Ngoại Tình Với Bố Chồng - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2990


Ngoại Tình Với Bố Chồng


Phần 14


Những giọt mồ hôi li ti chảy trên lưng Kiệt, cả trên mái tóc sớm đã bị Trinh nắm kéo đến rối bời, dù là vậy, sự hấp dẫn của anh không hề suy giảm, mà trong hoàn cảnh này, nó trở nên cuốn hút biết bao.

Khi đến cao trào, nhịp độ tăng lên, tiếng phành phạch càng rõ mồn một, Kiệt nhấp mạnh vài cái rồi phóng thích tất cả vào nơi tư mật, không quên thủ thỉ vào tai Trinh :

– Tú Trinh.. Em là của tôi..tôi yêu em..

Rồi gục hẳn lên vai Trinh ngửi mùi hương từng sớ thịt, anh hít hà :

– Cơ thể em rất thơm..

Trinh nhoẻn cười :

– Ông trêu tôi à?

– Thật.. Thơm tự nhiên, tôi rất thích.. Trinh.. Có đau lắm không?

– Rất đau..

Kiệt xoa xoa bầu ngực trống trơn của Trinh :

– Đợi tôi. Tôi sẽ cho em một danh phận, sẽ không để ai hiếp đáp em nữa.

Trinh lo sợ :

– Còn dì Thục? còn Thế Hải?

– Yên tâm, tôi tự khắc biết tính toán..

Kiệt rút vật cấm ra khỏi người Trinh, nhặt quần áo lên rồi mặc vào cho cô , Trinh cản:

– Tôi tự mặc được.

Kiệt chau mày :

– Ngoan , tôi cởi được thì mặc lại được..

Xong xuôi đâu đó, dưới sàn còn một chút máu hồng Vương lại, Trinh bẽn lẽn, Kiệt khẽ hài lòng dang tay ôm trọn lấy Trinh, anh để cô dựa đầu vào vòm ngực của mình, bình yên ấy, là thứ bao lâu anh tìm kiếm..

Sau trận mây mưa đó, cả hai về phòng say nồng giấc ngủ, có lẽ họ vẫn chưa dám tin, họ đã thuộc về nhau rồi..

Mấy hôm sau con Hoa rủ Trinh đi siêu thị mua thực phẩm, bình thường nó sẽ đi với bà Sáu, nhưng nay bà bị đau đầu nên Trinh sẽ đi cùng, nó lôi chiếc xe máy ra rồi chở Trinh đến siêu thị. Lựa chọn tầm hơn tiếng thì họ thanh toán ra về, Trinh ra trước cổng đợi Hoa đi lấy xe, trời thì nắng gắt, mà không hiểu sao Hoa lấy xe lâu quá, hơn mười lăm phút mà còn chưa ra, dự cảm chẳng lành, Trinh gọi cho nó thử chỉ toàn tiếng tút tút.. Cô vội vã chạy vào hầm tìm kiếm bóng dáng của nó, cô ngó ngang ngó dọc, dáo dác khắp nơi mà chả thấy nó đâu.. Đang loay hoay chưa biết thế nào thì bên tai có tiếng gọi :

– Cô ơi, cho tôi hỏi..

Trinh quay lại , là một người đàn ông tầm chừng trên 30 tuổi, người cao ráo,ăn mặc lịch sự:

– Có chuyện gì vậy anh?

– À, tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi đây có phải là..cô ơi, cô sau vậy?

Trinh bắt đầu chóng mặt, mơ màng rồi lim dim buồn ngủ, tự động ngã vào vòng tay ấy, từ từ ngất lịm…

Người đàn ông ấy lập tức bế Trinh lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, rồ ga phóng đi mất hút, môi cong lên, nở nụ cười nham hiểm..

***

Mùi hôi hám xung quanh xộc vào mũi, mi mắt Trinh từ từ hé mở, bắt đầu tiếp nhận ánh sáng, đây là đâu, sao cô lại ở đây.. Trinh ôm đầu, cố nhớ lại, rõ ràng cô đang đi siêu thị với con Hoa mà..

Tiếng lộc cộc bên ngoài mỗi lúc mỗi lớn, tiếng nói cười lồng lộng bên tai, Trinh nhóm người đi ra xem thử, trước mặt cô là một cặp vợ chồng già đang vui vẻ trò chuyện, phân loại phế liệu.

– Ông bà ơi..

Họ dừng tay đồng thời xoay lại. Bà lão cười hiền :

– Cô tỉnh rồi à? Đói bụng không, để tôi múc cho bát cháo húp tạm nhá.

Trinh quan sát nơi này, vẫn không thể biết nó là đâu, bèn hỏi :

– Đây là đâu, sao con lại ở đây, ông bà là..

Ông lão :

– Đây là Nha Trang , tôi đi bắt cá thì thấy cô nằm bất tỉnh trong bụi cây sát bờ, nên đưa về đây, cũng may cho cô là thủy triều lên xuống, chắc bị sóng đánh tấp vào, coi như mạng cô lớn..

Bà lão từ trong chiếc lều lụp xụp bước ra, trên tay còn cầm bát cháo trắng, đưa cho Trinh :

– Cô Ăn đi, tí ông lão nhà tôi đi bán đống này về rồi mua gạo, tôi nấu cơm cho cô ăn.

Trinh đưa hai tay ra đỡ lấy, ngồi xuống tản gỗ tròn kế bên húp xì xụp, không biết cô đã ngất bao lâu mà giờ bụng đói meo, tay chân muốn run rẩy.

Bà lão hỏi thêm :

– Mà cô ở đâu, sao lại trôi dạt trên biển, hay là có gì buồn rồi nghỉ quẫn.. (bà vừa nói vừa nhìn ông bằng ánh mắt yêu thương) tôi với ông già này sống với nhau mấy chục năm rồi, không có con cái, quanh năm tôi đi nhặt phế liệu, ông ấy đi bắt cá ven sông sống lây lất qua ngày, nhưng cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ, con người ở đời, không ai tránh khỏi những buồn vui lẫn lộn, cốt là phải hiểu rằng, được sống đã là một hạnh phúc. Đừng vì chuyện gì mà huỷ hoại bản thân, mình chết là hết nhưng người ở lại sẽ rất đau buồn.

Ông lão lấy sợi dây buộc mớ sắt vụn lại, bà đưa tay lau những giọt mồ hôi của ông, ông cười rồi kể tiếp :

– Năm trước tôi cũng vớt một cái xác của cô kia nhảy cầu tự vẫn, khi gia đình đến nhận xác, chồng cô kia khóc dữ lắm, nghe đâu vợ chồng cãi nhau, mà cô đó đang mang thai nữa (ông lắc đầu) khổ, cha mẹ thì ngất lên ngất xuống.. Thanh niên bây giờ buông thả quá, chỉ biết cho mình mà không nghĩ cho đấng sinh thành, vất vả nuôi lớn rồi vì một người dưng mà kết liễu.. Hazz(ông lão thở dài…)

Trinh giải thích :

– Dạ không phải con tự tử đâu ạ!

Bà lão sửng sốt :

– Vậy sao cô lại rớt xuống biển?

– Con cũng không biết nữa, con nhớ là mình đang đi mua đồ rồi gặp một người đàn ông, sau đó thì không nhớ gì nữa..

Ông lão suy đoán :

– Không lẽ cô bị người ta hãm hại. Giết người cướp tài sản? Cô xem trên người có mất cái gì không?

Trinh lắc đầu :

– Trên người con đâu có gì quý giá.

Bà lão :

– Vậy cô có gây thù chuốt oán với ai không? Chẳng hạn tranh giành trai gái.

Mắt Trinh loé lên tia khó hiểu, sự ngờ vực nhanh chóng hình thành, chẳng lẽ là con Hoa nó giở trò để hại cô sao, dạo này nó rất tốt mà, không những tranh việc nhà để cô được nghỉ ngơi, còn xởi lởi tâm sự này nọ rất chi tình cảm.. Chẳng lẽ, điều là mưu đồ của nó.

Bà lão lay người Trinh :

– Này cô..

– Dạ..

– Nhà cô ở đâu, có chồng còn gì chưa?

– Dạ rồi..

Ông lão quảy đống sắt vụn với ít đồ mũ lên vai :

– Thế thì đợi khỏe rồi về nhà, kẻo người nhà trông.. Tôi đi bán đống này rồi bắt cá đãi cô.

Nói xong ông cũng rời đi, thân hình lom khom lam lũ, bà lão nheo nheo mắt, nhìn theo ông..

Trinh để ý, căn lều này cũ rích, rách rưới nhiều chỗ, bên trong chỉ có vài ba vật dụng đã lâu đời, có duy nhất một tấm ván được kê cao bằng mấy tản đá lớn, ngoài ra, chẳng còn gì.

– Bà ơi, con ngất bao lâu rồi.

– Mấy tiếng rồi. Ông nhà tôi nói không sao nên tôi để cô nằm vậy.

– Vậy tối qua ông bà ngủ ở đâu, con thấy chỉ có một chiếc giường?

Bà cười móm mém, đôi mắt hằn lên tia hạnh phúc :..

– Tôi với ông ấy ngủ ở dưới, ngủ ở đâu cũng được, miễn có ông ấy là được rồi.

Trinh cầm đôi bàn tay gân guốc của bà:

– Bà làm con cảm động quá, mấy ai được hạnh phúc như ông bà đâu.

– Ừ, ông ấy tốt lắm, biết tôi không đẻ được vẫn kiên quyết không cưới vợ khác, mặc dù gia đình luôn gây áp lực, thế là ông dắt tôi lên vùng này sinh sống, còn trẻ thì ai thuê gì làm đấy, giờ già rồi, mắt tôi lại mờ, nấu lúc chín lúc không, chỉ có thể đi nhặt phế liệu lấy tiền đổi vài lon gạo, ông ấy thì đi bắt cá, bữa có bữa không, nhưng chúng tôi vẫn vui.. Mà cô nói nhà cô ở đâu?

– ở sài gòn bà ạ!

– Chết, từ đây ra sài gòn cũng mấy trăm nghìn tiền vé, mà tôi chỉ có 30 nghìn trong người thôi.. Cô ráng ít hôm, thế nào tôi cũng kiếm đủ tiền vé cho cô về nhà..

Bà nói xong Trinh khóc, không ngần ngại mà ôm lấy cơ thể gầy gò của bà :

– Bà.. Bà thật tốt..

– Đừng khóc cô gái, tôi không có con nên tôi quý cô , ở chỗ này, chỉ có tôi và ông ấy sớm tối quây quần bên nhau, lần đầu tiên trong nhà có thêm người khác, tôi vui lắm , mai đây cô về nhà, chắc tôi buồn. .

Nói chuyện một hồi Trinh bắt tay vào dọn sạch mọi thứ, quét tước xung quanh gọn ghẽ rồi nhổ tóc bạc cho bà, dù lòng cô nôn nóng được về nhà nhưng bản thân giờ lại không có tiền, lại nhờ ông bà cứu giúp cô mới thoát được tiếng gọi của tử thần, cô quyết định sẽ ở lại bầu bạn với ông bà vài bữa, rồi tìm cách về sau, cô không biết rằng, ở một nơi trong thành phố,, Thế Kiệt sắp điên loạn vì sự mất tích của cô.

Nói về hôm đó, Kiệt đang làm việc thì nhận được điện thoại của Hoa bảo Trinh trốn mất, anh lập tức về nhà để hỏi rõ đầu đuôi thì biết sau khi đi siêu thị thì không thấy Trinh đâu nữa, nó kể :

– Con lấy xe ra đợi hoài nhưng không thấy chị Trinh, gọi cũng không được nên về nhà xem thử cũng không có.

Thế Kiệt :

– Siêu thị nào?

– Siêu thị A ạ.

Kiệt với lấy chìa khóa rồi phi như bay đến siêu thị, lòng như lửa đốt, rốt cuộc, cô gái này, định làm gì đây.

Với sự quen biết của mình, lập tức các camera của siêu thị được mở lên hết, Kiệt xem kĩ từng góc, cuối cùng nhìn thấy Trinh hối hả chạy vào chỗ đậu xe nói chuyện với một người đàn ông rồi được anh ta dìu lên xe, chạy đi mất, Kiệt nóng mắt, hắn là ai, sao lại chạm vào phụ nữ của anh..

Kiệt bấm máy :

– Điều tra giúp tôi chủ nhân biển số xxxx..

Tầm ba mươi phút bên kia gọi lại, Kiệt nghe xong bàn tay bóp điện thoại sắp nát, mặt anh bừng đỏ, từng tia gân xanh nổi lên khắp cổ, đấm thật mạnh vào vô lăng, cảm tưởng muốn thiêu đốt cái không gian chật hẹp này..

Anh quay xe về nhà, Nhã Thục đã về nhà từ khi nào, thấy anh, Thục chạy tới :

– Anh Kiệt, nghe bảo con Trinh bỏ trốn rồi hả? Em đã nói từ đầu con đó không phải là đứa tốt đẹp, chắc là đi theo thằng nào rồi..

Kiệt quát :

– im ngay cho tôi.

– Sao anh lại quát em, em chỉ nói sự thật thôi.

Kiệt thả ra từng chữ lãnh khốc, ngữ khí giận dữ :

– Trần Nhã Thục, tốt nhất em đừng liên quan đến chuyện này, nếu không, tôi sẽ không tha cho em đâu.

Thục tím tái, cười gượng gạo :

– Kiệt, anh nói gì vậy? Mấy hôm nay em đâu có ở nhà, nay vừa về thì nghe kể lại, sao anh lại đổ oan cho em.

Kiệt hừ một tiếng, quét tia nhìn dò xét vào Nhã Thục, hành động đó làm Thục lạnh cả sống lưng, mồ hôi tay tuôn ra ướt nhẹp.

– Tốt nhất là vậy.

Rồi hiên ngang di chuyển lên cầu thang để lại Thục một trời lo sợ, trống ngực cô, vẫn còn đập mạnh…

Đến trước phòng của Hoa, Kiệt đập cửa :

– Hoa, ra đây?

Im lặng, không có ai trả lời..

Kiệt đập mạnh, kêu inh ỏi :

– Hoa đâu..

Hoa đang tắm, luống cuống chạy ra mở cửa :

– Ông chủ gọi con?

,Điện thoại anh reo lên, Kiệt nhanh tay bắt máy :

– Tôi nghe.. Sao.. Ở đâu..Được..

Nhã Thục nghe ồn ào phía trên cũng lật đật chạy lên, ai dè từ đằng trước, thân ảnh của Thế Kiệt hùng hổ tiến tới, khuôn mặt lúc này xám xịt, cả một màu đen nguy hiểm, Thục khiếp sợ khựng lại,nhưng không kịp, những bước chân dài sọc của Kiệt chẳng may chốc đã đến gần, áp sát mặt nhau, Kiệt bóp cổ, nhấc bổng lên khỏi mặt đất :

– Tại sao, sao lại là cô hả? Tôi đã cảnh cáo cô nhiều lần rồi mà?

Thục ôm lấy cánh tay của Kiệt:

– A.. Thả em xuống.. A… Kiệt..

Anh gằn mạnh từng chữ :

– Cô xem thường lời nói của tôi đúng không?
Trần Nhã Thục…

– Kiệt.. Bỏ em ra… Em sắp chịu.. Hết nổi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN