Ngộ Phật - Chương 57: Hồng Lâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Ngộ Phật


Chương 57: Hồng Lâu



Tất cả ma tu ở Ma vực đều biết Ma chủ coi trọng Hồng Lâu, dẫu là bóng hồng duy nhất trong số Thất ma tướng và nom có vẻ hiền lành hòa nhã hơn những kẻ còn lại nhiều, nhưng thực ra nàng chẳng kém họ ở khoản thủ đoạn và lòng dạ, thậm chí đáng sợ hơn nữa kìa.

Nàng không ham muốn gì, chỉ ngụ trong góc khuất của tòa ma cung tráng lệ, khước từ hầu hạ của đám thị nữ lô đỉnh, lúc Ma chủ không triệu kiến, nàng sẽ chỉ ở lỳ trong viện tử rách nát ấy, làm gì chẳng ai hay. Tuy tàn độc nhưng nàng không hay giết người, chỉ có một lệnh cấm duy nhất — Không cho bất cứ ai đặt chân vào viện của mình.

Vì thế mà quanh đây chẳng người lai vãng, nhưng Giang Trừng lại không biết điều này, thế mới dâng mình đến cửa. Tình hình trước mắt không ổn, Giang Trừng vội giữ chặt đại sư đang chộn rộn, bóp tay anh vỗ về.

Đùa hả, đây là ma cung đó, ma tu lợi hại không đếm xuể, đại sư mà đánh nhau thật thì chả đường nào giấu nổi mớ phật quang chói mắt kia, tất cả mọi người trong ma cung sẽ kéo đến đây trong vòng vài phút, lúc ấy nói gì tới chạy, chả biết có được chết toàn mạng không nữa kìa.

Giờ chỉ có một người này, nếu cô ứng phó khéo léo, chưa chừng lại tìm được cơ hội chạy trốn. Dù sao vẫn đỡ hơn là để đại sư ra tay.Read more…

Quyết định xong, Giang Trừng lại vỗ về đại sư một hồi, tính buông anh ra. Nào ngờ cô vừa lơi tay chưa rời, đại sư lại đã quờ quạng ôm siết lấy cô, không cựa quậy gì nổi.

Giang Trừng bổn cũ soạn lại, tính xông ra quăng độc đan: “…”

Đại sư, anh vui lòng cân nhắc tình hình trước mắt được không? Nào thiết phải phá đám như vậy!

Hồng Lâu nghiêm mặt, phất tay một cái, hơn mười bóng đen lao vào khoảng tối trong vườn. Nàng vừa ra đòn, Giang Trừng đã ôm gã đại sư vướng tay cản chân vọt sang chỗ khác. Giang Trừng không thấp nhưng đại sư lại quá cao, với thế ôm của cô, hai chân đại sư kéo lê dưới đất, thế mà anh vẫn cứ ôm riết lấy Giang Trừng bằng cách kỳ quái kia, điệu bộ cả hai nom dị hợm khôi hài biết mấy.

Hồng Lâu chấn động trước tư thế lạ lùng của họ, cũng có thể chỉ đang điếng người bởi mái đầu bóng loáng của đại sư thôi. Nàng ta cau mày, không đánh tiếp mà cảnh giác nhìn hai người, như ngẫm ngợi điều gì… À không, chỉ có đứa bé tuấn tú ôm đại sư kia là đang cảnh giác thôi.

“Một phật tu một linh tu, sao lại đột nhập vào ma cung.” Hồng Lâu lên tiếng.

“Tỷ tỷ tối mát ạ, kể ra sợ chị không tin nhưng bọn em chỉ sơ ý đến nhầm Ma vực thôi, thật đấy.” Giang Trừng bừng nở nụ cười đến là ngọt ngào, cô vừa hỉ hả nói chuyện, ngón tay vừa lén rục rịch. Ừa, cô thích cái ngữ không ưa đánh ngay mà thích dông dài này nè, thế mới đủ thời gian cho cô chuẩn bị chứ.

Hồng Lâu đánh giá hai người một lượt, “Có thể giấu khí tức tốt đến thế, lại còn vào được ma cung, đến nổi chỗ ta, thú vị thật.” Nàng buông lời, cũng thầm đề cao cảnh giác. Tu vi tên linh tu này không cao, nhưng trông có vẻ khôn vặt, nàng chưa từng xem thường bất cứ ai, bèn đề phòng cả cô.

Còn gã phật tu này chắc là người của Thượng Vân tự, tuy đã giấu nhưng tập trung nhìn kỹ sẽ thấy phật quang cuồn cuộn, sáng ngời chói mắt.

Nếu đánh đơn thì không qua nổi gã ta, nhưng đây lại là địa bàn của nàng, gần ngay ngoài kia cơ man nào là ma tu, chỉ cần phát tín hiệu thì dù tên phật tu này có lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi.

Nhưng vì một số lý do nào đó, nàng lại không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Hai bên đều có nỗi băn khoăn riêng, giằng co một lúc, Hồng Lâu thu lại khí đen quanh mình trước, lùi một bước, nhàn nhạt bảo: “Đi đi, rời khỏi đây.”

Giang Trừng kinh ngạc, ả ma tu này lại để họ đi? Dù nàng ta trông khác ma tu nhưng chiêu thức lại là của ma tu thật, chẳng có nhẽ bọn họ lại may mắn tới mức gặp được một ma tu không thù hằn phật tu á? Thôi kệ, không thể để lỡ thời cơ, người ta đã bảo thế, dù lý do là gì thì có ngu mới không rút gấp.

Nhưng vừa dợm bước, cô lại cảm nhận được có một tên ma tu khác đang phi nhanh đến, nhất thời hai phe trong vườn đều nhíu mày, Giang Trừng liếc Hồng Lâu, quả quyết ôm đại sư lách vào một căn phòng. Hồng Lâu cau chặt mày, khóe mắt lại thấp thoáng hình ảnh một vật tròn màu tím khi vạt áo Giang Trừng bị gió cuốn lên, nàng tức khắc kinh ngạc thấy rõ.

Nhưng nàng đã nhanh chóng kìm lại, nhìn ra cổng. Một người áo lam mặt mày vô cảm đứng đấy, là Lam Tương – một trong Thất ma tướng như nàng. Lam Tương cất tiếng thản nhiên: “Ma chủ đã lệnh, Úc cơ bị tập kích ngoài cổng thành, có thể một phật tu và một linh tu đã lẻn được vào Ma vực, hôm nay bắt đầu tăng cường cảnh giới, phải bắt được hai kẻ đột nhật này, Ma chủ muốn đích thân xử lý.”

Trốn trong phòng tối, ghìm đại sư đang cọ quậy lại, Giang Trừng nín thở nghe chuyện ngoài kia, bắt đầu lo lắng. Theo lời gã ma tu, đoán chừng em gái hảo tâm thả họ cũng thuộc dạng ma tu có vai vế, trước đó đôi bên không thù hằn gì lớn, nàng ta có khi tự dưng nổi lòng thương người cho họ đi, nhưng giờ Ma chủ nhà chúng ra cả lệnh rồi, Giang Trừng chả nghĩ bản thân may tới độ khiến một ma tu vô cớ giấu diếm mình để rồi phản bội chủ tử đâu.

“Ta biết rồi.” Ngoài vườn, Hồng Lâu đáp, lại không nói gì thêm. Lam Tương cũng chẳng lấy làm lạ, gật đầu xoay đi.

Giang Trừng trong phòng: Thôi được, thực ra mình đỏ hơn mình nghĩ, cơ mà tại sao? Chuyện không theo lẽ thường tất có trá. Chẳng nhẽ cô em này tính giam tạm họ ở đây, sau đó lén báo tin ra ngoài, lặng lẽ gọi người bao vây, chơi trò bắt ba ba trong rọ?

Thấy gã ma tu kia đã rời khỏi, Giang Trừng không chờ nổi nữa, lách người ra khỏi phòng, ôm đại sư định đi. Nhưng chuyến này Hồng Lâu lại giơ tay cản họ lại.

“Tỷ tỷ đã bảo thả bọn em rồi mà, đừng đổi ý nhanh thế chứ ạ.” Giang Trừng ngoài mặt hỉ hả, trong lòng lại đã cân nhắc đến tình huống xấu nhất.

Lần này Hồng Lâu không thừa lời với họ nữa, rút thanh trường kiếm Thu Thủy từ tay áo ra, đâm thẳng đến Giang Trừng. Giang Trừng rút kiếm vàng đã chuẩn bị từ trước, keng một tiếng chặn lại thế kiếm của Hồng Lâu.

Hồng Lâu trút lực vào, mũi kiếm giao nhau đánh soạt, rít thành tiếng chói tai, nàng đảo kiếm định cứa xuống cổ tay Giang Trừng, cô không chớp mắt, buông tay phải tránh đòn, nhanh chóng đổi kiếm sang tay trái, mượn đà định chém đứt cánh tay Hồng Lâu. Đúng thế, Giang Trừng có thể sử dụng kiếm bằng cả hai tay, ngón này luyện được từ dạo hắc thất.

Hai người so nhanh vài chiêu, Giang Trừng thế mà lại yên tâm hẳn, vì cô nhận ra nàng ma tu này không sử dụng ngón đòn ma tu, chỉ sử dụng các chiêu kiếm tương tự với bộ kiếm thế truyền thừa của sơn phái Dung Trần, với cả phần nhiều chỉ mang ý thăm dò chứ chẳng có vẻ gì là muốn đả thương cô, địch ý giảm mạnh so với khi nãy.

Giang Trừng không ngơ, thấy đủ rồi bèn lui lại vài bước, ướm hỏi: “Tỷ tỷ có quan hệ với sơn phái Dung Trần bọn em?”

Hồng Lâu thu kiếm, chăm chăm vạt áo cô, bảo: “Đưa ta xem hàn ngọc tử yên bài của em.”

Giang Trừng như vỡ vạc ra điều gì, tháo hàn ngọc tử yên bài – thứ đại diện cho thân phận đệ tử thân truyền của dãy Bạch Linh thuộc sơn phái Dung Trần ẩn sau vạt áo ra. Cô không đưa nó cho Hồng Lâu, chỉ cầm trên tay để nàng ta ngắm kỹ vài lượt.

Sau đó, Hồng Lâu hiền hòa hơn hẳn, chẳng còn chút địch ý nào, nàng bảo Giang Trừng: “Đi theo ta.” Dứt lời bèn bước vào nhà, phất tay châm đèn.

Giang Trừng không còn đường nào khác, dứt khoát cược một ván, vỗ về đại sư mặt mày lạnh lùng nhưng lại rất ngoan một hồi rồi kéo anh vào nhà theo Hồng Lâu.

“Em bảo mình đến nhầm?”

“Đúng thế, bọn em bị truyền tống trận chỗ nọ đưa lầm tới nơi, vừa nhận ra chốn này là đâu đã đụng độ một đoàn người, cực chẳng đã mới phải đánh nhau, khó khăn lắm mới bứt ra rồi trốn được vào đây, đa tạ tỷ tỷ ra tay giúp đỡ.” Tiếng gọi chị này của Giang Trừng chân thành hơn nhiều.

Hồng Lâu bảo: “Chắc em là đệ tử của Bạch sơn chủ nhỉ, tính vai vế thì, Tạ nhị… sư bá của em có ơn cứu mạng ta, em đã là sư điệt của Người, ta ắt sẽ tìm cách dẫn em an toàn rời Ma vực, nhưng vài ngày sắp tới sẽ truy tra rất nghiêm, chờ mấy lâu ta đưa các em đi sau, cứ tạm náu lại đây, đừng chạy lung tung, không thì đến ta cũng chẳng cứu nổi.”

Giang Trừng chớp mắt, “Vậy phiền tỷ tỷ rồi, em nào dám gây thêm rắc rối cho tỷ tỷ.”

Cô đã đoán được chút chút thân phận của bà chị này, vú em Tạ nhị sư bá từng có một đệ tử, sau này tự dưng xích mích sao đó, rồi cắt đứt luôn quan hệ thầy trò. Giang Trừng chỉ rõ mình phải gọi đệ tử của Tạ nhị sư bá là đại sư tỷ, mọi người ai nấy đều giấu kín chuyện về chị ta, cô không biết gì nhiều.

Nhìn kỹ lại, bà chị này khoác áo xanh thẫm, tóc cài trâm trúc, cách ăn mặc giống hệt Tạ nhị sư bá, cả khí chất và vẻ mặt cũng na ná nhau.

“Ta là Hồng Lâu.” Hồng Lâu dịu dàng lên tiếng.

“Em là Giang Trừng, đây là đại sư.” Giang Trừng cũng cười đáp lại, nhưng không giới thiệu đích danh Thanh Đăng đại sư. Giờ đại sư đã thế này, tiếng tăm của anh lại lừng lẫy, nhỡ mà thêm biến thì nguy, kể cả khi Hồng Lâu thật sự là đại sư tỷ và bằng lòng giúp họ vì tình xưa nghĩa cũ, Giang Trừng cũng không muốn để đại sư mạo hiểm.

Hồng Lâu không để bụng, ngồi ngây một lúc, bỗng lại khẽ hỏi: “Tạ nhị sư bá của em, gần đây Người sao rồi?”

Giang Trừng biết tỏng nàng sẽ hỏi, thế này lại càng thêm phần khẳng định cho suy đoán của cô, bèn thẳng thắn rạng rỡ như không hay biết gì, chỉ đáp: “Tạ nhị sư bá vẫn luôn rất ổn, lần trước gặp còn gửi em rất nhiều món điểm tâm người làm.”

Hồng Lâu nghe thế nhếch môi, nét mặt lại càng dịu dàng hơn, nỗi lạnh lẽo giấu sâu trong vẻ ôn hòa kia như tan biến hẳn, giọng nhuôm nhuốm ý cười, “Người vẫn luôn như thế, thường cưng chìu người ta như trẻ nít ấy.”

“Đúng thế chứ lại, vài năm trước em đi học lớp Tạ nhị sư bá mấy hôm, ngày nào cũng ăn no uống kỹ, béo hẳn cả vòng.” Giang Trừng đáp, “Nói chứ chỗ em còn vài món điểm tâm lần trước người đưa đây, Hồng Lâu tỷ tỷ có muốn nếm thử không?”

Về phòng mình, Hồng Lâu vẫn chăm chăm nhìn món điểm tâm tinh tế trong lòng bàn tay, thật lâu sau mới nhón một miếng lên môi, cắn một góc bé. Nàng cầm điểm tâm ngồi im mãi thôi, rồi chậm chạp cúi đầu, buông tiếng gọi, “Sư phụ…”

Ở một gian khác, sau khi đuổi khéo Hồng Lâu bằng một bọc điểm tâm, Giang Trừng dắt theo đại sư, bày trận pháp cảnh giới đơn giản trong phòng.

Rồi cô đẩy đại sư ngã lên giường, thò tay cởi áo anh.

Vết thương do ma tu gây ra, phải dùng thuốc của ma tu mới nhanh lành, vừa nãy đã xin được không ít thuốc trị thương của Hồng Lâu, Giang Trừng nhìn đại sư ngây ngô trên giường, thất bại vò mạnh tóc mình.

“Đại sư, anh nghe em nói này, em chỉ thoa thuốc thôi, anh đừng cựa quậy lung tung, chứ nhỡ có bị em xơ múi thì ráng mà chịu đấy nhé!” Giang Trừng nghiêm túc bảo.

“Giang Trừng.” Đại sư bị Giang Trừng đẩy nằm lên giường lại ngồi dậy, đưa tay kéo cô đến gần, chẳng có vẻ gì là đã hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN