Ngoan, Dỗ Anh
Chương 23: Em cho phép anh hôn em một cái
Edit: Xiao Yi.
Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn tỉnh lại, cả người cảm thấy hoa mắt váng đầu, toàn thân không hề dễ chịu.
Nhớ ra sáng nay còn có tiết, cô nặng nề xoa đầu, bò xuống giường đi phòng vệ sinh để tắm rửa một cái.
Lúc đi ra, mấy người bạn cùng phòng đều đã tỉnh, Tề Á Nhuỵ dụi đôi mắt buồn ngủ, hỏi cô: “Noãn Noãn, cậu không sao chứ? Tối hôm qua cậu say mèm.”
Tần Noãn giữ tóc cho khô, tìm quần áo trong tủ, sau đó quay đầu cười với cô nàng, “Mình tắm một cái nên tốt hơn nhiều rồi.”
Vừa mới sáng, mọi người không có gì phấn khởi cả, ai nấy ngáp một cái rồi đi rửa mặt, thay quần áo.
Lúc bốn người cùng đi ra ngoài, cơn buồn ngủ đã biến mất, Tô Tử Hân mới có chút tinh thần, hỏi Tần Noãn, “Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”
Sắc mặt của Tần Noãn lập tức giật mình, cứng đờ gượng cười hai tiếng. Cô mơ hồ nhớ, hình như là mình… cưỡng hôn Cố Ngôn Thanh.
Tô Tử Hân giơ ngón tay cái lên với cô, “Người chị em, cậu bạo đấy! Mình ngưỡng mộ cậu.”
“Đi nhanh lên đi, lát nữa gặp căn – tin đông người rồi đến lớp muộn bây giờ.” Tần Noãn lúng túng nói, kéo tay mấy cô nàng chạy về phía căn – tin.
Vào khung giờ này, căn – tin người đến kẻ đi.
Bốn người còn chưa tới được căn – tin đã nhìn thấy phía đối diện có bốn người sinh viên nam đi tới, xem ra là cũng tới căn – tin.
Bốn người dáng cao không thấp, lại có thêm giá trị nhan sắc nghịch thiên [1] Cố Ngôn Thanh và khí chất thanh nhã xuất thần, đi giữa bốn người càng gây chú ý.
Tô Tử Hân giật giật cánh tay của Tần Noãn, ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.
Tần Noãn thuận thế ngẩng đầu, chợt thấy Cố Ngôn Thanh dừng lại trước cửa căn – tin. Ánh mắt của anh cũng nhìn qua bên này, giống như đang nhìn cô vậy.
Nhịp tim của Tần Noãn nhất thời lỡ mất nửa nhịp.
Buổi tối hôm qua, cô đã mãnh liệt cưỡng hôn Cố Ngôn Thanh, bây giờ lại gặp, thật đúng là… oan gia ngõ hẹp!
Cố Ngôn Thanh đứng đó nhìn cô là có ý gì? Muốn tìm cô tính sổ à?
Cũng đúng! Đường đường là đại thần khoa Công nghệ máy tính, là nhân vật phong vân, tối hôm qua lại bị cô cưỡng hôn trước mặt mọi người.
Khó trách có chút mất mặt.
Bước chân đang đi tới căn – tin của Tần Noãn vô thức chậm lại.
Chỉ kiên trì đi thêm vài bước, cô thừa nhận mình sợ, dừng lại nói: “À ừm… tối hôm qua mình ăn nhiều nên hôm nay không đói lắm! Hay là các cậu đi mua cơm đi, mình tới lớp học trước để giữ chỗ giùm các cậu.”
Mấy người bạn cùng phòng còn chưa nói gì, Tần Noãn đã nhanh chóng quay người, nhanh chân chuồn mất.
Chu Thịnh Nam nhìn Cận Bùi Niên đứng bên cạnh Cố Ngôn Thanh một chút, mím môi, “Mình cũng không ăn đâu, mình đi xem Tần Noãn đây.”
Nói xong, cô nàng cũng đuổi theo Tần Noãn.
Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân hai mặt nhìn nhau.
Nhìn thấy Cố Ngôn Ngôn Thanh, cô phải tránh cái gì? Dù sao đã theo đuổi được rồi, cả trường cũng biết, lúc này còn xấu hổ gì nữa?
Cố Ngôn Thanh nhíu mi nhìn bóng lưng “Đào mệnh” của Tần Noãn, ánh mắt chuyển qua hai người Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân vừa đi tới, “Em ấy sao vậy?”
Tô Tử Hân cười, “Tiền bối, có lẽ là bạn gái của anh nhìn thấy anh nên nhớ lại chiến tích huy hoàng buổi tối hôm qua, cho nên mới xấu hổ không có mặt mũi nhìn anh đấy ạ.”
Cố Ngôn Thanh nhìn thân ảnh của Tần Noãn, cảm thấy không giống. Dựa theo tính cách của Tần Noãn, hẳn là cô không phải người có da mặt mỏng như vậy.
Trừ phi chuyện tối hôm qua, cô vẫn chưa nhớ lại hết!
Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian, hỏi: “Tiết thứ nhất của các em học ở phòng nào?”
Tô Tử Hân: “Phòng C401 ạ.”
Cố Ngôn Thanh vào đại sảnh căn – tin, xếp hàng mua bữa sáng, thuận tiện nói với Cận Bùi Niên, “Mình với giáo sư Trần đi Đại học A, hạn nghỉ hết trưa hôm nay, cho nên tiết sáng nay mình không tới đâu.”
Cận Bùi Niên ngây ra một lát, “Vậy cậu đi đâu?”
“Phòng học khoa Cơ khí – Điện tử.”
Cận Bùi Niên nghĩ nghĩ, sau đó mua hai phần ăn sáng. Lúc đi từ căn – tin ra thì đưa cho Cố Ngôn Thanh một phần.
Anh biết Cận Bùi Niên có ý tứ gì, liền nhận lấy phần ăn.
“Đừng nói là tôi mua.” Cận Bùi Niên nói xong, rời đi cùng với Khâu Viễn và Điền Phi Chương.
…
Chu Thịnh Nam đuổi kịp Tần Noãn, hai người cùng nhau đi tới phòng học. Lúc này còn sớm, phòng học chưa có nhiều người.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, thuận tiện giúp hai người cùng phòng còn lại giành chỗ ngồi.
“Cậu sao vậy? Sao nhìn thấy Cố Ngôn Thanh lại chạy?” Chu Thịnh Nam hỏi.
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Tần Noãn liền lộ ra một tia u sầu, thở dài một tiếng.
Cô gục xuống bàn, mặt ủ mày chau, “Mình cảm thấy thất bại ghê gớm, theo đuổi người ta đến mức ấy. Kể cả chuyện tối qua, mình đã theo đuổi anh ấy ba lần rồi! Quá tam ba bận, mình thật không có tự tôn mà.”
“Cái loại cẩu nam nhân Cố Ngôn Thanh khó theo đuổi này, mình nguyền rủa anh ta độc thân cả đời!” Tần Noãn cầm bút, tô tô vẽ vẽ vào sách.
Chu Thịnh Nam mơ hồ phát hiện ra cái gì không đúng, nhìn Tần Noãn, hỏi: “Không phải cậu đã quên chuyện tối qua rồi đấy chứ?”
“Không quên, là mình cưỡng hôn anh ta chứ sao…” Tần Noãn ngược lại hi vọng mình quên cho rồi, còn giữ được một chút tôn nghiêm.
“Sau đó thì sao?” Chu Thịnh Nam hỏi.
Tần Noãn sửng sốt một chút, “Sau đó cái gì?”
“Sau khi cậu cưỡng hôn anh ấy đó?”
Tần Noãn nghĩ nghĩ, vô thức sờ lên môi mình, “Thì mình bị mất nụ hôn đầu, trái tim bị tổn thương, hình như đã khóc. Sau đó, mình đã… ngủ thiếp đi à?”
Chu Thịnh Nam nhìn cô, rõ ràng cô đã quên một số khung ảnh. Cô nàng lấy điện thoại mở diễn đàn trường ra, “Lại đây, mình giúp cậu nhớ lại một chút.”
Tần Noãn không rõ gì cho lắm, nhìn Chu Thịnh Nam. Cô cúi đầu đọc tin tức trên diễn đàn trường:
Topic 1: Mọi người ơi, chúng ta ăn bát cẩu lương này đi!
Topic 2: Đường đường là tài tử của Đại học C, đại thần của khoa Khoa học máy tính, cứ như vậy đi tiểu học muội khoa Cơ khí – Điện tử câu được à?
Topic 3: Mình cũng muốn hôn cao thanh hình lớn [2] ấy nha!
Topic 4: Cố Ngôn Thanh: “Chúc mừng em, em có bạn trai rồi.”
Topic 5: Các cậu nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Cố Ngôn Thanh không? Nam thần của mình vậy mà da mặt mỏng thế!
[…]
Tần Noãn mở liên tiếp mấy hot topic, về chuyện tối qua cũng đã nắm được đại khái: cô cưỡng hôn Cố Ngôn Thanh, sau đó được anh hôn lại.
Trọng điểm là anh nói: anh là bạn trai của cô.
Vậy cô… đã theo đuổi được anh rồi, còn thuận lợi thoát ế nữa?
Tần Noãn xoa xoa mi tâm. Chuyện lớn như vậy đã chuyển hướng tất cả rồi! Cô nhìn chằm chằm mấy bức ảnh chụp mình hôn người cao thanh hình lớn kia, trái tim đập rộn, khoé môi còn giương lên chút.
Nhìn thấy vẻ mặt si mê của cô, Chu Thịnh Nam lấy điện thoại của mình lại, “Chứng mất trí nhớ đỡ rồi đúng không?”
Tần Noãn hắng giọng, xoa xoa gương mặt nóng hổi, cảm giác lúc này như đang nằm mơ.
Sao mới ngủ dậy một giấc, cô đã có bạn trai thế này?
Sự lạ lùng thú vị!
“Chúc mừng cậu nhé, có bạn trai rồi, mà vừa nãy nhìn thấy bạn trai liền chạy.” Chu Thịnh Nam cười nói.
Tần Noãn suy tư một chút, hỏi cô nàng, “Cậu nói xem, anh ấy có phải là nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của [3] không? Mình uống say rồi, chuyện này sao chắc chắn được?”
“…” Chu Thịnh Nam nhìn cô, “Vậy cậu muốn đổi ý à?”
“Ít nhất thì anh ấy cũng phải theo đuổi mình một lần chứ? Mình chưa từng được anh ấy theo đuổi đâu.”
Chu Thịnh Nam cong môi, “Theo đuổi mấy ngày?”
Tần Noãn nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Mình cảm thấy… năm ngày đi?”
Sau đó, cô lại đổi giọng, “Có lâu quá không nhỉ? Nếu anh ấy không có kiên nhẫn thì phải làm sao bây giờ? Hay là ba ngày?”
“Chuyện đó không thể, một ngày là được.” Tần Noãn quả thật không bứt ra được.
Chu Thịnh Nam: “Tự tôn không bị tổn thương nữa à?”
Tần Noãn trừng mắt nhìn cô nàng, “Đều đã theo đuổi được rồi, còn bị tổn thương tự tôn gì nữa? Mình không kiêu ngạo đâu, mình khiêm tốn thôi.”
“…” Chu Thịnh Nam không muốn nói chuyện với tiểu mê muội này, tuỳ ý mở sách vở ra đọc.
Tần Noãn chống cằm nhớ lại những tấm hình kia trên diễn đàn, khoé môi cong lên.
Haiz, cảm giác hôn Cố Ngôn Thanh vào tối hôm qua như thế nào nhỉ? Cô uống say nên một chút cũng không nhớ rõ.
Cho nên rất muốn lại bị anh hôn một chút…
Tô Tử Hân đi tới, đưa tay quơ quơ trước mắt cô, “Thế này là sao? Buồn vui thất thường quá hả?”
Tần Noãn hoàn hồn, ngồi thẳng người đâu ra đấy, “Không có gì.”
Nói xong, cô đứng dậy nhường chỗ cho Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ ngồi.
Tần Noãn thích ngồi ở chỗ gần lối đi nhất, còn Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân thích ngồi bên trong.
Lúc ngẩng đầu đứng dậy, cô mới phát hiện Cố Ngôn Thanh đi theo đằng sau Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân, trong tay còn cầm theo bữa sáng.
“…” Sao anh lại tới đây?
Tay chân của Tần Noãn có hơi luống cuống, mi mắt rũ xuống không dám nhìn anh.
Đợi bạn cùng phòng ngồi xuống, cô mới ngồi theo, chừa ra một chỗ bên trong, để trống chỗ ngồi bên lối đi nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, Cố Ngôn Thanh đưa một phần bữa sáng cho Tần Noãn, còn phần của Cận Bùi Niên mua thì đưa cho Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam thụ sủng nhược kinh [4] nói “cảm ơn”.
Tần Noãn cầm bánh rán và sữa bò, im lặng một lát mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nhìn phản ứng bây giờ của cô hẳn là đã nhớ lại rồi. – Cố Ngôn Thanh nghĩ, cúi đầu lột trứng gà cho cô, “Lên lớp với em.”
Tần Noãn nhấp một hớp sữa bò, cắn ống hút, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô vẫn lấy hết dũng khí nói: “Cố Ngôn Thanh, tối qua em uống say, anh nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của!”
Thân hình của Cố Ngôn Thanh khựng lại, đưa quả trứng gà đã lột vỏ cho cô, “Ý em là gì?”
“Ý của em là, anh nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của, nói làm bạn trai của em. Chuyện này không tính, bây giờ em coi như anh đang theo đuổi em.”
Nói xong, Tần Noãn dò xét hỏi anh, “Vậy anh theo đuổi, hay không theo đuổi?”
Cố Ngôn Thanh như suy nghĩ điều gì.
Trái tim của Tần Noãn chợt gấp lên. Thấy anh không trả lời, cô giận tái mặt nói: “Người theo đuổi em rất nhiều đó, từ tiểu học tới bây giờ, thư tình em nhận được đếm nhiều không hết được. Luận về mức độ được hoan nghênh, em còn hơn anh nữa. Anh xem đi, trong phòng học đều là sinh viên nam, rất nhiều người nguyện ý theo đuổi em!”
Nói xong, dường như sợ Cố Ngôn Thanh không tin, cô còn quay đầu nhìn về phía sinh viên nam đằng sau, “Cậu theo đuổi tôi không?”
Sinh viên nam đó khựng lại một chút, vô thức nhìn về phía Cố Ngôn Thanh bên cạnh, gượng cười không biết nói gì cho phải.
Cố Ngôn Thanh quay đầu cô lại rồi gật đầu nói với sinh viên nam kia, “Bạn gái của tôi còn chưa tỉnh rượu, cậu thông cảm chút.”
Tần Noãn: “… Em đã nói là em không phải bạn gái của anh, anh còn chưa theo đuổi em đâu! Anh đến phòng học của tụi em còn tự nhận là bạn trai em là cản mệnh đào hoa của em đó!”
Miệng nhỏ của Tần Noãn bĩu lại, quai hàm bạnh ra, dáng vẻ có hơi không phục, tròng mắt đôi khi trừng anh mấy lần.
Cố Ngôn Thanh bị biểu cảm đáng yêu của cô chọc đến khẽ cười một tiếng. Anh đưa trứng gà tới, “Lại đây, há mồm ra nào.”
“…” Anh muốn đút cô đấy à?
Tần Noãn nhìn xung quanh một chút, không khỏi xấu hổ. Cô nhìn quả trứng gà kia, đè nén nhịp tim lại, nói: “Em chỉ ăn lòng đỏ thôi ạ.”
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ tách lòng trắng ra, đưa lòng đỏ cho cô. Tần Noãn ngoan ngoãn há mồm ăn một cái hết nguyên quả.
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cô một cái, đưa lòng trắng còn lại lên miệng ăn.
Trong miệng Tần Noãn nhai nuốt lòng đỏ trứng, sững sờ nhìn anh chằm chằm. Cố Ngôn Thanh ăn cái gì cũng rất nhã nhặn, so với cô hoàn toàn khác biệt, thoạt nhìn giống như một loại hưởng thụ.
Tần Noãn si mê nhìn anh, không để ý nhai trứng nên mắc nghẹn. Chỉ trong chốc lát, cổ nghẹn tới mặt đỏ bừng, nhịn không được trợn trắng mắt.
Cô vội bưng sữa bò uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm, lúc này cả người mới dễ chịu hơn.
Giảng viên vừa văn cầm máy tính đi vào, phòng học ồn ào dần yên tĩnh lại.
Thấy cô còn nhìn mình chằm chằm, Cố Ngôn Thanh chà xát hai tay, nhìn cô, “Em nghe giảng bài đi.”
Sau đó, anh mở sách lập trình của mình ra, vùi đầu học tập.
Tần Noãn vẫn ngắm anh như cũ.
Đây là tiết tiếng Anh cơ bản, giảng viên đứng trên bục nói một câu tiếng Anh lưu loát. Cố Ngôn Thanh nghe thấy giảng viên nói số trang liền mở sách giáo khoa của Tần Noãn ra.
Anh chỉ vào một đoạn Anh văn trong đó, “Em còn nhìn anh chằm chằm nữa thì coi chừng bị giảng viên hỏi bài đấy!”
Tần Noãn “hừ” cái mũi, nghiêm túc đọc sách.
Trong lúc học bài, Cố Ngôn Thanh rất tập trung, suốt nửa ngày gần như không có nói chuyện với cô, mà Tần Noãn cũng không có quấy rầy anh.
Mãi đến khi chuông tan học vang lên, Cố Ngôn Thanh vẫn còn tô tô vẽ vẽ trên tờ giấy nháp, giống như đang bận tính bài tập gì đó. Tần Noãn chào hỏi bạn cùng phòng rồi để mấy người các cô ấy đi trước, còn mình thì ở lại phòng học chờ anh.
Sinh viên trong phòng học lục tục ngo ngoe về hết, Cố Ngôn Thanh vẫn còn bận bịu. Tần Noãn buồn bực ngán ngẩm. Cô mở điện thoại ra xem diễn đàn trường, vụng trộm tải xuống mấy bức ảnh cao thanh hình lớn của anh.
Tần Noãn lấy một tờ giấy màu trắng ra, cầm bút lên vẽ.
Khi Cố Ngôn Thanh thu dọn sách vở, ngẩng đầu thì nhìn thấy cô rất tập trung vẽ lại ảnh chụp trong điện thoại.
Bức ảnh kia chụp cảnh dưới thân cây kia, lúc anh chủ động hôn cô thì bị người ta chụp lại.
“…” Cố Ngôn Thanh gõ gõ bàn học, “Em đói bụng chưa?”
Tần Noãn u oán ngước mắt, nhìn bức vẽ trên bàn một chút rồi băn khoăn nhìn bốn phía. Sau đó, cô mới quay lại nhìn Cố Ngôn Thanh, “Anh còn biết đói cơ à?”
“… Thật xin lỗi, lần sau em hãy nhắc anh.”
“Em không chấp nhận miệng xin lỗi suông.” Tần Noãn đóng sách vở lại, thu dọn giấy bút.
Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn cô, đợi cô còn nói cái gì sau đó.
Tần Noãn nhíu mày cười một tiếng. Đột nhiên, cô bưng mặt mình tới cho anh, nhắm mắt lại, “Bây giờ phòng học không có ai, em cho phép anh hôn em một cái.”
_____
[1] Giá trị nhan sắc nghịch thiên: dung mạo đẹp quá mức bất tuân đạo trời.:v
[2] Cao thanh hình lớn: dáng người cao lớn, chất giọng đĩnh bạt.
[3] Nhân lúc cháy nhà, chạy đi hôi của: nhân lúc người khác không để ý mà nhận đồ là của mình – ở đây ám chỉ Cố Ngôn Thanh thừa dịp Tần Noãn say mà nhận làm bạn trai của cô.
[4] Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được sủng ái nên bị doạ sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!