Ngộ Phật
Chương 71: Đến Biển Vô Tận
Nhận được tin về tình hình trước khi mất tích của sư phụ và một ngàn linh thạch từ đồ đệ Phong Hữu Chỉ, Giang Trừng liền gửi thư cho đại sư huynh đang giám thị Văn Nhân Quân.
Lấy chiếc lông vũ do hắc điểu đại sư huynh sai đi gửi thư trước đó hóa thành ra, cô vận linh lực nơi đầu ngón tay, điểm vài phát biến lại thành chim, đặt tay lên đầu nó, nhẩm thầm lời muốn nói.
Hắc điểu khôn lanh lắm, Giang Trừng nói xong, nó liền vỗ cánh, chớp cặp nhãn đỏ bay đi, đương nhiên trước đó đã để lại cô một chiếc lông khác.
Giang Trừng cho lông đen vào túi trữ vật, vỗ cái túi vừa mới ních đầy, quyết định đến Hứa gia Thương Nguyên thăm tam sư tỷ Trịnh Dao, để chị an lòng.
Hứa gia Thương Nguyên vẫn lộng lẫy nguy nga hệt vậy, chủ nhân Hứa Lam Kiều vẫn khoác cái điệu bệnh tật như trước. Giang Trừng đến không đúng lúc, Trịnh Dao sư tỷ đang ngủ, Hứa Lam Kiều ngồi cạnh chăm nom, ánh mắt chuyên chú ấy khiến bóng đèn là Giang Trừng cảm thấy mình hơi quá chói lóa.
“Nàng vẫn chưa dậy, khó lắm mới ngủ được một chút, không tiện gọi, chi bằng tứ sư muội nghỉ ngơi dùng bữa trước hẵng?” Hứa Lam Kiều cất giọng tuy nhẹ nhàng nhưng lại rõ vẻ không cho phép người khác từ chối.
Giang Trừng cũng không gấp gáp gì, cô nhìn gương mặt đang ngủ hơi tái của Trịnh Dao, dứt khoát đồng ý rồi theo tôi tớ bất thình lình xuất hiện đi ăn uống tắm rửa. Nghe đồn Hứa gia Thương Nguyên có đến vài suối thuốc tốt cho người ngâm, gia chủ Hứa Lam Kiều cũng đã thẳng thừng gọi cô là tứ sư muội như sư tỷ Trịnh Dao rồi, Giang Trừng thấy mình không cần khách sáo với hắn.
Cơ mà biết rõ cô là sư muội rồi thì cái mớ địch ý đề phòng lồ lộ kia là như nào! À không, cõi tu chân nam nam nữ nữ bên nhau là chuyện thường tình. Tóm lại, cô ngán tận cổ đám đàn ông thích ghen tuông vớ vỉn này rồi, trông thì có vẻ hiền lành, sao tính tình lại y chang đại sư huynh thế kia.
Giang Trừng hơi ấm ức nhưng vẫn thoải mái chạy đến suối nước nóng thư giãn một chập, vừa tắm vừa thưởng thức các loại thức ăn tươi ngon, tức thời cảm thấy những bôn ba tất tả trước kia như tan biến cả, đúng là sướng hết thốt nên lời.
Đến tối, Giang Trừng rốt cũng đã gặp được sư tỷ Trịnh Dao, lại trải nghiệm cảm giác được quan tâm soi xét. Vì cô nhỏ nhất trong số các sư huynh muội, lại còn nhập môn muộn nhất nên luôn được chăm nom. Chính vì được săn sóc chân thành, Giang Trừng bất giác đã đưa họ vào phạm vi những người mình phải bảo vệ.
Đời trước sống hơn hai mươi năm, cô chỉ có một đứa em trai là chỗ thân thiết, đến thế giới này bỗng lại thêm bao nhiêu là người khiến mình bận lòng, nghĩ đến lại thở dài.
Giang Trừng liếc Hứa gia chủ nghiêm trang lễ độ bên cạnh, bỗng lại lên cơn nghịch, sải bước đến nhiệt tình ôm chầm lấy Trịnh Dao đang ngồi tựa trên giường, cọ đầu vào hõm cổ chị, làm nũng: “Sư tỷ mau khỏe lại đi ạ ~ Không chỉ mỗi chị lo cho em, em cũng rất lo cho chị đó ~ Mọi người kẻ thì bị thương kẻ lại mất tích, em sợ chết được ~ Sao tự dưng lại xảy ra nhiều chuyện thế này!”
Trịnh Dao ôm cô vào lòng khẽ cất tiếng dỗ dành, khí chất bạn trai dịu dàng tung tóe ra cả, Giang Trừng lén liếc Hứa Lam Kiều cạnh đấy, thấy nụ cười hắn dùng để nhìn hai người đã sắp rơi rụng, không kìm nổi tiếng cười thầm trong dạ.
Khì, này thì khoe ái ân trước mặt mấy đứa thất tình nè, dốc cho cạn chén dấm lâu năm này đi heng.
“Giang cô nương, tam sư tỷ nhà cô vẫn chưa khỏe hẳn, không thể mệt mỏi lâu, thôi thì để nàng ngủ thêm lát nữa nhé.” Hứa Lam Kiều hắng giọng, rốt cũng lên tiếng.
Giang Trừng: Há há sao trước mặt tam sư tỷ không gọi cô là tứ sư muội nữa đi.
“Ấy, Hứa gia chủ nói phải, tôi sơ sót rồi. Nào sư tỷ, để em dìu chị nằm xuống.” Giang Trừng cẩn thận đỡ Trịnh Dao nằm xuống, dém góc chăn cho chị, sau đó ngồi đấy nắm tay chị, không có vẻ gì là muốn đổi chỗ.
Im lìm một chốc, Giang Trừng và Trịnh Dao cùng nhìn Hứa Lam Kiều. Giang Trừng cười đến là sáng láng chính trực, “Hứa gia chủ, sư tỷ muội bọn tôi muốn trò chuyện riêng một lát, anh xem?”
Hứa Lam Kiều đi rồi, Trịnh Dao cười thành tiếng, cốc đầu Giang Trừng một cái, “Sao lại cố ý chọc người ta.”
“Có hả? Đâu nào ~” Giang Trừng cười xán lạn, trông vô cùng chân thành. Kể ra thì cô chưa đến nỗi ghét Hứa Lam Kiều, người không thích hắn ra mặt chính là sư phụ và nhị sư… huynh.
“Thôi, không nói mấy chuyện đó nữa, sư tỷ hẳn chỉ nghe nhắc sơ về vụ mất tích của sư phụ thôi nhỉ?” Giang Trừng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Trịnh Dao cũng nghiêm túc hơn, gật đầu, “Đúng vậy, trước đó ta cứ mê man, ít khi tỉnh táo, chỉ nghe nhị sư bá bảo sư phụ mất tích rồi, ngoài ra chẳng biết gì thêm, nhị sư bá sợ ta lo nghĩ, không dưỡng thương đàng hoàng nên cũng chẳng nói nhiều, rốt cuộc là như nào, muội kể ta nghe xem.”
Giang Trừng không định giấu, tỉ mỉ thuật lại từ đầu tới đuôi cho chị nghe, gồm cả việc các đệ tử đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích sư phụ.
“Lát thăm sư tỷ xong em sẽ lên đường đến biển Vô Tận ngay.” Giang Trừng nói.
Trịnh Dao đặt tay lên ngực, mày cau tít lại, “Nếu không bị thương thì giờ ta đã đi tìm sư phụ rồi, Người mất tích quá lạ lùng, ta lo lắm, mà chuyện này cũng chẳng thể nói với ai, chỉ trông cậy vào mấy người bọn muội, đến lúc nào mới hay tin sư phụ đây. Sư phụ lâm nguy, người làm đồ đệ như ta lại không thể đi tìm, đúng là đáng hổ thẹn.”
“‘Sư phụ luôn phải bảo bọc đồ đệ chứ, chuyện sư phụ đã không giải quyết nổi, một tiểu đồ đệ như con chẳng nhẽ lại lợi hại hơn? Để đệ tử phải lo lắng, sư phụ mới là người nên xấu hổ ấy!’ Nếu sư phụ có ở đây, hẳn Người sẽ nói thế.” Giang Trừng bắt chước giọng điệu của Bạch Nhiễm Đông, tiếp, “Đám oắt chưa mọc đủ lông đủ cách mấy đứa mà đòi vượt qua sư phụ á, còn khuya!”
Trịnh Dao: “Phụt ~ Sư phụ có lẽ sẽ bảo thế thật.”
Giang Trừng thấy mình đã chọc cười thành công, cũng cong môi lên, “Sư tỷ, không sao đâu, sư phụ thông minh như thế, sẽ chẳng dễ gì gặp chuyện, có khi chẳng chờ bọn em đến cứu Người đã tự trở về rồi ấy. Với cả chị phải tin sư huynh muội nhà mình chứ, chị an tâm dưỡng thương đi, gần đây em cũng đã tiến bộ lắm rồi.”
“À, ngoài chuyện này ra, em còn muốn hỏi sư tỷ một việc nữa.” Giang Trừng chậm chạp buông lời, vẻ mặt kỳ lạ.
Trịnh Dao hơi tò mò về thái độ của cô, hỏi ngay: “Sao thế?”
Giang Trừng: “Thì là… sư tỷ có biết nhị sư tỷ… ừm… đó… chị có biết không?”
Mới đầu Trịnh Dao còn hơi mờ mịt, sau đó bỗng sáng tỏ, phì cười: “Muội nhận ra rồi à?”
Giang Trừng: “Vậy là, đúng thế ạ?”
Trịnh Dao: “Ừ, thực ra nhị sư tỷ là nhị sư huynh.”
Giang Trừng: “… Ha ha. Nhưng sao tam sư tỷ phát hiện ra được vậy?”
Trịnh Dao bưng mặt, nhớ lại chuyện cũ, dở khóc dở cười, “Ừm, hồi mới nhập môn ta vẫn chưa biết đâu, sư phụ dặn ta phải thân thiết với ‘nhị sư tỷ’, khi ấy sức khỏe ta không được tốt, sư phụ bảo tới chỗ nhị sư tỷ ngâm suối thuốc, đại khái là Người muốn xem tuồng ấy mà, thế là bèn cố ý kêu ta mời nhị sư tỷ tắm chung, đặng bồi đắp tình cảm sư tỷ muội.”
Giang Trừng: “Sư phụ đúng là một nhân vật khó diễn tả bằng lời.”
Trịnh Dao: “Tóm lại, nhị sư huynh bị ta bám mãi thành phiền, bèn tiết lộ mình thực ra là nhị sư huynh. Nhắc mới nhớ dung mạo của nhị sư huynh đẹp quá lắm, không nhận ra cũng chẳng trách được.”
Giang Trừng: “Em nghĩ mình rốt cũng đã hiểu tại sao hồi đi Cực Bắc, được chăm sóc mà nhị sư huynh lại bức bối rồi, nhưng do đâu mà anh ấy lại cải trang thành nhị sư tỷ ạ?”
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như từ hồi còn rất nhỏ huynh ấy đã ăn mặc điểm trang như nữ tử rồi.”
Hai người trò chuyện một lát, Trịnh Dao lộ vẻ không gượng được nữa, Giang Trừng ngừng để chị dưỡng sức, mình lặng lẽ rời khỏi. Hứa Lam Kiều chưa đi nghỉ, vẫn ở đấy chờ chị. Giang Trừng không để hắn cất tiếng, thẳng thừng cáo từ rồi phóng khoáng dời bước.
Lúc cô đi là nửa đêm, giữa rừng sâu núi thẳm và các thành trì làng mạc của người phàm đều đã lặng thinh, chỉ có vài nơi là còn rộn rã. Chỉ khi lướt qua thành trì tu chân thì đèn đuốc vẫn còn sáng tỏ nơi lầu gác mờ sương, nô nức dập dìu. Giang Trừng ngự kiếm gấp rút lên đường, chẳng hơi sức đâu ngắm sắc đêm tĩnh mịch, cô như ánh sao băng vút ngang chân trời, chớp mắt đã biến mất.
Giữa khuya cô độc, cô rốt đã để lộ nỗi ưu tư mình vẫn kiềm nén, trên mặt vắng bóng nụ cười quen thuộc.
Những cảm xúc tiêu cực dù là sốt ruột, lo lắng hay đau buồn, cô đều không muốn thể hiện ra với những người mình quan tâm, cô chỉ muốn mình thật bình tĩnh, để họ an lòng. Trước kia, bạn bè xung quanh luôn cho rằng cô là một người có thể dựa dẫm vào, dường như chẳng có gì cô làm không được.
Cô đã quen diễn vai để người ta có thể tin tưởng nương nhờ.
Hai ngày sau, Giang Trừng đến biển Vô Tận. Biển Vô Tận nằm ở phía đông nam của sơn phái Dung Trần, giữa vùng biển bao la vô bờ là bảy mươi bảy hòn đảo, mỗi hòn đảo được vài tông môn và gia tộc tu chân quy mô khác nhau chiếm giữ, dưới lòng biển còn có cả đám yêu thú lợi hại.
Dân cư nơi đây dũng mãnh hơn ở sơn phái Dung Trần, người phàm nhiệt tình hiếu khách, tu sĩ cũng tùy ý đi lại trong thành trì phàm nhân, vùng đất này dường như không có thành trì dành riêng cho người phàm, họ chung sống hòa thuận với tu sĩ, người người biết tu chân, nơi nơi bắt gặp tu sĩ, đây hẳn là điểm đặc sắc riêng của vùng biển Vô Tận này.
Với cả biển Vô Tận là nơi có nhiều tán tu nhất, vàng thau lẫn lộn, tuy náo nhiệt nhưng cũng dễ xảy ra chuyện.
“Vị tu sĩ này, trông cậu có vẻ mới đến thành Biên Hải lần đầu, có muốn thuê trọ không? Phòng thượng hạng ở lầu Vạn Quần chúng tôi chỉ mười linh châu một đêm thôi!”
“Tiền bối, chi bằng đến xem thử gác Lai Tiên bọn tôi, gác Lai Tiên kèm linh bộc, có thể giới thiệu những nơi thú vị gần đây cho tu sĩ, lại còn phục vụ đặc sản hải vực, chỉ mười hai linh châu một đêm!”
“Nhìn là biết tu sĩ đây là người dày công tu luyện, quán Phương Xuân chúng tôi có tụ linh trận cỡ đại, ra ngoài hành tẩu vẫn nên tìm một nơi dồi dào linh khí mới phải!”
“Tu sĩ, tôi…”
“Tiền bối văn nhã thư sinh thế này chỉ hợp với lầu Phiên Nhiên chúng tôi thôi…”
Vừa vào thành đã bị các tu sĩ cấp thấp ăn diện vô cùng tươm tất nhưng lại làm nghề kéo khách ào đến vây lấy, tâm trạng Giang Trừng hơi phức tạp. Cô như thoáng trở về thế giới của mình, đúng là ở đâu cũng có cò mồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!