Ngộ Phật
Chương 67: Về
Bị phản đòn cơ á?! Giang Trừng thoáng bối rối, sau đó tự dưng lại thấy tuy có vẻ lười suy nghĩ, nhưng thực ra đại sư ngứa đòn cũng có tý chút gọi là thông minh.
Thấy bóng Thù Vọng cách mình ngày càng xa, Giang Trừng được đại sư ngứa đòn bế kiểu công chúa chẳng lấy gì làm hoảng hốt, cô lạnh nhạt vòng tay ôm cổ y, rồi hỏi: “Ờ rồi, anh thắng, giờ muốn đi đâu làm gì đây?”
Đại sư ngứa đòn điềm nhiên cười đáp: “Chẳng dễ gì mới thoát được cái chốn quỷ quái kia, lại còn đóng vai người tốt khác xa mình bấy nhiêu lâu như vậy, cho nên, giờ là lúc ta phải đi làm chuyện xấu rồi. So với thế giới mà ta tận mắt thấy từ thuở xa xưa, thế giới này rõ đã gay go hơn nhiều, vậy chắc chẳng ai để bụng chuyện ta sẽ khiến nó hỏng bét thêm tý chút đâu.”
“Ồ, tính đi quậy á, anh mắc chứng trẻ trâu à?” Giang Trừng lạnh nhạt bảo, bỗng ngẩng đầu thò một tay ghì mạnh đầu đại sư ngứa đòn, trông như định hôn y.
“Gì mà chủ động vậy, ta không có dễ nịnh thế đâu…” Đại sư ngứa đòn cười ha hả, thuận thế cúi đầu xuống, kết quả chưa dứt lời chân đã loạng choạng, bỗng đứng khựng lại.
Giang Trừng nhảy khỏi lòng y, giơ bàn tay lập lòe ánh vàng của mình lên, mỉm cười bảo: “Có phải anh quên mất điều gì không nhỉ, anh nghĩ trước tôi không dùng cách này thì bây giờ cũng vậy à?” Chiêu phòng thân Thanh Đăng đại sư vẽ cho cô trước đó, chuyên trị các chứng ương bướng của đại sư ngứa đòn.
Ánh mắt đại sư ngứa đòn phức tạp hẳn, nỗi đau thương nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt y, “Ta tưởng bé sẽ không dùng thứ này để tổn thương ta, xem ra ta quá tự tin rồi.”
Giang Trừng vẫn vẻ mặt ấy, cười tít mắt đáp: “Có vờ đáng thương cũng vậy thôi, anh căn bản không lường được tôi còn chiêu này chứ gì, đại ma vương thù đời nhà anh chịu nghe lời đi thì hơn, đừng quậy phá lung tung nữa. Tôi hứa sẽ đem thức ăn ngon đến cho anh, anh cứ yên tâm mà ngủ nhé.”
Đại sư ngứa đòn dẹp quách điệu bộ buồn bã, “Bé vô tình quá rồi đó, ban nãy còn muốn-là-hôn-liền, mới đấy đã trở mặt không nhận nhau rồi.”
Giang Trừng: “Tôi vẫn có thể vô tình hơn cho anh xem.”
Cô giơ tay úp lên đầu đại sư ngứa đòn, “Nói thật, tôi muốn đánh anh từ lâu rồi.” Sau hai chiêu, đại sư ngã xuống, Giang Trừng giơ tay đón lấy, bế kiểu công chúa.
Thoáng đấy mà hai người đã đổi vị trí cho nhau. Giang Trừng không thấp nhưng đại sư quá cao, tư thế ôm này rất kỳ lạ cơ mà chẳng ai để ý, trong lòng cô, đại sư ngứa đòn chẳng cục cựa được gì, y khép hờ mắt, bỗng bảo: “Nè bé con, bé nhớ mớm cho trứng rồng mỗi ngày đó.”
Giang Trừng bế y đi về, nghe thế bèn dè bỉu: “Biết rồi, sao giọng điệu anh cứ như sợ tôi bỏ lơ con trẻ sau khi ly hôn vậy. Lần sau anh tỉnh lại, có khi con rồng ấy nở rồi cơ.”
Đại sư ngứa đòn chợt cười khẽ đôi tiếng, “Còn có lần sau à? Được, vậy bé phải sống cho thật tốt, đừng để lần sau ta xuất hiện lại phát hiện bé đã không còn, lúc ấy đời chán biết bao.”
“Lo mà ngủ đi.” Giang Trừng đáp.
Đến khi trong lòng không còn tiếng nói nữa, Giang Trừng cúi đầu nhìn thoáng người đang say ngủ đã vơi bớt tà khí lệ khí, lặng lẽ thở dài.
Thanh Đăng kìm chặt y, tốn sức hạ bao nhiêu là cấm chế, lúc đi với y cô cũng không dám lơ là tẹo nào, chỉ sợ y đột nhiên nổi hứng đi làm chuyện xấu lại ngăn không kịp. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng, đại sư ngứa đòn khá tốt với cô, nếu không bao giờ lên cơn sảng thì tốt biết mấy.
Nghĩ thầm trong lòng, chân mải miết bước, Giang Trừng nhanh chóng về đến chỗ ban nãy, Thù Vọng vẫn đang đứng chờ, ánh mắt vô thần song trong trẻo nhìn thẳng hướng hai người quay lại. Gió cuốn vạt áo tăng bay lên rồi lại chậm rãi hạ xuống, trông cậu như Bồ Tát, an tĩnh từ bi.
“Giang Trừng tỷ, ổn cả chứ ạ?” Cậu mỉm cười ướm hỏi, bấy mới có đôi chút sức sống.
Giang Trừng nhấc nhấc đại sư say ngủ lên, cười đến là sáng láng, “Ừm, ổn cả, rồi, mình về chùa Thượng Vân thôi.”
Thù Vọng nói: “Đệ vừa nhận được tin từ trụ trì Thù Ấn sư huynh, huynh ấy bảo sự biến ở mộ U Tổ đã rõ ràng, Thượng Vân tự có khách đến thăm, e đến lúc đó cần sư phụ ra mặt, chẳng hay khi nào sư phụ mới tỉnh?”
Bàn tới vụ này Giang Trừng lại thấy đau đầu, cô không dám chắc rốt cuộc khi nào đại sư mới quay về, cũng như không dám chắc người đó có phải Thanh Đăng đại sư hay không.
“Chuyện này chị cũng không rõ, song trước đó đại sư đã bảo mình không tỉnh lại nhanh vậy được. Nhưng giờ lại có thay đổi, chị không dám khẳng định.”
“Thế ạ.” Thù Vọng như đang cân nhắc, “Trước kia đệ chỉ tình cờ biết được rằng cứ cách một khoảng thời gian sư phụ sẽ ra sau núi ở vài ngày nhưng không rõ nguyên nhân, không ngờ lại có chuyện như vậy.”
“Thường thì người lớn sẽ giấu trẻ con việc này.” Giang Trừng xì một tiếng, “Nhưng theo chị có gì cứ nói rõ ra thì hơn, chị ghét cái kiểu cứng nhắc đinh ninh rằng mình tự giải quyết được mọi thứ này lắm. Đúng không tiểu Thù Vọng?”
“Giang Trừng tỷ nói đúng.” Thù Vọng đáp.
“Ôi thôi nghĩ mấy chuyện không đâu này làm gì, cứ đi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tới đâu tính tới đó, có khi về đến chùa Thượng Vân, Thanh Đăng đại sư vừa khéo lại tỉnh không chừng?” Giang Trừng lạc quan bảo.
Kết quả hai người vừa về đến chùa Thượng Vân, đại sư tỉnh lại thật, có điều, người tỉnh lại không phải Thanh Đăng đại sư, cũng chả phải đại sư ngứa đòn.
Bấy giờ Giang Trừng đang bế đại sư say giấc, mặt không đổi sắc đi qua vài hòa thượng với vẻ mặt kỳ lạ, cô lướt như bay trên thềm thang dài đằng đẵng, lúc lên đến bậc cuối cùng, thấy một người trọc đầu và hai đạo tu mặc đạo bào hắc bạch song sắc đứng trước cửa chùa Thượng Vân thì đại sư trong lòng cô nhúc nhích.
Giang Trừng vô thức cúi đầu, đối diện với gương mặt lạnh tanh và đôi mắt trong veo đầy quyến luyến.
Giang Trừng giật khóe mắt, điếng người, nhủ thầm gay go rồi. Tỉnh đúng lúc ghê, cũng đúng người ghê! Ban ngày ban mặt, ngay chỗ đông đúc, lại còn dưới ánh mắt hóng hớt của nguyên dàn hòa thượng hâm mộ Thanh Đăng đại sư, nhớ lại cách giao tiếp giữa cô và đại sư ngơ trong mấy ngày anh ta xuất hiện, Giang Trừng có cảm giác như tư tình của mình bị phơi bày vậy!
Không đúng, nào phải tư tình gì, ngoài hai lần vô ý tiếp xúc thân mật ra, quan hệ giữa họ vẫn rất trong sáng mà! Chí ít thì tình cảm của riêng Thanh Đăng đại sư dành cho cô rất trong sáng.
“Giang Trừng.”
Nghe gọi Giang Trừng lại rùng mình, vội vàng buông anh định né ra tý chút, ngờ đâu cô nhanh, đại sư còn nhanh hơn, giữ rịt cô lại, ôm đầu cô nhét vào ngực mình cọ tới cọ lui.
Mấy gã trọc thấy Thanh Đăng lão tổ được Giang Trừng bế ngang vốn đã xốn xang trong lòng, giờ ngó lão tổ nhà mình đổi nết điềm đạm cẩn trọng ngày xưa, mặt lạnh ôm người ta vào lòng cọ lấy cọ để, lại còn hoàn toàn lờ đi ánh mắt hóng hớt của mọi người, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Nhất là Hình Giới đại sư chói sáng ánh vàng mắt hổ kim cương vẫn luôn không ưa Giang Trừng, mắt trợn lên to gần bằng chuông đồng, một vị hòa thượng già râu tóc bạc phơ còn run hai nhịp, duy chỉ có trụ trì Thù Ấn vẫn cười đen tối như hồ li, mặt mày tỉnh rụi vuốt ve con mèo trong tay đôi lượt.
Giang Trừng vẫn vùng vẫy một hồi, ra sức đẩy đại sư ngơ giãn ra tý chút, sau đó nghiêm mặt nói khẽ: “Buông ra hẵng đã, giờ mình xử lý chính sự trước.”
Đại sư không vui, cũng có lẽ là không hiểu, tóm lại Giang Trừng vừa đẩy ra một chút, anh lại ấn người ta về. Hai người không quá mạnh tay, động tác lôi kéo lại tạo cảm giác ảo diệu như đôi tình nhân nhỏ đang giận dỗi nhau.
Lần thứ n bị đè vào ngực đại sư, Giang Trừng trợn mắt khinh khỉnh, nếu không phải vì sợ mình mạnh tay tý chút, mặt mày dữ dằn tý chút sẽ khiến đại sư khóc nhè, đập tan toàn bộ hình tượng của anh, cô đã chẳng khoanh tay bó gối như vậy.
Giờ thì hay quá, khỏi giãy dụa chi nữa, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của cả dàn hòa thượng này rồi! Cảm giác như nàng dâu xấu xí bị ép về gặp phụ huynh quái quỷ này là như nào! Không được, không thể để hình tượng của Thanh Đăng đại sư bị đánh bay toàn bộ ở đây được!
Giang Trừng nghiến răng, ra sức ghìm hai tay đại sư lại, vác anh lên vai, sau đó ngoái đầu nghiêm mặt đường hoàng bảo đám hòa thượng vẫn chưa hoàn hồn rằng: “Vì cứu tôi mà Thanh Đăng đại sư uống nhầm thuốc biến thành như này, những mong các vị tiền bối nghĩ cách điều trị cho Thanh Đăng đại sư, không thì lương tâm tôi ray rứt lắm.”
Trước cổng chùa Thượng Vân lặng ngắt như tờ, cuối cùng cũng có người cất tiếng. Trụ trì Thù Ấn cười tít mắt đáp: “Ra thế.”
Nghe vậy, các đại sư khác rốt đã bình tĩnh lại, rối rít gật đầu: “Ra là vậy! Thảo nào sư tổ lại thất thố như này.”
“Có điều, trở nên kỳ lạ thế này, là loại thuốc nào gây nên?”
“Lẽ nào là ở mộ U Tổ…”
Câu này vừa dứt, mọi người nghiêm mặt lại ngay. Trụ trì Thù Ấn xoay sang nhìn hai vị khách vẫn chưa lên tiếng đứng cạnh, “Mai Tùng lão tổ, ngài đến đây vì chuyện mộ U Tổ, nhưng dáng vẻ bây giờ của Thanh Đăng lão tổ ngài cũng đã thấy rồi, chỉ e Người không thể nói được gì.”
Hai vị khách quý vận đạo bào hắc bạch song sắc đứng chờ cạnh đấy là người Giang Trừng từng gặp sau khi đại hội Thiên Cơ kết thúc. Một người là Mai Tùng lão tổ – Thái thượng trưởng lão của Vô Cực đạo quán, người còn lại đứng sau lưng ông là Hạc Kinh Hàn – Hạc nam thần.
Giang Trừng chạm mắt với hắn, nhận được một cái gật đầu khẽ của đối phương.
Mai Tùng trưởng lão râu tóc bạc phơ, ánh mắt cơ trí sáng ngời bảo: “Tình trạng hiện nay của Thanh Đăng đại sư quả không thích hợp để hỏi những chuyện này, nhưng đã đến đây rồi có khi lại giúp được gì đấy, ta và đồ nhi xin quấy quả vài hôm, hẳn trụ trì không hiềm vì đâu nhỉ.”
“Đương nhiên là không, từ sau khi Tịch Nhiên sư tổ tọa hóa, Mai Tùng lão tổ cũng đã lâu rồi không đến đây, các vị tiền bối ở Thiên Phật tháp cứ nhắc đến Mai Tùng lão tổ luôn.” Trụ trì Thù Ấn xã giao đôi câu, mọi người bèn quyết định dời trận, cứ khám trước cho Thanh Đăng đại sư đã rồi tính.
Sau đó lại nảy ra vấn đề, tuy đại sư khá ngoan khi được Giang Trừng vác trên vai, nhưng chỉ cần tách cô ra, anh lại lập tức xị mặt kéo cô lại, thử vài lần vẫn vậy. Trên cổ tay họ lại còn buộc tơ hồng tam căn.
“Đây là tơ kết duyên của Duyên Dữ sư tổ ở Tàng Kinh các, nếu buộc bằng tâm pháp thì cách thường cởi không ra đâu. Trừ phi trong lòng cả hai đều muốn cởi.” Trụ trì Thù Ấn nói.
Giờ Giang Trừng nguyện lòng cởi, nhưng rất rõ ràng, đại sư ngơ thì không.
Giang Trừng đành trưng ra bộ mặt vô tội, đi theo làm đồ trang trí.
“Thanh Đăng sư tổ, ngài vẫn ổn chứ?”
“Thanh Đăng sư tổ, ta phải kiểm tra ngài một lượt, có thể buông vị Giang tu sĩ này ra không?”
“Thanh Đăng sư tổ…”
Đại sư ngồi đấy ôm chặt Giang Trừng, vững như kiềng ba chân, chẳng màng đến ai. Mặt mày còn lạnh hơn Hạc Kinh Hàn đứng cạnh dõi theo ba phần, đám đại hòa thượng đã quen với vẻ từ bi hiền hòa thong dong của Thanh Đăng sư tổ nhà mình cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Sau khi thay nhau khuyên nhủ không thành công, họ không khỏi đánh mắt sang Giang Trừng cá mặn.
Giang Trừng: “…” Mị chỉ là một cái gối ôm hình cá mặn thôi, đừng nhìn mị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!