Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ - Chương 33: Tôi là ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ


Chương 33: Tôi là ai


Tôi bị đối phương đạp một cái rồi lăn ra xa, mặc kệ bả vai đau đớn, tôi lại bò về ôm chặt lấy chân anh: “Đừng… đừng bỏ em lại…”

Tôi không dám buông tay, bởi vì tôi sợ nếu như buông tay thì anh sẽ bỏ đi với một người phụ nữ khác.

Sau đó tôi lại bị đạp ra xa, không đợi tôi đứng lên thì một trận choáng váng lại ập đến, tôi cũng vì thế mà suýt chút nữa nôn ra.

Cho dù tôi có giãy giụa mạnh như thế nào thì cũng không thoát được cảnh bị người khác khiêng lên vai, sau đó tôi kêu lên vài tiếng.

Tôi bị người khác đánh một cái mạnh vào mông: “Im mồm!”

Vào lúc mà tôi bị đung đưa đến đầu óc choáng váng, giống như muốn nôn hết mọi thứ thì tôi lại bị ném xuống, sau đó bị người xối nước lạnh vào mặt.

“Ối…” Tôi vừa hét lên một tiếng thì nước lại chảy vào miệng, khiến tôi ho đến mức không thể thở nổi.

“Cứu… cứu tôi với…”

Tôi yếu ớt kêu lên.

“Đồng Kha Kha, cô nhìn cho kỹ, tôi là ai?”

Tôi bị người khác nắm tóc lôi ra khỏi bồn rửa mặt, đầu cũng bị ép ngửa ra sau, đôi mắt ướt nhẹp không mở ra được, cố gắng lắm mới mở được một chút thì lại bị dáng vẻ của bản thân ở trong gương dọa sợ.

Đó là tôi sao?

Đầu tóc ướt nhẹp bám chặt lấy da đầu, không ngừng nhỏ nước xuống làm ướt áo sơ mi, khiến cho chiếc áo dán chặt vào người.

Áo sơ mi thì ướt sũng, mà nửa người trên lại bị ép ưỡn ra phía trước khiến cho dáng vẻ của tôi ở trong gương trông rất… xấu hổ!

Phía sau là khuôn mặt tức giận của Cố Thanh Thiên, tôi cầu xin anh: “Cố tổng… Cố tổng…”

“Bây giờ thì cô biết tôi là ai rồi sao?” Anh ta buông tôi ra.

Tôi nhất thời không đứng vững được nên cả người chật vật ngã xuống đất.

Bỗng vang lên âm thanh ở chỗ cửa ra vào, tôi nhìn thấy một đôi giày da mà đen sáng bóng xuất hiện, sau đó thì tôi nghe thấy tiếng của Nhạc Long.

“Ôi chao? Sao lại thế này? Cố tổng, anh còn chưa đi sao? Đây là…”

Tôi ngẩng đầu, thì thấy hắn ta đang ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Tiểu Đồng?”

Đầu óc của tôi đã có phần tỉnh táo, nên cũng biết dáng vẻ của bản thân lúc này rất chật vật, nên vội vã đứng dậy: “Nhạc, Nhạc tổng.”

“Chao ôi, Tiểu Đổng, không ngờ là cô…”

Tôi nghe thấy lời của Nhạc Long thì đưa tay lên lau sạch nước trên mặt, chưa đợi Nhạc Long nói xong thì trên người tôi đã có thêm một chiếc áo khoác rồi.

“Nhạc tổng, nhân viên của tôi đã say rồi, nên tôi mang cô ta về trước, nếu còn có chuyện gì thì chúng ta nói sau vậy.”

Cố Thanh Thiên khoác áo của anh lên người tôi.

“Cố tổng…”

Trời ơi, lúc nãy tôi vừa làm cái gì vậy? Chắc tôi sẽ không coi Cố Thanh Thiên thành Hạng Chương đâu nhỉ?

Cố Thanh Thiên nắm lấy tay tôi rồi kéo đi, đến lúc này thì tôi mới biết mình vừa ở trong nhà vệ sinh nam.

“Cố tổng, anh đừng đi sớm như vậy chứ!” Phía sau vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng kêu của Nhạc Long.

Tôi bỗng thấy lo sợ, sau đó nghiêng đầu nói: “Cố tổng, chúng ta ném Nhạc tổng ở đây liệu có sao không?”

Vứt ông chủ của công ty đối tác ở lại rồi người ta tức giận, không muốn hợp tác với chúng ta nữa thì sao bây giờ?

“Làm sao? Hay là cô muốn ở lại với hắn ta trong dáng vẻ như giờ?” Cố Thanh Thiên trừng mắt nhìn tôi.

Nhạc tổng thì vẫn đi theo sau, không chịu từ bỏ, Cố Thanh Thiên dừng lại rồi quay đầu nói: “Nhạc tổng không cần phải tiễn chúng tôi, dù sao chúng ta vẫn còn nhiền cơ hội gặp mặt.”

“Không phải, tôi muốn cùng với Tiểu Đồng…”

“Đồng Kha Kha đã uống nhiều rồi, tôi thấy cô ta không còn tỉnh táo, có vẻ như không thể ở lại với Nhạc tổng, nên giờ tôi đưa cô ta về, còn chúng ta thì ngày mai gặp lại.” Cố Thanh Thiên lên tiếng đánh gãy lời nói của đối phương rồi kéo tôi rời khỏi bar.

Anh mạnh mẽ kéo tôi đi, hơn nữa còn đi rất nhanh khiến cho tôi bước theo không kịp, có thể nói suốt cả đoạn đường này đều là anh kéo tôi đi.

Gió thu thổi đến khiến cho tôi lạnh run, sau khi bị nhét vào ghế sau của ô tô thì tôi đã run lập cập mà ôm chặt lấy áo khoác của Cố Thanh Thiên.

Thấy Cố Thanh Thiên khởi động xe thì tôi lấy hết can đảm để nói địa chỉ của mình cho anh rồi cảm ơn đối phương chở mình về.

Cố Thanh Thiên không nói gì cả.

Không lâu sau thì xe dừng lại, tôi nhìn qua cửa xe thì phát hiện nơi này không phải là chuỗi khách sạn mà tôi ở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN