỷ nữa…”
Cô gái nọ rút phắt tay áo ra, đôi mắt to tròn trợn lên nguýt Trịnh Dao, có vẻ không đội trời chung với chị ấy. “Ta vẫn chưa nói câu nào quá đáng, chắc rằng Trịnh sư tỷ hiền lành rộng lượng nhà mình sẽ chẳng tức giận đâu.”
Cô ta đảo mắt nhìn sang Giang Trừng đứng kế Trịnh Dao, săm soi một lượt mới giễu, “Trịnh sư tỷ có đổi vị thì sao chẳng tìm một nam nhi cao to mà lại chọn một tên èo uột yếu ớt thế này, vui vẻ gì chứ.”
Giang Trừng – kẻ đang nằm im cũng trúng đạn bèn ngẩng đầu ngắm cảnh, ra vẻ mình chỉ là một khán giả đang nhè hạt dưa xem kịch. Cô mới đến đây, thôi thì kiệm lời vẫn hơn.
Trịnh Dao khẽ nhíu mày, “Đây là đệ tử sư tôn chúng ta mới nhận, là một nữ tử, Hứa sư muội hơi thất lễ rồi đấy.”
Cô em họ Hứa kia nghe chuyện mới ngẩn ra giây lát, săm soi người và ngực Giang Trừng hồi lâu, bán tin bán ngờ, sau đó chẳng rõ tại sao lại có vẻ giận dữ hơn, mũi phì ra khói, hé mồm bảo: “Bởi ta mới thấy lạ, Trịnh sư tỷ sao tự dưng lại đổi tính, cười đùa vui vẻ với một nam tử thế kia, té ra vẫn là nữ tử. Ôi thật chẳng hổ là sư muội thân thiết của Trịnh sư tỷ, cũng nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ gì!”
Dù cho Trịnh Dao có hiền lành săn sóc phái nữ đến mấy cũng phải nổi giận, mặt mày nghiêm nghị, “Hứa Thanh Sương, xin lỗi Giang sư muội mau. Lần đầu tiên gặp mặt đã vô cớ ác khẩu tổn thương người khác, thân là người thuộc Hứa gia Thương Nguyên, huynh trưởng dạy muội như thế đấy à?”
Hứa Thanh Sương trông còn điên tiết hơn cả Trịnh Dao, mắt đã long sòng sọc, lớn tiếng quát: “Cô còn mặt mũi nào mà nhắc tới huynh trưởng ta! Gia giáo ta như nào thì liên quan gì tới cô! Cô chẳng còn tư cách gì mà rầy la ta đâu!” Cô gái này hét xong là chạy ngay, còn cậu trai áo xanh đi theo cô ta lại bất lực xin lỗi hai người bọn Giang Trừng luôn, sau mới vội vã đuổi theo.
Trịnh Dao thở dài, thêm ba phần ủ rũ, người vốn đã có nét u buồn, giờ lại càng đượm vẻ sầu bi.
Nhưng chị vực dậy cực nhanh, khẩn khoản xin lỗi Giang Trừng thay Hứa Thanh Sương. Giang Trừng chẳng để bụng gì, cô nào phải mấy bé mới mười bảy mười tám tuổi, đã qua cái thời nghiến răng ken két chỉ vì đôi câu nói của người lạ từ lâu rồi.
Nốt nhạc đệm giữa chừng chả ảnh hưởng mấy đến hai người họ, trên đường, Trịnh Dao đã kể không ít chuyện cho Giang Trừng nghe, ví như cô gái tên Hứa Thanh Sương ban nãy là đệ tử dãy Thanh Uyển. Sơn phái Dung Trần có trên trăm dãy trăm hệ, dãy Bạch Linh của họ chỉ là một trong số đó. Sư phụ của Hứa Thanh Sương là sư huynh của Bạch Nhiễm Đông, thế nên quan hệ giữa họ đã là gần gũi rồi, chỉ không biết cô Hứa Thanh Sương kia đã từng đụng chạm thế nào với Trịnh Dao.
Trịnh Dao không đi sâu vào chuyện ấy, Giang Trừng cũng không hỏi mà chuyển chủ đề khác một cách tự nhiên, hai người kẻ hỏi kẻ đáp, Giang Trừng nghe Trịnh Dao kể chuyện sư phụ và sư huynh sư tỷ, cũng thấy khá thú vị.
Vì muốn để Giang Trừng quen với núi Bạch Linh hơn, Trịnh Dao không sử dụng linh thú mà cùng đi bộ với Giang Trừng, đến được chỗ ở đã sắp sẵn cho cô cũng phải mất độ một canh giờ.
Đến nơi sau này sẽ thuộc về mình, Giang Trừng lại buộc lòng phải khen sự giàu có sung túc của sơn phái Dung Trần, một đệ tử mới nhập môn như cô, tuy vai vế không gọi là nhỏ nhưng mỗi mình cô lại sở hữu cả một tòa cung điện lộng lẫy á, môn phái này đúng là giàu sang phú quý mà. Cung điện này không to bằng điện Hàn Sơn của sư phụ, nhưng quý ở chỗ tinh tế tự nhiên, hoa cỏ um tùm mây mờ sương cuốn.
Ngọc bích khắc hoa, thụy thú gốm đỏ, tôi tớ linh đồng tụm năm tụm ba khẽ cười đùa. Chưa bước vào trong mà cô đã chắc chắn rằng bên trong cũng vẫn xa hoa như vậy, so ra thì gian thiền phòng mười mấy mét vuông chỉ gồm một tháp, một bàn, một đệm cói mà cô đã ở trong chùa Thượng Vân xác xơ sơ sài biết bao.
Rành rành chỉ một quả ngân hạnh tiện tay nhặt được thôi đã báu đến thế, tại sao họ lại không để bản thân được sống thoải mái hơn chút tẻo teo chứ? Là một người phàm, Giang Trừng thấy mình chả thể hiểu nổi suy nghĩ của các đại sư. Bởi mới nói, họ đúng là người thuộc hai thế giới khác nhau mà.
“Đây chính là nơi ở mai sau của tiểu sư muội, mấy hôm trước sư phụ nhận được thư của Thanh Đăng sư tổ đã dặn ta chuẩn bị, có điều khi ấy ta cũng chả biết là sư đệ hay sư muội, cho nên chỗ ở và đồ đạc vẫn chưa ổn lắm, sau khi vào ở, sư muội cứ bày biện lại theo ý riêng.” Trịnh Dao lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Giang Trừng.
Chị đưa Giang Trừng vào điện, giảng giải từng điều, “Trong điện có linh đồng và linh bộc, nếu có việc cần làm thì dặn một tiếng là được, thân là đệ tử thân truyền dãy Bạch Linh sơn, những thứ mà sư muội nên nhận ta đã sai người đem đến, những thứ ấy đều được các linh bộc chuyên trách xử lý, tiểu sư muội không phải phiền lòng mấy chuyện vặt vãnh đấy. Sư muội vẫn chưa nhập môn tu chân nên phải chú tâm đến chuyện ăn uống một chút, ta đã nói với quản sự, mỗi ngày họ sẽ đưa thức ăn tươi và một vài món linh thực dưỡng khí thanh trọc đến. Ngọn núi này tên là Bạch Tín, ta ở đỉnh Bạch Nhẫn ngay bên cạnh, nếu có chuyện gì cần, sư muội cứ sang đấy tìm ta.”
Nghe Trịnh Dao nói mà Giang Trừng cứ có cảm giác rằng sau chuyến xuyên không này, mình đã ôm được một cái đùi cực bự. Ngoài một chút ngượng ngập và không vui mới đầu, sau đó thì chẳng có gì đáng chê trách nữa. Đồ ăn ngày càng ngon, chỗ ở cũng ngày càng nâng cấp, ra khỏi chùa Thượng Vân rồi vào sơn phái Dung Trần, toàn là đãi ngộ dành cho VIP thôi.
Nghĩ tới mớ lương ít ỏi, dù có cố gắng mười mấy năm cũng chưa chắc sẽ đủ để mua nhà mà mình mệt tới chết đi sống lại mới giành được trước khi xuyên không, rồi lại nhìn cung điện hào hoa tinh tế trước mặt, cô đã cảm thấy ý nghĩ muốn quay về của mình sắp mục ruỗng bởi cuộc sống xa xỉ này rồi. Nếu không vì nhớ thương thằng em ngốc nhà mình, cô thực sự chỉ muốn ở lại đây thôi.
Có điều mắc nợ Thanh Đăng đại sư khá nhiều, muốn trả thì hơi khó.
Giang Trừng có thể buông bỏ thế giới kia của mình, chỉ không thể rời xa đứa em trai ấy. Nơi đây dù có tốt hơn nữa thì cô vẫn phải quay về, cô chỉ mong trước khi mình về có thể trả lại ơn nghĩa tựa trời cho vị đại sư khó hiểu kia.
Chào tạm biệt Trịnh Dao kỹ tính chu đáo, Giang Trừng đứng trên thềm đá xanh, nhìn tam sư tỷ ném miếng ngọc trắng tạc hình chiếc lá thắt bên eo tới trước, hóa thành một tấm ngọc trắng. Trịnh Dao cứ thế đứng lên tấm ngọc, quay lại cười với Giang Trừng rồi bay đi, dáng vẻ phóng khoáng ai nhìn cũng ngưỡng mộ.
Tiễn Trịnh Dao về, Giang Trừng tò mò rảo quanh tòa cung điện hiện thuộc về mình đây, cuối cùng vừa lòng thỏa ý bước vào tẩm điện.
Tòa cung điện này nửa thì xây trên đỉnh núi, nửa lơ lửng giữa muôn trùng mây sương, tẩm điện vừa khéo lại nằm lưng chừng như thế, chỉ cần mở cửa sổ ra là ngắm được biển mây cuồn cuộn bên ngoài, giờ đương lúc hoàng hôn, ráng chiều lan trải, tráng lệ hoa mỹ gấp bội.
Giang Trừng không kìm được mà đứng giang hai tay trước cửa sổ như muốn ôm lấy một thứ gì đó vào lòng, sau đó hít sâu một hơi, hét to một tiếng. Trước đây cũng thế, lúc quá căng thẳng cô thường sẽ đi leo núi, lên đến đỉnh sẽ hò hét thật to, một cách giải stress rất ổn.
Nhưng lần này, Giang Trừng suýt đã sợ tới mức ngã sấp mặt vì vừa hét xong cô bỗng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngoài cửa sổ.
“Ồn ào quá đấy.”
Giang Trừng vịn mép cửa cố ngó ra ngoài, quả nhiên trông thấy đại sư mới kêu về khi nãy, giờ phút này, với gương mặt dịu dàng trải nắng chiều, anh bình thản đứng lững lờ ngoài cửa sổ. Đối diện với tà dương, chẳng biết đang nghĩ gì.
Dời mắt từ đầu trọc sáng chói sang đôi chân lơ lửng của anh, Giang Trừng không kìm được bảo: “Đại sư, anh vào đây được không? Tôi cứ có cảm giác anh sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào…” Giang Trừng chưa nói xong, đại sư đã lao xuống như vật thể rơi tự do rồi.
Giang Trừng hoảng hốt định thò ra níu nhưng bàn tay lại trống trơn, mình thì ngã chồm tới trước, suýt đã rơi xuống theo, nếu chẳng nhờ sau lưng có người chợt đưa tay ra túm cổ áo, cô chắc cũng sẽ theo gót đại sư rồi.
Giang Trừng ngoái đầu nhìn từ bàn tay đang nắm cổ áo mình lên trên thì thấy gương mặt điển trai đầy lòng từ bi của đại sư.
Giang Trừng: Anh chả đã rớt xuống kia rồi à? Đùa tôi hả!
Giờ cô thực sự muốn ném lão hòa thượng này xuống dưới kia rồi đấy.
“Đại sư, anh đúng là một đại sư khó từ nào diễn tả nổi.” Rốt lại, Giang Trừng chỉ có thể bất lực thốt lên như thế.
Thanh Đăng đại sư đặt một gói giấy xuống chiếc bàn cạnh đấy, gật đầu với Giang Trừng rồi biến mất. Giang Trừng nằm ườn ra bàn hồi lâu, chốc sau mới chậm chạp ngước đầu, mở gói giấy dầu kia ra.
Bên trong là xâu khô quả linh mới nãy cô thèm ăn, mượn tiền mà đại sư không cho nên chẳng mua nổi ngoài kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!