Ngoại Tình
Chương 72
Tôi chỉ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Phương Vi Chu đáp: “Sắp bảy giờ rồi.”
Vẫn là giờ này, tôi chần chừ hỏi lại: “Tối sao?”
Phương Vi Chu nói: “Ừh.” Còn nói thêm: “Vừa nãy dì nhà đối diện mang đồ ăn qua cho, ăn trước chút đi.”
Tôi không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy, vốn nghĩ chiều này phải đến bệnh viện một chuyến chứ. Tôi lắc đầu nói: “Em không đói, đến bệnh viện trước rồi nói sau.”
Phương Vi Chu lại nói: “Không được.”
Câu nói này rất nghiêm túc. Giờ tôi mới nhìn kỹ hắn, vài ngày gần đây hắn lúc này cũng trong bộ dạng quần dài, áo sơ mi xắn tay áo, tóc tai không chỉnh tề lắm. Tôi còn nghe hắn nói: “Cơm nước xong đã, sau đó đến bệnh viện cũng không muộn đâu, cũng phải tám rưỡi phòng cấp cứu mới mở cửa cho người nhà vào thăm.”
Tôi không đáp lại. Hắn tiến lên từng bước, đặt hai tay lên vai tôi, giọng nhẹ như thì thầm: “Tiêu Ngư, chúng ta ăn cơm xong rồi đi cũng được mà.”
Tôi nhìn hắn, lòng vô cùng xúc động, chỉ biết gật đầu.
Phương Vi Chu thả tay ra, nói: “Đi rửa mặt trước đi.”
Tôi gật đầu, nghe theo lời hắn đến phòng tắm. Không soi gương không biết chứ bây giờ tôi rất tiều tụy, vừa không được ngủ vừa khóc nhiều, hai mí mắt sưng phù lên, hốc mắt toàn tơ máu đỏ. Tôi vặn nước lạnh ra rửa mặt, từng bọt nước lạnh lẽo chạy lan từ mặt xuống cổ, thấm ướt đẫm cổ áo. Tôi không thèm để ý đến, chỉ lấy hắn lau vội mặt rồi ra ngoài luôn.
Khi đi đến cạnh bàn ăn, tôi thấy Phương Vi Chu đã ngồi sẵn ở đó, hắn nhìn lại tôi song vẫn không nói gì. Hắn đưa bát cơm được xới xong xuôi đến trước mặt tôi. Tôi ngay lập tức ngồi xuống, cầm đũa lên. Đồ ăn trên bàn không tính là nhiều, hình thức cũng bình thường, chắc là dì Lý nấu cơm nên thuận tay nấu thêm cho một ít.
Từ trước đến nay, cho dù có ít người ăn đi nữa, mẹ tôi lúc nào cũng phải nấu đầy một bàn. Lòng tôi chua xót song vẫn cố gắng nhẫn nhịn, tôi không muốn rơi lệ trước mặt Phương Vi Chu, hơn nữa một thằng đàn ông mà cứ suốt ngày khóc lóc thì ra thể thống gì nữa.
Phương Vi Chu chợt nói: “Đừng có ăn mỗi cơm thế.”
Tôi khựng lại, nhìn từng đũa đồ ăn được gắp vào bát mình. Tôi nhìn hắn, hắn rút đũa về, song vẫn nhìn tôi. Hắn nói: “Ăn xong nhanh để đi thăm dì nào.”
Giọng điệu có thêm ít phần dỗ dành, tôi ngẩn người ra, chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ còn cách bưng bát lên. Giờ tôi mới phát hiện ra mùi thuốc trên người hắn, có lẽ cả ngày nay hắn đã hút không ít thuốc. Tôi càng không hiểu rõ cảm xúc của mình nữa.
Ăn cơm xong, Phương Vi Chu đứng dậy dợn dẹp, hắn bảo tôi đi tắm rửa thay quần áo đi. Sau đó chúng tôi mới cùng nhau ra khỏi nhà, đột nhiên hắn nói: “Gọi xe đi.”
Thấy tôi không hiểu lắm, hắn bèn nói: “Ngày mai anh còn phải đến công ty, cũng phải về nhà một chút.”
Tôi khựng lại rồi gật đầu, chợt nhớ ra mai đã là giao thừa rồi, cho dù là ai cũng phải về đoàn tự với gia đình mình. Tôi nhìn hắn, nói: “Em….”
Phương Vi Chu không để tôi nói tiếp: “Xe em cứ để đây, tối nay anh bắt xe về là được.” lại nói: “Mấy hôm nay em không ngủ đủ làm sao lái xe được, gọi xe cũng chẳng tốn bao nhiêu, không cần lo lắng đâu.”
Tôi không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Lúc đến bệnh viện, chờ ít lâu thì chúng tôi được vào thăm mẹ. Phương Vi Chu cũng đi vào cùng tôi luôn. Nhưng mà mới có một ngày thôi nên tình trạng của mẹ không tiến triển được bao nhiêu, y ta chăm sóc trực tiếp cho mẹ cũng giảng giải cho tôi biết tình hình, sau đó cổ vũ tôi nói chuyện nhiều hơn với mẹ. Cô nàng đến tìm bác sĩ hộ tôi bởi vì trưa nay đã có kết quả xét nghiệm máu. Cách nói của bác sĩ vẫn y xì cũ, chỉ là xét nghiệm máu có số liệu tốt hơn nhiều.
Tôi lẳng lặng nghe ông ta nói, lại nhìn đến mẹ mình, cuối cùng không nhịn được câu hỏi: “Mẹ tôi ấy, bao giờ bà ấy mới tỉnh lại đây?”
Bác sĩ nói: “Nói thực rằng chúng tôi không thể chắc chắn về điều này, nhưng có thể nói khi nhập viện, bệnh trang của mẹ cậu vô cùng nguy kịch, nhưng may mắn được cấp cứu kịp thời nên não bộ không bị tổn thương, tim đã được phẫu thuật rồi, chỉ cần áp lực động mạch hạ xuống đã là lạc quan lắm rồi.”
Tôi vẫn cần một đáp án chắc chắn: “Vậy bao giờ thì tỉnh đây?”
Bác sĩ nhìn tôi nói: “Tình hình tốt thì hai ba ngày, nếu hai ba ngày còn chưa tỉnh thì chúng tôi sẽ tìm hướng điều trị khác.”
Điều đó có nghĩa là gì thì phải tự hiểu, tôi cũng chẳng cần hỏi thêm.
Thời gian thăm bệnh trôi qua rất nhanh, đã đến lúc tôi và pương vi chu phải rời khỏi phòng cấp cứu. Vừa nãy ở trong phòng, Phương Vi Chu không hé răng nửa lời, tất nhiên hắn cũng nghe được những lời bác sĩ nói, lúc đi ra, tôi tự nhiên sợ phải nghe thấy những câu an ủi từ hắn. Bất cứ ai cũng có thể đối phó cho có lệ, chỉ là tôi không có cách nào khi đứng trước mặt hắn, hoàn toàn không thể nhịn được mà vô cùng ỷ lại vào hắn.
Tôi nói: “Mấy giờ anh lên xe?”
Phương Vi Chu nói: “Không vội đâu, chúng ta về nhà trước đã.” Lại nhìn tôi: “Dì đã có chuyên viên phòng cấp cứu trong nom, nếu có chuyện gì cần xử lý ngay lập tức thì anh sẽ liên lạc với em.”
Tôi lặng đi, rồi đáp: “Em biết rồi.”
Phương Vi Chu nói: “Bây giờ em không chịu nghỉ ngơi thì đợi đến lúc dì tỉnh lại, được chuyển đến phòng bệnh thường rồi, làm sao em chăm sóc nổi? Đến lúc đó dì lại phải lo lắng lại cho em.”
Tôi nhìn hắn, vẫn không nói gì, nhưng vẫn cùng hắn đi xuống tầng. Đến cửa bệnh viện, một chiếc đồng hồ đột nhiên vang chuông, báo hiệu giờ đã là chín rưỡi rồi. Bây giờ hắn đưa tôi về nhà rồi mới đi, tôi vẫn không biết mấy giờ hắn ra bến xe nữa, hơn nữa không đặt vé trước, bây giờ lại là cuối năm rồi, chờ đến khi mua được vé rồi về thành phố S cũng muộn lắm rồi.
Tôi nói: “Em có thể tự về mà, anh đến bến xe luôn đi, nếu không khi về sẽ muộn lắm đấy.”
Phương Vi Chu không nao núng, vô cùng kiên trì. Tôi và hắn qua lại vài câu, cuối cùng vẫn ngồi chung một xe với hắn, không lâu sau đó đã đến trước cửa nhà tôi. Ngồi trong xe, điều hỏa được bật lên, phả vào tôi khiến cơn mệt mỏi lại dâng lên. Tôi dựa mình vào sau ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, đầu hoàn toàn trống rỗng.
Trong xe cực kì yên tĩnh, tôi không nói, phương vi cũng cũng trầm mặc, dọc đường đi hắn đều nhìn điện thoại, hình như đang nhắn tin.
Xe chạy đến trước cửa nhà tôi, Phương Vi Chu bảo tài xế chờ một chút rồi cùng tôi xuống xe. Hắn nói; “Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tinh thần tốt lên thì hãy vào bệnh viện, nhớ đừng lái xe.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, còn nghe hắn nói thêm: “Hôm nay anh đã chuyển khoản một số tiền đến tài khoản tiết kiệm của em.”
Tôi thoáng chốc ngẩn ra.
Phương Vi Chu nhìn tôi: “Em vừa mới phải dùng nhiều tiền như vậy, sợ là không có tiền quay vòng mà thời gian này cái gì cũng tốn. Em cứ dùng nó trước, anh sợ mai không có thời gian đến ngân hàng để duy trì tiền tiết kiệm cho em được, có lẽ cần phải qua tết.”
Tôi muốn nói rồi lại thôi, cảm thấy nói gì cũng không phải, chỉ đành gật đầu thôi.
Phương Vi Chu cũng lặng đi một lát mới nói tiếp: “Nếu có việc gì thì cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Phương Vi Chu lại nhìn tôi: “Anh phải đi rồi.”
Tôi gật gật đầu: “Ừm.”
Sau đó Phương Vi Chu lên xe.
Cửa xe đóng lại rồi nhanh chóng chạy đi, đuôi xe dần dần xa đi, chỉ còn lại một bóng hình mông lung, cuối cùng chẳng còn thấy gì nữa. Tôi đột nhiên không thể chịu đựng được cảm xúc của mình lúc nay, chỉ là tâm trạng gì thì không rõ. Tôi cứ đứng đó một chốc rồi mới đi lên lầu.
Khi đi không tắt điện nên khi mở cửa ra, trong nhà sáng trưng, cả căn phòng trắng sáng lặng như tờ, hơi có vẻ tiêu điều. Đây là căn nhà tôi trưởng thành, giờ thêm cô quạnh. Tôi ngã người xuống ghế sô pha trong phòng khách, cầm tờ báo trên bàn trà lên, nhưng chẳng làm sao tập trung để xem được. Nguyên nhân không phải hoàn toàn do bệnh trạng của mẹ, cũng chẳng do ai, chỉ là cảm nhận được áp lực dâng lên trong không khí, đến ngồi cũng không yên, thực sự không muốn ở trong chốn này nữa.
Năm đó, lúc ba ngất xỉu rồi được mang đến bệnh viện, bởi vì quá trễ nên không thể cứu nổi, sáng đó mẹ chở tôi đến trường, nên có một công nhân chỗ ba làm quản lý gọi đến nhà, nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy, rồi thấy ảnh chụp gia đình trên bàn làm việc của ba, biết được đồng phục riêng của trường tôi nên mới gọi qua trường. Tôi đang ngồi trong phòng học, mẹ thì ở văn phòng giáo viên, có một đồng nghiệp nghe điện thoại cho.
Mẹ không tìm tôi nữa mà đến thẳng bệnh viện luôn.
Lúc ấy tôi mới chín tuổi, đang là thời kỳ phản nghịch, bạn học xung quanh ai cũng giống nhau nên chỉ cần tan học là chạy biến đi mất, chỉ mong tìm được một chốn để nghỉ ngơi nên chạy đến một chỗ rất xa trường mình. Tôi vẫn không hề hay biết chuyện xảy ra hôm đó, đến giờ tan học rồi nên theo thương lệ đến văn phòng giáo viên tìm mẹ để về nhà. Tôi không thể quên được ngày đó, mẹ tôi đứng trước bàn làm việc, có vài người vây xung quanh bà, mà bà chỉ cúi đầu, không hề nói một lời. Tôi gọi bà, mọi người đều ngoảnh ra nhìn tôi, không biết phải miêu tả nét mặt của họ lúc đó thế nào, chỉ biết sau này mỗi lần nhớ đều khó chịu vô cùng.
Tô không biết mình đã làm cách nào để trải qua khoảng thời gian sau đó. Hậu sự của ba hoàn toàn dựa vào mẹ tôi, tôi chỉ nhớ lúc đó có một chú người gầy còm làm việc cùng ba đến an ủi, còn lại đều không nhớ gì nữa, cả người chìm đắm trong đau đớn, khổ sở. Tôi nhìn bức ảnh của ba, cảm tưởng như mình có thể nghe được giọng nói và điệu cười của ông ấy, chỉ là cho dù cố gắng cỡ nào cũng không thể gặp lại lần nữa, tuổi ấu thơ của tôi đã chết đi như vậy.
Ba đi được nửa năm thì thành phố đổi mới, mẹ mua được nhà, ngoài làm giáo viên thì còn tìm thêm vài công việc khác, ngày nghỉ cũng đi làm, tôi thường xuyên phải ở nhà một mình. Cứ như vậy nhiều năm, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, luôn lưu luyến sân trường sau khi tan học, thậm chí đi đâu một lát mới về nhà.
Lúc học sơ trung, trong khi đám bạn bận rộn đọc sách thi cử thì tôi thường trốn học, thành tích thi cử không tốt, kết bạn với một đám hồ bằng cẩu hữu. Sau đó giáo viên chủ nhiện biết được, có lẽ xuất phát từ thông cảm nên mới không vạch trần việc xấu của tôi trước mặt mẹ, chỉ khuyên bảo tôi thôi. Ông ấy rất quan tâm đến tôi, ông còn mở lớp học bổ túc ở nhà, cho tôi đi học miễn phí ở đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!