Ngộ Phật - Chương 27: Sát Gái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Ngộ Phật


Chương 27: Sát Gái



TUI ĐÂY HEM CÓ NHẮM VÀO AI HẾT, SÁT GÁI Ý HẢ, TẠI MẤY MÁ MÊ TRAI QUÁ THÌ CÓ.

“Bọn mi muốn linh thạch mà phải không? Linh thạch ta mang giao tất cho bọn mi đấy! Cầm rồi đi nhanh, ta không truy cứu nữa.” Thiếu nữ áo hồng cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt tay áo đã tố cáo sự căng thẳng của nàng ta.

Bốn nam tu vây quanh nàng cười ha hả, người trông lớn tuổi nhất trong bọn bảo: “Không chỉ linh thạch mà cả nàng, bọn ta cũng muốn.”

Một tên khác góp lời: “Có thể trở thành lô đỉnh của bọn ta, âu cũng là nàng vinh hạnh. Nàng chỉ là một nữ tu có tu vi kém cỏi thôi, ta khuyên nàng hãy cứ ngoan ngoãn khuất phục bọn ta đi, miễn phải khổ da khổ thịt!”

“Đúng đấy đúng đấy! Ha ha ha! Tự động cởi quần áo hầu hạ đại gia đi thì hơn, bằng không, chúng ta sẽ lại phải bắt tiểu nương tử chịu đau mất!”

Bốn tên vẻ mặt tởm lợm, ánh mắt dâm đãng lom lom nhìn thiếu nữ, cứ như muốn nhòm thấu cơ thể yểu điệu lẩn khuất sau lớp áo nàng. Thiếu nữ thấy giả vờ yếu đuối không xong, bèn không kìm cơn giận nữa, bảo: “Mơ đi! Cái ngữ cặn bã bọn mi, đến Độ Kiếp kỳ coi chừng bị thiên lôi đánh chết đấy!”

“Khà! Ta xem xem mi còn cứng miệng được đến khi nào!” Một nam tu tiến lên tóm tay của thiếu nữ áo hồng, giật lấy lá bùa nàng chuẩn bị vung ra trong tay, nhẹ nhàng gạt đi đòn công của nàng ta, giễu nhại: “Mỗi mấy trò vặt này thôi cũng dám khoe khoang, nữ tu thì cứ an phận mà làm lô đỉnh đi, dù sao cũng chả đạt được tu vi cao thâm gì đâu.”

“Mau để ta đi, ta nói bọn mi biết, hộ vệ của ta sắp đến đây rồi, bọn mi dám dây vào ta, đến lúc đó lo mà nộp mạng nhé!” Thiếu nữ áo hồng đang rất hối hận, nàng rất hào hứng vì đây là lần đầu tiên xa nhà, lại nghĩ cứ để một loạt người theo sau thì có vui cũng chả tới bến, nàng bèn dùng mưu lén trốn đi, nào ngờ vừa rời khỏi toán hộ vệ mà cha phái theo lại gặp bọn nam tu xấu xa này.

Nàng là tiểu thư được bảo bọc rất kỹ của một thế gia tu chân, còn trẻ và tu vi kém, chưa từng gặp phải chuyện này, trên đường chạy trốn đã dùng hết pháp khí bùa chú tấn công, linh lực cũng đã cạn kiệt.

Bị bốn nam tu xấu xa vây ở chốn hẻo lánh chẳng một bóng người này, nàng hết cách rồi, vừa hoảng vừa tức vừa sợ, không thể phản kháng, cũng không thể cầu cứu. Nói cứng thế thôi nhưng vẫn không kìm được đôi mắt đẫm lệ.

“Khà khà khà ~ cái kiểu òa khóc này thật đáng yêu, lão đây nhìn mà tê tái, đừng vội, bọn ta sẽ yêu thương chìu chuộng nàng mà!”

“Tránh ra! Bọn mi tránh ra!” Thiếu nữ áo hồng vùng thật lực, rốt lại vẫn không địch nổi sức của bốn người đàn ông, chỉ đổi lại được một cái tát, khóe môi tứa máu. Nàng bị đánh rồi lại phản kháng kịch liệt hơn, ánh mắt lóe vẻ khinh ghét.

Gã trai xé áo nàng trông thấy ánh mắt ấy, giơ tay định đánh tiếp. Nhưng bạt tai này không rơi xuống người thiếu nữ áo hồng, trái lại, tay gã bị ghim đầy dăm, trông như một con nhím.

“Á!”

“Đại ca!” “Đại ca huynh sao vậy!” “Có người ở đây! Đại ca cẩn thận!”

Thiếu nữ áo hồng mở mắt thấy ngay một mớ dăm vàng trông như kim mảnh đang lơ lửng trước mặt, rừng dăm dày tách nàng và bốn kẻ kia ra. Thiếu nữ thấy thế, mặc chuyện đang diễn ra, chỉ cố khép vạt áo lùi thật xa bốn kẻ nọ, ánh mắt trông mong dáo dác nhìn quanh.

Hẳn là có người đến cứu nàng rồi! Có phải hộ vệ của nàng không? Nhưng nàng chưa từng nghe trong số hộ vệ của mình có người biết thuật pháp hệ kim. Tuy tu vi không cao nhưng thiếu nữ vẫn là tiểu thư xuất thân từ đại gia tộc, kiến thức cũng vững, vừa nhìn đã biết đám dăm vàng có thể đâm thủng tay của tên khốn kia là những chiếc lá kim đã được rót linh lực hệ kim và vài mánh khóe khác. Cô chưa từng gặp ai có thể tạo ra thứ vũ khí bằng cách dung hợp những chiếc lá kim bình thường với thuật pháp hệ kim như vậy, đây hẳn là một tu sĩ rất đáng gờm!

Bốn kẻ hành ác kia cũng ngẩng đầu nhìn quanh như thiếu nữ áo hồng, có điều cảnh giác hơn.

“Đạo hữu sao không ra đây gặp mặt, ngầm đả thương người khác không phải hành động quang minh lỗi lạc gì.” Gã trai ôm bàn tay phải bị thương của mình, cao giọng bảo.

Một tiếng cười khẽ vang lên, bốn gã đàn ông nhất loạt rùng mình, giọng thì nghe rồi mà chúng lại vẫn chẳng biết vị trí chủ nhân, có nghĩa là tu vi người này còn cao hơn chúng, sao không thấp thỏm cho được.

Ngay sau đó, gã bị thương nghe giọng nói trong trẻo, thấp thoáng ý cười vang lên ngay sau lưng, tựa như thì thầm bên tai mình.

“Với ngữ súc sinh không hiểu tiếng người thì quang minh lỗi lạc để mà làm gì, anh đang đùa tôi đấy phỏng.”

Cùng lúc ấy, cảm giác đau đớn khi cơ thể rách toạc xông thẳng lên đầu. Trước khi chết, nam tu này trông thấy máu mình tuôn phụt ra, bắn tung tóe lên người ba đứa em của mình, hình ảnh cuối cùng ghi nhận được khi còn sống chính là ánh mắt kinh hoàng mà ba người nọ dành cho kẻ đứng sau lưng mình.

Chứng kiến cảnh đại ca nhà mình bị xẻ đôi ngay trước mặt, vành mắt ba người còn lại như muốn nứt ra, đôi con ngươi ứ máu chòng chọc nhìn kẻ đứng sau lưng đại ca.

Một tu sĩ áo trắng mặt mày tươi tỉnh, dung nhan như ngọc, tay cầm một thanh kiếm mỏng màu vàng, lưỡi kiếm tắm máu chầm chậm nhỏ giọt xuống nền đất, sắp thành một vũng nhỏ.

Cổ tay cầm kiếm uyển chuyển xoay, máu sót trên kiếm ráo sạch, tu sĩ áo trắng vừa giết người khẽ nghiêng đầu, sợi dây buộc tóc đỏ sau gáy đong đưa nhẹ.

“Tam vị đạo hữu.” Cô liếc cái xác dưới chân, cười hỏi: “Tại hạ nhầm, tứ vị đạo hữu mới đúng, chẳng hay các vị có phải là Tứ quỷ Kỳ thành hay hành ác gần đây?”

“Mày dám giết đại ca bọn tao, tao phải cho mày thành thi nô!” Tứ quỷ Kỳ thành chỉ còn lại ba, uy lực tuyệt chiêu sở trường của chúng giảm mạnh.

Ba tên đứng tụm với nhau, tay cầm lệnh tiễn đỏ đen, miệng rì rầm niệm chú. Gió tà lớp lớp, mười mấy cái xác rữa nát bò dậy khỏi đất. Trông thì đáng sợ nhưng tốc độ bò quá chậm, lúc chúng xồ đến tu sĩ áo trắng thì cô đã lách người xuất hiện sau lưng ba kẻ kia, gạt một cái xác sắp dây vào thiếu nữ áo hồng.

Đến khi được tu sĩ áo trắng xa lạ ôm chặt nhảy lên cây, thiếu nữ áo hồng mới tỉnh ra, tức khắc giãy dụa. Tuy sự xuất hiện của người này đã cứu được nàng, nhưng ai biết được gã có phải người xấu không?

“Lâm tiểu thư, hộ vệ Phong Khê nhà cô đang dán thông báo tìm người, tại hạ biết tin, khéo sao lại gặp được nên cố ý giải cứu tiểu thư, đây là vật làm tin.”

Nhìn vật làm tin bằng ngọc trong tay tu sĩ áo trắng, thiếu nữ áo hồng mới yên tâm, lại vì giọng nói dịu dàng của gã mà má đỏ hây hây, nắm tay áo gã, lí nhí lên tiếng: “Đa tạ chàng.”

“Yên tâm, nhận nhiệm vụ rồi thì tại hạ ắt sẽ hộ tống Lâm tiểu thư an toàn trở về.”

“Chẳng hay ân nhân tên gì?”

“Tại hạ Giang Trừng.”

Tu sĩ áo trắng tươi cười, gương mặt điển trai càng quyến rũ hơn, thiếu nữ áo hồng nhìn mà mê mẩn, chỉ nghe gã nói “Chờ ở đây”, sau đó lại thấy gã trở xuống dọn dẹp ba người dưới kia.

Ngồi chờ trên cây cánh xa cuộc chiến, thiếu nữ áo hồng cầm lá bùa khiên mà Giang Trừng đưa, căng thẳng dõi theo tình hình chiến đấu dưới kia. Sau đó nàng thấy mình vốn chẳng cần hồi hộp, vì tác phong của chàng trai áo trắng kia thuần thục lưu loát hơn vẻ bề ngoài của gã nhiều, gã không ra tay tùy tiện, cho đến khi cẩn thận tiêu hao hết linh lực của ba tên nọ, mới bình tĩnh thong dong một phát giết luôn, kiếm vung máu bắn.

Đến tận lúc kẻ cuối cùng ngã dưới kiếm mình, Giang Trừng vẫn không bị thương mảy may, cô lau vết máu đọng lại trên kiếm, giắt nó về lại eo. Ánh quang nhạt dần, thiếu nữ áo hồng mới nhận ra cây kiếm của gã làm bằng gỗ.

Chỉ là một thanh kiếm gỗ, có thể khiến một thanh kiếm gỗ trở nên sắc bén như vậy, thật sự…

“Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư?” Giang Trừng gọi vài tiếng, thiếu nữ áo hồng mới bừng tỉnh, đối diện với gương mặt tươi cười của Giang Trừng, gò má thiếu nữ thoắt cái lại ửng đỏ.

“Ui da đau quá.” Thiếu nữ che má khẽ thốt. Vừa nãy nàng bị tát, giờ vẫn còn rát.

Da mặt chợt mát lạnh, thiếu nữ sững ra, thấy Giang Trừng đã nhặt một chiếc lá biếc đâu đấy, trên lá đọng lại một lớp sương xanh, áp vào mặt, cơn đau lập tức đỡ hơn nhiều.

Giang Trừng rút tay về, cười bảo: “Tại hạ đến muộn, khiến Lâm tiểu thư phải chịu khổ rồi, đây là mẹo vặt, có thể làm giảm cơn đau.”

Đưa thiếu nữ áo hồng che mặt đỏ suốt dọc đường về đến tay hộ vệ nàng ta, Giang Trừng nhận mẻ báu bở, một vạn linh thạch tiền thù lao. Bởi mới nói nhà giàu đúng sướng, tiền thưởng tìm người cao ngất ngưởng, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì quãng đường còn lại khỏi phải tiếp tục nhận nhiệm vụ rồi.

Giang Trừng hớn hở, đi ra khỏi cổng lớn lộng lẫy lại thấy thiếu nữ áo hồng vội vàng đuổi theo, sau khi gặp cô thì ghìm phắt bước chân lại, đoạn cúi đầu nói: “Đa tạ chàng, nếu không nhờ có chàng thì chẳng biết hôm nay ta sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì nữa. Ta, ta là Lâm Gian Nguyệt, còn nữa, cái này trả chàng!”

Giang Trừng nhìn cái đầu cúi rũ, đôi gò má hây đỏ và chiếc lá biếc đặt giữa bàn tay đang chìa ra của cô thiếu nữ, bỗng bừng tỉnh ngộ. Nhưng cô không đón lấy chiếc lá, khó xử nhìn trời, gãi mặt, cuối cùng thốt ra câu chốt: “Lâm tiểu thư, tôi, là nữ.”

Lâm Gian Nguyệt: “… Nữ… tử? Chàng, chàng đang lừa ta?”

Giang Trừng: “Tuy vẻ ngoài giống nam, nhưng tôi thực sự là nữ, nếu Lâm tiểu thư không tin, có muốn kiểm tra ngực tôi không? Tuy nhỏ nhưng dầu gì vẫn có!”

Thấy Giang Trừng có vẻ chỉ cần nàng gật đầu sẽ vạch phắt áo ra cho xem ngực, Lâm Gian Nguyệt bất giác đưa tay lên tim, lùi sau một bước, sau đó chạy về phủ không cả ngoái đầu.

Giang Trừng như nghe thấy tiếng vỡ vụn của trái tim thiếu nữ.

Sau đó, cô đã gặt được một bài học —– Không được ra vẻ soái ca ngay trước mặt các thiếu nữ ngây thơ dễ rơi vào bể tình, tội lỗi, tội lỗi.

Rời tòa phủ đệ tạm trú của Lâm Gian Nguyệt, Giang Trừng cất thù lao, đến chỗ bảng săn. Bảng săn là nơi các tu sĩ đưa nhiệm vụ cầu cách giải quyết, trong số đó có một mục là Tiêu diệt Tứ quỷ Kỳ thành. Giang Trừng tìm mục nọ rồi giao bốn cái đầu người đầm đìa máu ra, nhận được một ngàn linh thạch tiền thù lao nhiệm vụ.

Muốn rõ lý do mà Giang Trừng vốn nên ở sơn phái Dung Trần xuất hiện ở đây làm nhiệm vụ, thì phải lần lại cái ngày mà cô mới xuất quan.

Cô khó khăn lắm mới xuất quan, mới nhận ra đã bảy năm trôi qua thì hôm sau sư phụ đã tìm đến, khen cô thiên tư hơn người, thoắt cái đã có thành tựu, đuổi kịp hai đệ tử của Tạ nhị sư bá, là lúc nên xuống núi lịch luyện rồi.

Thế là Giang Trừng nhận nhiệm vụ mà sư phụ giao: Đến sơn phái Xuất Trần – một môn phái lớn cách Dung Trần mười vạn tám nghìn dặm và một cái đại dương để tặng quà mừng, Văn Nhân Quân – thiếu sơn chủ của Vô Định sơn thuộc sơn phái Xuất Trần sẽ đại hôn vào tháng sau.

Sao sư phụ không tự mà đi?

“Ầy, ta sợ mình không kìm nổi đập chết cái cặp vợ chồng mới cưới đó chứ sao.” Bạch Nhiễm Đông cười xòa bảo, bóp nát vòng ngọc trong tay.

Giang Trừng: Tự dưng lại nhớ bài mà sư phụ đã hát trong buổi tiệc trước khi mình bị giam vào phòng cách ly kia, hình như đã thấu tỏ điều gì.

“Để đại sư huynh nhà con đi còn hỏng nữa, biết đâu hỉ sự lại thành tang sự ý chứ, vì thể diện của Dung Trần sơn phái và Xuất Trần sơn phái, thôi dẹp ý định đó đi. Còn nhị sư tỷ nhà con, nó ra ngoài hái thuốc, chẳng biết khi nào mới về. À tam sư tỷ hả, đến Hứa gia Thương Nguyên rồi, một thời một chốc không về kịp, nên chỉ còn con đi được thôi.”

“Ờ đúng rồi, để thử thách thì sư phụ không cho linh thạch đâu nhé, con tự kiếm trên đường ha. Đừng bảo là con nhớn thế rồi mà vẫn trông sư phụ nuôi nhe.”

Thế là Giang Trừng vừa mới ra khỏi phòng cách ly đã phải mang theo một phần quà, một cây kiếm gỗ, một túi tiền lép xẹp rời sơn phái Dung Trần, vừa đi vừa nhận nhiệm vụ kiếm lộ phí, bảo là tấm gương cần cù tự lực cánh sinh tiêu biểu cũng chả ngoa.

Nhưng con đường này quá yên bình rồi thì phải?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN