Ngoan, Dỗ Anh
Chương 2: Nhũ danh "Mị Mị"
Edit: Xiao Yi.
Cố Ngôn Thanh vào cửa hàng mua một bộ quần áo khác để thay. Lúc đi ra, anh phát hiện Tần Noãn đang cúi đầu đứng bên ven đường, dáng vẻ tội nghiệp giống như ão não vì bản thân đã làm sai.
Từ trong chiếc xe tư nhân luôn đi theo sau hai người họ, quản lý KTV đi tới, cúi đầu cùng cô chịu tội, nhận lỗi với Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn đứng trước mặt anh, hốc mắt đỏ hồng, kém chút là khóc: “Thật xin lỗi ạ…”
Trong lòng Cố Ngôn Thanh tuy có chút không vui, nhưng khi thấy đôi mắt đỏ rực của cô, anh cũng không nổi giận được, cuối cùng để cô rời đi.
Lần này, Tần Noãn không dám ngồi chung xe với anh nữa. Cô bị quản lý KTV lôi kéo lên chiếc xe tư nhân lúc nãy.
Tần Noãn nôn hết lên người Cố Ngôn Thanh nên trên xe ngược lại rất sạch sẽ, tài xế taxi hạ kính cho thông gió rồi dùng thuốc khử mùi không khí.
Cố Ngôn Thanh lại một lần nữa giữ im lặng. Anh nhớ đến hình tượng của mình, lông mày hơi nhíu lại, nhưng giáo dưỡng vẫn còn ở đó, thần sắc của anh coi như cũng giữ được bình thản.
Anh tuỳ ý đẩy gọng kính, “Bác tài, phiền lái tới khu mới của Đại học C giùm tôi.”
Tài xế taxi đáp ứng anh, lại nghĩ đến chuyện gì, chợt cân nhắc hỏi: “Cô gái nhỏ vừa rồi vẫn chưa thanh toán đâu, nhưng người ta lại theo đuổi cậu, cậu xem…”
“Tôi trả tiền.”
Tài xế taxi nghe xong liền cao hứng, lập tức khởi động xe tới Đại học C.
…
Khoảng thời gian nghỉ hè ở Đại học C khá yên tĩnh, ánh đèn đường vàng mờ xuyên qua kẽ hở giữa những lá cây, đổ xuống đường tạo thành cái bóng so le pha tạp dưới đường.
Cố Ngôn Thanh đi trên con đường nhỏ tĩnh mịch, màn kịch náo loạn không vui trên taxi lúc nãy dần tiêu tán trong đầu anh, tâm tình dần trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Ba của anh là giáo sư chuyên ngành Văn học Trung Quốc, là “hòn ngọc” đặc biệt si mê người khác, học sinh của ông trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Mẹ của anh – Lục Tinh là đổng sự trưởng của tập đoàn Đằng Thuỵ, là truyền kỳ trong giới kinh doanh với thủ đoạn cường ngạnh. Lôi lệ phong hành [1], bà nổi tiếng là một nữ cường nhân.
Theo lý thuyết, ba mẹ của anh hoàn toàn là người của hai thế giới, đáng lẽ sẽ không thể gặp nhau, không có bất kỳ bén lửa nào.
Nhưng mà, đứng trên lập trường của Lục Tinh mà nói, giáo sư Cố lúc lớn lên có gương mặt anh tuấn như vậy, lúc vô tình gặp trên phố lớn đã khiến bà mê mẩn nhìn, một chút cũng muốn cướp ông về nhà làm tiểu bạch kiểm [2].
Mà trên thực tế, cũng đúng như vậy.
Năm đó, Lục Tinh ngồi trong chiếc xe xa hoa dừng đèn đỏ ở giao lộ, chợt nhìn thấy giáo sư Cố đi qua trước mắt mình. Chỉ cần một chút, bà liền xác định, lập tức triển khai kế hoạch theo đuổi ông.
Nhưng địa vị của hai nhà cách xa nhau, ba mẹ hai bên càng không đồng ý, giáo sư Cố cũng cảm thấy không ổn, Lục Tinh lại là một người kiên trì, xem như từng trải qua một đoạn tình long đong.
Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, trong từ điển sống không hề có hai chữ “nhận thua” hay “thất bại”. Nhưng vì gả cho giáo sư Cố, bà đã từ bỏ bản tính quen được nuông chiều từ bé suốt hai mươi năm của mình, để liều mạng dung hoà cuộc sống với ông, cuối cùng mới cảm hoá được trái tim của ông.
Trước khi Cố Ngôn Thanh ra đời, Lục lão gia tử còn muốn anh theo họ Lục của bà.
Nhưng bây giờ là thời đại nào? Nếu anh thật sự mang họ Lục, có nghĩa là giáo sư Cố đi ở rể, ông sẽ không thể ngẩng đầu.
Giáo sư Cố là người đọc sách, đối với chuyên ngành của mình cũng rất có địa vị, cho nên mặt mũi sẽ phải xem trọng.
Lục Tinh cảm thấy bản thân đã tốn nhiều tâm sức để cảm hoá được ông, có được sự yêu thương của ông, cho nên bà không muốn để giáo sư Cố bị uỷ khuất, quyết định để Cố Ngôn Thanh theo họ Cố của ông.
Lúc ấy, bà nói với Lục lão gia tử thế này: “Chữ “Cố” và chữ “Lục” khi đọc cũng không khác nhau là mấy. Viết ra mà nói thì chữ “Cố” lại khá đẹp đẽ, họ Cố cũng tương đối hiếm đi, cho nên cứ để thằng bé theo họ Cố đi ba.”
Lục lão gia tử chỉ có một đứa con gái bảo bối này, cụ sủng bà như châu như ngọc, sau đến cuối cùng, cụ tự nhiên không phản đối nữa.
Bởi vì đã bảo vệ được mặt mũi của chồng, Lục Tinh cảm thấy bản thân thật sâu sắc, mơ hồ kiêu ngạo. Bà cho rằng chính mình vẫn cực kỳ biết đau lòng cho chồng con nha!
Giáo sư Cố là người khiêm tốn, bà liền giấu diếm thân phận thật sự của mình, rất nhiều người không hề biết được đổng sự trưởng của tập đoàn Đằng Thuỵ và vợ của giáo sư Cố là cùng một người.
Đối với bên ngoài, Lục Tinh rất cường thế, hám lợi, không từ thủ đoạn. Nhưng khi trở về cái nhà này, đối diện với người chồng mình yêu thương, bà lại là một phụ nữ biết nũng nịu chịu thua.
Cho nên, trong khi tất cả mọi người đều không xem trọng hôn nhân của họ, hai người họ vẫn sống với nhau mấy chục năm như một, tình cảm không tệ chút nào.
Cố Ngôn Thanh nhất mực rất bội phục mẹ của mình, là bội phục từ tận đáy lòng, nhất là bội phục bản lĩnh dày mặt của bà.
Ví như hiện tại, khi anh vừa dùng chìa khoá để mở cửa, đi vòng qua cửa trước đã nhìn thấy trên ghế sofa là Lục Tinh ngồi trên đùi của giáo sư Cố, đang ôm cổ ông mà nũng nịu.
Năm nay, bà hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ chú trọng bảo dưỡng, cách ăn mặc lại thời thượng, cho nên thoạt nhìn tuổi rất trẻ.
Thấy con trai trở về, Lục Tinh khựng lại hai giây, sau đó mặt không đổi sắc, cũng không rời khỏi đùi của giáo sư Cố, há miệng hỏi: “Tại sao con về mà không gõ cửa trước?”
Cố Ngôn Thanh lắc lắc chìa khoá trong tay: “Đây là nhà của con.”
Lục Tinh sững sờ, ôm cổ của giáo sư Cố lắc lắc: “Ông xã, con trai của anh bắt nạt em.”
Giáo sư Cố: “…”
Cố Ngôn Thanh: “…”
Anh đổi giày, đi tủ lạnh cầm ra một chai nước. Lúc này, anh mới quay đầu nhìn bà: “Không phải mẹ đang đàm phán một hạng mục ở châu Âu sao? Làm gì nhanh như vậy đã trở về thế? Cũng không báo cho con đi đón.”
“Là nhớ con đó.” Lục Tinh dò xét trên dưới cả người anh một lần, rất vui mừng gật gật đầu, “Con trai của mẹ lại cao hơn rồi.”
Cố Ngôn Thanh cười nhạo: “Đừng gộp con chung với ba để nói. Kỹ năng diễn trò của mẹ vẫn còn vụng về lắm!”
“Ông xã, con trai của anh lại bắt nạt em!”
“…”
“…”
Cố Ngôn Thanh không muốn tiếp tục đợi ở phòng khách nữa, dự tính muốn trở về phòng tắm rửa rồi đọc sách gợi ý viết thống kê.
Anh cầm chai nước, đôi chân dài vừa muốn mở cửa rời đi, Lục Tinh ở phía sau đã gọi ngược anh trở về: “Quay lại đây cho mẹ!”
Cố Ngôn Thanh hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn đứng lại, quay đầu hỏi: “Mẹ, có chuyện gì?”
Lục Tinh leo xuống khỏi đùi của giáo sư Cố, ngồi xuống bên cạnh ông, sau đó chỉ chỉ cái sofa đơn: “Ngồi xuống đây.”
Cố Ngôn Thanh đi sang ngồi, lười biếng tựa lưng lên ghế sofa. Anh chợt thấy trên bàn trà có một quyển sách mà ba mình mới đọc một nửa, thuận tay cầm lên mở ra, vẫn là Hồng Lâu Mộng.
Ông thật sự xem cả trăm lần mà không chán.
Đời này của giáo sư Cố coi như đã sa vào nghiên cứu vấn đề Hồng học [3] này, không rút ra được.
Cố Ngôn Thanh suy tư đọc thử, bên tai chợt truyền tới thanh âm nghiêm túc của Lục Tinh: “Nghỉ hè con ở nhà không có làm gì, ngày mai theo mẹ tới công ty đi.”
Cố Ngôn Thanh buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu: “Con nhận mấy hợp đồng kiểm toán rồi, không có thời gian.”
Lục Tinh mất hứng: “Trước kia, con nhất quyết muốn học Kế toán, mẹ cũng thoả hiệp. Con không xuất ngoại, mẹ cũng đồng ý. Bây giờ đang nghỉ hè, con lại không có lớp, tại sao không thể cùng mẹ đến công ty học hỏi vài thứ hả?”
Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh cũng nghiêm túc hơn: “Mẹ, con thật sự rất bận.”
Lục Tinh đen mặt: “Thương lượng là muốn đôi bên cùng có lợi, hiệp ước chỉ có lợi cho một phía là không bình đẳng. Con đừng tưởng rằng con là con trai của mẹ thì mẹ sẽ dung túng con.”
Ánh mắt của Cố Ngôn Thanh nhìn qua phía giáo sư Cố.
Giáo sư Cố dò xét cả người anh một hồi, hỏi: “Lúc con đi không phải mặc áo sơ mi này. Sao lại đổi vậy? Cái áo ban đầu đâu rồi?”
Cố Ngôn Thanh lại nghĩ tới vở kịch nháo loạn vừa rồi, thở dài: “Trên đường trở về xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nên phải thay ạ.”
Lục Tinh vỗ đùi, ngữ khí nghiêm túc nói: “Cha con hai người là đang muốn đánh trống lảng với tôi đó hả?”
Cố Ngôn Thanh: “…”
Giáo sư Cố: “…”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ cười cười, “Mẹ muốn đôi bên cùng có lợi thế nào đây? Ngoại trừ tới công ty, mẹ cứ ra điều kiện.”
Anh vặn mở nắp bình nước, uống hai ngụm, hầu kết gợi cảm nhấp nhô mấy lần.
Mắt phượng của Lục Tinh nhíu lại, cười hỏi: “Con trai à, hay là mẹ giới thiệu cho con một cô bạn gái nhé?”
Cố Ngôn Thanh chưa kịp nuốt xuống ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết.
Giáo sư Cố cũng sửng sốt: “Thằng bé mới năm hai, em gấp cái gì?”
Lục Tinh trả lời: “Tần gia và Lục gia là thế giao, nhà của họ có một cô con gái, em và ba em đều rất thích con bé, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi. Dù sao thằng bé cũng không có bạn gái, để hai đứa ở một chỗ thì sao?”
Cố Ngôn Thanh đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, thử thăm dò hỏi: “Ý mẹ là… Tần gia phía sau tập đoàn Viễn Thương?”
Lục Tinh có hơi kinh ngạc: “Con cũng biết à?”
Dự cảm bất thường của Cố Ngôn Thanh càng lúc càng mãnh liệt: “Còn có… vừa trưởng thành sao?”
“Vừa trưởng thành thì làm sao hả? Con cũng chưa hai mươi tuổi mà, ghét bỏ con bé còn nhỏ cái gì?”
“Em ấy tên gì?” Cố Ngôn Thanh hỏi.
Lục Tinh trả lời: “Là Tần Noãn.”
—Em là Tần Noãn, Tần trong triều đại nhà Tần, Noãn trong ấm áp, nhũ danh là Noãn Noãn.
Trong lúc Cố Ngôn Thanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giáo sư Cố nhìn về phía bà xã bên cạnh, mở miệng:
“Lão gia tử vẫn luôn cố chấp chuyện muốn kết thông gia của hai nhà Tần – Lục. Bây giờ em và Tần Minh Huy đều có gia đình riêng của mình, đây là ông ấy lại muốn tiếp tục làm thông gia nhờ đời cháu này sao?”
“Nếu như lưỡng tình lương duyệt [4] mà nói, thông gia không phải không có gì tốt, chỉ trăm lợi mà không có hại. Hiện tại hai đứa còn nhỏ, lại không bị hôn ước trói buộc, cũng nên thử tìm hiểu một lần nha! Nếu như thằng bé không hài lòng, em và ba cũng đâu thể miễn cưỡng nó?”
Lục Tinh nói xong, lại nhìn về phía con trai: “Con bé Noãn Noãn kia thật sự rất tốt, mẹ cảm thấy nó là mẫu người con thích, có lúc nào ánh mắt mẹ con kém không?”
“Mẹ, em ấy biết con không?”
“Con và ba con không lộ diện ở nhà họ Lục, con bé làm sao biết được? Mẹ chỉ nói cho con bé biết nhũ danh của con thôi.”
Cố Ngôn Thanh muốn nghẹn: “Tại sao mẹ lại nói đến nhũ danh của con? Cả hai đều lớn như vậy rồi mà.”
Nhũ danh của anh là “Mị Mị”, do Lục lão gia tử đặt cho. Cố Ngôn Thanh cảm thấy chuyện này không khác gì lịch sử đau đớn thê thảm nhất của mình.
Lục Tinh lại xem thường: “Nếu mẹ không nói nhũ danh của con, chẳng lẽ đi nói cho mọi người biết, đổng sự trưởng của tập đoàn Đằng Thuỵ có một đứa con trai tên là Cố Ngôn Thanh?”
Cố Ngôn Thanh liền trầm mặc.
Anh muốn an ổn học tập ở Đại học C, Lục Tinh liền đồng ý chuyện không nói ra tên của anh với người ngoài. Mọi người chỉ biết đổng sự trưởng của tập đoàn Đằng Thuỵ có con trai, nhưng không biết tên họ, cũng không có ai từng gặp qua, chỉ xem như là đang du học ở nước ngoài.
Mà Tần Noãn kia vừa mới đuổi theo truy hỏi tên họ của anh, thì ra đã sớm biết được nhũ danh của anh rồi. Cố Ngôn Thanh cũng không biết lúc cô nghe thấy nhũ danh này, trong đầu đã hình dung anh là hạng người gì…
Cố Ngôn Thanh rùng mình một cái, biểu cảm trở nên xấu hổ.
“Mẹ, trước đó con đã nói sau khi tốt nghiệp Đại học sẽ tự mình lập nghiệp, không dựa vào Lục gia. Cho nên, con không hi vọng người khác sẽ biết thân phận của con, tạm thời cũng không có dự định sẽ yêu đương.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện thân phận là người thừa kế của tập đoàn Đằng Thuỵ bị lộ ra, Cố Ngôn Thanh liền cảm thấy toàn bộ kế hoạch đã vạch sẵn của mình đều sẽ bị thay đổi.
Anh không ngại sau này sẽ tiếp quản tập đoàn Đằng Thuỵ, thành toàn cho mong muốn của ông ngoại và mẹ mình. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, anh cũng muốn bản thân có thành tựu trong lĩnh vực riêng của mình.
Lục Tinh đương nhiên biết được trong lòng con trai đang nghĩ gì, đuôi mắt giương lên như có điều suy nghĩ, đắn đo hỏi: “Vậy chuyện này…”
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn bà một cái, thoả hiệp nói: “Ngày mai con tới công ty làm thực tập sinh, chuyện giới thiệu bạn gái thì miễn đi. Đàm phán kết thúc.”
Anh đứng lên, đi vào phòng ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Lục Tinh ngả người ra ghế sofa, cười nói: “Tiểu tử thối, thật sự coi mẹ không trị được con đấy à?”
Giáo sư Cố nhìn về phía bà xã: “Khách quan mà nói, lĩnh vực Kế toán đang rất phát triển, thằng bé muốn thử sức một lần cũng là chuyện tốt. Em không cần phải buộc nó đi làm du lịch làm gì.”
“Em biết chứ, cho nên lúc đầu mới để nó tuỳ ý a.” Lục Tinh đáp: “Nhưng là muốn nó đi công ty học tập một chút cũng không có gì xấu mà.”
Giáo sư Cố “ừ” một tiếng, kéo bà qua: “Em trở về còn bị chênh lệch múi giờ, sớm nghỉ ngơi đi.”
…
Tắm rửa qua một cái, Cố Ngôn Thanh mặc áo choàng tắm màu xám dùng ở nhà lên, đi ra chợt thấy Wechat trên máy vi tính đang nhấp nháy tin nhắn. Anh đeo kính lên rồi qua ngồi xuống trước bàn máy tính.
Mục Lăng Thành: 【Thanh ca, lần trước có một bản thống kê nhỏ vừa làm xong, nhờ cậu nhìn giúp một chút.】
Mục Lăng Thành là con trai của bạn thời Đại học với giáo sư Cố, quan hệ cùng Cố Ngôn Thanh không tệ, cả hai học chung tới năm hai cao trung.
Giống như Cố Ngôn Thanh, cậu cũng phá lệ nhạy cảm với lĩnh vực Kế toán, là có thiên phú.
Cố Ngôn Thanh cảm thấy cậu làm việc khá tốt, nói không chừng sau này có thể cộng tác được. Cho nên, đôi khi anh có hạng mục sẽ cố tình nhường cho Mục Lăng Thành làm, để cậu rèn luyện một chút.
Cố Ngôn Thanh nhìn bản thống kê, thử kiểm tra lại, kết quả rất trôi chảy.
Anh trả lời: 【Số liệu không sai, cậu có tiến bộ đấy.】
Mục Lăng Thành: 【Đương nhiên rồi, tôi là thiên tài mà! 】
Ngữ khí nói chuyện của cậu tràn ngập hơi thở khi còn năm hai cao trung, Cố Ngôn Thanh cười cười, đánh ra vài tên quyển sách mình đã từng đọc: 【Cậu đọc thử những quyển sách này đi.】
Anh lại dặn dò: 【Còn nữa, đừng chậm trễ việc học của bản thân.】
Mục Lăng Thành: 【Tôi nhắm mắt đi thi cũng có thể đạt được hạng nhất.】
Khoé môi của Cố Ngôn Thanh hơi cong lên, trả lời: 【Nghỉ ngơi sớm một chút đi.】
Đóng giao diện trò chuyện đi, anh đẩy gọng kính lên, dưới ánh đèn, Cố Ngôn Thanh cầm quyển sách tiếp tục đọc.
Bóng đêm yên lặng, tĩnh mịch êm ắng.
…
Ngày hôm sau, thời điểm tỉnh lại, Tần Noãn hoa mắt váng đầu. Cô xoã tung tóc, ngồi xuống vuốt vuốt mi tâm, cảm giác ký ức có chút vụn vặt.
Hôm qua bởi vì chuyện nhập học Đại học C hay là xuất ngoại, cô đã ầm ĩ với ba một trận. Sau đó lại một mình đi KTV uống rượu, còn sau đó nữa thì…
Cô không nhớ rõ.
Tần Noãn đứng lên đi vào toilet tắm rửa một lần, lúc đi ra chợt thấy trên bàn sách có một bức chân dung.
Bên trong là hình vẽ của một thiếu niên anh tuấn, khí chất nho nhã.
Người này là ai vậy? Còn thật… đẹp trai nha!
Chẳng lẽ là linh cảm của tối hôm qua bộc phát nên cô đã mộng du mà vẽ ra?
Trùng hợp là bộ truyện tranh có nam chính chưa ra chương mới, Tần Noãn cảm thấy bức chân dung này rất có thể là do cô mong nhớ vẽ ra.
Rượu đúng là thứ tốt để kích phát linh cảm mà!
Cô nghĩ như vậy.
Lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, Tần Noãn nhìn tên danh bạ, cười nhận máy: “Chào dì Lục Tinh!”
Hai nhà Lục – Tần là thế giao, quan hệ trước nay luôn rất tốt.
Lúc Tần lão gia tử còn sống đã thường xuyên đưa Tần Noãn đến Lục gia chơi.
Lục lão gia tử thích bé gái, nhưng chỉ có một cháu ngoại trai, cho nên cụ coi Tần Noãn là cháu ngoại gái để mà thương yêu, dì Lục Tinh đối xử với cô cũng rất tốt.
“Noãn Noãn có ở nhà không?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Lục Tinh.
“Dạ, cháu ở nhà.”
“Dì mới trở về từ châu Âu, có mua quà cho cháu nha, cho nên nếu rảnh thì cháu tới công ty của dì một chuyến nhé.”
“Được ạ, cháu thay quần áo một chút rồi qua đó ngay.”
Thời gian trước, vừa vặn cô đã vẽ cho Lục Tinh một bức chân dung, khung ảnh và lồng kính cũng xong rồi, bây giờ có thể mang qua tặng bà.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận có hồng bao mới a ~
_____
[1] Lôi lệ phong hành: chuyện hiển nhiên phải xảy ra.
[2] Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai có nhan sắc nhưng vô dụng ở nhà.
[3] Vấn đề Hồng học: giáo sư Cố chuyên ngành Văn học Trung Quốc, Hồng Lâu Mộng là tựa sách nổi tiếng, ở đây có thể hiểu là nghiên cứu tác phẩm Hồng Lâu Mộng vậy.
[4] Lưỡng tình lương duyệt: cả hai đều có cảm tình với đối phương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!