Ngoan, Đều Nghe Em - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ngoan, Đều Nghe Em


Chương 18


Thẩm Thần vừa nói xong thì Đông Lộ cũng không biết nên bày ra cái biểu tình gì nữa.

“… Cậu nghiêm túc?” Đầu cô có chút loạn, “Hắn thật sự có cái loại cảm tình ở phương diện kia với cậu?”

Đại ca giáo bá ở trường kiêu ngạo là thế, nhưng thật ra lại là một tên gay?

Này cũng quá khó tin đi?

Nhưng lịch sử trò chuyện trên WeChat không có khả năng là giả, bản thân hắn ta đều đã tỏ tình với Thẩm Thần như vậy rồi, vậy thì chắc là không sai đi…

Đông Lộ có chút ngốc.

“Ừm.” Biểu tình Thẩm Thần có chút trầm trọng, “Nhưng tôi đối với anh ta tuyệt đối không có cái loại cảm tình đó, tuyệt. đối. không. có.”

Hắn còn cường điệu thêm.

Đông Lộ dần dần bình tĩnh lại, nghĩ tới phương diện khác, “Cho nên cậu mới luôn đi theo hắn?”

Thẩm Thần: “Ừ.”

“Bởi vì hắn thích cậu, cho nên mới cưỡng bách ép cậu ở lại bên cạnh hắn…”

Nghi hoặc của Đông Lộ dần dần được tháo gỡ, cô rất ít khi xem tiểu thuyết, cũng chỉ từng xem qua mấy cuốn đam mỹ Chu Tiêu Hàm đề cử, đều là cường thủ hào đoạt, ngược luyến tình thâm gì đó.

Cho nên cô chắc hẳn cũng nghĩ là đồng tính luyến ái ngoài đời thực cũng giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết đó.

“Có phải hắn uy hiếp cậu nếu như không ở bên hắn thì hắn sẽ tìm người bắt nạt cậu hay không? Hay là bắt nạt cả người nhà cậu, bức cậu đi vào khuôn khổ?”

“Này là cái tình tiết gì thế.” Thẩm Thần bật cười, “Nhìn không ra cậu cũng có trí tưởng tượng rất lớn nhỉ.”

“Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà.” Đông Lộ nhớ lại cốt truyện, “Thụ ngay từ đầu cũng rất chán ghét công, nhưng chậm rãi sẽ bị công cảm hóa, cuối cùng hai người ở bên nhau…”

Thẩm Thần nheo mắt lại, “Cậu hy vọng tôi với anh ta ở bên nhau?”

“Tôi không có ý đó, chỉ là đưa ra một khả năng mà thôi.”

Ánh mắt hắn thâm thúy lại nguy hiểm, Đông Lộ theo bản năng trốn tránh tầm mắt của hắn.

“Không có khả năng.” Thẩm Thần bỗng nhiên vươn tay phải, ngón tay sạch sẽ trắng trẻo nhẹ nhàng vén một sợi tóc rũ xuống ở bên má cô lên, “Tôi có người mình thích rồi, đối với những nữ sinh khác còn chẳng hứng thú, huống chi là nam.”

Thẩm Thần đem sợi tóc của cô đặt ở bên mũi ngửi, hương thơm của cô quanh quẩn bên chóp mũi hắn, làm hắn khẽ bật cười một tiếng, chăm chú nhìn cô, “Cậu muốn biết người đó là ai không?”

Con ngươi đen nhánh của thiếu niên giống như là ngọc cổ thượng thừa, ánh mắt lưu luyến lại câu nhân, trong mắt chỉ phản chiếu ảnh ngược của một mình cô.

“Đồ biến thái!”

Đông Lộ đập tay hắn, đứng dậy lui về phía sau, cách hắn một khoảng rất xa, khuôn mặt nhỏ nhịn không được mà đỏ lên, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ lại thơm mát.

Thẩm Thần cười đến bả vai khẽ run, tóc đen trên trán cũng đung đưa theo, “Bạn học nhỏ, cậu thú vị thật đó.”

“Tôi phải đi về.” Đông Lộ thật sự bị tức đến không nhẹ, banh mặt, đeo cặp sách lên rời đi.

“Hôm nay cảm ơn đã cứu tôi.”

Lúc cô muốn đóng cửa lại thì thanh âm hắn lại truyền tới, nhẹ như cánh ve.

“Cậu là người đầu tiên vì tôi mà ra tay.”

***

Ngày tháng đi học ở trường quả thực trôi qua rất chậm, bọn họ chịu đựng cả một tuần, rốt cuộc cũng tới thứ sáu.

Bạn cùng bàn của Từ Nhu, cũng chính là nữ sinh xin nghỉ ốm, An Du đã trở lại.

Buổi sáng khi Đông Lộ tới lớp đã nhìn thấy An Du và Từ Nhu ngồi cạnh nhau, hai người đang nói chuyện rất thân mật.

“Lộ Lộ, tớ về rồi này! Có nhớ tớ không?” An Du thấy cô liền cười vẫy vẫy tay, thanh âm vừa to vừa vang, một chút cũng không giống như đã bị bệnh.

Đông Lộ cũng cười một cái, “Cậu khỏi hẳn rồi à?”

An Du giống Từ Nhu, cũng là bạn học hồi cấp hai của cô.

“Bệnh vặt thôi, đỡ hơn rồi.” An Du nhún vai.

Cô ấy bị viêm ruột thừa, không phải bệnh gì nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.

An Du nói xong lại tiếp tục lẩm bẩm với Từ Nhu, mặt mày hơn hở.

“… Cha tớ đi Nhật về có mang theo bộ truyện tranh gốc của XX đó, còn có chữ ký của tác giả nữa, lát nữa tớ lấy cho cậu xem.”

“Ừ.” Từ Nhu ôn nhu an tĩnh làm người lắng nghe, khiến cho người ta có cảm giác thực thoải mái.

Đông Lộ lẳng lặng đi tới chỗ ngồi phía trước.

Chu Tiêu Hàm khó có được khi tới sớm, đang ngồi chép bài tập, thấy Đông Lộ tới liền dịch ghế lên phía trước để cô đi vào.

“Này, cậu với hai người đó thật sự là bạn học cũ sao?”

Đợi cô ngồi xuống, Chu Tiêu Hàm liền lặng lẽ dán sát vào hỏi, ngữ khí có chút khó hiểu, “Sao tớ cảm thấy quan hệ của hai người đó so với cậu thì tốt hơn nhiều nhỉ.”

Đông Lộ lắc đầu, không đánh giá.

Hồi cấp hai, quan hệ giữa cô với hai người họ cũng không tệ lắm, lên cấp ba còn may mắn học cùng một lớp, lúc ấy An Du còn hưng phấn nói đây nhất định là vận mệnh an bài.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô giống như dần dần không chen chân vào được giữa hai người họ.

Không lâu sau, Thẩm Thần với Tiền Hạo cũng đi vào lớp.

Tiền Hạo ồn ào: “Ôi đệch, Thần ca, từ lúc nào cậu được hoan nghênh như vậy? Một đường đi tới đây đã có vài ba cô em tới xin WeChat của cậu rồi, tôi mẹ nó ở cái trường này sắp hai năm mà còn chưa có cái loại đãi ngộ này đâu!”

Thẩm Thần không để ý tới cậu ta, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị một nữ sinh chiếm lấy, mày hơi hơi nhíu lại, có chút không cao hứng, Tiền Hạo cũng thấy được, “Ai da, An Du trở lại rồi kìa, xem ra cậu phải chuyển chỗ khác rồi.”

An Du chính là chủ nhân của chỗ ngồi đó.

Thẩm Thần hết giận chút, vừa vặn người ngồi đằng trước Đông Lộ còn chưa tới, liền tạm thời đi qua đó ngồi, Tiền Hạo giống như cái đuôi nhỏ đi theo hắn, bô bô không dứt.

An Du là lần đầu tiên thấy Thẩm Thần, bị gương mặt của hắn làm cho kinh diễm, làm mặt quỷ với Từ Nhu: “Hắn chính là bạn học mới mà cậu nói? Trông đẹp trai thật, cũng không uổng công cậu phí hết tâm tư khen hắn như vậy.”

Từ Nhu đỏ mặt, cũng không có nói chuyện.

Đông Lộ đang chuẩn bị bài cho tiết học tới, cảm giác được đằng trước có động tĩnh, liền nâng mắt liền nhìn, Thẩm Thần ngồi phía trước cô, sống lưng thon dài thẳng tắp, đồng phục sạch sẽ tỏa ra mùi bồ kết nhàn nhạt.

Tiền Hạo ngồi bên cạnh hỏi: “Mai là quốc khánh đó, cậu định làm gì?”

“Nên làm gì thì làm.” Thanh âm Thẩm Thần không chút để ý.

“Không rủ em gái nào đi xem phim sao?”

“Tưởng tôi là cậu à?” Thiếu niên xùy một tiếng.

Đông Lộ cúi đầu, nỗ lực bỏ qua hắn, nhưng Thẩm Thần lại đột nhiên quay đầu.

“Bạn học nhỏ, cậu tính làm gì?”

Đông Lộ đành phải ngẩng đầu: “Làm sao?”

“Không có gì.” Ngữ khí Thẩm Thần dừng một chút, “Muốn mời cậu đi xem phim thôi.”

Tiền Hạo yên tĩnh một giây, giây sau liền chụp đùi cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha! Thẩm Thần, cậu con mẹ nó bị vả mặt có đau không, tôi còn thấy đau thay cậu đấy!”

Đông Lộ cũng có chút buồn cười, nhưng nhịn xuống, “Không rảnh.”

Thẩm Thần biết trước cô sẽ nói thế, từ từ thở dài, đồng thời cũng không quên đá Tiền Hạo một cái, “Cút xa một chút.

Rất nhanh, La Nhạc Phúc liền đi vào, thông báo về chuyện của An Du xong liền bảo lớp phó lao động dọn một cái bàn cho Thẩm Thần ở phía cuối lớp.

Dù sao cũng là bàn ghế của mình nên Thẩm Thần cũng đi cùng hắn dọn bàn.

Áp lực liền biến mất.

Đông Lộ nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên phát hiện trên bàn nhiều thêm một thanh socola vị sữa bò.

Bên cạnh còn có một tờ giấy, bên trên viết: “Bạn học nhỏ, chúc cậu quốc khánh vui vẻ.”

Chờ Thẩm Thần dọn bàn tới thì mọi người đã ngồi hết vào chỗ, La Nhạc Phúc đứng trên bục đang nói về chuyện nghỉ lễ quốc khánh.

“… Có bảy ngày được nghỉ, các em cũng không thể chỉ lo ăn chơi, bài tập vẫn phải làm, còn có sau khi nghỉ xong thì sẽ tới kỳ kiểm tra giữa kỳ luôn, các em ở nhà ôn tập thật kỹ, nhất định không được lơ là!”

Ông vừa dứt lời thì phía dưới liền ồn ào như quỷ khóc sói gào.

“Sao lại kiểm tra nữa rồi, tớ cảm giác như vừa mới kiểm tra ngày hôm qua thôi mà!”

“Nghỉ lễ cũng không thể yên tâm chơi…”

“Có phải họp phụ huynh không ạ?”

“Được rồi, trật tự hết đi! Có thể có dáng vẻ của lớp trọng điểm được không hả? Chơi chơi chơi, chỉ biết chơi thôi, sau khi thi đại học xong tha hồ mà chơi!” La Nhạc Phúc vỗ vỗ bảng đen, “Bây giờ bắt đầu tiết tự học buổi sáng cho tôi, lấy sách giáo khoa ra!”

***

La Nhạc Phúc ở trong lớp một lát rồi đi, bảo lớp trưởng quản kỷ luật lớp, lớp trưởng hiển nhiên không có lực uy hiếp như thầy giáo cho nên đại đa số mọi người chỉ đọc đọc vài câu rồi lại quay sang nói chuyện với nhau.

Đông Lộ đang đọc thơ cổ, bỗng nhiên nhíu mày, cảm giác bụng không quá thoải mái, trướng trướng, có chút đau nhức.

Sau đó liền cảm nhận được một cỗ ấm nóng chảy ra từ dưới thân.

Sắc mặt cô khẽ biến, rất rõ ràng đây là cái gì, mỗi tháng dì cả cô đều tới rất đúng ngày, hẳn là bây giờ còn chưa tới ngày mới phải chứ.

Phía sau, An Du cùng Từ Nhu đang tám chuyện, thầy giáo vừa đi, các cô liền tụm đầu lại một chỗ.

Tính tình An Du rất hoạt bát, chủ yếu đều là cô ấy nói.

“Sắc mặt cậu hôm nay kém thế, hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Hôm qua tớ tới tháng.” Thanh âm Từ Nhu mềm mại.

An Du lo lắng: “Tớ nhớ cậu bị đau bụng kinh đúng không, nếu không chịu được thì về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Vẫn tốt, bây giờ không đau lắm.”

Từ Nhu cũng tới?

Đông Lộ nghĩ tới có người từng nói, một nữ sinh mà tới kì thì ngời bên cạnh cô ấy khả năng cũng sẽ tới kì, giống như lây bệnh vậy.

Đông Lộ không tiếp tục rối rắm cái này nữa, ngượng ngùng quay đầu, “Từ Nhu, có thể mượn băng vệ sinh của cậu không? Tôi không mang.”

Cô nghĩ rất đơn giản, nếu hôm qua Từ Nhu tới kì thì hôm nay nhất định sẽ chuẩn bị băng vệ sinh.

Ánh mắt Từ Nhu hơi lóe, áy náy lắc đầu, “Xin lỗi cậu, cái cuối cùng tớ vừa mới dùng rồi.”

“Cậu cũng tới kì hả?” An Du kinh ngạc nhìn Đông Lộ, “Trùng hợp thế.”

Sau đó, cũng không có sau đó nữa.

Đông Lộ liếc cô ấy một cái, khả năng An Du đã quên mất việc Từ Nhu có đau bụng kinh, nhưng cô lại đau hơn cậu ta, lúc nghiêm trọng nhất sẽ đau tới mức lăn lộn ở trên giường, ngay cả tới trường cũng không thể tới.

Nghĩ như vậy, bụng liền co rút một cái, sắc mặt Đông Lộ lại trắng hơn, hỏi Chu Tiêu Hàm có mang hay không, Chu Tiêu Hàm lắc đầu, thấy sắc mặt cô kém như vậy liền lo lắng nói: “Tớ giúp cậu hỏi người khác nhé?”

“Không cần đâu, tớ dùng giấy thay thế trước đã, tan học rồi lại mua.” Đông Lộ khẽ thở dài, cô không thích phiền người khác, liền cầm một bao khăn giấy đứng dậy đi WC.

***

Thẩm Thần đổi chỗ xong liền tự do hơn nhiều, thì ra cái lớp này nhân số vốn là số chẵn, cho nên hắn sẽ không có bạn cùng bàn, lại còn ngồi ở cuối lớp, là khu điểm mù trong mắt các giáo viên, hắn cơ hồ là muốn làm gì thì làm cái đó.

Nhưng Thẩm Thần tựa như không hề cao hứng chút nào, lười nhác gục mí mắt xuống chơi điện thoại, cảm thấy thật nhàm chán.

Phía trước thiếu đi một người làm cho sinh hoạt của hắn như thiếu đi thứ gì đó, mất đi một nửa lạc thú.

Một trận gió nhẹ từ bên cạnh thổi qua, thổi tới hương sữa dừa quen thuộc.

Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Lộ đã đi tới cửa.

Hắn nhướng mày, rất nhanh phải vào lớp rồi, cô muốn đi đâu?

Ánh mắt đi xuống, không biết thấy cái gì, ánh mắt Thẩm Thần khẽ ngưng lại, đầu lưỡi chống lên hàm trên “chậc” một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy muốn đuổi theo cô, lại vừa đúng lúc đụng phải Từ Nhu đang lấy nước ấm trở về.

Từ Nhu tựa như không quá thoải mái, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi bặm đến mất hết huyết sắc, thân mình gầy yếu nhỏ xinh, cảm giác mang đến cho người ta là một mỹ nhân ốm yếu.

Cô nàng lên tinh thần cười với hắn một cái.

Thẩm Thần gật đầu, vòng qua cô ta muốn rời đi, nhưng không biết Từ Nhu bước chân kiểu gì mà ngay khi bước qua hắn, cô ta “a” lên một tiếng, thân thể lắc nhẹ ngả về phía hắn.

Thẩm Thần phản xạ có điều kiện né sang một bên, Từ Nhu không có điểm chống đỡ, thân thể nghiêng ngả một cái rồi ôm bụng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, biểu tình rất thống khổ.

Cô ta nhu nhược lại đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn, “Thẩm Thần, bụng tớ đau quá, cậu đưa tớ tới phòng y tế được không?”

Thẩm Thần nhíu mày, còn chưa có mở miệng thì đám nam sinh trong lớp đã nhìn thấy Từ Nhu như vậy, sôi nổi nhiệt tình vây quanh lại đây.

“Từ Nhu, cậu làm sao thế?”

“Chỗ nào không thoải mái?”

“Để tớ đưa cậu tới phòng y tế!”

“Không, để tớ!”

Đám nam sinh xô xô đẩy đẩy, xum xoe tranh thể hiện trước mặt cô ta. Từ Nhu chính là giáo hoa của trường, là người đảm nhiệm cho bộ mặt của cả lớp bọn họ, ngàn vạn lần không thể có sơ xuất.

Lúc Đông Lộ trở về thấy phía sau lớp học có một đám người đứng tụm lại, làm cô không thể nào tiến vào được.

“Các cậu nhường đường một chút được không!”

Đông Lộ gian nan chen vào, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh theo cái trán chảy xuống, bụng cô đau đến lợi hại, thanh âm khàn khàn vô lực, lại mềm như bông, không có một chút khí lực nào cả.

Một số nam sinh nghịch ngợm hay gây sự nhìn thấy cô, không chỉ không tránh mà còn cố ý chắn đường không cho cô đi.

Đông Lộ là người thân với giáo viên nhất, đầu óc nghiêm cẩn lại cổ hủ, việc mách lẻo làm không thiếu, học sinh trong lớp đã chất chứa oán hận đối với cô từ lâu.

Có người cố ý đẩy cô một cái, thậm chí còn có người nhân cơ hội sờ eo cô, ăn đậu hủ của cô.

Đông Lộ vốn dĩ không có sức lực, bị đẩy một cái căn bản đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất, canh tay chống ở trên đất, đau đến mức cô kêu lên một tiếng, tức giận đến cả người phát run.

Này còn chưa xong, có nam sinh nhìn thấy sau quần cô liền kêu lên sợ hãi: “Nhìn kìa, có máu!”

“Không phải cậu ta tới cái đó chứ?”

“Eo, thật ghê tởm…”1

Nam sinh kia vừa mới nói xong liền bị một nắm đấm từ đằng sau đấm thẳng vào mặt, đấm đến mức mặt cậu ta lõm vào, lão đảo ngã về phía sau, lại ngã trúng vào sọt rác, đống rác bên trong bị đụng cho đổ hết ra đất.1

Mọi người lập tức an tĩnh lại.

Đông Lộ cũng sửng sốt, còn chưa phản ứng lại thì đã bị một cái áo đồng phục phủ tới, che đi cái quần dính máu của cô.+

Cô ngẩng đầu.

Sắc mặt Thẩm Thần rất lạnh, cong lưng, ôn nhu bế cô lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN