Ngoan, Dỗ Anh - Chương 14: Cố sư huynh của chúng tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Ngoan, Dỗ Anh


Chương 14: Cố sư huynh của chúng tôi


Edit: Xiao Yi.

Nhiều ngày liên tiếp không mưa nổi, mặt trời trong lúc huấn luyện quân sự luôn chói chang, không khí thì khô nóng ngột ngạt, cây cỏ ủ rũ, chim chóc cũng nóng đến trốn mất không thấy đâu.

Trên bãi tập, mấy người Tần Noãn không có gì để che nắng, đứng lâu phơi người muốn váng cả đầu, thậm chí còn có sinh viên nữ mảnh mai té xỉu tại chỗ, sau đó được đưa lên phòng Y tế.

Thấy tình hình không ổn, rốt cục giáo quan mới chịu thổi còi, lên tiếng: “Mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.”

Xung quanh thao trường có khán đài, có thể miễn cưỡng che được nắng. Sau khi được lệnh, mọi người nhao nhao chạy về phía dưới khán đài, sau đó cầm bình của mình để đi rót nước.

Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân ngồi dựa lên tường, không muốn cử động, cho nên hai người Tần Noãn và Chu Thịnh Nam thuận tiện giúp mấy cô nàng lấy nước.

Tiếc là không trùng hợp, hai người vừa tới đã hết nước.

Nhìn thấy Tần Noãn và Chu Thịnh Nam cầm bình trở về, Tô Tử Hân ngẩng đầu nhìn mặt trời như lửa phía trên, gương mặt tuyệt vọng, “Không phải vậy chứ? Đến nước cũng không đủ uống sao?”

Tần Noãn ngồi xuống bên cạnh cô nàng, liếm môi đang khô nứt một cái, “Cậu đợi chút đi, lát nữa sẽ có nước thôi mà.”

Lúc này, có một tiền bối bưng ly chè đậu xanh đá lạnh tới đưa cho giáo quan, nói là do Hội sinh viên của trường chuẩn bị.

Mấy bạn học không có nước uống nhìn thấy ly chè đậu xanh, hai mắt liền toả sáng.

Tô Tử Hân nhìn xung quanh một chút, phát hiện chỉ có mấy giáo quan của các nhóm tập là có chè đậu xanh để ăn.

Lại sau đó nữa, cô nàng nhìn thấy ở nơi hẻo lánh cách đó không xa, Cố Ngôn Thanh đang ở trong múc chè đậu xanh.

Tô Tử Hân kích động túm lấy Tần Noãn, “Cậu nhìn chỗ đó, nhìn chỗ đó kìa!”

Tần Noãn thuận mắt nhìn sang, đã thấy Cố Ngôn Thanh đứng trong góc hẹp đang múc từng cốc từng cốc chè đậu xanh một, sau đó phân cho thành viên hội khác làm việc của mình, cầm đi đưa cho giáo quan.

Chỗ anh đứng không hề có gì che chắn, trên đầu anh đội mũ bóng chày, mặc áo thun màu trắng và quần dài màu đen. Nửa cánh tay trắng như ngọc lộ ra dưới ánh mặt trời, ngũ quan thanh tuyển có vài phần nhu hoà cùng ôn nhuận.

Đã ba ngày kể từ lần sáng sớm hôm trước, anh gọi cô dậy rồi đưa băng vệ sinh. Lúc ấy, sau khi anh rời đi không bao lâu đã gửi Wechat giải thích cho cô, nói là tối hôm kia cô gom thiếu một bao, cho nên bà bán hàng bảo anh đưa cho cô giúp.

Thật ra Tần Noãn có hơi lúng túng với chuyện này, nhưng khi nghĩ đến buổi sáng hôm đó, anh cũng bối rối, cô lại cảm thấy buồn cười.

Da mặt của người này thật là mỏng, tìm cách trả băng vệ sinh cho cô cũng không dễ dàng gì với anh rồi.

Tần Noãn nhìn khuôn mặt của anh đến ngẩn người, khoé môi mang theo ý cười. Tô Tử Hân đẩy cô mấy lần, “Noãn Noãn à, nếu cậu đi xin một ly chè đậu xanh thì Cố Ngôn Thanh hẳn sẽ nể mặt cậu nhỉ?”

“Hả?” Tần Noãn liếc nhìn cô nàng một cái, “Cậu nghĩ gì thế? Chè đậu xanh này rõ là chuẩn bị cho giáo quan đấy.”

“Nói không chừng sẽ còn dư mà, cậu đi thử xin một ly đi.” Tô Tử Hân nói, vỗ vỗ bả vai của cô, “Trước đó không phải mình đã nói rằng Cố Ngôn Thanh có thể là thích cậu rồi sao? Cho nên lần trước có sinh viên nam tỏ tình cậu ở bãi tập, anh ấy mới công báo tư thù [1]. Chẳng lẽ cậu không muốn kiểm chứng một chút lời mình nói có đúng hay không?”

Lời này vừa nói ra, nhịp tim của Tần Noãn liền nhanh hơn mấy lần, “Phải kiểm chứng như thế nào?”

Tô Tử Hân nháy mắt, “Thì tìm anh ấy xin một ly chè đậu xanh đi. Nếu anh ấy thích cậu, hẳn sẽ không keo kiệt mà cho cậu một ly đâu.”

Tô Tử Hân mấp máp môi, còn chưa nghĩ sẽ đi hay là không đi đã bị Tô Tử Hân kéo dậy, đẩy về hướng anh mấy bước.

Tần Noãn: “…”

Trên bãi tập có nhiều người như vậy nên cô vô thức muốn quay về, nhưng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố Ngôn Thanh trùng hợp nhìn lại. Anh bình tĩnh chăm chú mà nhìn cô.

“…” Thân thể của Tần Noãn cứng đờ, sau khi điều chỉnh tốt hô hấp mới mặt dày mày dạn đi qua.

Đi tới trước mặt Cố Ngôn Thanh, cô dừng bước, rồi nhìn anh, sau lại nhìn nồi chè đậu xanh. Cô vô thức mím môi, càng muốn nói càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Trong nồi còn rất nhiều chè đậu xanh, hẳn là anh sẽ không ích kỷ đâu…

Tần Noãn nhíu mi, suy nghĩ làm sao để mở lời.

Cố Ngôn Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, “Em có việc gì sao?”

Tần Noãn hít vào một hơi, nhướn mày cười với anh, “Chào tiền bối ạ.”

Cố Ngôn Thanh cúi đầu múc một ly chè đậu xanh, Tần Noãn lăm lăm nhìn theo. Sau đó, cô nhìn thấy anh đưa ly chè kia cho một thành viên trong Hội sinh viên hôm nay đã đến phụ việc, “Cho cậu.”

Người thành viên kia cười nhận lấy ly chè rồi đi qua một chỗ râm mát.

Tần Noãn: “…”

“Tiền bối, anh có mệt không? Có cần em giúp gì không ạ?”

“Tôi không mệt.” Cố Ngôn Thanh thuận miệng đáp, chỉ cầm cái ly dung tích 600 ml rồi bỏ mấy cục đá vào. Anh múc thêm chè đậu xanh, không hề phản ứng lại ý của Tần Noãn.

Cô quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng bên kia, thấy cả ba đều đang theo dõi mình và Cố Ngôn Thanh, thỉnh thoảng còn xì xào bán tán gì đó.

Tần Noãn hít sâu một hơi, không ngừng cố gắng, “Cố Ngôn Thanh!”

Bàn tay cầm ly của Cố Ngôn Thanh lập tức giật bắn. Anh ngẩng đầu nhìn qua phía cô, nhìn được mấy giây thì nghe thấy Tần Noãn hỏi:

“Anh có cảm thấy hôm nay em có chút đặc biệt không?”

Cố Ngôn Thanh: “??”

Tần Noãn liếm môi, “Em đặc biệt có hơi khát đấy ạ.”

Cố Ngôn Thanh: “…”

Anh tiếp tục cúi đầu, múc đầy nước chè vào cái ly trong tay.

Tần Noãn nhíu mày, “Anh còn thiếu em một bữa cơm đó.”

“Lần trước đi nội thành, tiền ngồi xe buýt là em đã trả giúp anh nữa.”

“Em là chủ nợ của anh!”

“Anh đã từng nghe qua một câu này chưa: Chủ nợ lớn như trời ấy?”

Cố Ngôn Thanh nhướn mày, “Có phải tôi cũng nên tôn chủ nợ là tổ tông mà phục vụ hay không?”

Tần Noãn vừa định gật đầu, lập tức lắc đầu ngay. Cô chỉ vào nồi chè đậu xanh kia, “Anh cũng không cần xem em là tổ tông đâu ạ. Em chỉ muốn một ly nhỏ chè đậu xanh này là được, lấy loại ly xài một lần đựng cũng được.”

Thấy Cố Ngôn Thanh không nói câu nào, cô đành thoả hiệp: “… Bên kia hết nước rồi ạ, nước mới vẫn chưa ai cấp qua. Em, em có thể trả tiền cho anh mà.”

Cố Ngôn Thanh chậm rãi vặn nắp của cái ly tràn đầy chè đậu xanh lại, sau đó lấy khăn tay trong người lau sạch sẽ phần bên ngoài cốc.

Tần Noãn không có tính nhẫn nại cao. Trong một khắc, cô vừa định lạnh mặt rời đi, rốt cục Cố Ngôn Thanh lại đưa cho cô cái ly mà anh đã chậm rãi múc đầy chè đậu xanh, “Đây là ly mới.”

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Cả người Tần Noãn chuyển giận thành vui. Sợ anh đổi ý, cô tranh thủ thời gian nhận lấy cái ly, liên tục nói bốn năm tiếng “cảm ơn”.

Thấy cô vẫn đứng ở đây phơi nắng đến chóp mũi đổ đầy mồ hôi, Cố Ngôn Thanh nói: “Nếu em còn không đi, tôi lập tức đổi ý đấy.”

Tần Noãn ôm chặt ly chè đậu xanh của mình, vừa muốn đi vừa muốn ở lại. Do dự một chút, cô nói: “Em là chủ nợ của anh, anh cho em chè là chuyện phải làm. Nhưng cái này không thể trả hết bữa cơm kia được nha, cho nên anh vẫn thiếu em một bữa cơm đó.”

Cố Ngôn Thanh kéo vành nón xuống, thu lại ý cười trong mắt, ngữ khí bình thản, “Được.”

“Vậy khi nào anh sẽ mời em ăn cơm?”

Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, “Đợi em kết thúc tập huấn quân sự này đi.”

Tần Noãn ra dấu “OK” một cái, sau đó vui mừng thấp thỏm ôm ly chè đậu xanh đi.

Lúc cô ôm một ly tràn đầy chè ở trong trở về, mấy người Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ sợ ngây người nhìn cô.

Tô Tử Hân mở to hai mắt, “Không phải chứ? Cố Ngôn Thanh hào phóng vậy à? Xin chè đậu xanh thôi còn được tặng cả cái ly hả?”

Tần Noãn nhìn cái ly, “Anh ấy không có nói là tặng. Tụi mình chia chè ra ăn đi, rồi mình trả lại.”

“Cái ly đáng yêu như vậy hẳn không phải của anh ấy đâu?” Tề Á Nhuỵ lại gần, “Trên vành ly còn có hình mèo lục lạc nè. Noãn Noãn, không phải cậu thích nhất là mèo lục lạc ư? Ly này là anh ấy dựa trên sở thích của cậu mà chuẩn bị chắc luôn.”

Tần Noãn lại nhìn kỹ cái ly một lần nữa. Là một cái ly màu lam, phía trên vành sứ còn khắc một hình mèo lục lạc, cũng khá cute, rõ ràng không phải là phong cách mà con trai sẽ thích.

Tần Noãn đột nhiên nhớ lại, Cố Ngôn Thanh vừa rồi đã nói đây là cái ly mới.

Không phải là anh thật sự chuẩn bị cái ly này cho cô đấy chứ? Trái tim của cô đều nhảy lên cả rồi.

Lý Nhiễm và ba người bạn cùng phòng của cô ta đang ngồi bên cạnh mấy người Tần Noãn và Tô Tử Hân. Họ đều không lấy được nước, chợt thấy Tần Noãn chia chè đậu xanh mà mình lấy được ở chỗ Cố Ngôn Thanh cho bạn cùng phòng ăn chung, sắc mặt bốn người liền không đẹp nổi.

Lưu Hinh ngồi bên cạnh Lý Nhiễm, ngữ khí chua ngoa, “Tần Noãn, Hội sinh viên của trường chuẩn bị chè đậu xanh cho giáo quan mà các cậu cũng muốn giành, tấm lòng có phải quá nhỏ rồi không? Ai không biết còn tưởng là cậu cố tình muốn bắt chuyện với Cố sư huynh của chúng tôi đấy.”

Trương Thiến tiếp lời, “Nói cho cùng, Cố sư huynh của chúng tôi là học ngành Khoa học máy tính*, chẳng dính líu gì đến sinh viên nữ ngành Cơ khí – Điện tử các cậu. Không đến mức cậu phải theo đuổi thế này đấy chứ?”

Ở Đại học C, khi nhìn thấy ai nhập học sớm hơn mình nhưng khác khoa, mọi người sẽ xưng là học trưởng, học tỷ. Nhưng nếu người đó học cùng khoa, mọi người sẽ xưng là sư huynh, sư tỷ nghe cho thân thiết hơn một chút.

Lưu Hinh và Trương Thiến đặc biệt nói ra năm chữ “Cố sư huynh của chúng tôi” thật nặng, trong lời nói lộ ra mấy phần làm quá.

Tần Noãn lập tức giật mình, chợt cong môi cười một tiếng, hỏi: “Cố sư huynh của các cậu… có biết các cậu tên gì không?”

Trương Thiến: “…”

“Cố sư huynh là người bận rộn, không biết tên của chúng tôi thì quan trọng cái gì? Anh ấy cũng chưa chắc là biết tên cậu nha.” Lưu Hinh nói, sau đó cười với Lý Nhiễm:

“Nhiễm Nhiễm của chúng tôi lại vừa là lớp trưởng, vừa kiêm luôn hoa khôi của khoa, đương nhiên Cố sư huynh sẽ biết. Lần trước cậu ấy lên văn phòng khoa còn gặp được Cố sư huynh mà, còn chào hỏi nữa, đúng không Nhiễm Nhiễm?”

Lý Nhiễm phẩy tay phủ nhận, mỉm cười nói: “Cái này có tính là gì?”

Khoé môi của Tần Noãn cong nhẹ, không thèm để ý đến họ. Cô quay đầu múc phần chè đậu xanh cuối cùng chia cho Tô Tử Hân, Tề Á Nhuỵ và Chu Thịnh Nam.

Lưu Hinh nuốt nước miếng, cười nói với Lý Nhiễm, “Mình cảm thấy, trước giờ Cố sư huynh tương đối thân sĩ [2], Tần Noãn đã mở miệng xin, anh ấy là ngại không cho đi? Cho nên anh ấy mới cho cậu ta chè đậu xanh, nhưng Nhiễm Nhiễm cậu lại không giống nha. Cố sư huynh có giao tình với cậu, bằng chuyện lúc trước, đoán chừng cậu không cần mở miệng thì Cố sư huynh cũng chủ động cho cậu chè đậu xanh thôi.”

Lý Nhiễm nhìn qua Cố Ngôn Thanh đằng kia, có hơi do dự, “Mình và anh ấy cũng không quen thân lắm…”

“Dù sao cũng quen hơn so với Tần Noãn mà. Cậu ta là sinh viên ngoài khoa cũng có thể xin được, Cố sư huynh không có lý do gì mà không cho người khoa mình cả.” Lưu Hinh nói, lắc cánh tay của Lý Nhiễm:

“Cậu thử đi thôi, coi như là cơ hội tiếp xúc với Cố sư huynh đi. Không chừng hai người có thể trò chuyện nữa đó? Cậu xem mấy chị em tụi mình đi, cổ hỏng đều nóng muốn bốc khói rồi.”

Trương Thiến cũng nhìn Lý Nhiễm chằm chằm.

Lý Nhiễm nhìn qua mấy người Tần Noãn và Tô Tử Hân bên kia đang vui vẻ trò chuyện, cảm xúc đột nhiên bị kích động một chút. Cô ta gật đầu, đứng dậy nói: “Mình thử một chút vậy.”

Tô Tử Hân giật giật cánh tay của Tần Noãn, ra hiệu cho cô nhìn bên kia.

Tần Noãn ngẩng đầu, thấy Lý Nhiễm đang đi tới chỗ Cố Ngôn Thanh. Sau khi đến trước mặt anh, không biết cô ta nói cái gì, Cố Ngôn Thanh đã quay đầu nói với thành viên hội bên cạnh mấy câu. Sau đó, cậu thành viên hội ấy lớn họng kêu to mọi người có thể tới nhận chè đậu xanh, ai cũng được nhận.

Lời nói vừa dứt, mấy bạn học đã sớm nhìn chằm chằm nồi chè đậu xanh từ lâu, lập tức tuôn đến, vây chặt bên đó không lọt một nổi một giọt nước.

Lưu Hinh và Trương Thiến thấy vậy cũng nhao nhao cầm ly của mình bổ nhào qua đó.

Thời điểm bốn người họ nhận chè đậu xanh trở lại, thần sắc trên mặt đều là đắc ý.

Lưu Hinh liếc qua Tần Noãn một cái, ở bên cạnh Lý Nhiễm chờ cô ta ngồi xuống rồi tủm tỉm cười nói: “Vẫn là mặt mũi của Nhiễm Nhiễm lớn nha, Cố sư huynh vậy mà chia chè đậu xanh cho mọi người luôn. Chắc chắc là Nhiễm Nhiễm đã thay lời muốn nói của chúng ta mà, cho nên chúng ta đều hưởng ké được hào quang của cậu.”

Thần sắc của Lý Nhiễm có hơi ngượng ngùng, chỉ nhếch môi không nói chuyện.

Tô Tử Hân nghe âm thanh khoe khoang bên kia, nói với Tần Noãn, “Đều học Đại học cả rồi mà những người kia ngây thơ thật, y chang học sinh tiểu học ấy.”

Tần Noãn vuốt vuốt cái ly trong tay, không có đáp lại. Lòng bàn tay của cô mân mê hình mèo lục lạc, suy nghĩ về lời mà Tô Tử Hân vừa nói.

Cái ly này có phải là Cố Ngôn Thanh cố tình muốn tặng cô không?

Lúc cô gặp anh hồi nghỉ hè, mỗi lần đeo balo trên lưng đều in hình mèo lục lạc. Trên lý thuyết, hẳn là Cố Ngôn Thanh phải biết cô thích hình mèo lục lạc.

Nếu anh không phải cố ý, vậy cái ly này… có phải trùng hợp quá rồi không? Mà anh còn nói không cần trả cái ly lại cho anh nữa.

Vậy rốt cục là cô nên trả hay là không trả đây?

Cô còn đang suy nghĩ, bên tai chợt nghe thấy thanh âm kích động của mấy sinh viên nữ, “Cố sư huynh sao lại đi tới chỗ của chúng ta kìa!”

Tần Noãn thuận thế ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngôn Thanh quả thật đi dọc trên đường băng của thao trường, chậm rãi đi về phía này.

Mấy người bên này đều là sinh viên nữ, chỉ trong chốc lát, toàn bộ ánh mắt đều hướng về bên kia. Mọi người xì xào bàn tán, thần sắc khác nhau.

Bản thân Lý Nhiễm thì xuất thần, bị Lưu Hinh bên cạnh lắc lắc cánh tay, “Có phải anh ấy tới tìm cậu hay không?”

Trái tim của Lý Nhiễm nhanh chóng nhảy lên, khoé môi treo ý cười, tròng mắt ngượng ngùng, “Không, không thể nào đâu?”

“Tại sao không thể? Cố sư huynh hẳn là biết cậu đang ở đây, mình cảm thấy anh ấy là đến tìm cậu nha! Cậu nhanh qua đó đi.” Trương Thiến Hơn nói, cũng đẩy cô ta mấy lần.

Lý Nhiễm bị đẩy nên thuận thế đứng dậy, lấy hết dũng khí chào hỏi: “Cố sư huynh.”

Đột nhiên bị cản đường, Cố Ngôn Thanh hơi giật mình. Anh vô thức đưa mắt nhìn sang nữ sinh tương đối lạ lẫm trước mặt, chần chừ mấy giây, “Bạn đây là?”

Trong lòng Lý Nhiễm trầm xuống, gắng cười trả lời, “Em là Lý Nhiễm, lớp trưởng của ban hai. Trước đó, em từng gặp anh ở văn phòng khoa ạ.”

Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, không có ấn tượng gì, chỉ nhạt giọng hỏi: “Bạn đây có chuyện gì sao?”

“… Em là muốn cảm ơn chè đậu xanh vừa rồi của anh ạ.”

“Không cần khách sáo, chè đậu xanh vốn là chuẩn bị cho giáo quan và tất cả tân sinh viên năm nhất.” Cố Ngôn Thanh nói xong liền đi thẳng qua người cô ta, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Nhiễm nhất thời chôn chân tại chỗ, trên mặt ửng hồng lộ ra vẻ lúng túng.

Cô ta quay người, nhìn bóng lưng của Cố Ngôn Thanh, thấy anh nhanh chân đi tới đám người, dừng lại gọi một tiếng:

“Tần Noãn!”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương kế tiếp của bộ này khoá VIP, thời gian cập nhật: ngày 29 (thứ sáu) 0 lượt truy cập. Mọi ngườời truy cập càng nhiều, tôi sẽ nhận được mưa hồng bao nha, mong được mọi người ủng hộ bản chính của truyện~

_____

[1] Công báo tư thù: lấy quyền công để trả đũa thù riêng.

[2] Thân sĩ: miêu tả người có học thức, trang nhã, thanh cao.

* Chuyên ngành của Cố Ngôn Thanh học là Khoa học máy tính, những chương trước do convert của nó là “kế tin”, bản dịch raw cũng dịch ra “kế toán” và có vài chi tiết liên quan đến Kế toán nên Mộc để nguyên.

Nhưng ở những chương sau, Cố Ngôn Thanh sẽ có làm một hạng mục người máy nên bắt đầu từ chương này, Mộc sẽ chữa lại thành Khoa học máy tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN