Ngoại Cảm
Chương 46: Cái mình không thích thì đừng bắt người khác làm
Bạch Mạc không ngờ mình vừa đến tiểu khu thì đã gặp chiếc xe chở Phạn Già La đang từ từ tiến đến. Y vội đứng lại bên đường, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt trông trắng trẻo và tuấn mỹ hơn của thanh niên nọ, cổ họng y dần trở nên khô khốc.
Đúng vậy, y đang khẩn trương, bởi y không biết lần viếng thăm này mình sẽ phải trả giá gì. Trên đời không có bữa ăn miễn phí, bạn muốn có được thứ gì thì phải đưa ra cái giá tương xứng và thậm chí là rất đắt để trao đổi. Cũng như ba mẹ tìm Bạch Lâm trấn mệnh cho y, thứ phải đánh đổi chính là sinh mạng của họ và gần một phần mười tài sản của Bạch gia.
Phạn Già La là một người hết sức bí ẩn, tâm tình cũng rất khó đoán, cậu ta sẽ đòi hỏi thứ gì đây? Bạch Mạc không đoán được, thế nên đã mang hết những thứ mình có đến. Đối với y mà nói, tiền tài dĩ nhiên là cái giá rẻ nhất, tiếp đến là nhân mạch, sau đó là tài nguyên, và cuối cùng là tình nghĩa.
Cùng lúc đó, một nỗi băn khoăn nặng nề chợt dâng lên từ đáy lòng y, khiến y trăn trở, lo lắng không thể tả. Nếu Phạn Già La không cần những thứ này thì sao đây? Nếu cậu ta tham lam và cay độc hơn cả Bạch Lâm thì sao đây? Nếu thứ cậu ta muốn là tự do, sinh mạng và thậm chí là linh hồn của mình thì sao đây? Liệu mình có chịu được một cuộc trao đổi như vậy không? Liệu có thể từ chối hay không? Nên biết rằng, Bạch Lâm chỉ là một người bình thường mà đã có thể dồn y vào đường cùng, còn Phạn Già La thì lại có năng lực quỷ thần khó lường như thế, cậu ta thật sự có thể làm rất nhiều chuyện với y!
Bạch Mạc vẫn luôn suy tư những vấn đề này trên suốt đường đi. Đừng trách y nghĩ xấu cho người khác, bởi thế giới này thật sự còn tăm tối hơn mọi người thấy nhiều. Nhưng vì duy trì gia tộc, vì lợi ích của mấy chục nghìn nhân viên bên dưới, và cũng là vì bản thân mình, Bạch Mạc không thể không đi chuyến này.
Thấy Phạn Già La xuống xe và đang nói chuyện với tài xế, y không kiềm được mà lùi về sau mấy bước, tự hỏi lần nữa —— Quyết định của mình có chính xác không? Sẽ không tiếp tục dẫm lên vết xe đổ chứ? Sẽ không rước thêm một Bạch Lâm khác về, để rồi rơi vào vũng lầy còn sâu hơn nữa chứ?
Đương lúc Bạch Mạc do dự đấu tranh, Triệu Văn Ngạn tò mò quan sát y, không khỏi thầm suy đoán ý đồ của y khi đến đây. Có lẽ y đến gặp Phạn Già La, bởi mệnh cách người này hình như có hơi kỳ quái, sau khi y tách khỏi người anh nuôi thì liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, những sự việc ly kỳ của y sớm đã trở thành đề tài tán dóc của giới doanh nhân.
Thế nhưng, gần đây không biết vì sao, y bỗng nhiên nghịch thiên cải mệnh, công ty con ở nước ngoài bất ngờ đào được một mỏ dầu cực lớn, công ty trong nước cũng khôi phục danh tiếng, giá cổ phiếu thì tăng vọt. Anh nuôi của y bị y chỉnh đến táng gia bại sản, thậm chí bán mất hai công ty vẫn không thể giải quyết vấn đề, đã vậy còn mắc nợ hàng tỷ đô.
Từ tràn ngập nguy khốn đến tuyệt địa phản sát, Bạch Mạc chỉ mất một tuần lễ. Hiện giờ, ai ai cũng bàn tán về thủ đoạn cao siêu của y, nhưng hiện tại, hình như Triệu Văn Ngạn đã biết được chuyện gì rồi. Người nọ nghịch thiên cải mệnh, rất có thể là nhờ vào sự giúp đỡ của Phạn Già La.
Nhưng y không hỏi gì cả, mà chỉ chân thành cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn, nếu không có cậu, có lẽ bây giờ tôi đã tự sát rồi. Cậu biết đấy, tôi không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Tô Phong Khê, nhưng tôi có thể không để cơ thể này tiếp tục bị cô ta lợi dụng.”
“Anh đừng bao giờ nghĩ như vậy, chết không phải là hết, mà là khởi đầu của mọi đau khổ.” – Nét cười trên mặt Phạn Già La bỗng phai đi, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.
Triệu Văn Ngạn hoảng hốt, tay chân luống cuống, nói: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi. Sau này dù có rơi vào hoàn cảnh khó khăn cỡ nào, tôi sẽ vẫn tiếp tục kiên trì, bởi chúng ta đều không biết hy vọng sẽ đột ngột rơi xuống vào lúc nào.” – Mà cậu chính là hy vọng của tôi.
Phạn Già La nhìn thật sâu vào mắt y, chợt mỉm cười, “Anh nói đúng, tiếp tục kiên trì, hy vọng sẽ đến.”
Thấy thanh niên cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ dịu dàng và vui vẻ trước đó, Triệu Văn Ngạn không khỏi thầm thở phào. Không biết tại sao, y rất sợ làm Phạn Già La mất hứng, nhưng cảm giác này không giống như khi bị người khác kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc trước đây, mà nó hoàn toàn xuất phát từ trái tim và khát vọng của y.
Y bức thiết hy vọng mình có thể bù đắp thiệt thòi cho cậu trai này.
Nhưng Phạn Già La lại không cảm nhận được tâm tình của y, nói đúng hơn không cần phải cảm nhận. Hắn hơi khom người, lễ phép nói tạm biệt.
Triệu Văn Ngạn còn định kéo hắn lại nói thêm mấy câu, nhưng lại không tìm được đề tài thú vị, nên chỉ có thể hậm hực lái xe rời đi.
Phạn Già La đi về phía Bạch Mạc, phát hiện đối phương khẩn trương lùi về sau mấy bước, rồi đứng cứng đờ tại chỗ, thì không khỏi hơi nhướng chân mày, trên mặt lộ ra mấy phần hứng thú: “Anh đang sợ à? Tại sao vậy?”
Bạch Mạc mấp máy đôi môi khô khốc, hỏi: “Phạn tiên sinh, chúng ta vào rồi nói sau được không?”
Phạn Già La không mời y vào nhà mình. Căn nhà đó ngoại trừ một cái giường, một cái ghế và một cái bồn tắm ra thì không còn thứ gì khác. Dù hắn sống tách biệt với xã hội nhưng cũng biết rõ, đó không phải là nơi thích hợp để tiếp khách. Ngay khi hắn xuất hiện, dế mèn đang nấp trong lớp đất dưới bụi cỏ mà kêu vang lập tức im bặt, chim chóc cũng sải cánh bay khỏi ngọn cây, bốn phía bỗng trở nên im lặng như tờ.
Bạch Mạc vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng những vệ sĩ phụ trách bảo vệ y đã đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi và cảnh giác. Sự yên tĩnh này thật sự rất bất thường, nơi đây vốn là vùng núi, hệ sinh thái cũng được gìn giữ rất tốt, không thể có chuyện yên tĩnh hoang vu như một mảnh đất khô cằn thế này được. Chắc chắn là ở nơi tăm tối mà mắt thường không thể nhìn thấy có ẩn giấu thứ gì đó rất khủng khiếp.
Phạn Già La không muốn để những người này phát hiện thêm nhiều chỗ quỷ dị, bèn thúc giục: “Chúng ta nói chuyện ở đây đi, anh tìm tôi có việc gì?”
Bạch Mạc không kiềm được mà sờ mu bàn tay bị dao rọc giấy cắt trúng của mình.
Phạn Già La chợt bừng tỉnh, đoạn nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, hình như tôi đã quá phung phí rồi.” – Nhưng hắn lại không nói rõ rốt cuộc mình đã phung phí cái gì.
Bạch Mạc đang định hỏi thì Phạn Già La lại mở miệng: “Mấy cái này là tiền mặt hết hả? Anh không thấy nguy hiểm khi mang bọn họ đi rêu rao khắp thành phố sao? Hình như có một phát minh rất tiện lợi được gọi là thẻ ngân hàng mà?”
Bạch Mạc lặng im, nói với giọng khô khốc: “Tôi tưởng cậu thích tiền mặt hơn.”
Nhớ lại việc lần trước mình đòi đối phương 2 nghìn tiền mặt, Phạn Già La không khỏi khẽ cười, tiếng cười thoải mái hoàn toàn xua tan sự tĩnh mịch xung quanh, và cũng làm cho đêm đầu hè này trở nên mát mẻ hơn. Hắn khoát tay, nói: “Không, tôi không thích tiền mặt. Hình như Bạch tiên sinh đã hiểu lầm chuyện gì rồi.”
Bạch Mạc không những không cảm thấy yên tâm, trái lại càng thêm căng thẳng, hô hấp y dồn dập. Không lấy tiền chính là tình huống tồi tệ nhất trong tưởng tượng của y, bởi những thứ còn lại đều quý giá hơn tiền tài nhiều, và cũng càng chạm đến điểm mấu chốt mà y tự đặt ra cho mình hơn. Nếu Phạn Già La muốn cái giá mà y không trả nổi, vậy thì tất cả những thành tựu y đạt được trong mấy ngày qua đều sẽ tan biến một lần nữa. Y căm hận vận mệnh khó lường này, nhưng lại không thể nào thay đổi nó.
Gương mặt vốn tái nhợt của y tức thì sa sầm, hỏi với giọng khàn khàn: “Vậy cậu muốn gì?” – Cùng lúc đó, đại não của y đang nhanh chóng vận hành, muốn tìm ra một hai thứ có thể mang ra đặt cược.
Nhưng câu trả lời của Phạn Già La lại khiến y không dám tin vào lỗ tai mình: “Anh muốn trao đổi may mắn với tôi à? 2 nghìn nhân dân tệ lần trước chỉ là đùa anh thôi, Bạch tiên sinh, thật ra anh không cần phải trả cho tôi bất cứ thứ gì cả.”
“Cái gì?” – Giọng nói Bạch Mạc càng khàn hơn, cổ họng cũng liên tục co thắt.
Phạn Già La khẽ cười giải thích: “Tôi lấy ví dụ thế này cho anh dễ hiểu nhé —— Rác thải bị người khác vứt đi, sau khi đưa vào nhà máy xử lý rác thì lại trở thành hàng hóa có giá trị rất lớn. Tương tự như vậy, thứ bị Bạch tiên sinh coi là tai họa và xui rủi, nhưng đối với tôi lại không khác gì bảo vật. Thật ra, hai ta đều là có qua có lại mà thôi, đừng nói là ai mắc nợ ai, ai giúp đỡ ai.”
Bạch Mạc trầm mặc rất lâu mới nói với giọng vô cùng chua chát: “Phạn tiên sinh, thật ra anh không cần nói vậy với tôi. Thật ra anh có thể gây khó dễ điểm này của tôi để đòi hỏi nhiều hơn. Anh biết đấy, dưới sự khống chế của số phận, tôi đối với anh chẳng khác nào một con dê non chờ bị làm thịt.”
Một Bạch Mạc khôn khéo tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, mà y sẽ đồng ý với lời nói của Phạn Già La ngay lập tức, sau đó yên tâm thoải mái để hắn giúp mình cải mệnh một lần nữa. Tuy nhiên, khi y nhìn vào đôi mắt thâm thúy, đen nhánh nhưng lại sáng ngời, trong veo của đối phương, y lập tức chọn cách thành thật, bởi người nọ xứng đáng được đối xử như thế.
“Tôi không thích cảm giác bị số mệnh điều khiển. Không, không phải, phải là căm ghét mới đúng. Nếu đã như vậy thì sao tôi có thể đối xử với người khác theo cách đó được?” – Phạn Già La nghiêm túc hỏi ngược lại.
Bạch Mạc chợt nghẹn họng —— Cái mình không thích thì đừng bắt người khác làm, đây là một đạo lý đơn giản biết bao, chỉ cần là người có học đều có thể nói ra lào lào, nhưng có mấy ai thật sự làm được đâu? Vậy mà cậu trai trước mắt này, ngay tại lúc nghèo khổ nhất, chán nản nhất, thất vọng nhất vẫn có thể giữ vững nó, giữ vững một phần bản tâm này…
Gò má Bạch Mạc chuyển từ tái nhợt sang đỏ ửng, y xấu hổ vì sự hẹp hòi và u tối của mình.
“Xin lỗi, tôi…” – Y còn chưa nói dứt câu thì đã bị Phạn Già La áp vào tường rồi vây giữa hai tay. Phạn Già La chỉ cao 1m8, nên phải ngửa đầu nhìn y, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như một vị chúa tể.
“Đừng chống cự!” – Phạn Già La vừa nói nhỏ vừa chậm rãi đưa đôi môi đỏ thẫm đến gần Bạch Mạc, như thể muốn hôn.
Cả người Bạch Mạc cứng đờ, nhưng trái tim lại rạo rực nóng lên. Đáng lẽ y phải giãy dụa, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Phạn Già La, không chống cự cũng không lùi về sau.
Mấy vệ sĩ xách vali cặp số ngây người, cả đám trố mắt nhìn nhau, không phát ra tiếng mà hỏi: “Sao giờ? Khách hàng có cần chúng ta bảo vệ trong trường hợp này không?” – Câu trả lời đương nhiên là không, thế là bọn họ vây quanh thành một vòng tròn, bối rối xoay người ra chỗ khác.
Bạch Mạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Phạn Già La chậm rãi đến gần. Phần gáy của y bị hắn giữ lại, mười ngón tay luồn vào tóc y, nhẹ nhàng chạm vào da đầu y, ấn đầu y xuống để môi của cả hai càng gần nhau hơn, gần đến nỗi hô hấp và nhiệt độ cơ thể cũng hòa lẫn vào nhau.
“Anh chuẩn bị xong chưa?” – Phạn Già La khẽ hỏi lại, hơi thở của hắn xông đỏ cả mặt Bạch Mạc.
“Chuẩn bị xong rồi.” – Bạch Mạc trả lời với giọng khàn khàn, nhưng trên thực tế, y căn bản không biết mình phải chuẩn bị cái gì. Chuẩn bị hôn môi với đàn ông sao? Hình như mình là trai thẳng mà, nhưng sao mình lại không thể chống cự được?
Một giây kế tiếp, Phạn Già La bỗng hít một hơi thật sâu, cùng lúc đó, những thứ xui rủi đen ngòm đang bao phủ, xâm chiếm Bạch Mạc bắt đầu xoay tròn cuồn cuộn, nhanh chóng tán loạn rồi liên tục bị Phạn Già La hút vào mũi và miệng, trở thành chất dinh dưỡng bồi bổ cơ thể hắn, giúp thần thức hắn lớn mạnh hơn nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!