Ngộ Phật - Chương 4: Giang Nguyệt Thành Giang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Ngộ Phật


Chương 4: Giang Nguyệt Thành Giang



CẶP CHỊ EM.

Trước đó họ đã đi qua hai tòa thành nhỏ, đại sư không dừng chân mà lướt ngang luôn, lần này đến thành Giang, có vẻ đại sư không tính đi thẳng, bắt đầu dạo khắp thành.

Tuy Giang Trừng không biết ý định của đại sư, nhưng anh ta đã làm thế hẳn phải có lý do, cô cứ theo sau hóng hớt thôi. Dạo quanh, cô phát hiện ra trên đường lớn, ngõ nhỏ, vỉa hè, ven lộ tòa thành sầm uất này bày đầy mấy cái bảng từa tựa biển quảng cáo, là kiểu bảng gỗ dán cáo thị của quan phủ trong phim truyền hình ấy.

Trên những tấm bảng này dán đầy tin kiểu “Giang thành ban hành chính sách mới, chung tay xây dựng Giang thành văn minh hài hòa”, “Con chó mà con gái cưng của thành chủ nuôi đã đi lạc, ai tìm thấy sẽ thưởng lớn”, “Mấy ngày nữa tông môn tu chân nào đó sẽ đến nhận đồ đệ, ai muốn tham gia mời nộp tiền báo danh”.

Tờ thông báo tìm người bị che mất một nửa trong góc lại thu hút Giang Trừng, so với thông báo tìm chó chiếm quá nửa bảng tin thì nó chẳng bắt mắt là bao.

Trên tờ thông báo tìm người có hình một cô gái cực xấu, ngũ quan mờ nhạt thảm thương, trên búi tóc cắm đầy các loại trâm và hoa ngọc, mặc một bộ váy hoa lòe loẹt.

Trên đời có người xấu tới mức này hĩ, đúng là… Giang Trừng đang nhẩn nha suy nghĩ, chợt bừng tỉnh. Ê có gì đó sai sai, hình như bộ váy này hơi quen mắt?Read more…

Sau đó, cô bước tới soi kỹ, không kìm nổi cơn giật mép. Đây, chẳng phải là bộ váy xấu xí mà cô cởi ra lúc đi tắm nửa tháng trước đấy thôi? Nghĩa là, người được vẽ trong tờ thông báo này là cô? Chủ cũ của cơ thể này đã tự biến mình thành ra rất xấu, hình vẽ ấy vậy còn xấu hơn, họa sĩ này mười mươi phải có thù hằn gì đó với chủ cũ rồi.

Giang Trừng xác định được người trong hình là cơ thể mình xong bèn đọc thông báo, nội dung là con gái lớn Giang Nguyệt của thành chủ Giang thành mất tích hơn nửa tháng, ai tìm được xin đưa về phủ thành chủ, sẽ thưởng to. Cách viết hệt như thông báo tìm chó kế bên, tiền thưởng cho người tìm thấy chó cưng đi lạc của con gái cưng thành chủ còn nhiều hơn tìm được con gái lớn của thành chủ là cô đây, đúng là người không quý bằng chó.

Rối rắm trước cụm từ con gái lớn và con gái cưng của thành chủ, Giang Trừng nhướng mày, dứt khoát vỗ vai một người đàn ông cũng đang xem bảng bên cạnh mình, hỏi: “Ông ới, tôi lần đầu tới thành Giang, thấy thông báo tìm người này thì thắc mắc lắm, con gái lớn của thành chủ thực sự xấu như Vô Diệm ư?”

Người được cô bắt chuyện trông như văn sĩ, thấy Giang Trừng trẻ tuổi, mặt mày đầy vẻ hiếu kỳ mới vuốt râu đáp: “Lại chẳng, ta đã trông thấy cô trưởng nữ này của Giang thành chủ một lần, người thật còn xấu hơn bức vẽ này ba phần. Có vẻ tiểu huynh đệ đây đến từ nơi rất xa, tiếng tăm của cô trưởng nữ Giang thành chúng ta lan đến cả mấy tòa thành xung quanh đây, được công nhận là nữ tử xấu nhất.” Ông ta lắc đầu nhíu mày, cứ như đang nhớ đến thứ gì đó không được đẹp cho lắm.

Giang Trừng bèn bám sát chủ đề này, “Gái xấu như vậy sao lại đi lạc được nhỉ? Xấu đến thế, chắc chẳng ai thèm bắt cóc đâu?”

“Ai biết được, chưa chừng lại là tự bỏ nhà đi, ta nghe nói quan hệ giữa vị tiểu thư xấu xí này và muội muội cô ta không tốt lắm, dầu gì cũng cùng cha khác mẹ, gia đình rộn chuyện, người ngoài sao rõ uẩn khúc.” Văn sĩ đáp.

Giang Trừng cũng cười ra chiều hiểu ý ông ta, rồi chỉ tờ thông báo tìm chó nọ với vẻ bừng tỉnh, “Tờ này bảo chó cưng mà con gái cưng của thành chủ nuôi đi lạc, gái cưng của thành chủ đâu phải là cô tiểu thư xấu xí này nhỉ?”

“Đương nhiên là không phải rồi, hai cô tiểu thư trong phủ thành chủ, đại tiểu thư bị gọi là kẻ xấu xí, nhưng nhị tiểu thư lại là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, sau khi trổ mã đã xinh đẹp động lòng người, chẳng biết bao người ngưỡng mộ.” Văn sĩ nói đoạn, ghé sát lại ra chiều bí mật: “Nghe đồn hai cô tiểu thư một đẹp một xấu này cùng lúc thích một cậu công tử, cậu công tử nọ mấy ngày nữa sẽ thành hôn với Giang nhị tiểu thư, chưa chừng vì thế mà tiểu thư xấu xí kia mới đau lòng bỏ nhà ra đi đấy.”

“Ồ, ra là thế, có khi đúng vậy thật ấy chứ!” Giang Trừng gật đầu liên tọi.

Với vẻ ngoài trẻ trung tuấn tú, mặt mày treo nụ cười ưa nhìn, lại còn nhỏ tuổi, làm bộ ngây thơ rất cừ hiện nay của Giang Trừng, đa số những người được bắt chuyện sẽ tám thêm đôi câu với cô, cô đi quanh hóng hớt, rốt cũng đã hiểu đại khái sự tình.

Chủ cũ của cơ thể này tên Giang Nguyệt, năm nay mười bảy tuổi, là tiểu thư xấu xí đã được chứng nhận. Cô ta có một người em gái khác mẹ tên Giang Lạc Nhiên, nhỏ hơn cô ta một tuổi, là gái đẹp người người yêu thích.

Ở phủ thành chủ, thân phận của Giang Nguyệt cũng rất tế nhị, vì Giang thành chủ là phụ nữ, chồng bà ta là cha của Giang Nguyệt. Trước khi cha của Giang Nguyệt tới ở rể đã có vợ Tào Khang*, đó chính là mẹ ruột của Giang Nguyệt, đã mất sau khi cô ra đời. Tuy cha Giang Nguyệt yếu đuối vô dụng nhưng được cái đẹp mã, thế là lọt vào mắt xanh Giang thành chủ, rồi trai góa vợ đi ở rể, dắt theo cả con ghẻ Giang Nguyệt.

[*Chỉ người vợ lấy lúc nghèo khổ.]

Giang Nguyệt vậy là thành đại tiểu thư của phủ thành chủ có tiếng mà không có miếng, ngay cả họ cũng chẳng theo họ của người cha yếu đuối và người mẹ đã qua đời, phải dùng họ mẹ ghẻ.

Đến cha ruột còn lạnh nhạt với cô ta, nghĩ cũng biết, người mẹ ghẻ làm chủ một thành như Giang thành chủ dù không cố ý ức hiếp cũng sẽ chẳng quan tâm đến đứa bé đáng thương này, thế là trong phủ, Giang Nguyệt y như người vô hình.

Xui xẻo hơn, Giang thành chủ lại sinh đôi một cặp long phượng, nam tên Giang Trị gái tên Giang Lạc Nhiên, đều là những nhân vật rất xuất sắc, xuất sắc đến độ hoàn toàn đẩy Giang Nguyệt vào chiếc bóng của mình, nếu không vì cô ta quá xấu thì đã chẳng ai biết đến, âu đấy cũng là một cách nổi tiếng riêng.

Nghe đâu nhị tiểu thư Giang Lạc Nhiên rất ghét Giang Nguyệt vì đã chiếm mất cái chức cô cả của mình, từ nhỏ đã hằn học, không hiếm lần ức hiếp cô ta, vì thế, cuộc sống lúc nhỏ ở phủ họ Giang của Giang Nguyệt khá long đong.

Tới khi trưởng thành, cô gái đáng thương Giang Nguyệt này lại phải lòng Cao công tử – cháu họ của mẹ kế, tiếc nỗi người ta lại chỉ yêu mỗi nhị tiểu thư Giang Lạc Nhiên thôi. Đúng là một vở kịch ba xu buồn mửa thấm đẫm máu chó.

Giang Trừng đã tưởng tượng ra hẳn mấy bộ nhật ký trưởng thành của một cô gái đáng thương mẹ mất, cha hờ hững, bị mẹ ghẻ và em gái độc ác hà hiếp rồi. Còn sự thật thế nào, đương nhiên phải tận mắt chứng kiến mới rõ.

Ních đầy bụng tin đồn, Giang Trừng ghé chân vào sạp ven đường hớp bát đậu hủ giải khát.

Sau đó, cô nghiêm túc nhìn sang đại sư – người nãy giờ chẳng nói năng chi, chỉ lặng lẽ đi theo mình.

“Đại sư, anh cố ý dắt tôi đến đây à?” Giang Trừng nhớ tới buổi đầu mình hỏi đại sư tính đi về hướng nào, anh ta bèn ném bừa chiếc lá rồi đi theo hướng lá chỉ, giờ nghĩ lại, đùng bảo đấy là một loại phép thuật có thể dẫn họ đến nơi mà người thân cơ thể này đang ở nhé?

Thanh Đăng gật nhẹ đầu, “Cô từng hỏi thân phận của cơ thể này.”

Ý nghĩa của câu nói này là, Cô đã muốn biết thì ta đưa cô đi tìm thôi.

Giang Trừng: Tôi chỉ tò mò hỏi chơi thôi mà…

“Rồi, cảm ơn đại sư, giờ tôi đã rõ, chúng ta cứ tới thẳng chùa Thượng Vân đi.” Giang Trừng không định nhận người thân. Đùa hả, Giang Nguyệt rõ đã chẳng được phủ họ Giang hoan nghênh, cô tới đó làm gì? Với cả Giang Nguyệt chết rồi, cô là Giang Trừng.

Xem ra Giang Nguyệt không mấy mặn mà đường tình thân, khá giống cô. Ở thế giới của cô, sau khi li hôn cha mẹ đã lại có tình yêu mới, rất hạnh phúc, đã lâu lắm rồi không liên lạc, chỉ có cô và em trai sống nương tựa vào nhau. So ra thì hoàn cảnh của cô vẫn đỡ hơn Giang Nguyệt.

Nghe cô bảo vậy, đại sư chẳng tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu.

Ngay lúc đó, có một cô gái che khăn chạy ra từ quán rượu cách chỗ họ không xa. Cô gái này dáng hình yểu điệu, gương mặt kiều diễm thấp thoáng sau mạng che càng lung linh hơn, chỉ dựa vào đôi mắt lộ ra thôi đã đoán được đấy hẳn là một người đẹp ngất trời. Cộng thêm bộ áo gấm sang trọng đang khoác và bộ trang sức lộng lẫy lấp lánh đang đeo, ai nấy đều rõ cô gái này xuất thân không tầm thường.

Có vẻ người đẹp xông ra khỏi quán rượu với lửa giận phừng phừng, được một công tử mặc áo gấm trắng đuổi theo sau. Gã công tử này không cao lắm, mặt mũi cũng tạm gọi là khôi ngô, có điều vẻ xun xoe trên mặt đã làm giảm đi vài phần tuấn tú.

Chỉ nghe công tử nọ gọi luôn: “Biểu muội! Biểu muội chờ ta với!”

Cô gái kia nghe vậy, mày cau càng chặt, chân chạy càng nhanh.

Cách bàn của Giang Trừng và Thanh Đăng không xa, cô gái nọ đã bị gã công tử đuổi kịp. Gã nắm tay cô nàng, ra chiều lấy lòng, nét mặt hơi tủi: “Biểu muội, chúng ta sắp thành thân rồi, sao cả ngày muội vẫn cứ tránh mặt biểu ca vậy? Ngượng ư?”

Cô gái nhịn mãi nhịn hoài, gân xanh trên trán giật giật, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngượng? Thôi đi anh! Cao Vân Sam, tôi nói rồi, tôi không thích anh, cũng sẽ chẳng gả cho anh, còn quấn lấy tôi nữa thì đừng trách!”

“Nhưng biểu muội à, dì Nhược và mẹ ta đã hứa hôn cho chúng ta từ nhỏ rồi…”

Cô ta khó chịu ngắt lời, “Kẻ hứa hôn với anh là con nhỏ xấu xí Giang Nguyệt kia! Anh đi mà lấy nó!”

Nghe đến cái tên Giang Nguyệt, Giang Trừng ngồi kề đấy giật mình đánh thót, ngoái đầu soi kỹ hai người đang giằng co bên kia.

Gã nọ cười bảo: “Cô ả mất tích lâu thế, chưa chừng chết quách mất rồi. Với cả cô ả không phải con gái ruột của dì Nhược, làm sao sánh được với tình nghĩa biểu huynh muội của đôi ta, đôi ta thành hôn mới gọi là danh chính ngôn thuận.”

Đang nói thì mắt gã lóe sáng, cao giọng thốt lên: “À ra vậy, ta hiểu rồi, biểu muội đang ghen phải không? Chỉ tại ta không tốt, ta không nên cười với cô ả xấu xí kia, ta chỉ thấy buồn cười khi ả đã xấu mà còn cố làm mình trông kinh khủng hơn, ai ngờ ả lại hiểu lầm, từ đó cứ thường tới quấy rầy ta. Khéo thay ả đã mất tích, nếu biểu muội vẫn giận ta, cố ý bỏ mặc ta vì ả thì tội cho biểu ca quá!”

Cô gái kia đã liếc ngang liếc xéo mấy lần liền, rốt không chịu nổi cái kiểu lèm bèm tự nghe của gã nữa mới giãy ra, bảo: “Nghe cho thủng đây, tôi thực sự không có ý gì với anh, tôi không đồng ý gả, chẳng vì ai khác, chỉ do anh xấu thôi!”

Cô ta trút từng tiếng hùng hồn cao vút, hẳn còn e không đủ mạnh mẽ mới hất đầu đế thêm, “Mai sau tôi chỉ gả cho người nào là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử thôi!”

Giang Trừng – khán giả xem tuồng: Đúng là mục tiêu cao xa.

Cao công tử nọ rõ vẻ không tin, chỏ mình, “Biểu muội bảo ta xấu xí á?”

“Đúng vậy, tôi chỉ bừa ai đấy ngoài đường cũng vẫn đẹp hơn anh.” Cô ta vươn ngón tay thon dài ra, chỉ Giang Trừng ngồi kề đấy, “Đó, mỗi cậu bên kia thôi đã đẹp hơn anh rồi.”

Tự dưng bị kéo vào giữa đôi anh em họ này, Giang Trừng vô tội lắm thay, giờ cô đã hòm hòm đoán được hai người này là ai rồi, nếu đúng thì, đây hẳn phải là hai nhân vật khác trong chuyện tình tay ba nổi cộm dạo trước, cô hai Giang và cậu Cao. Thế mới nói, thật là khéo quá đi mất. Nhưng hình như tin đồn hơi sai, đây nào phải một cặp yêu nhau, Giang nhị tiểu thư rõ chẳng ưng gì vị biểu ca Cao công tử này.

Lắm lúc, chẳng phải cứ không muốn dính vào thì chuyện sẽ biết đường mà né khỏi bạn. Giang Trừng ngó ánh mắt hung tợn của gã Cao kia bắn sang mình, quán triệt được điều đó.

“Biểu muội! Muội thế mà ưng cái tên mặt trắng này à!” Cao công tử gào lên.

Giang Trừng buộc phải bịt tai lại, đúng là ồn ào. Mới cả, gã không hiểu tiếng người à? Rõ ràng họ chỉ chọn bừa người qua đường giễu nhại vậy thôi, liên quan quái gì tới cô chứ. Nhưng gã Cao công tử này khiến cô khó chịu, gã buông toàn lời khinh rẻ Giang Nguyệt thôi, giờ cô đang xài cơ thể Giang Nguyệt, đương nhiên không vui vẻ gì.

Chắc Giang Nguyệt hiếm khi ra ngoài, chẳng gặp bao người đàn ông, thế mới thương phải kiểu người này? Đại sư đang ngồi nghiêm kề cô đây còn tốt gấp ngàn gấp vạn gã. Giang Trừng không kìm nổi phải ngoái đầu lại nhìn đại sư một cái, rửa mắt.

“Anh chẳng những không sánh nổi cậu ta, mà còn chẳng so được với hòa thượng đang ngồi kế cậu ta nữa, thế thì có tư cách gì mà theo đuổi tôi.” Giang nhị tiểu thư giễu tiếp.

Giang Trừng – người từ dạo rửa sạch mặt đã luôn bị người ta đánh giá là giai đẹp nhận định, Giang nhị tiểu thư hẳn phải là một kẻ cuồng cái đẹp. Chắc đó là lý do khiến cô ta không ưa Giang Nguyệt?

“Biểu muội, sao muội cứ thích tổn thương biểu ca thế này!”

Giang Trừng nổi ốc nổi ác, phá ra cười ha hả, buột mồm chen lời: “Tôi thấy vấn đề chính mà anh đây mắc nào phải là vẻ ngoài xấu xí thôi, mà là vừa xấu vừa lùn vừa chẳng có khí khái đàn ông, đáng sợ hơn, lại chẳng có cả năng lực thấu hiểu bản thân, thế thì sao trách được người ta không ưng mình.”

Cao công tử nghe thế, mặt mày biến sắc, u ám nhìn Giang Trừng: “Mi là cái giống gì, cái ngữ dân mọi nhà mi mà đòi xét nét bản công tử ư!”

Giang Trừng: Ồ, theo đại sư mãi, thành ra không phản ứng lại kịp với kiểu xã hội giai cấp thối nát này.

Cao công tử thẹn quá hóa giận vung tay đến gần, Giang Trừng chực sẵn, lưu loát giơ hộp đũa tre lên chắn ngay mặt mình. Nghe tiếng thét thảm của gã Cao, có thể thấy được rằng đũa của quán này vót hơi nhọn.

Bấy giờ, Giang nhị tiểu thư khoanh tay xem trò chợt nhìn chằm chằm cánh tay của Giang Trừng, vẻ mặt nom như trông thấy ma, ngạc nhiên thốt lên: “Giang Nguyệt?!”

Giang Trừng giơ tay lên, đã vô tình để lộ cái bớt màu đỏ hình hoa sáu cánh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN