Ngộ Phật
Chương 39: Biến Cố
CHỨNG KIẾN MỘT MÀN SỐT DẺO.
Còn hai hôm nữa là đến ngày đại hôn của Văn Nhân Quân và Vệ Duyệt Tâm, thị phường bên ngoài sơn phái Xuất Trần ồn ã tưng bừng, người người nô nức tới lui, lầm than lam lũ ngoài kia chẳng tài nào xâm nhập được vào thế ngoại tiên cảnh này.
Giang Trừng ăn mặc bảnh bao dạo quanh phố phường, lý do à, một là cô ham vui, thường vô thức đến gần chốn đông đúc náo nhiệt, hai là cô không muốn nán lại núi Vô Định.
Là một tân lang sắp cưới đáng ra phải bận lắm, vậy mà chẳng hiểu tại sao vị thiếu sơn chủ Văn Nhân Quân kia lại rỗi rãi đến thế, thường xuyên chạy tới tám chuyện với cô, rất ư là hiền hòa thân thiết. Song, chủ đề câu chuyện xoay tới xoay lui lại đảo đến sư phụ cô, Giang Trừng đã giả ngơ chuyển chủ đề bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn lại bị hắn vòng về.
Giang Trừng chịu sao thấu, không muốn trông thấy bản mặt ấy nữa, chuồn quách ra ngoài, khuất mắt đỡ chướng. Còn đồ đệ nhà cô hả, cả ngày hết ăn lại ngủ, lúc cô đi gã vừa ngốn hết mâm bánh sen ngào thứ ba, dứt mồm biếng nhác xoa cái bụng khổng lồ, uể oải đòi đi nghỉ.
Có vẻ gã đã quyết tâm vỗ mình đến khi béo phì mới thôi. Vốn đã trở thành quái nhân băng gạc vì hỏng mặt, giờ lại từ từ phát triển theo chiều hướng phình to ra, Giang Trừng đau lòng khổ não, không hiểu nổi suy nghĩ của cựu đệ nhất mĩ nhân. Chắc là hồi trước đẹp tới nứt vách đổ tường, giờ muốn trải nghiệm cảm giác xấu đến nghiêng thùng mòn chậu.
Giang Trừng mặc gã, cao chạy xa bay một mình. Hễ cứ đến chỗ đông người, Giang Trừng lại vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực mỉm cười, cô có vẻ ngoài tươi sáng ấm áp, lại khoác trên người bộ cánh trắng, không ít nữ tu ngang đường lén đánh mắt ngắm thêm, hẳn nhiên có cả nam tu nữa. Giang Trừng không ngời ngời nam tính mà đẹp kiểu trung tính tài hoa, nhất là khi cười, đuôi mắt đánh phớt và làn môi đỏ nhếch khẽ sẽ khiến người ta trúng đòn ngay tắp lự, phải nói là hấp dẫn cả nam lẫn nữ.
Ở thế giới này, người ta có cách nhìn thoáng hơn nhiều về chuyện giới tính của đạo lữ, tuy không nhiều bằng đạo lữ nam nữ nhưng vẫn đầy người kết cặp nam nam đôi nữ nữ. Thực ra, chẳng hiếm người muốn tìm đạo lữ cùng giới, có thể đôi bên không yêu nhau đậm sâu, nhưng chắc chắn sẽ bầu bạn lâu dài, với tu sĩ, mối quan hệ này an toàn và đáng tin hơn hẳn.
Dạo quanh phố, Giang Trừng bắt gặp những mấy đôi có đạo lữ cùng giới. Hiếm thấy đôi nào có người lép vế, trái lại cả hai khí thế ngang nhau, cư xử tự nhiên hài hòa, thay vì là tình nhân, nên gọi họ là bạn thân thì đúng hơn. Mà lý do khiến Giang Trừng nghĩ họ là tình nhân, là vì sợi tơ hồng thắt trên cổ tay mỗi người.
Bắt gặp liên tục vài đôi đạo lữ thắt tơ hồng đi qua, Giang Trừng tò mò soi chằm chằm tay người ta.
Mội cặp nữ nữ thấy ánh mắt của Giang Trừng, cô gái trông có vẻ dịu dàng hơn cười hiền chỉ đường cho cô, “Đạo hữu thắc mắc sợi tơ hồng này chăng? Đây là tơ hồng đã được cao tăng Thượng Vân tự khai quang, nghe nói có thể khiến tình cảm giữa đạo lữ với nhau đậm sâu hơn, cứ đi thẳng về phía trước, qua khỏi con phố này là thấy chỗ bán.”
Cô gái trông có vẻ hoạt bát hơn cũng cười, chêm thêm một câu: “Đạo hữu nhanh chân lên, ở đó đông lắm, tới trễ là không còn cái mà mua đâu.”
Chùa Thượng Vân? Chùa Thượng Vân kiêm thêm chức ông tơ hồi nào vậy? Lại còn ra ngoài bán tơ hồng nữa? Đám hòa thượng này đúng là kẻ sau còn quái hơn kẻ trước mà. Giang Trừng bụng bảo dạ, cảm ơn cặp nữ tu, chân đã sải bước về phía ấy.
Là ai nhỉ? Mong là người cô quen. Giang Trừng lướt đi thoăn thoắt, trong đầu hiện ra gương mặt bọn đại sư, chốt hạ, nếu là nhóc Thù Vọng thì hay biết mấy ~ Tha hương gặp cố nhân, ôi thôi mừng lắm
~Rẽ qua khúc quanh, Giang Trừng trông thấy một nhóm người vây quanh sạp nhỏ bên rìa tường trắng, ngó đà này, Giang Trừng biết mình chẳng tài nào chen vào nổi rồi.
Cô cũng không vội vã gì, mua đùi vịt linh chiên bơ ở quán ven đường ngồi gặm, chờ thưa người rồi sang xem cũng được, dù gì cũng thư thả thời gian.
Chốc sau, Giang Trừng nghe thấy ai đấy rầu rĩ thốt lên “Nhanh thế đã hết rồi à”, rồi đám đông tản dần, lộ ra sạp hàng khá sơ sài và một hòa thượng già mắt trũng ngồi sau sạp.
Cô không quen người này, nhưng hơi quen mắt. Giang Trừng nuốt miếng thịt cuối cùng, ung dung chùi mép, bỗng bừng tỉnh.
Cô nhớ ra rồi! Cô thực sự đã gặp vị này ở chùa Thượng Vân, đây là hòa thượng già gác Tàng Kinh các mà Thanh Đăng đại sư đã dắt cô đến dạo trước! Lần đầu tiên gặp ông ấy, Giang Trừng đã bụng bảo dạ mớ dây đỏ này trông như tơ hồng trang sức bày bán ở sạp ven đường, té ra đây là nghề tay trái thật hả?
Tại sao một hòa thượng già bí hiểm gác Tàng Kinh các lại đến đây bán tơ hồng thủ công đã khai quang chứ, Giang Trừng không hiểu đám đại sư này cho lắm.
Nhưng vì quãng thời gian sống ở Thượng Vân tự trước đây, giờ cứ hễ gặp các hòa thượng của ngôi chùa ấy là cô lại thấy thân thiết khôn tả, dẫu có lẽ người ta còn chẳng nhớ nổi cô là ai, Giang Trừng vẫn đi sang bắt chuyện thử.
Ngờ đâu Giang Trừng vừa bước đến, chưa kịp mở miệng, hòa thượng già đã mở mắt liếc cô một cái, chậm chạp lôi tơ hồng tam căn trong tay áo ra, hỏi: “Mua không đây?”
Khoan, mới nãy chẳng đã bảo hết sạch rồi à? Giang Trừng đón ánh mắt kỳ lạ của các tu sĩ vẫn còn rải rác xung quanh, nhe răng cười, “Mua.”
Tam căn chỉ là sợi tơ hồng bình thường nghe đâu đã được đại sư khai quang, giá bán cắt cổ, nhưng vì có linh thạch mà đồ đệ thần bài cống lên, Giang Trừng chẳng tiếc vung tay mua.
Giang Trừng qua quýt nhận tơ hồng tam căn, hỏi hòa thượng già đang bắt đầu dọn sạp, “Đại sư, sao thầy lại ở đây? Được quyền bỏ gác Tàng Kinh các ạ?”
Hòa thượng già không nhìn cô, vẫn chẳng thấy lạ vì cô biết mình là ai, hẳn đã nhận ra đôi bên từng có duyên gặp mặt. Ông khàn giọng đáp: “Thượng Vân tự phong sơn, mọi đệ tử ở tròn mười lăm năm đều phải xuất sơn.”
Nhớ lại nghĩa cử của nhóm Thanh Đăng đại sư mới gặp dạo trước, Giang Trừng kính nể, “Mỗi bận tai kiếp đến, tất cả các thầy đều ra ngoài cứu trợ ạ? Ôi cao cả quá! À mà đại sư, thầy ở đây bán tơ hồng là để gom tiền quyên góp ạ?”
“Không, là để những ai có tình sẽ về với nhau.”
Giang Trừng: “… Ồ.”
Rằng thì là, vị đại sư Tàng Kinh các này chắc kiêm chức ông tơ thật.
“Nhắc mới nhớ, nhóm Thanh Đăng đại sư và Thù Vọng cũng ở gần đây chứ ạ?”
“Không xa.” Hòa thượng già nói xong, xách đồ đã dọn rồi đứng dậy, thoắt cái đã mất bóng. Trái ngược với cung cách nói chuyện từ tốn chính là tốc độ biến mất của ông.
Giang Trừng còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng vừa chớp mắt đã phát hiện người ta biến mất tiêu: “…”
Thôi kệ, đã ở gần đây thì thể nào cũng gặp. Giang Trừng nghĩ, so vai tiếp tục bát phố, càn quét không ít món ngon, lại còn mua về cho đồ đệ nữa chứ. Cô đúng là sư phụ tốt mà!
Thoắt cái đã hai hôm, đến ngày đại hôn rồi.
Chiếc thuyền hoa khổng lồ hào nhoáng của cặp tân nhân quàng lụa, treo đèn lồng đỏ và trưng đầy hoa hiếm được sáu con linh thú tựa cá chép kéo, từ tốn lướt ngang tầng không. Đôi người ngọc đứng trên thuyền, cử chỉ vô cùng thân mật chính là Văn Nhân Quân và Vệ Duyệt Tâm.
Từ thuyền hoa, từng cánh hoa đỏ lả lướt giáng trần, dòng sông dưới đất thắm cánh hoa. Sênh trúc xập xềnh, nhạc tiên réo rắt, cánh hoa buông mưa đỏ rợp trời và đàn linh ngư rực rỡ sau thuyền như đang múa giữa bầu không, thơ mộng biết bao, chân mây tựa lòng biển.
Giang Trừng ngồi gần đấy nhìn nụ cười chúc phúc của quan khách xung quanh, cô sờ cằm, đưa cùi chỏ huých đồ đệ bên cạnh, khẽ hỏi, “Ê, Hữu Chỉ, con chẳng đã bảo sư tổ nhà mình sẽ tới à? Sao giờ vẫn chưa thấy.”
Phong Hữu Chỉ ngáp dài, qua quýt phất tay, “Con chỉ đoán bừa thôi mà, không đến cũng là chuyện thường tình.”
Giang Trừng nín lặng, cô đã rất nghiêm túc chờ mong những ba ngày đấy! Cô cố nhịn để không lườm nguýt, vừa định đáp lời, bỗng lại nghe thấy một tiếng rít cao vút.
Xoay đầu nhìn lên trời, Giang Trừng thấy đám linh thú như cá vốn đang bơi quanh thuyền hoa rít hoảng từng hồi, từng con một rơi phịch xuống đất.
Mọi người bên dưới ngửa đầu nhìn tầng không, xôn xao bàn tán về chuyện bỗng xảy ra. Ngay sau đó, không chỉ đàn linh thú ấy mà cả những con cá khổng lồ kéo thuyền cũng bắt đầu xoắn xuýt, thuyền hoa rung mạnh giữa trời.
Trên thuyền vọng lại tiếng thét chói tai của phụ nữ, dưới đất, các tu sĩ vận áo đệ tử Vô Định sơn lần lượt đón gió, bay lên tiếp ứng thuyền hoa. Tuy không biết chuyện gì nhưng cứ nhè ngày cưới mà xảy ra thì chẳng ai vui nổi.
Một chàng trai áo đỏ ôm một cô gái cũng áo đỏ ngự kiếm rời thuyền đáp đất, chiếc thuyền cũng được mười mấy đệ tử chung sức hạ xuống.
Tân lang chẳng rõ tâm trạng như nào nhưng nom vẫn dịu dàng như trước, hắn buông vợ, chắp tay tỏ ý xin lỗi vì đã khiến khách khứa hốt hoảng. Tân nương Vệ Duyệt Tâm đứng kế hắn lại tái mét mặt mày, không giấu nổi vẻ xấu hổ và sợ hãi. Chợt trông thấy Giang Trừng, nàng ta nhấc váy, bừng bừng khí thế chạy sang chất vấn: “Là mi làm phải không?! Là cái ả sư phụ kia bắt mi thực hiện để làm nhục ta chứ gì!”
Giang Trừng vô tội, nằm im cũng dính đạn: “… Phu nhân, vãn bối hiểu tâm trạng người, nhưng vô cớ đặt điều người khác thế này, không ổn.” Tuy chưa dám chắc đây không phải là họa mà sư phụ ăn hại nhà mình gây nên, nhưng ai lại đút đầu ra chịu trận ngay những lúc thế này chứ! Vậy nên cô mới phát ngôn đến là chính trực hào hùng, khí thế khó át.
Vệ Duyệt Tâm định nói thêm gì đó, Văn Nhân Quân đang đi đến đã dịu dàng gọi tên, nàng ta cứng người ngay, cắn môi im lặng. Văn Nhân Quân kéo vợ lại, cười hối lỗi, “Duyệt Tâm thất lễ rồi.”
“Thiếu sơn chủ khách sáo quá.” Giang Trừng cười hời hợt, không muốn tiếp chuyện người này.
Văn Nhân Quân vỗ về vợ, chợt nghiêm mặt bảo thị tòng, “Đi theo dõi tình trạng của bọn linh thú ấy.” Vừa dứt lệnh, mặt đất bỗng rung chuyển, trận động đất mạnh bao trùm núi Vô Định, thậm chí cả sơn phái Xuất Trần, liên tục khuếch tán ra bên ngoài.
Vô số người ngự kiếm bay lên, Giang Trừng cũng kéo đồ đệ theo. Thú cưỡi của các tu sĩ khi bay lên trời bắt đầu rục rịch, sau lại rơi xuống đất như đám linh ngư kia.
Tất cả giờ đã nhận ra sắp có chuyện lớn, nhớ đến tin đồn về đại kiếp khiến lòng người hoang mang dạo gần đây, họ thoáng nín lặng, trân trân dõi theo cơn động đất ngày càng mạnh, khiến cả sơn phái Xuất Trần mất sạch dáng vẻ trước đó. Sông ngòi đan cài vài đầm sen ngút mắt như cảnh tiên trần thế thoắt cái đã sụt lún mai một, mặt đất nứt thành đường, lộ ra từng khe rãnh tối đen.
“Nhìn kìa! Kia là cái gì thế!” Một tu sĩ kinh hoàng thốt lên, thu hút ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy trên vùng trời gần đấy, thấp thoáng xuất hiện khung cảnh của một thế giới khác. Đình đài lầu các cũ kỹ, phố phường trống hoác hiện lên giữa tầng không, dường như giơ tay là có thể chạm đến.
Đấy là… ảo ảnh? Tim Giang Trừng đánh thịch, nỗi uy hiếp không rõ bủa vây lòng cô. Không, đấy chắc chắn không phải là ảo ảnh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!