Ngoại Cảm
Chương 77: Cô sẽ lựa chọn thế nào?
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Sùng Minh nằm xụi lơ trên đất như đống bùn nhão, tiểu quỷ ngồi đè trên bụng gã. Phạn Già La thì cầm một vật xám đen cỡ chừng hạt gạo trong tay, giơ ra trước ánh đèn cẩn thận kiểm tra.
Tiểu quỷ đứng trên bụng Sùng Minh, nó nhón chân và rướn cổ lên cố nhìn rõ. Sau vài phút mới nhận ra hình như đây là một miếng ngọc bội, tuy chỉ to bằng hạt gạo, nhưng nó lại được chế tác rất tinh xảo. Miệng cá, những hàng vảy, chiếc đuôi và tư thế xoay người nhảy lên của nó được người thợ thủ công vô danh điêu khắc sống động như thật, ở phần miệng cá còn được khoan một lỗ nhỏ, có thể luồn dây qua rồi đeo lên cổ hoặc tay.
Có điều, không biết tại sao nó có thể hòa vào cơ thể Sùng Minh, và còn cho gã năng lực quỷ dị như vậy. Sùng Minh hiển nhiên cũng không rõ việc này, gã chỉ quan tâm đến lợi ích nó mang lại. Hiện giờ, gã đang luôn miệng cầu khẩn một cách vô ích: “Phạn Già La, anh trả nó lại cho tôi đi được không! Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa hết! Tôi còn có thể làm việc cho anh nữa! Anh muốn quay về nhà họ Phạn phải không? Tôi có thể giúp anh giải quyết tên Phạn Khải Toàn kia, anh cũng biết mà, nếu năng lực của tôi khôi phục, thì tôi có thể dễ dàng đối phó bất cứ ai. Phạn Già La anh đừng đi, Phạn Già La…”
Phạn Già La xoay người đi xa, ngón tay thon dài của hắn đặt miếng ngọc hình con cá ngay ấn đường, nó chậm rãi chìm vào biển ý thức rồi biến mất.
Tiểu quỷ vẫn luôn ngồi trên người Sùng Minh, chờ anh đi khuất mới thả gã ra và từ từ biến mất. Góc đèn chớp tắt này rốt cuộc trở lại bình thường, có mấy nhân viên theo vách tường mò tới, hoảng sợ bàn tán: “Lạ quá, hồi nãy rõ ràng tôi muốn đến phòng chờ, nhưng lại cứ vòng tới vòng lui ở cửa cầu thang mà vẫn không tìm được đường đi!”
“Tôi cũng bị vậy đó! Chẳng lẽ là quỷ đả tường*? Ủa, đạo trưởng Sùng Minh, sao anh lại nằm đây? Mau gọi cấp cứu, hình như đạo trưởng Sùng Minh bị thương rồi!”
*Quỷ đả tường là hiện tượng không xác định được phương hướng khi đi đường vào ban đêm hoặc khi đi lại ở vùng ngoại ô. Bạn tưởng rằng đang đi thẳng nhưng thực tế là đi thành một vòng tròn, đi một lúc sẽ quay về vị trí ban đầu.
Ekip chương trình lại rơi vào hỗn loạn, còn Phạn Già La thì đã quay xong đoạn kết, hiện đang đứng với Triệu Văn Ngạn và Tào Hiểu Huy ở đại sảnh.
“Đm có phải mụ Tống Ôn Noãn đó uống lộn thuốc không vậy! Đang quay nửa chừng thì tự dưng cho người lôi tôi tới phòng phát sóng chửi một trận, nói tôi giúp cậu gian lận! Tôi bật lại cái đám đấy liền! Với năng lực của cậu mà còn cần gian lận hử?” – Tào Hiểu Huy phẫn nộ bất bình, rồi lại hơi đắc ý bổ sung:
“Sau đó không biết thế nào, cô ta mang theo cả ekip tới xin lỗi tôi, chu choa cái vẻ hèn mọn đó, ha ha ha, cậu không thấy thôi, ta nói cười gớt nước mắt! Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Tống cũng có ngày khom lưng uốn gối trước mặt tôi!”
Triệu Văn Ngạn lạnh mặt nói: “Tôi vừa mua chuộc nhân viên của cô ta, đã lấy được đoạn phim gốc rồi. Già La, nếu cậu thấy không hài lòng, tôi có thể leak video ra. Tuy nhà họ Triệu không bằng nhà họ Tống, nhưng đứng trước đúng sai phải trái, bọn họ cũng chẳng thể nói gì. Tống Ôn Noãn là đang bao che tội phạm.”
Phạn Già La ấn vai y, lắc đầu nói: “Đừng leak đoạn phim đó, để yên chuyện này đi.”
“Sao mà để yên vậy được…” – Tào Hiểu Huy vội hùa theo ông chủ, lại nghe Phạn Già La khẽ hỏi: “Anh có hình chụp của tất cả nhân viên trong ekip không, gửi chúng vào điện thoại của tôi đi.”
“Hình như có vài tấm trong vòng bạn bè của đạo diễn phát sóng, để tôi xem thử.” – Tào Hiểu Huy nhanh chóng gửi ảnh qua.
Phạn Già La nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ nọ rất lâu, cuối cùng khoanh tròn một gương mặt, rồi gửi cho Tống Ôn Noãn, nhắc nhở cô:【Hãy chú ý người này.】
Triệu Văn Ngạn vươn cổ nhìn, không khỏi kinh ngạc: “Này, anh ta là người bán đoạn phim gốc cho tôi đó, cậu tố cáo anh ta làm gì, tôi còn định giữ lại anh ta để sau này dùng tới đấy.”
“Kẻ cho người vu khống tôi gian lận chính là anh ta.” – Phạn Già La nói một câu khiến Triệu Văn Ngạn phải hoàn toàn im lặng.
Cả ba đi về phía chiếc Nanny Van, bỗng tiếng gọi vội vã của Tống Ôn Noãn từ phía sau truyền đến: “Thầy Phạn, thầy chờ một lát! Thầy Phạn, tôi có món quà muốn tặng cho thầy!” – Cô ôm một hộp quà rất đẹp, gấp gáp chạy qua, khi đến gần thì liên tục cúi người nói xin lỗi, rồi lại luôn miệng nói cảm ơn, đặt tư thái mình xuống địa vị thấp nhất.
Tống Duệ không nhanh không chậm theo phía sau cô, ánh mắt sắc bén đảo một vòng trên khuôn mặt đặc biệt hốc hác của Triệu Văn Ngạn.
“Cô khách sáo quá.” – Nhưng Phạn Già La không nhận món quà, hắn nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: “Cô Tống, bây giờ trước mặt cô có hai sự lựa chọn, vậy cô sẽ chọn cái nào?”
“Hả?” – Tống Ôn Noãn sững sờ.
“Cái đầu tiên là chỉ cứu đứa trẻ nhà cô, còn cái thứ hai là cứu tất cả bọn trẻ, cô sẽ chọn cái nào?” – Phạn Già La hỏi rất nghiêm túc.
“Chỉ cứu đứa trẻ nhà tôi hay cứu tất cả bọn trẻ là sao? Tôi, tôi không hiểu lắm.” – Giọng Tống Ôn Noãn càng lúc càng nhỏ và yếu. Dường như cô đã nhận ra điều gì đó, nên không ngừng lùi về phía sau, cơn xúc động muốn trốn tránh dâng trào trong cô. Nhưng Tống Duệ đã đứng bên cạnh cô từ lâu, bàn tay rộng lớn chạm vào lưng cô, chặn mất đường rút lui.
“Nghe tiếp đi.” – Y nghiêm nghị nói nhỏ.
Phạn Già La tiến lên một bước, đầu hơi cúi xuống, chăm chú nhìn đôi ngươi của cô, “Nếu che giấu chuyện này rồi xem như chưa từng có gì xảy ra, thì cô có thể để đứa nhỏ nhà cô lớn lên trong bình yên và vui vẻ. Nhưng cô phải biết một điều, loại người như Du Vân Thiên sẽ không bao giờ hối cải, hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới. Sau bài học lần này, hắn sẽ càng thận trọng hơn trong việc lựa chọn con mồi, hắn sẽ bỏ qua những đứa trẻ có gia thế hiển hách, chuyển sang tìm những đứa trẻ có gia cảnh bình thường hoặc nghèo khổ. Bởi hắn biết rõ, chỉ cần cho người nhà của những đứa bé này chút ân huệ là hắn có thể dễ dàng ra tay. Dù chúng có bị đối xử tàn nhẫn thế nào, thì cũng không có khả năng chống lại hắn. Việc thành công hết lần này đến lần khác sẽ thúc đẩy sự độc ác trong hắn, củng cố dã tâm và làm lớn mạnh tội ác của hắn. Từ giờ trở đi, sẽ có nhiều đứa nhỏ vô tội và yếu đuối rơi vào tay hắn hơn. Nhưng cô lại vốn có thể chấm dứt những hậu quả này. Vậy cô sẽ lựa chọn thế nào?”
Phạn Già La hỏi lại lần nữa: “Chỉ cứu đứa trẻ nhà cô, hay là cứu tất cả bọn trẻ? Cô Tống, tôi mong cô hãy nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.”
Hắn dời tầm mắt sắc bén đi, đặt đầu ngón tay bên thái dương, nói một cách rất lịch sự: “Được rồi, tôi phải đi đây, hẹn gặp cô lần sau.” – Triệu Văn Ngạn lập tức theo hắn lên xe, rồi đóng mạnh cửa xe lại.
Tiếng rầm vang dội tựa như một cái tát đau điếng lên khuôn mặt vốn sưng tấy của Tống Ôn Noãn. Cô che đôi gò má đau buốt, đôi mắt đỏ quạch trừng to, lặng im nhìn chiếc Nany Van chạy xa dần. Cuối cùng, cô vẫn không nén được cảm giác tội lỗi và vô định, hoảng hốt hỏi: “Anh họ, nếu là anh thì anh sẽ chọn thế nào?”
Có vẻ Tống Duệ thấy câu hỏi của cô rất buồn cười, y nhướng mày hỏi ngược lại: “Em còn nhớ công việc của anh là gì không?”
Đúng rồi, hiện giờ anh họ đang là cố vấn của cục cảnh sát mà, sao anh ấy có thể tha cho tội phạm được!
Chọn con người khác hay con nhà mình? Một người bình thường có giới hạn đạo đức sẽ chọn thế nào? Đây có lẽ không phải vấn đề cần suy nghĩ nhiều. Nhưng thân là người trong cuộc, Tống Ôn Noãn biết nếu làm lớn chuyện, sớm muộn đám ma xó truyền thông kia sẽ khui hết danh tính các đứa bé từng bị Du Vân Thiên hủy hoại ra, chuyện của Ni Ni cũng sẽ không giấu được.
Đây không phải cách giải quyết tốt nhất, làm như vậy không phải đang cứu bọn trẻ, mà là đang hại chúng! Cuộc đời chúng sẽ bị phá hủy! Vết thương sẽ bị xé toạc ra, phơi bày trước công chúng, rồi hoàn toàn thối rữa.
Tống Ôn Noãn điên cuồng lắc đầu, rồi lại chợt ngẩn ra, một ý tưởng mà cô chưa từng nghĩ đến bỗng nảy ra trong đầu: Phải, không sai, nếu vạch trần chân tướng, những đứa bé từng bị lạm dụng sẽ phải trải qua một lần đau khổ. Nhưng từ nay về sau sẽ không còn đứa trẻ nào bị chôn vùi trong tay Du Vân Thiên nữa. Tội ác này cũng sẽ kết thúc tại đây. Nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi, việc “hung thủ đền tội” mới là niềm an ủi lớn nhất đối với các nạn nhân.
Bản chất của câu hỏi này chính là —— Cô có muốn cứu lấy tương lai của những đứa bé đó hay không? Hay cô sẽ mặc cho tội ác sinh sôi, tiếp tục bình tĩnh làm một tên đồng phạm?
Sau khi hiểu thấu đáo câu hỏi của Phạn Già La, Tống Ôn Noãn bỗng tìm thấy đáp án. Cô phải cứu tất cả bọn trẻ, cô phải cứu tương lai của chúng, cô phải dập tắt ngọn lửa tội lỗi này!
Cô đá văng đôi cao gót của mình, điên cuồng đuổi theo chiếc Nanny Van đang xa dần, luôn miệng hét lên: “Thầy Phạn, tôi biết nên chọn thế nào rồi! Thầy đợi tôi với! Thầy Phạn, thầy Phạn…”
Đầu tóc bù xù khiến cô trông cứ như một người điên, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả, bởi trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ —— Tương lai bọn trẻ mới là quan trọng nhất, cô phải làm điều đúng đắn cho chúng!
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Phạn Già La nhô đầu ra, tươi cười rạng rỡ: “Cô Tống, lên xe đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười khen ngợi kia, Tống Ôn Noãn suýt thì bật khóc, cô biết mình đã chọn đúng rồi!
——
Bên trong chiếc Nanny Van:
Phạn Già La rút chiếc bàn nhỏ giấu trong tay cầm của ghế ra, rồi đặt điện thoại lên đó, hắn từ tốn nói: “Tiến sĩ Tống, có lẽ anh hiểu loại người như Du Vân Thiên nhất, một khi bọn họ nếm được khoái cảm phạm tội, thì sẽ không bao giờ dừng lại, đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa bệnh trạng thường biểu lộ vào thời trẻ. Hiện Du Vân Thiên đã 30 tuổi, chắc chắn đã có rất nhiều con mồi từng qua tay hắn, nhưng trước giờ luôn được che giấu rất kỹ. Nếu không hắn sẽ chẳng lớn mật nhắm vào người của nhà họ Tống. Còn nữa, hắn khó mà kiềm chế ham muốn của mình, nên sau mỗi lần ra tay thành công sẽ để lại vài món đồ kỷ niệm. Vì vậy, tôi cho rằng hắn vẫn còn rất nhiều những thứ tương tự như bức tranh kia, và tất cả đều là những bằng chứng xác thực.”
“Tiến sĩ Tống phân tích rất đúng, thế nên thứ chúng ta phải tìm chính là những bức tranh đó.” – Phạn Già La chỉ vào điện thoại của mình và nói: “Cô Tống, cô có thể lấy tất cả những tác phẩm của Du Vân Thiên ra cho tôi xem thử được không? Không cần bản gốc đâu, chỉ cần một tấm ảnh là được.”
“Được được, trong điện thoại tôi có rất nhiều!” – Tống Ôn Noãn vội vã lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng lục tìm.
“Là cái này, đây nữa,” – Phạn Già La cảm ứng từng cái, chân mày càng lúc càng nhíu chặt: “Bức này, bức này, bức này nữa…”
Đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của Tống Ôn Noãn bắt đầu run rẩy, bởi vì số bức tranh Phạn Già La cảm thấy có vấn đề thật sự rất nhiều. Trong số đó còn có những tác phẩm từng giúp Du Vân Thiên giành được giải thưởng lớn quốc tế, và từng được đưa đến nhiều phòng trưng bày nghệ thuật danh tiếng, đón nhận sự yêu thích và ca ngợi của người đời.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc trong khi đại chúng vây xem những bức tranh này, thì Du Vân Thiên đang nhớ lại những thước phim tàn nhẫn vô sỉ đó, và còn ảo tưởng muốn công khai chúng với thế giới, Tống Ôn Noãn đã thấy ghê tởm buồn nôn. Tại sao trên đời lại có một kẻ xấu xa, đê tiện đến như vậy? Quả thật gã không xứng làm người!
Cuối cùng, có hơn 30 bức tranh được Phạn Già La chọn ra, nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả.
Tống Ôn Noãn che cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đuổi theo. Nếu cô nhắm mắt làm ngơ chuyện này, thì trong tương lai sẽ có 60, 120, hay thậm chí là vô số trẻ em bị lạm dụng! Mà tội lỗi tày trời này cũng một phần là do cô đổ dầu vào lửa, mai sau cô chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục!
Tống Duệ bình tĩnh phân tích: “Trong hơn 30 bức tranh này, có thể sẽ có một vài đứa chưa bị lạm dụng, giống như Ni Ni vậy, chúng chỉ là đối tượng ảo tưởng của Du Vân Thiên, cho nên trước hết hai người phải điều tra rõ đã. Còn một điều mà hai người phải cân nhắc nữa, ở nước ta thì đây là một vụ bê bối, hầu hết các bậc phụ huynh sẽ chọn giải quyết riêng thay vì báo cảnh sát. Nói cách khác, Du Vân Thiên chỉ cần bồi thường một khoản tiền là có thể giải quyết êm đẹp những rắc rối này. Nếu không thể một phát ăn ngay, tôi khuyên hai người nên hành động cẩn thận, không thôi sẽ mang lại đau khổ cho rất nhiều đứa trẻ và người nhà của chúng.”
“Một mình cô bé này là đủ rồi.” – Phạn Già La chỉ vào một bức tranh trong đó và nói.
“Cái gì?” – Tống Ôn Noãn và Tống Duệ cùng sửng sốt.
“Tôi đã thấy trước được, con bé chính là mũi tên trí mạng.” – Phạn Già La trả điện thoại lại cho Tống Ôn Noãn, đoạn nói với tài xế: “Anh hãy lái đến bệnh viện nhân dân thành phố đi.”
“Đến bệnh viện làm gì?” – Tống Ôn Noãn vẫn đang ngơ ngác.
“Đi thăm cô Hạ Hạ kia.”
“A đúng rồi! Thần kinh của Hạ Hạ có vấn đề, chúng ta nên đến thăm cô ấy một chút! Bức tranh này là tác phẩm thời kỳ đầu đầu của Du Vân Thiên, không biết bây giờ nó đang ở đâu nữa, tôi phải hỏi thăm đã.” – Tống Ôn Noãn cầm điện thoại vô thức nhắc mãi, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến não cô không thể xử lý kịp.
Ở một phía khác, Tống Duệ và Triệu Văn Ngạn đồng thời bấm ra một dãy số, liên lạc với mạng lưới quan hệ của mình để tìm bức tranh kia. Khi chiếc xe tới bệnh viện, một người đàn ông mặc áo khoác da ôm chiếc túi phẳng phiu đã đứng chờ sẵn ở cổng bãi đậu xe. Anh ta kính cẩn gọi một tiếng Triệu tổng, rồi đưa bức tranh vào qua cửa sổ xe, đoạn giải thích: “Tôi tìm được bức tranh này ở phòng trưng bày Kimberley, nó không phải để bán, tôi đã mượn nó từ ông chủ của họ.”
“Ừ, mấy hôm nữa tôi sẽ trả.” – Lúc Triệu Văn Ngạn đưa bức tranh cho Phạn Già La còn vô tình cố tình liếc Tống Duệ một cái, nhướng chân mày ra vẻ đắc ý. Nói về mạng lưới quan hệ trong giới nghệ thuật thì vẫn là y nhỉnh hơn một bậc.
Tống Duệ cất điện thoại, mỉm cười hờ hững.
Tống Ôn Noãn nói đến thăm Hạ Hạ, nhưng cô chỉ đứng ngay cửa nhìn một cái rồi chạy mất, cô phải mau chóng đem bức tranh kia đi xử lý để tìm ra một bức khác ẩn dưới lớp sơn dầu, sau đó dựa vào ngoại hình đứa bé để điều tra tên họ và địa chỉ, rồi tìm người nhà cô bé để bàn phương hướng giải quyết tiếp theo.
Cô không biết người nhà cô bé sẽ lựa chọn thế nào, giải quyết riêng hay báo cảnh sát, nhưng điều cô có thể làm trước mắt chính là dốc hết sức thúc đẩy chuyện này. Cô muốn cứu tất cả bọn trẻ, đây không phải là thánh mẫu, mà là đạo đức cơ bản của con người. Thế nhưng mãi đến khi Phạn Già La để cô đưa ra lựa chọn thì cô mới nhận ra điều đó!
Tống Duệ chờ Tống Ôn Noãn đi khuất mới khẽ hỏi: “Nếu nó chọn sai đáp án thì cậu sẽ làm gì?”
Có vẻ Phạn Già La cảm thấy câu hỏi này hơi dư thừa, bèn như cười như không hỏi ngược lại: “Anh nói xem, ngài cố vấn cảnh sát?”
Tống Duệ che khóe môi nhẹ cong rồi rời đi, y chẳng quan tâm đến người tên là Hạ Hạ. Còn Phạn Già La thì đi tới bên giường bệnh, rút một khối đen lông xù từ trong cơ thể đã được tiêm thuốc an thần của Hạ Hạ ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!