Ngộ Phật
Chương 69: Tin Tức
Giang Trừng đưa đại sư ngâm xong suối Vô Cấu về, cô xách tà áo chẳng rõ vì sao lại ướt của mình suốt đường, ngoái đầu ngó đại sư liên tục nhưng anh lại chẳng tỏ vẻ gì, cứ như việc chẳng phải do mình gây ra.
Giang Trừng nhòm anh, anh cũng trợn mắt nhìn lại hẳn hoi, mặt thì vô cảm, tay lại tung tẩy nắm tay cô. Một phút sau Giang Trừng xoay đầu đi trước, giơ tay xin hàng, thôi được, cô thua.
Hai người không nói gì, người nọ ngắm người kia, người kia lại nghiêng đầu ngó cây thông cao to bên cạnh. Bước chân nhàn nhã thong dong, bầu không khí thoảng hương thông quen thuộc khắc sâu trong trí nhớ, làm người ta an tâm lắng đọng.
Cho đến khi một hòa thượng trẻ chạy vội đến phá hỏng sự tĩnh lặng này, trông cậu ta hơi quen, Giang Trừng biết mình từng gặp nhưng không nhớ tên. Hòa thượng ấy cung kính hành lễ với đại sư bên cạnh trước, sau mới xoay sang đưa một con chim gấp bằng giấy trắng sống động cho Giang Trừng: “Giang tu sĩ, đây là thư của ngài. Vì không phải tín phù của bổn tự, không thể chuyển thẳng vào trong nên phù điểu mới bị chặn lại ngoài cửa lớn, sư huynh gác cổng bảo tôi đưa đến.”
Giang Trừng đón lấy, cười nhẹ đầy phong độ, “Phiền cậu rồi.”
Hòa thượng trẻ chưa đi mà ngẩng đầu nhìn quanh, cứ như đang tìm gì đấy. Giang Trừng cũng ngó nghiêng theo cậu, hỏi: “Sao vậy?”
Vừa dứt lời, một chú chim đen phóng đến như tên, nếu không nhận ra đây là một con trong số đàn chim đen sư huynh nhà mình nuôi thì với khí thế đó, Giang Trừng suýt nữa đã cho rằng nó có thù muốn giết cô.
Chim đen vỗ cánh phanh gấp trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng giơ tay cho nó đáp xuống, liền nghe hòa thượng trẻ bất lực buông lời: “Hắc điểu này cũng đến đưa thư nhưng lại không cho ai đến gần, chỉ một mình theo sau, ban nãy tôi còn tưởng nó bay đi chỗ khác rồi.”
“Con chim đen này tính tình y chang chủ nó, tiểu sư phụ đừng trách, à phải rồi, cho hỏi chim giấy và chim đen đến cùng nhau à?” Giang Trừng vân vê chim giấy.
Hòa thượng trẻ ngẫm một lát mới đáp: “Thực ra tôi cũng không biết, phù điểu chạm phải kết giới ngoài cổng Thượng Vân tự mới bị phát hiện, nhưng lúc ấy hắc điểu đã có mặt ở đấy rồi, tôi không biết nó đến từ lúc nào, nhưng sư huynh bảo chúng bay tới từ hai hướng khác nhau.”
Giang Trừng: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Hòa thượng kia đi rồi Giang Trừng mới thôi cười, cô cau mày dùng bí thuật dòng Bạch Linh mở chim giấy.
Con chim bùa này không phải chim đưa thư bình thường, nó là thứ đệ tử dòng Bạch Linh dùng để truyền tin mật, nếu không lưu lại khí tức của mình ở điện Bạch Linh, không dùng bí thuật thì sẽ không mở được. Giang Trừng biết điều đó, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được thư kiểu này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến nó?
Từ lúc rời Ma vực, cô mất sạch giấy bùa liên lạc, chỉ còn mỗi hàn ngọc tử yên bài nhưng nó vẫn luôn im lìm, chứng tỏ sư phụ chưa từng tìm đến cô, đã vậy thì chắc không có gì đáng lo. Đinh ninh là thế, Giang Trừng chỉ xin Thù Vọng bùa giấy gửi thư về báo tin cho bọn nhị sư… huynh rằng mình chưa chết rồi theo đại sư đến chùa Thượng Vân luôn, định giải quyết xong vấn đề trước mắt mới về tông môn sau.
Giờ xem ra chỗ sư phụ chưa hẳn là không xảy ra chuyện.
Từ chim bùa phát ra tiếng của vú em Tạ sư bá, ông thuật lại chuyện gần đây cho Giang Trừng nghe bằng chất giọng nghiêm túc mà cô chưa từng biết đến.
Sư phụ Bạch Nhiễm Đông đã mất tích, chưa rõ sống chết, đồng thời đại đồ đệ Phong Hữu Chỉ của cô cũng trọng thương, hôn mê chưa tỉnh, giờ vẫn đang nằm điều trị ở đỉnh Thanh Minh của Tạ nhị sư bá. Đại sư bá Liên Vị Hành, đại sư huynh Bạch Linh, nhị sư huynh Yến Phù Tô và hai đồ đệ Hứa Thanh Sương Hứa Tố Tề của Tạ nhị sư bá đều ra ngoài tìm tung tích sư phụ.
Mỗi tam sư tỷ Trịnh Dao chưa khỏe hẳn vẫn đang trị thương tu dưỡng ở Hứa gia Thương Nguyên.
Trong tông môn chỉ còn Tạ nhị sư bá và đại sư huynh Chu Uyển – đồ đệ của đại sư bá tọa trấn, người đứng đầu dãy hệ mất tích không phải chuyện nhỏ, nếu xảy ra cớ sự gì, đệ tử dãy chính và dãy phụ sẽ rối loạn, vì vậy mà tin tức này được bưng bít, ngoài các đệ tử nòng cốt bọn họ thì chẳng ai hay biết.
Nghe xong đoạn truyền âm của phù điểu, Giang Trừng đã nhăn tít mày lại. Búng tay đốt bùa, nhẹ nhàng thổi tan khói xanh, Giang Trừng nhìn con chim đen vẫn đang đậu trên tay mình. Cơ mà con chim đen đại sư huynh phái đến này đưa thư bằng cách nào ấy nhỉ?
Giang Trừng thử chạm vào đầu chim, nó bỗng hóa thành một luồng khí đen, chui vào trán Giang Trừng. Rồi tiếng của đại sư huynh vang thẳng lên trong đầu cô.
Anh cũng thuật lại chuyện sư phụ mất tích nhưng ngắn gọn hơn nhiều, đồng thời còn bảo mình ngờ rằng chuyện này dính dáng đến Văn Nhân Quân của sơn phái Xuất Trần, giờ đang giám sát gã. Nên bảo đấy là trực giác của yêu tu hay thành kiến của một người đàn ông khi gặp tình địch đây nhỉ?
Song, nhớ lại vẻ tình cũ chưa dứt rõ rành rành mà Văn Nhân Quân thể hiện với sư phụ mình, Giang Trừng liền thấy chuyện này đúng là có thể xảy ra, mới cả dòm cái điệu quân tử đoan chính của gã, những kẻ hành sự tươm tất như vậy thường hay mắc chứng mặt người dạ thú lắm.
“Ta tra được rằng trước khi sư phụ mất tích, Văn Nhân Quân từng đến biển Vô Tận, ở đó cũng đã xảy ra vô số vụ nữ tu đột nhiên mất tích, muội đã rảnh thì đến bảy mươi bảy hòn đảo thuộc biển Vô Tận điều tra đi, có manh mối lập tức báo về.” Đây là câu cuối trong thư truyền âm của đại sư huynh.
Luồng khí đen chui ra khỏi trán, hóa thành một chiếc lông vũ đen rơi vào lòng bàn tay cô.
Giang Trừng rất thông cảm với tâm trạng nóng nảy khi người mình yêu mất tích của đại sư huynh, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện của anh kinh khủng quá rồi. Khỏi phải bàn, nhị sư huynh và những người còn lại cũng đang đi khắp nơi tìm sư phụ, nhưng nàng mất tích quá đột ngột, chẳng để lại manh mối gì, kiếm như này chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Tuy sau khi được nhận làm sư phụ thì Bạch Nhiễm Đông vẫn luôn đì đọa cô, nhưng Giang Trừng không thể không thừa nhận rằng mình thực sự rất thích nàng sư phụ này, giờ nghe tin nàng đột nhiên mất tích, chưa rõ sống chết, dù không sốt ruột như đại sư huynh nhưng cũng lo lắng không ngớt. Còn cả đồ đệ yếu nhớt chẳng biết gì ngoài cờ bạc của cô nữa, nhị sư bá không kể lý do tại sao gã lại bị thương nặng, đừng bảo học trò đầu tiên nàng nhận lại ngoẻo như thế nhé?!
Giang Trừng bỗng siết tay đại sư, nhìn anh bảo: “Đại sư, xem ra em không chờ anh khỏe lại được rồi.” Sau đó kéo anh chạy thẳng đến chỗ trụ trì Thù Ấn.
Cuộc họp bàn cách chữa trị cho Thanh Đăng đại sư của nhóm Thù Ấn đã xong, hắn đang thưởng trà cùng Mai Tùng trưởng lão Vô Cực đạo quán.
Giang Trừng giấu vẻ gấp gáp và lo lắng nơi đáy mắt đi, mỉm cười hệt thường ngày, nói rõ lý do mình đến.
“Tôi vừa nhận được thư từ tông môn, e phải về thăm một chuyến. Trước khi vô ý xâm nhập vào mộ U Tổ, tôi đang cùng nhị sư tỷ tìm linh dược, tôi bỗng dưng mất tích khiến sư phụ và các sư huynh lo mãi, giờ tình trạng của Thanh Đăng đại sư đã không quá nghiêm trọng nữa, tôi ở lại đây cũng không thỏa, thôi thì về sớm một chút.”
Giang Trừng nói đoạn, liếc đại sư đang mờ mịt đứng kế mình, hỏi tiếp: “Chẳng hay các vị tiền bối đã tìm được phương pháp chữa trị cho Thanh Đăng đại sư rồi chăng?”
Thù Ấn và Mai Tùng đạo trưởng ngồi nơi đây cùng là hồ ly lâu năm sắp thành tinh, đều nhận ra tâm trạng Giang Trừng đang cố giấu nhưng đương nhiên không muốn huỵch toẹt ra, Thù Ấn tít mắt ngó bàn tay đang nắm của hai người, cười bảo: “Bọn ta đã có cách rồi, việc này vẫn phải phiền Mai Tùng lão tổ giúp, Thanh Đăng sư thúc lâm vào tình trạng hiện thời là do thần hồn bị nứt, bọn ta sẽ lập định thần an hồn trận, sư thúc tu dưỡng một phen sẽ hồi phục lại thôi.”
“Giang cô nương bận thì bọn ta không giữ lại nữa. Đa tạ Giang cô nương đã chăm sóc Thanh Đăng sư thúc mấy ngày nay, tất cả mọi người trong tự đều vô cùng cảm tạ.”
Nghe Thù Ấn bảo thế, ánh mắt Mai Tùng lão tổ đang lặng lẽ uống trà bên cạnh hơi ánh lên vẻ ngạc nhiên, ông nhìn kỹ Giang Trừng một thoáng, sắc mặt khó lường.
Giang Trừng không để ý đến ánh mắt ông, chỉ đáp Thù Ấn rằng: “Nào có nào có, tu vi tôi thấp tịt, chỉ mỗi Thanh Đăng đại sư chăm sóc tôi thôi.”
“Định thần an hồn trận đêm nay sẽ hoàn tất, hay Giang cô nương chờ sáng mai hẵng đi?”
“Cũng được, đa tạ tiền bối.”
Chờ cô và đại sư rời đi, Thù Ấn mới bưng cốc trà lên nhìn Mai Tùng lão tổ đối diện.
“Mai Tùng đạo trưởng đã phát hiện ra điều gì chăng? Vẻ mặt ban nãy hơi lạ.”
Ma Tùng lão tổ vuốt nhẹ cốc trà, khẽ lắc đầu, “Cũng chỉ hơi kinh ngạc về vị ‘Giang cô nương’ kia thôi, tức cười chỗ trước kia ta lại tưởng đấy là một nam tử tuấn tú.”
“Ha ha ha ~ Mai Tùng đạo trưởng cũng có lúc nhìn nhầm cơ đấy.” Thù Ấn đưa tay rót thêm trà cho ông.
Mai Tùng đạo trưởng nhìn nước trà óng ánh trong cốc, thần sắc hơi lạ, “Những người nam sinh nữ tướng, nữ sinh nam tướng tuy hiếm nhưng ta cũng đã từng gặp, với tu sĩ mà nói, vẻ ngoài không thể che đậy được bản chất, là nam hay nữ chỉ một ánh nhìn là thấu, người như ta và cậu thì càng khó bị che mắt. Nhưng vị ‘Giang cô nương’ này, ta nhìn thoáng qua lại nhận định cô ta là nam tử, cậu nói xong ta quan sát kỹ lại mới phát hiện là nữ, tình huống này ta chưa gặp bao giờ. Cho nên chỉ e vị ‘Giang cô nương’ này chẳng đơn giản chỉ là nữ sinh nam tướng.”
“Đúng là hơi kỳ lạ.” Thù Ấn chỉ buông mỗi câu này rồi im lặng, Mai Tùng lão tổ cũng khẽ lắc đầu hớp trà, không lên tiếng nữa, hai lão hồ ly quả rất bình thản.
Đêm nay Giang Trừng không ngủ cũng không tu luyện, cô ngồi trên ngọn cây thông lớn trong viện Tùng Phong thưởng trăng, đại sư ngồi dưới gốc cây tu luyện, hiếm khi được dịp không nắm nắm lôi lôi tay Giang Trừng, có điều chốc chốc lại ngửa đầu hóng cô, hai người cứ thế lặng lẽ qua đêm.
Lúc trụ trì Thù Ấn đến đưa đại sư tới an hồn trận ở tháp Thiên Phật, Giang Trừng tưởng đại sư sẽ bám cô không đi như trước, cũng đã chuẩn bị trước tâm lý dù đại sư có khóc la thế nào cũng phải bắt anh ngoan ngoãn nghe lời rồi, ai ngờ anh chỉ nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi theo Thù Ấn.
Dáng vẻ ấy quá tự nhiên, Giang Trừng thoáng tưởng đại sư tỉnh lại rồi, nhìn kỹ lần nữa, anh vẫn gương mặt ấy ánh mắt ấy.
“Giang Trừng.” Đại sư đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn cô, gọi.
Giang Trừng bỗng bật cười, thoải mái vẫy tay với anh, “Đại sư à anh dưỡng thương cho tốt, em sẽ đến thăm anh sau, mang cả thức ăn ngon cho anh nữa.”
Sau khi đại sư rời đi, trong sân chỉ còn mỗi Giang Trừng, cô đứng dậy liếc cổ tay trống trải của mình. Chuỗi hạt bồ đề trước đó đại sư ngứa đòn nhét bảo cô đeo đã được cô trả lại cho anh rồi, giờ đây thắt trên cổ tay chỉ có một sơi tơ hồng vô hình.
Len qua các hòa thượng trong chùa, Giang Trừng ra khỏi cánh cửa Thượng Vân tự thắm đỏ, sải từng bậc thang dài rời đi.
Cô vẫn còn rất rất nhiều việc phải làm, nhiều đến nỗi cô không rảnh để cân nhắc đến thứ tình cảm nào đó khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!