(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17 - [Ngoại truyện] #6: Những điều rất hạnh phúc trong cuộc sống của chúng ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


(Ngoại truyện)Nhật kí mang thai khi 17


[Ngoại truyện] #6: Những điều rất hạnh phúc trong cuộc sống của chúng ta


1. Ai ghen hơn ai?
Đó là lúc đại học năm III. Buổi chiều hôm ấy, tôi có hẹn Chan Chan cùng đi mua quần áo. Cậu ta đến trễ so với giờ hẹn gần nửa tiếng, khi đến nơi thì thấy tôi đang đứng nói chuyện với một đàn anh khoá trên, tên Bằng. Tôi hỏi vì sao lại đến muộn như vậy, Chan Chan chỉ cười xoà, nói tôi hãy bỏ qua lần này. Vì có nhã ý nên tôi đã mời anh Bằng đi cùng. Chan Chan cũng không phản đối gì.
Chúng tôi cùng đến khu thương mại mua đồ. Trong khi tôi và anh Bằng lựa chọn mẫu mã quần áo thì tên Chan Chan lại đứng nói chuyện vui vẻ với cô em bán hàng. Thật là bực mình! Mấy tên đẹp mã rốt cuộc vẫn rất khéo trong chuyện lấy lòng con gái. Nhìn cái bản mặt tươi rói của Chan Chan khi được em bán hàng gợi ý kiểu áo là tôi xốn cả mắt. Thậm chí đến khi ra về, cô bé đó còn vẫy tay với cậu ta.
Tranh thủ lúc anh Bằng đi vệ sinh, tôi quay qua nói với Chan Chan:
– Cool boy có khác, đào hoa dữ nghen! Đi đến đâu cũng có người theo đuôi.
– Bình thường mà, đằng ấy làm gì khó chịu thế? – Chan Chan vừa xem lại chiếc áo mới mua vừa trả lời điềm nhiên.
– Bình thường? Đi chung với vợ chưa cưới mà cười toe toét với cô gái khác, chắc chỉ mỗi cậu nghĩ là bình thường.
Tôi cố tỏ rõ sự hậm hực để “cảnh cáo” Chan Chan. Tự nhiên tên cool boy hạ chiếc áo xuống, bấy giờ mới xoay qua nhìn tôi, nghiêm túc:
– Thế ai mới là người không để ý đến cảm xúc của chồng chưa cưới trước?
Tôi nhíu mày, hỏi là sao? Chan Chan chậm rãi cất áo vào túi, nét mặt có chút gì đó lạnh lùng, trả lời rõ ràng:
– Đằng ấy cứ bảo đằng này tán tỉnh con gái, trong khi đằng ấy lại đi chung với người con trai khác trong lúc chờ đằng này đến. Ai nên ghen hơn ai đây?
Tôi ngạc nhiên nhìn Chan Chan, lát sau mới bắt đầu hiểu ra thái độ có phần “giận lẫy” của cậu ta. Bất giác tôi phì cười. Giờ thì tôi có hơi trách bản thân đã không chịu để ý kỹ một chút, nhưng cũng vì tên này không bao giờ bộc lộ cảm xúc gì ở trên gương mặt lạnh lùng ấy.
Tôi nói nhỏ với anh Bằng là có chuyện gấp phải về sớm nên hẹn anh ấy lần sau. Anh Bằng rời đi, và tôi nói với Chan Chan còn đứng bên cạnh:
– Giờ chỉ còn hai chúng ta nhé.
– Như vậy còn được. – Chan Chan nhoẻn cười, lại để lộ hai lúm đồng tiền.
– Cậu đấy, bộ là cool boy nên mặt lạnh tanh thế à?
Chan Chan bất giác đan tay vào tay tôi, kéo tôi lại gần rồi nói nhỏ vào tai:
– Nhưng đằng này không phải là không biết ghen.
Gò má đỏ ửng, tôi đánh nhẹ vào người tên dở hơi ấy. Sau đó chúng tôi đã rời khỏi khu thương mại với hai đôi tay nắm chặt.
Qua đợt này, tôi nhắc nhở mình không được quên rằng: Cool boy có cách ghen của cool boy.
———————
2. Đọc sai lời thoại
Dịp đó là lúc khoá tôi có tiết mục buổi diễn đóng phim. Bộ phim ngắn thôi, và tôi được phân công vào vai nữ thứ, tranh giành tình yêu với nữ chính. Đúng là khi xem phim, tôi không thích mấy cô nữ thứ vừa thủ đoạn vừa giành giật. Nhưng nhân vật này có cá tính đặc biệt nên tôi rất thích, muốn thử sức xem sao.
Tôi phải học thuộc lời thoại, nhưng có nhiều phân đoạn tôi cứ học đi học lại mà chẳng nhớ được. Hết cách, tôi đành nhờ Chan Chan tập cùng mình. Đến phân cảnh nữ thứ hỏi nam chính về tình cảm của anh ta dành cho cô, tôi cất giọng:
– Anh có biết em yêu anh nhiều thế nào không?
Chan Chan nhìn vào tập kịch bản, ra vẻ là một nam chính quyết liệt:
– Tôi biết nhưng rất tiếc trong lòng tôi đã có người khác.
– Dù em hi sinh cho anh nhiều bao nhiêu cũng không đủ ư?
– Đúng vậy.
– Sao anh không thể yêu em dù chỉ một chút?
– Tình yêu là thứ đâu thể nói san sẻ là san sẻ được.
– Thậm chí sau này em có từ bỏ anh, đến với chàng trai khác, anh cũng sẽ không giữ em lại?
Tự nhiên Chan Chan hạ tập kịch bản xuống, hướng ánh mắt kiên tâm vào tôi:
– Nếu em dám rời bỏ anh, đến với chàng trai khác, anh sẽ không tha cho em!
– Nè! – Tôi cáu – Cậu đọc sai thoại rồi! Đáng lý phải nói: “Thế thì tôi sẽ chúc phúc cho em” mới đúng.
– Đằng này đâu có nói sai.
– Sai rành rành vậy mà còn cãi. Nam chính làm gì mà nói như vậy?
Chan Chan liền tỉnh bơ phán tôi một câu:
– Đằng này đâu phải nam chính. Đằng này là chàng trai yêu cô nữ thứ mà.
Nghệch mặt trong vài giây rồi tôi đỏ mặt vì ngượng, lập tức trách móc:
– Ai cho cậu tuỳ tiện đọc sai lời thoại hả? Trong kịch bản đâu có ai yêu cô nữ thứ?
———————
3. Những tin nhắn chưa gửi
Có lần, tôi và tên Chan Chan giận nhau một tuần liền. Lúc tranh cãi, tôi nóng quá nên không phân định được đúng sai. Sau đó vài ngày trôi qua, tâm trạng buồn bực nguôi dần và tôi xem xét lại sự việc mới nhận ra mình là người có lỗi trong chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định nhắn tin xin lỗi làm lành với tên cool boy. Tin nhắn gửi đi khá lâu, một tiếng sau Chan Chan mới hồi âm một lời ngắn ngủi:
– Được rồi, xem như chúng ta hoà.
Tôi đoán Chan Chan vẫn còn giận tôi đây mà. Nghĩ cũng hơi buồn, tuy tôi có lỗi trước nhưng nếu Chan Chan cần tôi thì sẽ nhắn tin làm lành trước. Vậy mà… Tôi thở dài trong rầu rĩ và rồi sự việc lần ấy cũng trôi qua.
Bẵng đi một thời gian sau, vào dịp nọ, điện thoại Chan Chan bị hư nên mang ra tiệm sửa. Cậu ta có nhờ thợ sửa sao lưu lại toàn bộ dữ liệu trong điện thoại. Đến ngày đi lấy, tên cool boy bận thuyết trình nên bảo tôi đi lấy giúp. Lúc đưa điện thoại cho tôi, thợ sửa có nói tôi kiểm tra lại những dữ liệu đã được sao lưu. Tôi xem một hồi thì thấy trong hộp Lưu trữ có một vài tin nhắn được lưu trong thời gian chúng tôi giận nhau lần trước. Tò mò, tôi click xem. Có khoảng 5,6 tin nhắn chưa gửi.
“Nè, đằng ấy không định gọi cho đằng này xin lỗi sao?” (Thứ hai, 9:00AM)
“Đằng ấy quá đáng thật, đã có lỗi mà không chịu nhận à?”(Thứ ba 11:05AM)
“Không lẽ đằng ấy muốn chờ đằng này gọi điện làm hoà trước?” (Thứ tư 8:00AM)
“Nè nè, đằng ấy không gọi thật hả?” (Thứ năm 10:16AM)
“Đằng này vẫn đang chờ đây.” (Thứ sáu 2:25PM)
“Min Min, gọi cho đằng này đi mà. Đằng này không còn giận nữa đâu.” (Thứ bảy 1:30AM)
Nhìn những dòng tin nhắn Chan Chan không chịu gửi mà mắt tôi đỏ hoe.
———————
4. Hôm đó, đằng này có hẹn rồi!
Chan Chan trở thành phi công sau khi nhận học bổng qua nước ngoài đào tạo lái máy bay hai năm. Còn tôi trở thành giáo viên mầm non. Chan Chan thường có những chuyến bay dài ngày, và chúng tôi ít có thời gian ở cạnh nhau. Những lúc nào được nghỉ ngơi, Chan Chan đều tranh thủ nhắn tin cho tôi. Đôi khi tôi cảm giác hơi cô đơn và lo lắng một chút. Chúng tôi gặp mặt không nhiều, Chan Chan lại đi đến nhiều đất nước, gặp gỡ nhiều người, chưa kể bên cạnh cậu ta lại có những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp. Nghĩ như vậy, tôi lại bồn chồn không yên.
Một lần trong thời gian nghỉ phép, Chan Chan về thăm nhà. Lúc mọi người trong gia đình chồng tôi ăn uống, nói chuyện vui vẻ với tên cool boy thì tôi chẳng hiểu sao lại rất buồn nên uống khá nhiều rượu. Tiếp theo, tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ mang máng Chan Chan đã đỡ lấy tôi rồi hỏi vài câu. Và tôi hình như có khóc rồi trả lời những điều gì đó…
Sáng dậy, tôi không thấy Chan Chan đề cập gì đến cuộc đối thoại tối hôm qua giữa hai người. Có lẽ chẳng có chuyện gì quan trọng xảy ra.
– Đằng ấy còn mệt hả? – Chan Chan hỏi khi chúng tôi đi dạo trong vườn.
Tôi lắc đầu.
– Lần sau cậu về, tụi mình đi chơi xa vài ngày nhé.
– Xin lỗi. – Chan Chan trả lời – Hôm đó đằng này có hẹn rồi!
Tôi nghe tim mình hụt hẫng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Đúng là khi ít gặp mặt, người ta dễ dàng xa cách hơn. Không biết Chan Chan hẹn với ai mà còn quan trọng hơn việc ở bên cạnh tôi.
Đột ngột Chan Chan dừng bước, liền quay qua nhìn tôi:
– Tối qua đằng ấy uống say rồi còn khóc nữa.
– Hả? Thế ư? Mình chẳng nhớ nổi. Mà sao tự nhiên mình lại khóc như vậy chứ.
– Đằng ấy khóc và nói thế này: “Em sợ lắm, sợ những lúc anh đến những đất nước xa lạ mà không có em bên cạnh. Anh có thể sẽ thích những nơi đó và các cô gái ở đó nữa. Em không muốn khi anh buồn hay mệt mỏi, bên cạnh anh lại là người khác. Sẽ ra sao nếu anh cần em mà em lại chẳng thể đến gặp anh?”.
Tôi chớp chớp mắt khi nghe Chan Chan thuật lại. Có thật tôi đã nói mấy lời mùi mẫn uỷ mị đó không trời? Chẳng giống Min Min ngày thường chút nào. Trông sự kinh ngạc lẫn nghi ngờ của tôi, Chan Chan bảo:
– Có cần đằng này cho đằng ấy nghe ghi âm không?
Trời đất! Tên cà chớn này còn ghi âm lại nữa hả? Tim đập thình thịch, tôi ngượng muốn chết luôn.
– Nè, đằng ấy lo lắng đến vậy hả? – Chan Chan hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Tôi đảo mắt, cố giữ lấy hình tượng mạnh mẽ còn sót lại của bản thân, đáp:
– Đó là lẽ tự nhiên của bất kỳ cô gái đang yêu nào mà.
Chợt, Chan Chan nắm tay tôi kéo xoay qua, cười tươi hỏi:
– Lần sau đằng này về thăm nhà, đằng ấy không được bận việc gì nhé?
– Tại sao? Không phải cậu có hẹn với người khác à?
– Ừm… đằng này có hẹn với một cô gái tên là Min Min, để cùng đi đăng ký kết hôn.
Mắt tôi tròn xoe hết cỡ. Khoan đã, tôi có nghe nhầm không? Chẳng lẽ rượu vẫn chưa tan nên đầu óc tôi còn chếnh choáng?
– Nhưng sao lại…
Chan Chan ngắt lời tôi, lần đầu tiên đôi mắt trở nên ân cần đến vậy:
– Vì đằng này không muốn nhìn đằng ấy khóc như thế thêm lần nào nữa.
Tôi cảm giác sóng mũi cay cay. Mắt có lẽ đã đỏ rồi. Thấy tôi lại sụt sịt, Chan Chan đặt tay lên đầu rồi dỗ dành, nói đùa:
– Hôm đó, đằng ấy không được có hẹn với người khác đâu đấy.
Tôi gật đầu liên tục, mỉm cười hạnh phúc.
———————
5. Sân bay quốc tế của anh
Một buổi tối sau nửa năm ngày cưới, tôi nhắn tin chat với Chan Chan qua Viber. Kể, sáng nay có chị đồng nghiệp nói chuyện đi nhầm ra sân bay mà trễ giờ đón bạn. Chan Chan bảo không phải ai cũng có thể nhớ hết tất cả tên sân bay trong nước, chứ đừng nói đến nước ngoài.
– Chứ gặp em thì khéo còn nhầm lẫn cả giờ đáp nữa đấy.
Nghe Chan Chan trêu, tôi bực bội thách thức:
– Anh xem thường em quá nhé. Em có thể nhớ tên các sân bay quốc tế của các nước châu Á đó.
– Được, vậy thì kiểm tra xem sao. Sân bay quốc tế Tokyo là gì?
– Haneda.
– Sân bay quốc tế Seoul?
– Incheon.
– Sân bay quốc tế Hồng Kông?
– Chek Lap Kok (Xích Lạp Giác).
– Sân bay quốc tế Bangkok?
– Suvarnabhumi.
Tôi thấy Chan Chan im lặng chốc lát. Sao, thấy vợ anh giỏi chưa? Rất nhanh, Chan Chan nhắn lại hỏi:
– Vậy em có biết sân bay quốc tế của anh tên gì không?
Tôi nghĩ chồng muốn hỏi hôm nay anh đáp máy bay xuống sân bay quốc tế nào, nên liền trả lời là London Heathrow (Anh). Không quá lâu sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời của Chan Chan:
– Sân bay quốc tế của anh tên là Min Min.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN