Ngoại Cảm
Chương 43: Báo thù quyết liệt
Tô Phong Khê – người phụ nữ có thể tung hoành ngang dọc trong giải trí, hiện lại như một bà điên mà quơ quào bộ móng sắc bén, nhào về phía Triệu Văn Ngạn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã sớm trở nên vặn vẹo và dữ tợn, trông hệt như một con ác quỷ.
Chỉ tiếc sức lực cô ta kém xa Triệu Văn Ngạn, chưa kịp động vào một sợi tóc của đối phương thì đã bị túm cổ tay lại rồi đẩy ra một cách thô bạo. Gót giày quá cao khiến cô ta ngã xuống, trong phòng làm việc có nhiều người như vậy, nhưng lại không một ai dám bước lên đỡ cô ta.
Ông Triệu Quốc An thậm chí còn hơi né sang một bên lúc cô ta té xuống, rồi tỏ vẻ vừa căm ghét vừa vui sướng. Ai nói cháu trai của ông bị người đàn bà này mê hoặc tới ngu muội đâu? Chẳng phải hồi nãy nó rất tỉnh táo đó sao?
Triệu Văn Ngạn khẩn trương giữ chặt hai tay Phạn Già La, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy cô ta có đụng trúng cậu không?”
Phạn Già La lắc đầu, “Không có.”
Triệu Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm, rồi còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của thanh niên để trấn an. Người sáng suốt đều dư sức nhìn ra y lo lắng cho Phạn Già La cỡ nào, trận chiến giữa tình cũ với tình cũ này, chắc chắn là tình mới chiến thắng áp đảo. Người ta còn chưa nói một chữ thì Triệu tổng đã tự giác xé Tô Phong Khê thành mảnh vụn cmnr! Dù là lúc được cưng chiều nhất, Tô Phong Khê cũng chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này, đúng là các cụ nói cấm có sai —— Vật so với vật muốn vứt đi, người so với người muốn treo cổ!
Mọi người im lặng thầm thổn thức, đồng thời cũng nhìn Phạn Già La với cặp mắt khác xưa. Đây thật sự là hoàn toàn trở mình, bay thẳng lên trời đó!
Tào Hiểu Phong và Tôn Ảnh Lưu theo Lưu phó tổng lên đây cũng đang sợ mất mật. Phạn Già La thông đồng ở bên Triệu tổng hồi nào vậy? Đã vậy còn knock cmn out chị đại Tô Phong Khê luôn? Sức chiến đấu cũng quá dũng mãnh rồi?
Tào Hiểu Phong rướn cổ lên nhìn gương mặt tuấn mỹ đẹp đẽ đến vô cùng của Phạn Già La, chợt có hơi thấu hiểu sự lựa chọn Triệu tổng.
Tô Phong Khê ngã xuống hồi lâu vẫn không bò dậy nổi. Tuy cô ta có mị lực quỷ dị, nhưng tố chất cơ thể không mạnh, lại còn mang một đôi cao gót, hiển nhiên sẽ bị đau chân. Cô ta hết sức chật vật và cũng hết sức khó chịu, vừa muốn xé xác Triệu Văn Ngạn với Phạn Già La, lại vừa muốn biến mất ngay tại chỗ. Nói một cách ngắn gọn, cả người cô ta sắp nổ tung rồi!
Nhưng tình huống khiến cô ta nhục nhã hơn vẫn còn ở phía sau, không chờ cô ta bò dậy, Triệu Văn Ngạn đã lạnh lùng hạ lệnh: “Mời cô cút khỏi chỗ của tôi! Liền, ngay, lập tức!”
Tô Phong Khê ngẩng đầu nhìn y, trên mặt đầy vẻ không dám tin. Cô ta vẫn ấp ủ một chút hy vọng, mong người này chỉ là nhất thời bị thất tâm phong, chỉ cần cho y chút thời gian là sẽ trở lại bình thường. Nhưng ông trời vẫn khiến cô ta thất vọng, Triệu Văn Ngạn không những không đau lòng, mà còn trực tiếp ấn điện thoại bàn, ra lệnh: “Kêu bảo vệ tới đây, tống cổ người đàn bà này ra ngoài!”
Trợ lý căn bản không ở trong phòng làm việc của mình, mà đang đứng ngay cửa hóng drama, nghe thấy mệnh lệnh của BOSS thì vội vã chạy một mạch đi kêu bảo vệ.
Ông Triệu không thể tiếp tục giữ im lặng nữa, vô cùng khí thế mà nói: “Khỏi kêu, tiểu Lâm, tiểu Quảng, tống cô ta ra ngoài cho tôi!”
Tiểu Lâm và tiểu Quảng là trợ lý sinh hoạt kiêm vệ sĩ của ông, vóc người bọn họ rất to lớn, thân thể cũng rất rắn chắc, không nói hai lời lập tức nhấc Tô Phong Khê lên, lôi vào thang máy đi xuống tầng một, sau đó thô bạo mà đẩy một cái.
Cửa thang máy mở ra, ảnh hậu Tô từng vẻ vang đẹp đẽ, tiền đồ vô lượng lảo đảo bổ nhào ra ngoài, một bên giày không may tuột khỏi chân, rồi văng ra xa. Những người đi đi lại lại trong đại sảnh đều là nhân viên và các minh tinh lớn nhỏ của Tinh Huy Entertainment, bọn họ chưa từng trông thấy dáng vẻ thảm hại của ảnh hậu Tô thế này, tức thì sợ đến ngây người.
“Chị Tô, chị sao vậy?” – Tô Miên không biết từ xó nào lao ra, lo lắng dò hỏi.
Tô Phong Khê nắm chặt cánh tay gã, lực bóp rất lớn, như thể chỉ hận không thể véo đứt một miếng thịt, đoạn cắn răng nghiến lợi nói: “Mau đỡ chị đi khỏi đây, nhanh lên!”
Hai người nhặt giày lên rồi khấp khiễng bỏ đi, những người qua đường ai ai cũng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rồi bàn tán xôn xao. Có trách thì trách trước kia Tô Phong Khê là chị đại của Tinh Huy Entertainment, vả lại còn là bảo bối trong lòng Triệu Văn Ngạn, gần như có thể tung hoành khắp giới giải trí. Ngoại trừ lúc diễn trên ti vi thì có bao giờ cô ta sa sút đến nỗi này đâu?
Cơ mà, rốt cuộc người ném cô ta ra khỏi thang máy là ai vậy? Đó là thang máy riêng của Triệu tổng mà, sao y nỡ nhẫn tâm như vậy?
Sự thật chứng minh, chẳng những Triệu Văn Ngạn nỡ, mà còn có thể tàn nhẫn hơn mọi người tưởng nhiều. Y chặn hết mọi phương thức liên lạc của Tô Phong Khê, sau đó đăng nhập Weibo chính thức của Tinh Huy Entertainment, đăng tải một status, tuyên bố Tinh Huy Entertainment đã hủy quan hệ đối tác với studio Hồng Diệp, từ nay về sau, hai bên chính là hai cá thể độc lập, không chịu bất kỳ trách nhiệm và nghĩa vụ gì của nhau. Hiện tại, nếu hai công ty có công việc liên quan đến nhau thì cũng sẽ chấm dứt ngay lập tức, Tinh Huy sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm pháp lý mà họ phải chịu, muốn bồi thường, muốn thưa kiện, bọn họ đều theo tới cùng.
Studio Hồng Diệp là studio riêng của Tô Phong Khê, tuy mang tiếng trực thuộc Tinh Huy, nhưng thật ra về mặt doanh thu lại không dính dáng gì tới Tinh Huy. Không chỉ vậy, studio Hồng Diệp còn sử dụng tài nguyên của Tinh Huy, cướp đoạt lợi nhuận và mạng lưới quan hệ của Tinh Huy, thua lỗ thì đều phải nhờ Tinh Huy bù vào, có thể nói nó chính là một khối u ác tính sinh trưởng trên người Tinh Huy Entertainment.
Những vị cấp cao của công ty từng nhắc nhở Triệu Văn Ngạn không chỉ một lần —— Nếu để mặc studio Hồng Diệp tiếp tục phát triển, nó sẽ hút khô rồi thay thế vị trí của Tinh Huy.
Lúc đó, Triệu Văn Ngạn bỏ ngoài tai những lời cảnh báo nọ, khiến những vị cấp cao thất vọng không thôi, nhưng không ngờ chỉ sau một đêm, y đã hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa còn tuyên bố nhất đao lưỡng đoạn với studio Hồng Diệp, thật là hả lòng hả dạ mà!
Các vị cấp cao của công ty vội vàng đăng nhập Weibo của mình, chuyển tiếp status nọ, ông Triệu Quốc An không có Weibo, nên chỉ có thể đứng một bên giương mắt nhìn.
“Tiểu Quảng, tạo cho tôi một cái Weibo ngay, tôi cũng phải đăng thông báo này lên! Công ty phải bồi thường Tô Phong Khê bao nhiêu tiền, ông già này sẵn sàng bỏ vốn, nhưng nếu cô ta làm việc phi pháp, gây ra tổn thất cho công ty, thì tôi phải thu về toàn bộ!” – Tuy ông phùng mang trợn mắt, nhưng trong lòng lại hết sức sảng khoái.
Tiểu Quảng vội vã lấy điện thoại ra, chỉ ông cách làm.
Phạn Già La buông Triệu Văn Ngạn ra, định ngồi về chỗ cũ, lại bị đối phương nắm chặt cổ tay, kéo về trước, vì thế không tự chủ được mà nhào vào bả vai dày rộng của đối phương, càng áp sát hơn. Phạn Già La nhướng một bên mày, lộ vẻ thắc mắc.
Lỗ tai Triệu Văn Ngạn lỗ tai đỏ lên, vội vàng khoát tay: “Không có gì, cậu ngồi đi. Cảm ơn cậu chuyện lúc nãy.”
Phạn Già La vòng qua y, đi tới ghế da đối diện rồi ngồi xuống.
Ông Triệu thấy hai người bỗng trở nên rất xa lạ, không khỏi hỏi: “Hai đứa đây là?”
Phạn Già La gật đầu với ông, cười đến như tắm mình trong gió xuân: “Triệu tổng chỉ đang phối hợp diễn với tôi thôi, xin lão tiên sinh thứ lỗi, vừa nãy là do tôi đường đột.”
“Thì ra là vậy! Không sao, không sao, diễn tốt lắm, rất xuất sắc!” – Triệu Quốc An lão tiên sinh hoàn toàn yên tâm, ấn tượng với Phạn Già La cũng tăng vọt.
Vẻ mặt Triệu Văn Ngạn khẽ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Đăng xong thông báo, y gọi người đại diện của Tô Phong Khê tới, nói thẳng: “Tô Phong Khê đã sớm chấm dứt hợp đồng với Tinh Huy, nhưng trên danh nghĩa vẫn trực thuộc công ty, anh là nhân viên của công ty, nhưng vẫn một mực phục vụ cô ta, toàn lấy tài nguyên công ty đi, bây giờ tôi hỏi anh, anh muốn đi hay muốn ở lại? Anh muốn đi thì làm thủ tục nghỉ việc ngay, công ty tôi không nuôi người của Tô Phong Khê.”
Người đại diện tức giận bất bình mà trợn mắt nhìn y, cười lạnh nói: “Triệu tổng, dẫu sao chị Tô cũng đã theo anh 5 năm, nhưng anh vẫn không nể tình chị ấy chút nào. Còn tôi chỉ là một nhân viên quèn, sao mà dám chống đối anh chứ? Anh yên tâm, tôi đi ngay đây.”
Triệu Văn Ngạn thờ ơ cười một tiếng. Y sớm đã nhìn ra, người đại diện này cũng mắc bệnh yêu Tô Phong Khê say đắm, vì cô ta mà bỏ rơi vợ con, mặc kệ hết thảy mọi chuyện. Bây giờ, gã là một người cô độc, tất cả bạn bè, người thân đều xa lánh gã, thậm chí còn căm ghét gã. Bởi giá trị lợi dụng nhỏ, gã không hề được Tô Phong Khê coi trọng, ngày thường vui vẻ thì khen vài câu ngon ngọt, khi mất hứng thì trực tiếp cho gã cút, đã vậy còn ném hết những chuyện đen tối cho gã xử lý.
Ở bên Tô Phong Khê, gã sống còn thua một con chó, nhưng vẫn lấy đó làm tự hào và hạnh phúc, người như vậy thì cứu bằng cách nào đây? Huống hồ Triệu Văn Ngạn cũng không thể làm gì.
Chắc chắn Phạn Già La có thể nhìn ra điểm bất thường của người đại diện, nhưng cậu lại không quan tâm, vậy thì Triệu Văn Ngạn càng không thể ép cậu làm chuyện cậu không thích.
Hiện tại, Triệu Văn Ngạn chỉ muốn dùng sự trân trọng để bù đắp việc mình thờ ơ lúc trước, bù đắp mối quan hệ ngày càng lạnh nhạt với Phạn Già La.
Giải quyết xong người đại diện, Triệu Văn Ngạn kêu trợ lý gọi những nghệ sĩ dưới trướng Tô Phong Khê tới.
Ông Triệu chuyên tâm nghiên cứu Weibo, không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cháu trai. Cuối cùng ông cũng được thấy lại những ưu điểm và phẩm chất từng bị đánh mất trên người cháu trai mình. Cháu trai vẫn sấm rền gió cuốn, công tư rõ ràng, không hề hồ đồ như cũ! Sau 5 năm, y rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, trong tích tắc, ông Triệu thậm chí còn nghĩ rằng —— Nếu có thể giúp cháu trai thoát khỏi sự khống chế của Tô Phong Khê, đừng nói y yêu một người đàn ông, cho dù y yêu một con chó thì Triệu gia cũng chấp nhận.
May thay, chuyện yêu đàn ông là giả, yêu chó lại càng không thể nào! Nghĩ tới đây, ông Triệu không khỏi lén thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, những nghệ sĩ ký hợp đồng với stuido Hồng Diệp nối đuôi đi vào phòng làm việc, lo lắng bất an mà nhìn Triệu Văn Ngạn.
“Công ty đã hủy quan hệ đối tác với studio Hồng Diệp, và đã chấm dứt mọi hạng mục hợp tác giữa hai bên. Các người đều là nghệ sĩ của Tô Phong Khê, nhưng thứ các người sử dụng đều là tài nguyên của Tinh Huy, chuyện này thật hết nói nổi. Bắt đầu từ hôm nay, những tài nguyên phải trả lại thì các người phải trả đủ, và không được mượn danh nghĩa Tinh Huy để làm việc, hiểu chưa?” – Giọng điệu Triệu Văn Ngạn hết sức lạnh lùng.
Các nghệ sĩ nữ thì ngoan ngoãn gật đầu, nhưng các nghệ sĩ nam lại nhìn Triệu Văn Ngạn với ánh mắt thù hận.
Ông Triệu vô cùng hài lòng với cách làm của cháu trai. Đối phó với loại đàn bà như Tô Phong Khê thì phải đuổi cùng giết tận, nếu không cô ta sẽ rất dễ thừa dịp hỗn loạn mà trở mình, tiếp tục khuấy gió đảo mưa.
Triệu Văn Ngạn cũng không để bụng việc những nghệ sĩ này gì về mình, sau khi đuổi bọn họ đi thì lại gọi cho trợ lý, dặn dò: “Thuê cho tôi vài vệ sĩ, sẵn sàng đợi lệnh suốt 24 giờ, nhiệm vụ chủ yếu là ngăn Tô Phong Khê xuất hiện quanh tôi. Nếu vệ sĩ có liên lạc với Tô Phong Khê thì đuổi họ đi ngay, thay một nhóm mới cho tôi. Những lời này cũng được áp dụng với các người luôn, bất cứ ai có ngầm qua lại với Tô Phong Khê thì cút hết cho tôi!”
Trợ lý liên thanh đáp ứng.
Triệu Văn Ngạn nhíu mày suy nghĩ một lát, lại nói: “Tạm thời điều các trợ lý nam đến những ngành khác đi, trợ lý nữ thì ở lại. Studio Hồng Diệp hiện đang chiếm hai tầng văn phòng của chúng ta, nhưng tới nay vẫn chưa trả một xu tiền thuê nào. Cô tìm vài người giúp bọn họ chuyển chỗ, đi ngay lập tức đấy! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai có quan hệ mật thiết với Tô Phong Khê trong công ty nữa!”
Trợ lý ngẩn người, sau đó không khỏi vui mừng vì mình là phụ nữ, đồng thời cũng ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng và sự quyết đoán của ông chủ. Cô đắn đo một hồi, rồi mới khẽ nói: “Triệu tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay đây. Thật ra anh không nói tôi cũng định báo với anh, trợ lý đặc biệt Chu rất thân thiết với Tô tiểu thư, anh ta thường xuyên tiết lộ hành tung của anh và bí mật công ty. Trước kia tôi không dám nói, nhưng bây giờ…”
Triệu Văn Ngạn cắt ngang lời cô: “Cô không cần giải thích, tôi biết rồi. Sau này cô mới là trợ lý đặc biệt hàng đầu của tôi, trả cho trợ lý đặc biệt Chu 3 tháng tiền lương, rồi hủy hợp đồng với cậu ta đi. Còn nữa, cô nói với phòng an ninh, kêu bọn họ lắp đặt hệ thống nhận diện khuôn mặt trong tòa nhà chúng ta, chuyên dùng để nhận dạng khuôn mặt của Tô Phong Khê, một khi cô ta xuất hiện, mọi cửa cấm đều phải đóng kín hết!”
Trợ lý ngoài miệng bình tĩnh đáp ứng, nhưng nội tâm lại nhấp nhô gợn sóng. Cô trăm triệu lần cũng không ngờ Triệu tổng có thể nhẫn tâm với Tô Phong Khê đến mức này, phải chăng đây là muốn hoàn toàn loại bỏ Tô Phong Khê khỏi cuộc sống của y? Không có Tinh Huy Entertainment nâng đỡ, cuộc sống của ảnh hậu Tô e là sẽ rất gian nan, chỉ riêng chuyện tìm văn phòng đã đủ khiến cô ta đau đầu, huống hồ còn cái hố lửa Tây Xuyên đốt tiền đó nữa! Chẳng qua bao lâu, có lẽ cô ta sẽ táng gia bại sản, mất hết tất cả.
Tuy vậy, trợ lý vẫn không thể đồng cảm với Tô Phong Khê chút nào. Nói cho cùng, cô ta rơi vào kết cục hôm nay đều do bản thân cô ta tự tạo ra, không liên quan gì đến người khác.
Xử lý xong chuyện nội bộ công ty, Triệu Văn Ngạn lấy một cái usb từ két sắt ra, chuẩn bị phá hủy triệt để con đường nghệ thuật của Tô Phong Khê. Y không chỉ một lần phát hiện Tô Phong Khê vụng trộm, bằng chứng y nắm trong tay tuy không đến mức cái gì cũng có, nhưng cũng đủ khiến đối phương thân bại danh liệt. Dù gì cô ta cũng là một siêu sao, có lượng fan khổng lồ, sau khi đoạn tuyệt với Tinh Huy, số người ủng hộ cô ta chắc chắn nhiều hơn số người ủng hộ Tinh Huy, bởi trong mắt công chúng, cô ta là phe yếu thế, cô ta lẻ loi một mình, vì vậy, cho dù cô ta bịa ra bao nhiêu lời nói dối, làm ra bao nhiêu chuyện sai lầm, tất cả đều đáng để đồng cảm và tha thứ.
Nương theo cơn gió Đông này, nói không chừng nhân khí của cô ta còn có thể tiến thêm một bước.
Tư tưởng “Tao yếu thì tao có lý, mày giàu thì đáng đời mày” vẫn luôn cắm rễ trong lòng đa số công chúng. Triệu Văn Ngạn từ chối hiểu loại logic ngang ngược này, y chỉ dùng sự thật nói chuyện. Nhưng không đợi y liên hệ với phòng PR, tung tin hắc ra ngoài, Phạn Già La đã nhẹ nhàng đè tay y lại, nhắc nhở: “Bài tẩy thì phải lật từng lá mới phát huy được tác dụng lớn nhất. Xin Triệu tổng hãy nghĩ lại.”
Triệu Văn Ngạn bị khoái cảm của việc trả thù khiến cho đầu óc mất bình tĩnh lập tức tỉnh táo lại, vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu: ” Đúng, cậu nói gì cũng đúng, tôi nghe theo cậu hết.”
Chỉ một câu nọ đã biểu lộ rõ sự cảm kích từ tận đáy lòng y. Không có Phạn Già La, có lẽ y sẽ bị giam cầm trong địa ngục Tô Phong Khê đó cả đời.
_________________________
Ngự Chi Tuyệt: Hôm trước tôi có kể bản edit của tôi với cô Triều bị repost trên web nọ ý các cô. Tôi vừa biết được thì ra web đó có cài phần mềm gì đó mà có thể auto reup tất cả truyện trên Wattpad luôn:) Nó còn copy cả lượt view và vote bên Wattpad sang nữa cơ.
Eo ôi sợ quá các cô ơi, thời buổi công nghệ 4.0, thấy mình lạc hậu quá chừng:”<
Tôi còn tưởng bạn nào rảnh quá, ngồi canh tôi up chương mới là copy liền sang kia, không ngờ là nhờ công nghệ:) Thế này thì các editor biết tránh thế nào bây giờ:))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!