Ngoại Cảm - Chương 12: Đột phá lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Ngoại Cảm


Chương 12: Đột phá lớn


Edit: Ngự Chi Tuyệt

“Sếp, Phạn Già La lại đăng Weibo!” – La Hồng giơ điện thoại lên hô to.

“Cái gì, hắn đăng nữa à?” – Người của tổ trọng án nháo nhào bu lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại của La Hồng. Vẫn là kiểu câu như cũ, mùi vị như cũ, chẳng qua đã từ con số từ hai, số ba rồi vô cùng chăm chỉ mà đếm tới số bốn, như thể không gây hoang mang cho công chúng thì sẽ không ngừng lại vậy. Thế nhưng những người trong danh sách tử vong kia, người nào người nấy đều sống vô cùng vui vẻ, căn bản không hề xảy ra vụ giết người hàng loạt nào.

Lúc Phạn Già La đăng dự báo cái chết thứ hai còn có cư dân mạng kêu gọi cảnh sát vội vàng bắt tên sát nhân biến thái điên cuồng này lại, nhưng khi đến thứ thứ ba, thứ tư, bọn họ đã hoàn toàn chết lặng. Bọn họ tự cho là đã nhìn thấu bộ mặt thật của Phạn Già La, ai nói người này là cái gì tội phạm giết người cùng hung cực ác chứ, hắn chẳng qua là một tên tâm thần mắc chứng hoang tưởng mà thôi. Hắn làm mọi chuyện cốt chỉ để nổi tiếng!

Không chỉ cư dân mạng nghĩ như vậy, ngay cả thành viên tổ trọng án cũng bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước.

Lưu Thao phong trần mệt mỏi từ bên ngoài chạy về, sờ sờ cái đầu hói của mình mà mắng: “Má nó, chắc chắn là Phạn Già La đang chơi chúng ta! Ngay cả nạn nhân thứ hai cũng không có, lấy đâu ra người thứ ba, người thứ tư chứ! Ông đây vì bảo vệ Tôn Ảnh mà chạy đến sắp gãy chân, thế mà người ta còn không chịu hiểu. Thằng nhóc kia chờ có cơ hội là lập tức chuồn đi, vì đuổi theo cậu ta, ông đây thiếu chút nữa đã té từ sân thượng tầng 6 xuống, hy sinh tại chỗ vì nhiệm vụ! Cậu ta còn chỉa tay vào mũi tôi mà mắng tôi lo chuyện bao đồng. Cậu nói ông đây làm vậy là vì ai?”

Viên cảnh sát phụ trách bảo vệ Phạm Lạc Sơn càng tức giận hơn: “Sếp, anh bị vậy là đỡ lắm rồi, tôi bị vệ sĩ của Phạm Lạc Sơn xách đến phòng tập để thử thân thủ đây nè, bị họ đánh cho sấp mặt không bò dậy nổi. Những vệ sĩ đó của ông ta toàn là lính đánh thuê thân kinh bách chiến, còn tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ? Phạm Lạc Sơn là đang cố ý làm nhục tôi mà, ông ta căn bản không tin tưởng vào cảnh sát chúng ta!”

Advertisement / Quảng cáo

Viên cảnh sát vừa dứt lời, trợ lý của Phạm Lạc Sơn đã gọi tới, nhắc chuyện Phạn Già La vừa đăng thêm một dự báo cái chết, rồi hung hăng nhạo báng cậu ta một trận: “Xem ra Phạm tổng của chúng tôi đã đánh giá cao năng lực phá án của quý cục rồi, một đại đội toàn những cảnh sát tinh anh vậy mà lại bị một tên thần kinh mắc chứng hoang tưởng nắm mũi dắt đi. Phạm tổng của chúng tôi gần đây bề bộn công việc, e là sau này không thể phối hợp điều tra với các người nữa. Các người rảnh rỗi như vậy thì chi bằng đưa Phạn Già La tới bệnh viện khám não đi.”

Sau khi cúp điện thoại, viên cảnh sát ngượng chín cả mặt, rồi lại cảm thấy có hơi muốn đội quần.

Mấy thành viên phụ trách bảo vệ Triệu Văn Ngạn, Tào Hiểu Phong cũng bị hoặc trực tiếp hoặc uyển chuyển đuổi về, đụng phải sọt dưa không nói, nhưng mấy ngày qua quả thực bị xem thường và ủy khuất rất nhiều, ngay cả lòng tự trọng cũng bị tổn thương nặng nề. Ban đầu khi yêu cầu những người này phối hợp điều tra, bọn họ mô tả tình thế nghiêm trọng bao nhiêu, thì bây giờ lại đội quần bấy nhiêu.

Đáy mắt toàn bộ tổ trọng án đều có chút nản lòng nhụt chí, còn có hơi hoài nghi đời người, Liêu Phương mua về rất nhiều cơm hộp nhưng không ai đụng đến, trực tiếp để nguội ngắt. Ăn cái gì mà ăn? Ngày nào còn chưa phá được vụ án này, thì ngày đó bọn họ vẫn phải mang cái mác giá áo túi cơm*, đây là sỉ nhục lớn đối với toàn thể đại đội cảnh sát hình sự!

*Giá áo túi cơm: là câu thành ngữ chỉ những người vô dụng, hèn kém, không làm được những việc chính, việc to tát, mà chỉ làm được những việc phụ lặt vặt.

Sắc mặt Trang Chân ngưng trọng mà xem Weibo của Phạn Già La, không biết đang suy nghĩ gì. Các tổ viên vây quanh bảng sơ lược vụ án, từng cặp mắt trợn to như quả trứng gà soi xét những manh mối kia, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được gì. Nếu ánh mắt bọn họ có thể biến thành một thứ hữu hình, thì có thể tấm bảng này đã bị bắn thủng mấy lỗ cháy khét lẹt rồi.

Đúng vào lúc này, cục trưởng và cục phó đích thân chạy tới, tập trung mọi người lại rồi chửi cho một trận, thẳng thắn bày tỏ sự thất vọng tràn trề đối với bọn họ, rồi lại nhấn mạnh vụ án này gây nhiều ảnh hưởng xấu cho xã hội thế nào. Tóm lại một câu, nếu như không phá được vụ án này, thì phân cục bọn họ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thủ đô Bắc Kinh này!

Gây thêm mấy tấn áp lực cho tổ trọng án xong, mấy vị lãnh đạo rốt cuộc cũng rời đi, tất cả mọi người đồng loạt thở ra một hơi, sau đó chợt rơi vào nỗi lo lắng và hoang mang chưa từng có.

“Bức tranh giết người đã có sẵn, trong lòng mọi người cũng biết rõ danh tính của kẻ chủ mưu sau màn, vậy mà vẫn không tìm được chứng cứ là sao? Rốt cuộc là ai đã giết Cao Nhất Trạch? Hắn lên lầu thế nào? Gây án ra sao? Phạn Già La đăng mấy dự báo cái chết kia có phải chỉ để phô trương thanh thế hay không? Có phải là để gây nhiễu tầm mắt của chúng ta, phân tán tinh lực của chúng ta, cản trở việc điều tra của chúng ta hay không? Nếu chẳng phân biệt được thì cử nhiều người như vậy đi bảo vệ những cái gọi là nạn nhân tiềm năng kia làm gì, e là lúc này chúng ta đã sớm bắt được cái đuôi của Phạn Già La rồi đúng chứ?” – Lưu Thao đập bàn ầm ầm: “Má nó, ông đây chưa bao giờ thấy một nghi phạm phách lối, xảo quyệt, khó chơi như vậy đó!”

“Đúng vậy, Phạn Già La cũng quá trắng trợn táo bạo rồi! Hắn cho rằng chúng ta không nắm được nhược điểm của hắn chắc?”

“Rốt cuộc đống tự tin đó của hắn tới từ đâu chứ?”

“Có lẽ tới từ hung thủ mà hắn thuê. Phương thức giết người của đối phương thật sự quá quỷ dị!”

“Hắn có bản lĩnh thì chơi với chúng ta cả đời đi, nếu không một ngày nào đó chúng ta sẽ đưa hắn ra trước công lý!”

Chúng tổ viên sôi nổi gia nhập đội ngũ chinh phạt Phạn Già La, mà Trang Chân từ đầu chí cuối vẫn luôn trầm mặt suy tư, rồi lại nhìn về phía bảng sơ lược vụ án ghi vẽ nguệch ngoạc. Trên đó không có bất kỳ một manh mối hữu dụng nào, hiện giờ tổ trọng án đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, nếu muốn có đột phá mới thì phải đổi hướng suy nghĩ.

Đúng như bên ngoài đồn đãi, hiện tại tổ trọng án đã hoàn toàn bị Phạn Già La nắm mũi dắt đi, bức tranh hắn vẽ, cái chết hắn dự báo, đều dẫn tầm mắt của cảnh sát tập trung về trên người hắn, nhưng hắn có ý đồ gì chứ? Thật sự là vì nổi tiếng sao? Hắn là kiểu người muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao? Tình nguyện bị nghìn người chỉ trỏ, cũng không muốn bị người đời lãng quên?

Không hiểu sao, trong đầu Trang Chân bỗng hiện lên cảnh tượng lúc Phạn Già La bị thẩm vấn, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về phía mình rồi nhàn nhạt cười. Mới đầu hắn ngồi ngược ánh sáng đèn, cả người bị bóng tối nuốt chửng, an tĩnh tựa như không hề tồn tại, thế nhưng, khi Trang Chân quay đèn bàn về phía hắn, chân mày của hắn chưa từng nhíu lại vì ánh sáng chói mắt chợt chiếu tới, vẻ mặt càng không có chút biến hóa nào. Lúc hắn bị nhìn chằm chằm đều chưa từng khẩn trương, lúc hắn bị tra hỏi cũng chưa từng hốt hoảng.

Trong một giây đó, Trang Chân đã có một nhận định —— Đây là một người lòng dạ còn sâu hơn biển, khả năng khống chế cơ thể và suy nghĩ của hắn đều vượt xa người thường. Người như vậy, thật sự giống một người bị bệnh trung nhị* nhảy nhót lung tung trêu chọc quần chúng chỉ vì tranh thủ sự chú ý sao? Rốt cuộc hắn nghĩ gì? Có thể chúng ta đã bị hắn lừa ngay từ ban đầu rồi hay không? Hắn căn bản không hề liên qua tới vụ án? Cái chết của Cao Nhất Trạch là có nguyên nhân khác?

*Bệnh Trung nhị: Chūnibyō (中二病) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.

Advertisement / Quảng cáo

Trang Chân lại nhìn vào màn hình điện thoại, trên mặt là biểu cảm hoàn toàn mê mang và thất vọng. Từ trước đến nay, những status mà Phạn Già La đăng lên đều rất ngắn gọn, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, không thừa một chữ, không thiếu một từ, vô cùng chắc chắn.

Đây là lần đầu tiên Trang Chân cảm thấy mình chỉ số thông minh của mình không đủ dùng. Y đã từng đấu trí với trùm ma túy và phần tử khủng bố giảo hoạt nhất thế giới, thế nhưng tư duy của những người này lại thua xa Phạn Già La cả nghìn lần. Trang Chân thật sự không đoán ra hắn đang nghĩ gì và làm gì.

“Tiểu La, cậu liên lạc với tất cả phân cục trong thủ đô Bắc Kinh, nhờ bọn họ cung cấp tài liệu về những vụ án mạng xảy ra trước và sau dự báo cái chết cho chúng ta.” Trang Chân không thể không thừa nhận mình không đấu lại Phạn Già La, vì vậy y quyết định lách qua đối phương để điều tra vụ án này. Trực giác của y nói cho y biết, những dự báo cái chết của Phạn Già La tuyệt đối không phải nói giỡn. Tâm tính người nọ còn vững vàng hơn cả núi cao, thì sao có thể giống như người điên đi nói xàm nói nhảm trên mạng?

“Sếp, anh cho rằng những dự báo cái chết đó là thật?” Tiểu La đã nảy sinh nghi ngờ sâu sắc đối với suy luận này.

“Mọi người chia nhau đi tìm. Tôi cho rằng dự báo cái chết là thật, nhưng nạn nhân tiềm năng có thể đã sai. Nếu Phạn Già La không phải là kẻ chủ mưu đứng phía sau thì sao? Nếu cái chết của Cao Nhất Trạch không có liên quan tới hắn, mà hắn chỉ là tình cờ biết được một ít nội tình thì sao? Đi điều tra đi, xem thử trong khoảng thời gian bốn dự báo cái chết được đăng lên, có vụ án mạng khả nghi nào xảy ra không, rồi xem thử giữa những vụ án mạng đó có điểm chung nào hay không, nhất là mấy nạn nhân có quan hệ với Cao Nhất Trạch. Chúng ta phải thay đổi cách nghĩ.”

“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ tới những phân cục khác điều tra thử. Đến đây đến đây, phân công nhiệm vụ cho mọi người một chút.”

– —

Ba ngày sau, tất cả thành viên tổ trọng án tập trung tại phòng họp, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm tấm bảng trắng to lớn dán đầy hình, vẽ đầy đường cong, viết đầy chú thích.

Trang Chân mang cặp mắt phủ đầy tơ máu cầm bút lông lên, chỉ vào hình chụp của một nạn nhân, từ tốn nói: “Nạn nhân tên Vương Vĩ, giới tính nam, 21 tuổi, nghề nghiệp là thợ sửa ống nước, chết vào hai ngày sau dự báo cái chết thứ ba của Phạn Già La, địa điểm tử vong là trong phòng thuê của một khách sạn giá rẻ ở khu đèn đỏ, nguyên nhân tử vong là bị nghẹt thở, lúc chết toàn thân trần trụi, không có dấu vết quan hệ tình dục, ngón tay bị cây kiềm do chính cậu ta mang tới cắt đứt hai ngón, hai đoạn ngón tay đó không biết tung tích, nên sở cảnh sát bên đó không thể tìm thấy bất kỳ manh mối gì có liên quan tới hung thủ tại hiện trường, cuối cùng kết luận đây là vụ án giết người cướp của.”

“Chú ý, cậu ta tốt nghiệp từ lớp 256 trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Sư Phạm, mà Cao Nhất Trạch thì tốt nghiệp từ lớp 253, cả hai là bạn học đồng giới, có lẽ có quen biết nhau. Cũng vì điểm này, nên chúng ta mới để ý cậu ta.”

Trang Chân vẽ một cái mũi tên, nối ảnh chụp Vương Vĩ và dự báo cái chết thứ ba lại với nhau.

Sau đó, y lại chỉ vào một tấm ảnh khác: “Đây là Triệu Khai, giới tính nam, 21 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì bắt đầu ra đời lăn lộn, không có nghề nghiệp đàng hoàng, chết vào ba ngày sau dự báo cái chết thứ hai, nguyên nhân tử vong là bị một vật sắc bén đâm vào bụng; các đồng chí xem xong báo cáo có phải cảm thấy vụ án này rất quen không? Không sai, nó chính là vụ án xảy ra trong khu vực của chúng ta, cuối cùng bị kết luận là một vụ giết người cướp của.”

Trang Chân đảo mắt nhìn quanh hội trường, mọi người bối rối cúi đầu tránh né tầm mắt của y, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Trang Chân không bận tâm truy cứu, dù sao thì ngay cả y cũng không nghĩ tới những vụ án giết người cướp của không chút đặc biệt này lại liên quan tới việc Cao Nhất Trạch té lầu chết. Y chỉ vào một tấm ảnh bên cạnh, tiếp tục nói: “Đây là Mao Tiểu Minh, giới tính nam, 20 tuổi, trình độ học vấn cũng là tốt nghiệp trung cơ sở, chết do chơi thuốc quá liều, thi thể được phát hiện trong nhà, thời gian tử vong là vào hai ngày sau dự báo cái chết thứ tư. Ngoài mặt thì cậu ta, Triệu Khai và Cao Nhất Trạch không tồn tại bất cứ quan hệ nào, sở dĩ chúng ta chú ý đến là vì, thứ nhất: Hai người họ là bạn tốt của nhau trong cuộc sống, nói chính xác hơn, Mao Tiểu Minh chân chó của Triệu Khai. Cả hai người họ đều lần lượt chết oan uổng, vậy có mối liên hệ nào giữa hai cái chết của bọn họ không? Liệu có liên quan tới vụ án giết người hàng loạt này hay không?”

Trang Chân đánh dấu chấm hỏi bên cạnh hai tấm ảnh, rồi phân tích mà nói: “Thứ hai: Thời gian tử vong của bọn họ trùng khớp với dự báo cái chết của Phạn Già La; thứ ba: Địa bàn hoạt động của bọn họ từng tập trung ở khu vực lân cận trường trung học phổ thông trực thuộc Đại học Sư Phạm, có thể bọn họ đã quen biết Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ vào thời học sinh hay không? Thứ tư, bọn họ…”

Trang Chân còn chưa dứt lời, một viên cảnh sát vội vã cầm phần lịch sử chat trên WeChat vừa được in ra đi tới, giọng điệu hết sức hào hứng: “Sếp, sau khi hỏi thăm, chúng tôi phát hiện ra Triệu Khai và Mao Tiểu Minh đúng là có quen biết Cao Nhất Trạch, anh nhìn xem!”

Trang Chân nhận lấy bản sao rồi kiểm tra, trong mắt nhất thời xẹt qua một tia sắc bén.

Chỉ thấy trên lịch sử chat có mấy dòng chữ:【Cao Nhất Trạch hả, tao biết nó. Nó vốn kêu là Cao Phi, còn tên kia là sau này mới đổi.】

Advertisement / Quảng cáo

【Chắc chắn là nó đã phẫu thuật thẩm mỹ! Cái mũi độn chắc luôn, lúc trước nó không có giống vậy đâu, xấu quắc à mấy ba!】

【Thằng này mà nhân cách tốt hả? Ha ha ha ha, đây là chuyện cười vui nhất mà tao từng nghe đó!】

【Thằng này khốn nạn vcl ra! Nó thật sự không phải là con người!】

【Không không không, tao uống say, tao nói sảng đó. Tao không biết gì hết, tao còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở thì sao biết Cao Nhất Trạch được.】

Sau đó cho dù người ngoài truy hỏi thế nào, Triệu Khai và Mao Tiểu Minh đều giữ kín như bưng về chuyện của Cao Nhất Trạch, không nói thêm lời nào. Bạn bè của bọn họ cũng chỉ cho là cả hai đang khoác lác, không coi ra gì mà thôi. Nhưng bây giờ, tổ trọng án đã nắm được lịch sử chat lại không nghĩ vậy. Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ bọn họ đã có thể khẳng định, cả ba nạn nhân Vương Vĩ, Triệu Khai và Mao Tiểu Minh nhất định có liên quan tới việc Cao Nhất Trạch té lầu. Không thể nghi ngờ, đây chính là một vụ giết người hàng loạt!

“Bắt Phạn Già La về đây! Chắn chắn là hắn biết nội tình!” – Trang Chân nói như chém đinh chặt sắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN