Ngoại Cảm
Chương 7: Phân tích vụ án
Vốn dĩ tài khoản Weibo của Phạn Già La chỉ có 10 triệu fan hâm mộ, sau vụ bê bối trước đã tăng lên 20 triệu, và sau vụ án mạng này thì đã vượt qua rất nhiều minh tinh, đạt tới mức 58 triệu fan, hơn nữa đây là con số thực, không có hề có thủy quân. Nói cách khác, nếu nghiêm túc tính toán thì độ hot của hắn đã vượt xa những minh tinh lưu lượng chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí kia rồi.
Có điều, fan của người ta đều là fan-only, fan trung thành, fan não tàn, còn fan của hắn thì toàn là antifan. Trong hơn 58 triệu fan này, có ít nhất 50 triệu là tới để công kích hắn, mấy triệu còn lại chẳng qua là im lặng xem náo nhiệt thôi, sẽ không vì hắn mà nói một câu công bằng nào. Thấy hắn đăng status, dân tình lập tức kích động hệt như chó điên bị bỏ đói, như bầy ong vỡ tổ mà nhào lên uống máu hắn, ăn thịt hắn, gặm xương hắn. Nếu ngôn từ có thể giết người, thì hẳn là hắn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
Những antifan này đọc đi đọc lại status Weibo của Phạn Già La mấy lần, rồi lại phụn máu đầy màn hình, sau đó mới từ từ khôi phục lý trí, bắt được trọng điểm:【 Cái thứ hai? Là sao? Chẳng lẽ một người không đủ, hắn còn chuẩn bị đẩy người thứ hai xuống lầu? Tên cặn bã này điên rồi hả? 】
Viên cảnh sát vẫn luôn chú ý tài khoản mạng xã hội của Phạn Già La cũng phát hiện được động tĩnh này, y lập tức quay màn hình vi tính sang phía Trang Chân, nghiêm túc nói: “Sếp xem nè, Phạn Già La lại lên tiếng trên mạng!” Trước khi Cao Nhất Trạch bị sát hại, Phạn Già La đã đưa ra dự báo về cái chết đó, cho nên y rất có lý do nghi ngờ, status này cũng có ẩn ý như vậy.
“Cái thứ hai?” – Trang Chân trầm ngâm trong chốc lát, giọng điệu chợt trở nên nghiêm trọng: “Hắn có thể đang ám chỉ với chúng ta rằng vẫn còn nạn nhân thứ hai. Nếu là vậy, thì có lẽ người này cũng từng đắc tội hắn như Cao Nhất Trạch, là kẻ thù của hắn. Bây giờ Phạn Già La đã trắng tay lại thân bại danh liệt, vì trả thù xã hội, hắn rất có thể sẽ làm ra một số chuyện điên cuồng. Tiểu La, trước mắt khoan hãy điều tra bối cảnh xã hội của Cao Nhất Trạch, điều tra bối cảnh xã hội của Phạn Già La đi, xem thử ngoài Cao Nhất Trạch, hắn còn từng có thù oán sâu đậm với ai. Trước hết, chúng ta sẽ lập ra một danh sách các nạn nhân tiềm năng để bảo vệ họ.”
“Yes, sir, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức!” – Viên cảnh sát tên La Hồng nhíu mày nói: “Tên Phạn Già La này điên rồi sao, định giết sạch tất cả những người từng đắc tội hắn chắc? Lúc trước chúng ta không nên để thả hắn đi!”
Vẻ mặt Trang Chân trầm ngâm, cũng không lên tiếng, đội phó tên Lưu Thao ngồi cạnh y giải thích: “Sếp đây là đang thả dây dài câu cá lớn. Chỉ khi thả hắn chạy mới có thể khiến hắn tiếp tục hoạt động bên ngoài, lúc hắn bắt đầu hoạt động, chúng ta mới có thể tìm ra sơ hở của hắn, từ đó nắm được chứng cứ phạm tội của hắn. Cậu xem, không phải hắn cho rằng cảnh sát chúng ta không có biện pháp bắt hắn, nên đã rục rịch chịu không nổi rồi hay sao? Thậm chí còn dự báo cái chết nữa, thật phách lối mà! Có một câu danh ngôn rất hay, Thượng đế muốn nó diệt vong thì trước tiên làm nó điên cuồng.”
“Nói vậy không sai, nhưng tôi chỉ cần vừa nghĩ tới việc hắn còn nhởn nhơ khắp nơi bên ngoài, trong lòng ngập tràn tính toán xem nên giết người tiếp theo thế nào, nội tâm tôi lập tức không thể dễ chịu. Sếp, tôi đi điều tra hắn quan hệ xã hội của hắn ngay đây, không thể để người vô tội tiếp tục bị sát hại!” – Tiểu La vội vã rời đi.
Ngồi trong góc phòng, chính là nữ cảnh sát xinh đẹp phụ trách việc Phạn Già La điền biên bản, cô do dự mà giơ tay, ngập ngừng nói: “Sếp, tôi từng học qua một chút tâm lý học tội phạm, tôi cảm thấy Phạn Già La không giống một tội phạm giết người điên cuồng. Phân tích hành vi cử chỉ của cậu ấy, trạng thái tâm lý hiện tại của cậu ấy vô cùng ổn định.”
“Cô nhóc như cô chính là dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc. Tôi đã làm ở đội cảnh sát hình sự cả một đời rồi, có dạng tội phạm giết người biến thái nào mà tôi chưa gặp qua chứ? Ngoài mặt những người đó càng bình tĩnh, thì khi bắt đầu phạm tội họ càng không có giới hạn.” – Lưu Thao cầm bình giữ nhiệt lắc đầu liên tục.
Liêu Phương đỏ mặt, nhưng cõi lòng vẫn mong đợi mà nhìn về phía Trang Chân, hy vọng có thể nhận được sự tán thành từ y.
“Phạn Già La là một nhân vật nguy hiểm, từ bức tranh hắn vẽ cho tới phát biểu trên Weibo của hắn đều cho thấy, hắn chắc chắn có dính líu tới vụ án mạng này. Cô đừng quên, hắn là một bệnh nhân rối loạn đa nhân cách, có lẽ người mà cô cho rằng vô tội cũng chỉ là một nhân cách trong hắn mà thôi, còn nhân cách thật sự hai tay nhuốm máu tươi lại trốn đi, né tránh sự điều tra của chúng ta. Cho dù thế nào, nếu hắn giết người thì chúng ta có trách nhiệm phải đem hắn ra trước công lý, còn liệu hắn phải chịu trách nhiệm pháp lý hay không, đó là chuyện của tòa án, không liên quan gì tới chúng ta. Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, đi điều tra các mối quan hệ của hắn đi, hành động nhanh lên, tôi nghi ngờ hắn đã sớm lập xong tất cả kế hoạch phạm tội, nếu chúng ta chậm một bước, thì cái giá phải trả chính là thêm một mạng người.” – Trang Chân nghiêm túc liếc Liêu Phương một cái, khuyên bảo: “Không nên đặt tình cảm riêng tư vào công việc.”
Liêu Phương uể oải ỉu xìu hệt như bong bóng bị xì hơi, buồn bã nói: “Tôi biết rồi sếp, tôi sẽ điều tra các mối quan hệ xã hội của Phạn Già La ngay lập tức.”
Bởi vì Phạn Già La là nhân vật công chúng, làm người lại đặc biệt kiêu căng, cho nên tổ trọng án chỉ tốn nửa ngày đã tra rõ các mối quan hệ xã hội của hắn.
Trang Chân dán từng tấm ảnh lên bảng sơ lược vụ án, giải thích: “Đây là Phạn Lạc Sơn, gia chủ của Phạn gia, để đón con riêng đón về, ông ta đã hy sinh người con nuôi là Phạn Già La, giữa hai người này tồn tại oán hận sâu sắc; đây là Phạm Khải Toàn, con riêng của Phạn Lạc Sơn, hiện tại đang ở nước ngoài; đây là Tôn Ảnh, đồng đội của Phạn Già La, từng nhiều lần mua thủy quân công kích Phạn Già La, làm tổn hại danh tiếng của hắn, từng tung tin hắc hắn, hai người còn từng đánh nhau. Lần nghiêm trọng nhất, Phạn Già La đánh Tôn Ảnh tới nhập viện, hai người có thù oán rất sâu; đây là Tào Hiểu Phong, người đại diện của Phạn Già La, từng tranh chấp với Phạn Già La vì vấn đề phân chia lợi ích, lại nhân lúc Phạn Già La bị gia tộc vứt bỏ mà bỏ đá xuống giếng, liên tục chèn ép hắn; đây là Triệu Văn Ngạn, từ chối lời tỏ tình của Phạn Già La; đây là Tô Phong Khê, bạn gái của Triệu Văn Ngạn, cũng là tình địch của Phạn Già La, hiện đang quay phim ở Anh.”
Trang Chân mới vừa giải thích xong, đội phó Lưu Thao lập tức bắt đầu phân tích: “Nếu xem xét dựa trên mức độ thù hận, thì người mà Phạn Già La hận nhất hẳn là Phạn Lạc Sơn, thứ hai là Tôn Ảnh, nhưng Phạn Lạc Sơn là gia chủ của Phạn gia, lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ xung quanh, không dễ xuống tay, mà Tôn Ảnh thì không phô trương như vậy, hơn nữa Phạn Già La nắm rõ hành tung của cậu ta trong lòng bàn tay, hoàn toàn có khả năng lập ra một kế hoạch giết người nhắm vào cậu ta. Ý kiến của tôi là nên tập trung bảo vệ Tôn Ảnh.”
Thành viên tổ trọng án có người gật đầu đồng ý, có người nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, có người thì giơ tay muốn phát biểu ý kiến.
Trang Chân chỉ vào một viên cảnh sát trong đó, người nọ nói: “Tôi cảm thấy thứ tự này không đúng lắm. Hai người đang ở nước ngoài kia có thể bỏ qua, tay Phạn Già La không thể vươn dài đến vậy; việc ra tay với Phạn Lạc Sơn cũng quá khó, dưới tình huống không nắm chắc mọi chuyện, Phạn Già La hẳn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ; còn lại ba người, tôi cảm thấy người mà hắn hận nhất có lẽ là Triệu Văn Ngạn, thứ hai là Tôn Ảnh, cuối cùng là Tào Hiểu Phong. Người ta thường nói yêu càng đậm hận càng sâu, Phạn Già La vì Triệu Văn Ngạn mà có thể liên tục tự sát hai lần, sau khi bị cự tuyệt đương nhiên có thể sẽ kéo anh ta chết chung.”
Mấy nữ cảnh sát có cảm xúc khá phong phú lập tức vội vàng gật đầu tỏ vẻ tán thành, duy chỉ có Liêu Phương hơi nhíu mày, không muốn nói một lời nào. Cô thật sự không cách nào liên hệ một người an tĩnh hòa nhã như vậy với một vụ án mưu sát. Thế nhưng hắn là một bệnh nhân rối loạn đa nhân cách, có thể chính hắn cũng không biết bản thân đã giết người chăng? Aiz, một người tốt như vậy, sao lại mắc phải loại bệnh này chứ?
Liêu Phương cúi đầu, yên lặng thở dài.
Trang Chân lại chọn vài người phát biểu ý kiến, sau đó tổng kết nói: “Giả sử Triệu Văn Ngạn là người mà Phạn Già La ghét nhất, thế nhưng, giết Triệu Văn Ngạn cũng như giết Phạn Lạc Sơn vậy, độ khó đều rất cao, cho nên Phạn Già La dưới tình huống không nắm chắc trăm phần trăm hẳn sẽ không tùy tiện ra tay. Ý kiến của tôi là tập trung bảo vệ Tôn Ảnh, dẫu sao cậu ta và Phạn Già La cũng ăn chung ở chung hết mấy tháng, cực kỳ hiểu rõ lẫn nhau, dễ dàng xuống tay nhất. Hơn nữa Tôn Ảnh giống Cao Nhất Trạch, đều là thành viên của nhóm STARS, có lẽ ý đồ của Phạn Già La là muốn xóa sạch nhóm STARS khỏi giới giải trí.”
“Không sai, Tôn Ảnh và Cao Nhất Trạch là đầu sỏ khiến Phạn Già La thân bại danh liệt, nếu không phải bọn họ tung tin hắc sau lưng, Phạn Già La sẽ không đến nỗi ngay cả cơ hội trở mình cũng không có. Tôi nghĩ Phạn Già La cũng hiểu rõ điều này, có lẽ hắn biết ai đã hại hắn.” – Các cảnh sát khác liên tục gật đầu tán thành.
Trang Chân vừa thu thập tài liệu lộn xộn vừa phân công: “Mấy ngày nay chúng ta sẽ chú ý Phạn Già La và những người trong danh sách này, phải ngăn cản vụ mưu sát thứ hai xảy ra, đồng thời tập trung vệ Tôn Ảnh.”
“Yes, sir!” – Các thành viên trong đội cùng hô to, sau đó từng người triển khai hành động.
– —
Người hiện đại nhiều kiến thức, nên tư duy cũng phát triển hơn, vấn đề mà cảnh sát có thể nghĩ ra, những người mê trinh thám cũng có thể nghĩ tới. “Cái thứ hai” trong miệng Phạn Già La, trăm phần trăm là chỉ nạn nhân thứ hai sắp xuất hiện! Hắn còn muốn giết người? Vậy mục tiêu của hắn là ai chứ?
Trong lúc nhất thời, trên mạng đã xuất hiện rất nhiều thuyết âm mưu, thậm chí còn có người viết quá trình Phạn Già La lên kế hoạch giết người trong tưởng tượng ra, các loại chi tiết đẫm máu khác nhau tràn ngập trên diễn đàn, khiến người ta đọc mà rợn cả tóc gáy. Cảnh sát an ninh mạng đã phải liên tục xóa rất nhiều bài đăng như thế, còn định khóa luôn tài khoản Weibo của Phạn Già La, nhưng lại nhận được thông báo từ đội cảnh sát hình sự, nói tạm thời bọn họ không muốn rút dây động rừng.
Nhờ vậy, Weibo của Phạn Già La trải qua từng đợt từng đợt huyết tẩy, nhưng vẫn luôn sừng sững không ngã. Những lời bình luận độc ác kia hoàn toàn có thể khiến cho một người bình thường nổi điên, nhưng lại không cách nào ảnh hưởng đến tâm trạng của Phạn Già La dù chỉ là một chút. Từ đầu chí cuối, tài khoản của hắn vẫn luôn online, cũng không hề khóa bình luận, tố chất tâm lý mạnh mẽ khiến rất nhiều chuyên gia khẩu nghiệp cũng phải chịu thua.
Cư dân mạng muốn giết chết Phạn Già La nhưng lại không thể làm gì được chỉ có thể đi nhắc nhở Tôn Ảnh, kêu cậu cẩn thận một chút, bởi vì rất có thể cậu sẽ là đối tượng trả thù tiếp theo của Phạn Già La.
Tôn Ảnh sợ tới nỗi ngay cả nhà cũng không dám về, chạy đến công ty tìm Tào Hiểu Phong nghĩ biện pháp.
Tào Hiểu Phong quả thực nghĩ ra một biện pháp, chính là cho Tôn Ảnh đứng trước máy quay trong một thời gian dài, để Phạn Già La không tìm được cơ hội xuống tay. Trong cùng một ngày, gã giúp Tôn Ảnh nhận một cuộc phỏng vấn và một chương trình tạp kỹ, toàn bộ quá trình chỉ có hai ba tiếng nghỉ ngơi, thật sự là bận nổi tới chân không chạm đất.
Nếu đổi lại là ngày thường, người đại diện mà dám dày vò mình như vậy, Tôn Ảnh đã sớm bùng nổ, vào lúc này lại hận không thể lập tức bắt đầu làm việc. Chỉ có khi ở trước máy quay, ở trong đám đông, gã mới có thể có cảm giác an toàn, gã thật sự sợ tên điên Phạn Già La kia!
Lúc phỏng vấn, quả nhiên bị phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề nhạy cảm, Tôn Ảnh vì tranh thủ sự đồng cảm, mà hung hăng khen Cao Nhất Trạch một hồi, rơi rất nhiều nước mắt, xong lại kể mấy chuyện xấu của Phạn Già La, ví dụ như lúc đang tập luyện bỗng nhiên nổi khùng lên đánh gã; lúc thu âm bài hát thì giọng hát đột nhiên trở nên bén nhọn, tựa như một người khác vậy; rồi còn đuổi anh Trạch ra khỏi ký túc xá, không cho anh Trạch ở chung với hắn vân vân.
“Tính tình của hắn thật sự rất cực đoan, anh Trạch càng ưu tú, thì hắn càng đố kỵ. Chuyện phát triển tới mức hôm nay không phải lỗi của anh Trạch, chỉ có thể đổ tại lòng người quá đáng sợ. Tôi hy vọng hắn đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, nhớ về khoảng thời gian dốc sức nỗ lực ban đầu, ba người chúng tôi đơn giản và hạnh phúc biết bao.” – Tôn Ảnh đỏ vàng mắt nói xong câu này thì lập tức kết thúc phỏng vấn, sau đó ngồi máy bay rời khỏi thủ đô Bắc Kinh.
Đoạn video này vừa được đăng lên mạng đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi, Tôn Ảnh nhờ vậy mà nhân khí* tăng mạnh, fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch đều chạy qua Weibo của gã, khích lệ gã, an ủi gã, hy vọng gã có thể thay STARS tiếp tục đi đến đích. Tôn Ảnh đã sớm đoán được kết quả này, gã biết mình không có bối cảnh, không có tài năng, ngoại hình cũng không xuất sắc, nếu muốn nổi tiếng thì chỉ có thể ăn bánh bao tẩm máu của Cao Nhất Trạch. Trong cái giới này, chỉ có không từ thủ đoạn mới có thể leo cao hơn.
*Nhân khí: fandom, supporters… (thuật ngữ Cbiz)
Cuộc phỏng vấn của Tôn Ảnh vừa đăng lên xong, cuộc phỏng vấn ba mẹ Cao Nhất Trạch cũng đã xuất hiện. Mẹ Cao lấy một tờ phác họa ra rồi nhìn thẳng vào máy quay, tố cáo nói: “Bức tranh này là tiểu Ảnh đưa cho tôi, bản gốc đang nằm trong tay cảnh sát, còn bức này là do tôi là photocopy ra. Nó nói trước hôm con trai tôi té lầu bảy tám ngày, Phạn Già La đã vẽ bức tranh này rồi đưa cho con trai tôi. Các người xem thử đi, nội dung bức tranh này giống hệt cảnh tượng con trai tôi té lầu chết! Cửa hàng ven đường, cao ốc, còn có những ánh đèn kia, nếu không phải đã sớm lên kế hoạch kỹ càng cho việc đẩy con trai tôi xuống lầu ở đó, hắn có thể vẽ đến chi tiết chân thực như vậy chắc? Hắn chắc chắn là hung thủ giết chết con tôi, tôi không hiểu tại sao cảnh sát giữ nhiều chứng cứ như vậy mà còn không bắt giam hắn! Cảnh sát đây là không làm tròn chức trách, tôi muốn khiếu nại bọn họ, tôi muốn Phạn Già La phải đền mạng cho con trai tôi!”
Tiếng kêu gào của mẹ Cao kêu đã kích động sự phẫn nộ của quần chúng vây xem. Ba Cao nhẹ nhàng vỗ lưng vợ, khuyên bà nên tin tưởng cảnh sát, tin tưởng vào chính phủ, rồi không dấu vết mà giả bộ đỏ mặt, đạt được thiện cảm từ phía đám đông. Sau đó, hai người bắt đầu thì thào kể rõ quá trình lớn lên của Cao Nhất Trạch ở trước máy quay, rồi còn lấy ra bằng khen, chứng chỉ, huy chương và cúp để chứng minh cho sự ưu tú của anh ta.
Phóng viên không có chút hứng thú với những thứ danh hiệu này, mà bắt đầu điên cuồng chụp bức tranh kia.
Sau khi thấy rõ nội dung bức tranh, đám người vây xem sốc đến tận óc. Thì ra dự báo cái chết chưa phải là điều kinh khủng nhất, mà điều kinh khủng hơn chính là tranh phác họa cái chết này! Việc vẽ được cảnh tượng giống như thật là đã có thể chứng minh Phạn Già La có âm mưu giết ngươi rồi, mà cảnh sát đã nắm giữ chứng cứ xác thực đến vậy, lại vẫn chưa chịu bắt giữ hắn, chẳng lẽ đám cảnh sát toàn ăn cứt hả?
Cái gọi là ngồi không ăn bám, chính là như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!