Ngoại Tình - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Ngoại Tình


Chương 21


Mẹ nói với người phụ nữ bên cạnh vài câu, đối phương nhìn lại rồi mỉm cười gật đầu rời đi. Tôi đi đến bên cạnh mẹ, cười tươi: “Mẹ.”

Mẹ dường như vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Thật làm mẹ giật mình! Đột nhiên nhìn thấy con chứ…”

Tôi đỡ xư giùm mẹ, tạm dựng nó lại, cười nói: “Nhìn con không tốt sao?”

Mẹ lập tức nói: “Đương nhiên tốt rồi.” Nhưng lại lập tức lo lắng hỏi: “Nhưng hôm nay có phải ngày nghỉ đâu, sao vậy? Vậy…công ty con không có chuyện gì chứ?”

Tôi dở khóc dở cười nói: “Không có đâu, con đi công tác thôi.”

Sắc mặt mẹ lập tức thoải mái hơn: “Vậy sao. Chuyện của con vẫn tốt chứ? Con đến tìm mẹ có chậm việc…” Đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước.

Tôi cũng nhìn theo, thì ra Phương Vi Chu đã đi lại đây, sắc mặt không hề lo lắng gì. Tuy rằng mẹ tôi đã biết Phương Vi Chu nhưng chưa từng gặp hắn lần nào, cõ lẽ lúc này bà cũng chưa nghĩ được ra đâu nhỉ? Cho dù tôi và Phương Vi Chu đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí cũng gián tiếp chịu ân huệ về mặt vật chất, tuy nhiên mỗi lần nhắc đến hắn bà đều không khỏi mất tự nhiên, đừng nói tìm hiểu thái độ làm người, lời chào gặp mặt cũng chưa có ấy. Tôi cũng lưỡng lự không biết làm cách nào giới thiệu hắn mà bà không lúng túng.

Tôi nhìn sắc mặt mẹ mình, bà hơi cứng lại, vẻ khẩn trương không thể che giấu được. Tôi ngập ngừng rồi vẫn mở miệng: “Mẹ, đây là cấp trên của con, hắn chính là con…”

Phương Vi Chu vươn tay ngăn cản câu nói tiếp theo của tôi: “Dì khỏe ạ, vẫn biết dì ở đây nhưng vì bận công việc nên chưa đến thăm dì được.”

Tôi dừng lại, nhìn xem sắc mặt Phương Vi Chu, không đoán ra được điều gì nhưng cũng không vạch trần. Mẹ tôi vừa nghe nói đang gặp sếp của tôi cho nên lập tức muốn bắt tay cùng hắn, giọng điệu vừa xởi lởi vừa khẩn trương: “Cháu khỏe, thật là ngại,…còn đến đây, không biết có ảnh hưởng đến công việc của các con không?”

Phương Vi Chu cười tươi: “Không ạ, chuyện đã được giải quyết xong rồi.” Lại nói: “Dì, không cần phải khách khí với con như vậy.”

Mẹ tôi vẫn cười ngại ngùng, quay đầu nhìn tôi. Tôi gật đầu xong bà mới thả lỏng hơn. Bà nói: “Hoàn thành là tốt rồi.” Đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, bà do dự nhìn tôi, hỏi: “Vậy bây giờ có vội về không?”

Tôi nhìn Phương Vi Chu, hắn nói: “Không vội ạ, ở lại hai ba ngày không thành vấn đề.”

Theo lý giải của tôi thì có lẽ ý hắn là tôi có thể về muộn tối nay. Mẹ tôi nhất định sẽ hiểu nhầm, quả nhiên bà nói: “Nếu đã vậy thì tối nay đến nhà ăn cơm đi, đúng rồi, các con đã trả phòng khách sạn chưa?” mẹ thấy tôi lắc đầu bèn nói: “Vậy về đây ở đi, đừng lãng phí tiền.”

Tôi còn chưa vội đồng ý, chần chừ nhìn Phương Vi Chu. Hắn ngập ngừng rồi nói: “Vậy thật phiền dì rồi.”

Mẹ tôi cười nói: “Không phiền đâu không phiền đâu, chỉ sợ không quen thôi, nhà hơi nhỏ mà.”

Phương Vi Chu chỉ cười, nói với tôi: “Hành lý còn trong khách sạn, tôi quay lại lấy rồi đến đây.”

(đoạn này thay đổi xưng hô để phù hợp với hoàn cảnh)

Tôi cũng không ngờ hắn lại đồng ý, mẹ tôi nghe vậy bèn khẽ đẩy đẩy tay tôi: “Con cũng đi theo. Mẹ đi mua đồ ăn làm vài món rồi dọn dẹp lại nhà cửa một chút.”

Tôi còn muốn nói thêm vài câu: “Mẹ, …”

Mẹ tôi ngắt luôn: “Cứ quyết định vậy đi, sếp của con…” Xong rồi cười với Phương Vi Chu: “Quên mất hỏi, cháu xưng thế nào nhỉ?”

Phương Vi Chu nghe xong bèn đáp: “Cháu họ Phương ạ.”

Mẹ tôi gật gật đầu: “Ồ.” Rồi nói với tôi: “Được rồi nhanh lên nào, mẹ cũng cần đi chuẩn bị đây.”

Tôi nói: “Không cần vội đâu, mẹ cứ từ từ thôi, khách sạn nằm trong nội thanh, bọn con sẽ quay lại nhanh thôi mà.”

Mẹ đã ngồi lên xe, vừa khởi động xe vừa gật đầu với tôi, sau đó đi thẳng về phía trước. Tôi nhìn Phương Vi Chu, hắn đã bước về phía xe ở phía trước, tôi đi theo sau.

“Anh định ở nhà em thật sao? Ở mấy ngày?” Sau khi lên xe tôi lập tức hỏi hắn.

Phương Vi Chu nhìn lại: “Em thấy có nên không?”

Tôi hơi sửng sốt: “Em không phải có ý này. Em sợ anh không quen thôi.” Cũng không biết nên giải thích thế nào nữa, đưa hắn về nhà thì tất nhiên mẹ sẽ đối xử với hắn như khách rồi. Mà mẹ cũng chỉ nghĩ hắn là cấp trên của tôi thôi.

Phương Vi Chu nói: “Có gì không quen chứ?”

Tôi trầm ngâm môt chút, nói: “Vừa rồi mẹ em chưa hỏi rõ, lát nữa ăn cơm nói chuyện phiếm, đàng nào mẹ cũng sẽ hỏi tên anh thôi.” Dừng lại rồi nói: “Bà biết tên anh là gì xong, sau đó thế nào cũng tự hiểu được.”

Vừa rồi có lẽ Phương Vi Chu sợ xấu hổ nên không nói, nhưng lát nữa cũng xấu hổ thì sao. Tôi nói: “Hay là em gọi báo cho mẹ anh có chút việc bận phải về trước.”

Phương Vi Chu không trả lời mà chỉ khởi động xe, xe chưa lập tức lăn bánh, đột nhiên hắn nói: “Không phải mẹ em đã sớm biết chuyện của em sao? Vẫn chưa chấp nhận được à?”

Tôi biết ý của hắn, không hiểu sao khi hắn hỏi lại thấy hơi chật vật. Quả là tôi đã kể với hắn chuyện mẹ biết tính hướng của tôi, cũng nhớ đã nói rằng, tuy mẹ không phản đối nhưng cũng không phải hoàn toàn đồng ý. Chỉ là bà bất đắc dĩ phải im lặng, tinh thần sa sút.

Tôi mới nói: “Biết là một chuyện, tuy bà không phản đối kịch liệt nhưng cũng không muốn nói về chuyện này, em vẫn thấy bà vẫn chưa thật lòng chấp nhận đâu.’ Dừng lại một chút: “Lúc nãy đối diện với bà, em vốn định giới thiệu anh là anh…không phải không tiện mà sợ đột ngột quá khiến bà lúng túng nên mới nghĩ nói thế nào cho uyển chuyển một chút.”

Phương Vi Chu gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ vậy, hình như bà ấy rất khẩn trương, đột nhiên gặp mặt rồi nói cho bà thì không tốt lắm.”

Tôi nhìn hắn, hắn nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Dừng lại nói: “Cũng có khi mẹ em lấy lại tinh thần xong sẽ tự nghĩ ra thôi.”

Tôi trầm ngâm, quả thật có thể lắm, vừa rồi mẹ đã hỏi họ rồi, Phương Vi Chu cũng không trả lời cho qua. Sau khi Phương Vi Chu lái xe ra ngoài, suốt dọc đường đi hắn vẫn không lên tiếng, tôi cũng im lặng theo. Những lúc như vậy không thuận theo tự nhiên thì biết phải làm gì đây?

Sau khi trả phòng khách sạn rồi lấy hành lý, trên đường về chúng tôi có thêm vài món đồ rồi mới về nhà tôi.

Mẹ tôi ra mở cửa, bà đã thay quần áo khác và vẫn mộc mạc như trước. Bà nói: “Mau vào.” Còn muốn đỡ hành lý cho chúng tôi nữa.

Tất nhiên là tôi không cho, Phương Vi Chu lại càng không. Tôi đi sau đóng cửa lại, chợt nghe hắn nói: “Dì à, con tự mình xách được mà.”

Mẹ tôi cười cười thả tay ra, hai tay bà trống không, giống như đang thấy không biết làm sao để bố trí ổn thỏa đây. Tôi không quá để tâm đến sắc mặt bà, vội vàng đem hành lý về phòng mình. Tuy rằng căn nhà này đã được sửa đổi,nhưng kết cấu thì vẫn giữ nguyên, có một phòng khách khá lớn dẫn ra ban công, vẫn là hai phòng ngủ một nhà vệ sinh. Vì trong nhà không có nhiều người nên hai phòng ngủ cũng đủ dùng rồi.

Tôi không ở nhà, nhưng phòng không hề lộn xộn, có lẽ ngày nào mẹ tôi cũng dọn dẹp qua. Căn phòng này rộng hơn phòng mẹ tôi đang ở, có một chiếc giường đôi lớn hơi chiếm không gian. Sau khi lên chức tôi đã đổi chiếc bàn sách trước kia thành một chiếc bàn nhỏ hơn, giá sách cũng tối giản, chỉ có chiếc giường đôi này vẫn giữ lại. Lúc mẹ mua cái giường đó tôi đã phản đối rất nhiều, bà cứ nhấn mạnh kiểu gì cũng có lúc phải dùng, chỉ là tính toán của bà đã không thành sự thật. Sau khi biết tính hướng của tôi thì cũng tiện đổi lại nữa luôn.

Tôi cất hành lý xong xuôi, đã xong lâu mà chưa thấy Phương Vi Chu vào, hắn vẫn đứng trước cửa, lặng lẽ ngắm nghĩa căn phòng này.

Mẹ tôi cũng đứng ngoài cửa, bà thò người vào cười với Phương Vi Chu: “Nghỉ ngơi một chút đi, dì đi nấu thêm hai món nữa là có thể ăn cơm rồi.” Rồi dặn dò tôi: “Tiêu Ngư, con ra phòng khách dọn dẹp tiếp đón người ta đi, đầu tiên phải mời trà đã chứ.”

Tôi đáp: “Con biết rồi.”

Lúc này mẹ tôi mới đi ra ngoài. Tôi cởi áo khoác ra, nói với Phương Vi Chu: “Đưa áo khoác cho em, em treo lên cho.”

Phương Vi Chu liền động đậy. Tôi nhận lấy chiếc áo khoác của hắn, đến treo vào chiếc móc áo một bên cửa sổ. Phương Vi Chu đến bên cửa sổ, hắn đẩy tấm rèm ra, nhìn ngó bên ngoài. Thật sự thì cũng chẳng có gì để ngắm, phía đối diện cũng là một tòa chung cư như thế này thôi. Vì căn hộ đối diện cũng có cửa sổ mà khoảng cách lại khá gần nên cho dù ban ngày hay ban đêm nên tôi luôn buông rèm, cũng không mở cửa ra luôn.

Thấy hắn nhìn, tôi cũng đi ngó qua. Hắn nói: “Ai ở đối diện nhà em vậy?”

Tôi đáp: “Hình như là một cặp vợ chồng, bây giờ không biết có phải nữa không? Mấy năm trước có rất nhiều người chuyển đi cũng có không ít người đến, cho nên cũng không quan tâm lắm.”

Phương Vi Chu không tiếp lời nữa, mà xoay người qua. Hắn liếc mắt nhìn tôi: “Sao lại đặt cái giường lớn vậy?”

Tôi nói: “Mẹ em cứ bắt mua.” Khi đứng trước cửa lại quay đầu nói: “Em nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài phòng khách thì tốt hơn, đừng ở lâu trong này, mẹ sẽ thấy lạ.”

Phương Vi Chu liền đi tới, hắn nói: “Ồ, ở trong này lâu thì sao?”

Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay tôi, tôi cũng nắm lại. Bàn tay hắn hơi lạng, nhưng khi nắm lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác thật thân thiết lại quen thuộc. Tôi nhìn hắn, lòng thật xúc động. Không biết giờ phút này hắn có nghĩ như vậy không nữa? Sắc mặt hắn có chút thay đổi, không còn lạnh lẽo như lúc thường nữa.

Đột nhiên vang lên tiếng gì đó ở phòng bếp, cửa phòng vẫn đóng chặt, chúng tôi đang đứng ở cửa, tôi giật mình vội vàng buông tay ra. Tôi đỏ mặt chống lại ánh mắt của Phương Vi Chu: “Dù sao cũng không cần phải đứng trong này, ra ngoài đi thôi.”

Phương Vi Chu mỉm cười nói: “Khẩn trương gì chứ?”

Tôi không thèm để ý đến lời trêu đùa của hắn, lên tiếng: “Đừng để mẹ ghét em vì tội không đối xử tốt với cấp trên.”

Phương Vi Chu nói: “Anh thấy thái độ này của em thì hình như chẳng coi anh là sếp thì phải.”

Tôi không khỏi bật cười, cuối cùng không nhịn được liếc xéo hắn một cái: “Phương tổng, vậy giờ ngài có muốn đi ra ngoài không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN