Ngoại Thích Chi Nữ - Chương 6: Là nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Ngoại Thích Chi Nữ


Chương 6: Là nàng


Mọi người đưa mắt nhìn Minh Viện, chỉ thấy nàng ta hơi ngước khuôn mặt nhỏ, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định là thường- nàng ta sinh ra cũng có chút diễm lệ, lúc này lại lộ ra tái nhợt và kiên định liền phá lệ động lòng người.

Sắc mặt Minh Thiệu An khó coi- sao lại xảy ra chuyện này! hắn kinh nghi đưa mắt nhìn Túc vương..

Ngoài ý muốn, ánh mắt Túc vương lại không đặt trên Minh Viện ‘ động lòng người’.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn “ thần nữ sợ chết’ Minh Lạc- trên thực tế, từ khi hắn vào kị xạ trận, lần đầu nhìn thấy Minh Lạc trong lúc lơ đễnh luôn nhìn nàng.

hắn không nghĩ đến Minh gia tam cô nương lại trưởng thành thành dạng này.

Minh gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, nhiều năm là ngoại thích có quyền lớn, tình huống của Minh gia Túc vương biết tường tận- huống chi Minh Lạc là nữ nhi của Minh trọng hằng.

Chỉ là hắn không nghĩ đến lại là nàng – ba năm trước, trong một trận chiến với Tây Vực, hắn từng bị thương nặng, còn trúng một loại bí độc của Tây Vực, hôn mê mấy ngày, trong lúc đó hắn mơ thấy rất nhiều chuyện, chỉ là sau khi giải độc xong tỉnh lại, hắn không nhớ được chi tiết mọi chuyện nhưng lại nhớ kĩ một nữ nhân, thậm chí từng chi tiết thân mật nhỏ cũng nhớ.

hắn nghĩ đó là đồ vật giống như huyễn cổ của Tây Vực, sau khi trúng độc sẽ công kích chỗ yếu nhất của con người- nữ nhân kia không phải thật, huyễn tại tâm sinh, chỉ là dựa theo hắn yêu thích mà huyễn hóa thành huyễn tượng.

Vì hắn luyện là công pháp hệ cấm dục, không phải là phải cấm dục mà chỉ là thanh tâm quả dục sẽ đột phá dễ hơn, nên bí độc kia công kích vào chính là tình dục.

Sau khi giải độc, ngẫu nhiên hắn vẫn sẽ mơ thấy nữ nhân kí- hắn chỉ nghĩ là di chứng của trúng độc, nhưng đối với thân thể và công phu của mình không ảnh hưởng gì nên hắn không đặt trong lòng.

Nhưng bây giờ hắn thấy nữ nhân thân mật với mình trong huyễn cảnh lại đứng sờ sờ trước mặt mình.

Mà hiển nhiên nàng đối với hắn có chút không bình thường- hắn cảm giác được cảm xúc mãnh liệt trênngười nàng, đối với hắn là bối rối, mâu thuẫn, dù nàng cật lực che giấu nhưng không lừa được hắn.

Chuyện này là thế nào? Chuyện mình trúng độc có quan hệ với Minh gia?

Minh Lạc cảm giác ánh mắt của Túc vương một mực dừng trên người mình- lúc này không phải hắn nên chú ý đến tướng mạo và khí độ của Minh Viện sao?

Nàng muốn nói gì đó nhưng sợ mọi chuyện càng phức tạp liền cắn răng cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi không lên tiếng.

Ngay lúc Minh Lạc nghĩ mình có nên giả bộ vì sợ hãi mà run lên một cái hay không, Túc vương thu hồi ánh mắt, hắn cũng không nhìn Minh Viện mà tùy ý lấy một cây cung, sau đó chậm rãi lui lại cách hoàng đế vài bước, thái giấm lập tức dâng lên ba mũi tên, Túc vương nhận, đưa ba mũi tên vào cung, nhắm bia ở phía xa, ba mũi tên bắn ra.

Mọi người nhìn động tác của hắn, lại nhìn theo hướng ba mũi tên, cuối cùng ngơ ngác nhìn bia ngắm- ba mũi tên xếp thành hình tam giác, cắm vào hồng tâm.

Mọi người chưa kịp phản ứng Túc vương đã đưa cung cho thái giám sau đó nói với tiểu hoàng đế: “ tiễn pháp của thần là để giết người không phải để diễn trò, càng không ham mê giương cung về phía nữ nhân và hài tử, tỷ thí đó là không cần thiết, can đảm, cũng không phải thể hiện như vậy, mà lại.”

hắn nhìn thoáng qua Minh Lạc, thần sắc khó lường, chậm rãi nói “ có can đảm cự tuyệt làm bia ngắm cho người xa lạ, từ chối yêu cầu vô lý, so với lỗ mãng đi tin tưởng nam nhân xa lạ càng khẳng định. Bệ hạ, thời gian tới mời người luyện tập, thần có việc đi trước, cáo từ.”

Sau đó rời đi trong sự ngạc nhiên của mọi người.

Mặt tiểu hoàng đế đỏ bừng- ba mũi tên kia, lại thêm những lời đó, như tát vào mặt hắn!

hắn dám bác bỏ mỉnh, còn nói lời đề nghị của mình là diễn trò, là yêu cầu hoang đường vô lý! Phen bác bỏ này làm hắn cảm thấy, so với sự bác bỏ của Minh thái hậu, của Xa Lộc lúc trước càng làm hắn khó xử và xấu hổ hơn!

Nhưng hắn không phải không có đầu óc nên chỉ gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng Túc vương rời đi, dù tức giận đến sôi lên cũng cắn răng nuốt xuống.

Sau đó hắn quay đầu thấy Minh Viện đang đỏ mặt đến mang tai, mặt đỏ đến muốn nhỏ ra máu, tiểu hoàng đế tự dưng dâng lên khoái ý, hắn cảm thấy nhục nhã của hắn còn chưa bằng vị này, nhưng hắnvui kéo được mặt nạ của tỷ muội Minh gia xuống.

Cho nên hắn cười khẩy Minh Viện “ a, lá gan lớn, nhưng đáng tiếc mị nhãn lại bày ra cho người mù nhìn, người ta không lĩnh tình, thật là uổng phí một phen tâm cơ.”

Lại nhìn ‘ có can đảm trực tiếp cự tuyệt” Minh Lạc, trong lòng dân lên ác khí, muốn nói gì đó để phát tiết. minh lạc không để ý đến hắn, giờ phút này nàng vẫn đang khiếp sợ- sao lại như vậy, vì sao kiếp trước và kiếp này hắn nói không giống nhau, phản ứng cũng khác nhau? Còn bày ra bộ dáng đương nhiên, chém đinh chặt sắt!

Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Tiểu hoàng đế nhìn Minh lạc cúi đầu, vừa ‘A’ lên một tiếng, bên kia Cảnh hạo đã lắp tên vào cùng, hắnphảng phất không biết tiểu hoàng đế chuẩn bị nói với Minh Lạc, nhìn bia ngắm nói “ bệ hạ, thần tập bắn cung từ năm ba tuổi, tập mười mấy năm không đứt đoạn, nhưng ba mũi tên cùng xuất phát cũng khôngđạt được trình độ như Túc vương, người nói nếu thần luyện thêm 5 năm có thẻ đạt được trình độ như Lục hoàng thúc của người?”

Tâm tư Cảnh Hạo rất sâu, nhưng trong số các thư đồng của tiểu hoàng đế lại là người thẳng tính nhất, đại khái trên triều quan hệ thị phi của Cảnh Hạo và tiểu hoàng đế là ít nhất nên quan hệ hai người rất tốt.

Cảnh hạo mở miệng, tiểu hoàng đế liền đặt chú ý lên người hắn, xem như buông tha Minh lạc, cười nhạo Cảnh hạo “ theo trẫm biết, năm Lục hoàng thúc 15 tuổi đã đạt trình độ này.”

“ sưu” tiểu hoàng đế vừa nói xong, mũi tên của Cảnh hạo bay ra ngoài, cắm vào bia biến 3 mũi tên Túc vương bắn thành trung tâm.

hắn quay đầu giật giật khóe miệng ‘ bệ hạ thật biết giệt chí khí của thần.”

nói xong hắn nhìn Minh lạc trêu chọc “ hoàn toàn chính xác, giữ phu thê nặng nhất là tín nhiệm, nhưng giữa những người xa lạ lại không thể nói đến tín nhiệm. cô ngương không muốn là bia ngắm là lí lẽ hùng hồn, không có gì mà nói sợ chết- coi như ta không sợ chết cũng không muốn làm bia ngắm của người khác.”

Nhưng nói đến đây lại nghĩ đến làm bia để chứng minh ‘ có thể đảm nhận chức Túc vương phi” lại không có quan hệ gì với hắn, hắn nhịn không được cười thành tiếng.

Cảnh hạo là thế tử Tây Phiền vương, thư đồng tiểu hoàng đế, thuở nhở ra vào cung, cùng tỷ muội Minh gia coi như quen thuộc, nhưng cũng không có giao tình- từ trước đến nay hắn rất lạnh lừng với ba tỷ muội Minh gia.

Vì theo thể lệ cũ, triều đình sẽ ban thưởng cho thế tử Tây Phiền vương một quý nữ trong kinh thành làm thế tử phi, hơn phân nửa là công chua hoặc tôn thất nữ ( nữ nhi tôn thất- có dòng dõi hoàng thất), nhưng trước đó hoàng đế còn nhỏ tuổi, thái hậu cầm quyền, khó có thể nói là sẽ ban thưởng nữ nhi Minh gia, nhất là Minh lạc, Minh gia có hai đích nữ, Minh Tú đã định làm hậu, có thể làm chính phi của hắn cũng chỉ có Minh Lạc, cho nên dù Minh lạc như thiên tiên, trước kia hắn cũng không cho nàng sắc mặt tốt.

Đây là lần đầu hắn nói chuyện với nàng như vậy.

Minh Lạc đè xuống cảm xúc khi phản ứng của Túc vương khác với kiếp trước, còn có ánh mắt khôngbình thường của hắn, quay đầu nhìn Cảnh Hạo, miễn cưỡng cười với hắn, kiếp trước hay hiện tại thì hai người không tiếp xúc nhiều, bây giờ hắn nói những lời này cũng giúp nàng dễ ăn nói khi về Minh phủ, không bị người chỉ trích nhiều- còn lời nói dễ gây thù hận của Túc vương cũng nhỏ hơn- chỉ là ước chừng Minh Viện sẽ hận nàng hơn.

Nhưng điều này cũng không sao, kiếp trước nàng không làm gì cũng bị nàng ta hận muốn nàng biến mất sao.

Nàng nói ‘ đa tạ”

Với Cảnh Hạo đây là lần đầu Minh Lạc cười với hắn, sắc mặt Cảnh hạo thay đổi, hắn run lên, chật vật quay đi.

Người ở đây đều là nhân tinhm thấy phản ứng của Cảnh Hạo và Minh Lạc thì đều có suy nghĩ riêng.

Trong long Minh Thiệu Án nhanh chóng suy tính- hắn biết cô mẫu và phụ thân trước đó chưa chắc đãkhông nghĩ gả Minh lạc cho thế tử Tây Phiền vương- Tây Phiền vương phủ ở phía tây, binh quyền vững chắc, làm thông gia với Tây Phiền vương phủ đối với việc ổn định quyền thế của Minh gia rất có tác dụng. những Tây Phiền lại ở nơi vắng vẻ, thường xuyên có chiến loạn. nếu Minh lạc gả cho Cảnh Hạo, theo hắn ta về Tây Phiền, liền vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại, xưa nay tổ mẫu yêu thương Minh lạc sẽkhông đồng ý hôn sự này, lại thêm Cảnh hạo lớn lên trong cung, thường xuyên gặp Minh lạc nhưng theo Minh Thiệu Án quan sát, Cảnh Hạo luôn vô ý với Minh Lạc nên việc này cũng gác xuống.

Nhưng bây giờ lại huyên náo một màn?

một màn này, Túc vương rời đi, tỷ muội Minh gia cũng không có tâm tư ở lại kị xạ trận.

Minh Tú hành lễ với khánh An đế “ bệ hạ, lúc chúng thần nữ đến bệ hạ, Túc vương và thái hậu đangnghị sự, chúng thần nữ không tiện quấy rầy nên tránh đến đây, hiện tại bệ hạ và điện hạ đều rời đi, chúng thần nữ xin phép đi thỉnh an thái hậu nương nương.”

Trước đây Minh Tú gọi Minh thái hậu là cô mẫu, nhưng nàng ta phát hiện khi nàng ta gọi như vậy hắnsẽ không vui nên sửa lại.

Khánh An đế hừ nhẹ, uể oải mang theo giễu cợt nói “ a, đi thong thả không tiễn.”

Vẻ ủy khuất chợt lóe trên mặt Minh Tú, nhưng nàng ta cúi đầu hành lễ, không có ai phát hiện thần sắc này cảu nàng ta, lúc ngẩng đầu lên đã là đích nữ Minh gia- Minh Tú đoan trang kiêu ngạo.

Từ Thọ cung.

Chuyện phát sinh ở kị xạ trận tự nhiên được bẩm báo rõ ràng với Minh thái hậu, đầu tiên bà kinh ngạc sau đó buồn bực, hồi lâu mói bình phục, sau đó nói khẽ với ma ma tâm phúc, cũng là ma ma chưởng sự- Thu ma ma: “ A Thu, ngươi thấy Túc vương đây là có ý gì?”

Thu ma ma nói “ nương nương, nương nương không cần ưu tâm, lời đó tuy làm nhục Tứ cô nương nhưng là thiên vị Tam cô nương. Nương Nương, lão nô nghe nói xưa nay Túc vương lãnh huyết vô tình, nếu làm như thế chính là chó ngáp phải ruồi, mà lão nô nghe nói ánh mắt Túc vương nhìn Tam cônương có chút không bình thường- người biết, lâu như vậy mà chưa thấy ánh mắt Túc vương dừng lại trên người nữ tử.”

nói đến đây Thu ma ma cười nói “ ngày thường Tam cô nương là quốc sắc thiên hương, anh hùng khó qua ải mĩ nhân là chuyện thường. vị Cảnh thế tử thường ngày lãnh đạm với Tam cô nương, sợ thích cônương, nhưng thời khắc mấu chốt còn không phải đứng ra bảo vệ- cũng là tuổi trẻ, không tự biết là đãthích.”

Minh thái hậu nghe nói cũng cười ra tiếng, nhưng lại dừng lại thở dài “ ai sợ là sợ hắn cố ý- nếu hắn dễ bị sắc mê hoặc thì cũng không nhiều năm sừng sững bất động.”

Nếu là trước là nhục Minh Viện,sau lại cự tuyệt Minh Lạc, mặt mũi Minh gia liền bị hắn đùa trong lòng bàn tay.

Vì phản ứng ngoài dự liệu của Túc vương, cùng với lời của Tây Phiền thế tử, Minh Lạc đã chuẩn bị kĩ bị thái hậu và gia tộc khiển trách. Nhưng khi tỷ muội các nàng về Từ Thọ cung, Minh thái hậu có chút mệt mỏi nhưng ôn hòa trấn an các nàng. không trách ai, cuối cùng giữ Minh Tú lại trong cung, phái người đưa Minh Lạc và Minh Viện về phủ.

Hành động của thái hậu lần này một là trấn an Minh tú, cũng muốn Minh Tú ở lại bồi dưỡng tình cảm với nhi tử, thứ hai là để người nhà đi điều giải quan hệ của Minh lạc và Minh Viện.

trên xe ngựa hồi Minh Phủ.

“ người hắn thích là tỷ.” Minh Viện nhìn chăm chăm Minh lạc, nặng nề nói.

Sau khi lên xe ngựa, nàng ta đợi thật lâu cũng không đợi được Minh lạc lên tiếng, rốt cuộc nàng ta nhịn không được phun ra một câu.

Đả kích mà Minh Viện phải nhận không phải một câu ‘ con làm rất tốt” của thái hậu có thể trấn an, nàng ta vừa thẹn vừa hận, hận không thể chết ngay lập tức, thế nhưng lại không biết xấu hổ giận chó đánh mèo lên Minh Lạc, nhưng biết không thể xông tới phát cáu với Minh Lạc, trên xe, nàng ta chờ Minh lạc nói trước để có cớ phát tiết một chút, hoặc dò xét Minh lạc, ai biết xảy ra chuyện này mà Minh lạc có thể ngồi trên xe, không nói một câu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN