Ngoan, Dỗ Anh
Chương 7: Nhìn nhanh lên, nhìn nhanh lên, Cố Ngôn Thanh kìa!
Edit: Xiao Yi.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn bật lên.
Phòng số 301 của ký túc xá nam, mọi người lúc này đang thảo luận về tân sinh viên khoá mới, khí thế ngút trời.
“Khoa Kế toán lại có mỹ nhân rồi, là một tân sinh viên tên Lý Nhiễm nha! Tóc dài phất phới, khí chất ưu nhã, tôi đoán hoa khôi của trường năm nay sẽ là em ấy. Còn nam vương à… vẫn là Thanh ca của chúng ta thôi. Có Thanh ca ở đây, người khác bên ngoài cũng không tranh được.”
Người nói là Khâu Viễn, trong miệng ngậm một que kẹo, cậu vỗ lên bả vai của Cố Ngôn Thanh, “Thanh ca à, ký túc xá nam của chúng ta ròng rã một năm nay không có ai thoát ế thành công. Hay là năm nay cậu hi sinh đi, cùng Lý Nhiễm ấy. Như vậy anh em sẽ được nhờ, tạo lập tình hữu nghị để mọi người đều có đối tượng, thế nào?”
Cố Ngôn Thanh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo vào nhau, vẫn tiếp tục ngoáy cây viết trong tay, chỉ cười không đáp.
Thôi Hạo và Khâu Viễn là đồng hương, lúc này Thôi Hạo vừa tới cửa, nghe thấy lời này lập tức không phục, “Cậu có tâng bốc Lý Nhiễm thành thiên hoa loạn truỵ [1] cũng vô dụng thôi. Hoa khôi của trường năm nay tuyệt đối là người của khoa Viễn thông chúng tôi. Khoa Kế toán các cậu tránh sang một bên!”
Cực hiếm khi khoa Viễn thông của mình có thể có được một mỹ nhân, cho nên ngữ khí của Thôi Hạo lúc này rất cứng.
Khâu Viễn nghe được liền cười không ngừng, “Cậu nên từ bỏ đi. Khoa Viễn thông các cậu có học muội đã là may mắn rồi, còn dám mơ tưởng tranh ngôi vị hoa khôi sao? Cậu đùa chết mình mất!”
“Còn cậu đừng mạnh mồm thế, khoa Viễn thông bọn tôi năm nay rất mạnh.”
Khâu Viễn tỏ vẻ khinh thường câu nói này, khịt lỗ mũi một cái.
Thái độ của Khâu Viễn kích thích lòng háu thắng của Thôi Hạo. Thôi Hạo không khỏi động thủ, xắn tay áo lên, “Cậu không tin đúng không?”
Khâu Viễn còn tưởng rằng Thôi Hạo muốn đánh nhau với mình, cũng liền xắn tay áo lên.
Mấy người trong ký túc xá bị doạ đến mức lập tức muốn chạy ra ngăn cản họ lại.
Nhưng là sau một khắc, Thôi Hạo lấy điện thoại ra, “Tôi có Wechat của em ấy, để tôi cho các cậu xem được selfie của em ấy trên vòng tròn bạn bè, chờ đó!”
Mọi người: “…”
Ngay sau đó, Thôi Hạo kinh hỉ nói: “Nhìn nhanh lên, nhìn nhanh lên, em ấy vừa đăng trạng thái. Ồ, đây không phải là thư viện trường của chúng ta sao?”
Trong bức ảnh là một cô gái dựa vào mascot hình gà, mắt ngọc mày ngài, cười đến mỹ lệ, rung động lòng người.
Chưa kịp khen cô gái này đẹp, Khâu Viễn chợt nhớ tới một chuyện lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, “Này Thanh ca, mascot hình gà đáng yêu này… là cậu hả?”
Cố Ngôn Thanh nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Khâu Viễn đưa điện thoại tới trước mặt mình, chỉ vào bức ảnh trong màn hình cho anh xem.
“Tôi khinh! Bởi vì chiều lòng người ta mà Thanh ca cậu lại tạo dáng đáng yêu thế này à?” Khâu Viễn thật sự mở rộng tầm mắt, cả người như bị sét đánh.
Điền Phi Chương và Cận Bùi Niên nghe được cũng cảm thấy hứng thú, chạy qua xem thử.
“Ở đâu? Thanh ca tạo dáng gì cơ?” Sau khi chạy tới mà không thấy được ảnh, Điền Phi Chương hỏi Khâu Viễn.
Khâu Viễn reload lại trang một cái, nhún vai, “Em ấy xoá rồi.”
“Sao lại xoá chứ? Tôi còn chưa xem được nữa.” Điền Phi Chương có hơi thất vọng, gấp gáp lôi kéo Khâu Viễn, “Rốt cục là tạo dáng thế nào? Cậu làm lại thử xem.”
Khâu Viễn tủm tỉm cười, “Chỗ nào của tôi cũng không làm giống được. Nhân vật chính đang ở đây, để cho cậu ấy tạo dáng lại cho chúng ta không phải được rồi sao?”
“…” Cố Ngôn Thanh khom lưng nhặt quả bóng rổ dưới chân lên, ném qua người họ.
Khâu Viễn và Điền Phi Chương ôm bụng cười, tránh được.
Cận Bùi Niên vẫn luôn trầm mặc, lúc này mở miệng, “Được rồi, hiếm khi cậu ấy không rõ lý do mà khom lưng vì học muội, vứt bỏ gánh nặng hình tượng để phối hợp chụp ảnh với em ấy, tất cả chúng ta đều vui mừng cho Thanh ca, cho nên đừng cười cậu ấy nữa.”
Lời này vừa nói ra, Khâu Viễn và Điền Phi Chương càng cười lộn ruột.
Trên mặt Cố Ngôn Thanh có chút nóng. Anh trừng mắt nhìn Cận Bùi Niên, “Cậu ồn ào chung với họ rồi đấy!”
Cận Bùi Niên cười, “Theo sự hiểu biết của tôi đối với cậu, chuyện cũng làm tới bước này, nếu còn nói bản thân không có ý gì với em ấy thì tôi cũng không tin đâu.”
“Bọn tôi cũng không tin.” Điền Phi Chương và Khâu Viễn đồng thanh.
Hơn nửa ngày sau, Thôi Hạo mới lấy lại được tinh thần, có hơi bị đả kích: “Không thể nào, Thanh ca, cậu thích Tần Noãn hả? Đừng mà, đây chính là đối tượng mà tôi đang chuẩn bị theo đuổi, nếu cậu cũng thích, vậy khác nào tôi buộc phải bỏ cuộc mà về ăn cơm sao?”
Cố Ngôn Thanh bật máy tính lên, thần sắc của anh bình tĩnh, không hề phản ứng lại lời của Thôi Hạo.
Đợi được một lát, Thôi Hạo nói: “Thanh ca, cậu không nói lời nào có phải ý là không thích em ấy không? Nếu như cậu không thích, vậy tôi… theo đuổi em ấy nhé?”
Cố Ngôn Thanh đã tiến vào trạng thái làm việc.
Thôi Hạo nhẹ thở phào một hơi, “Chờ tôi theo đuổi được em ấy rồi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Khâu Viễn cười anh, “Cậu đừng đắc ý. Học muội xinh đẹp như vậy, lại không bị mù nữa, sao có thể bị cậu cua được?”
“Sao lại không được?” Đồng tử của Thôi Hạo đảo một vòng, tủm tỉm cười nói: “Tôi tự nhiên sẽ có cách riêng của mình, cách của tôi đều lên kế hoạch tốt luôn.”
Khâu Viễn tràn đầy phấn khởi, “Kế hoạch thế nào, nói thử cho anh em nghe chút đi?”
Thôi Hạo: “Tôi là lớp trưởng của ban 1 và ban 2. Buổi sáng ngày mai sẽ có cuộc triệu tập các em ấy để thống nhất việc phát đồng phục quân sự. Đến lúc đó, nếu bộ của em ấy thiếu mất một cái mũ, có phải em ấy sẽ đến tìm tôi phản ánh không? Tôi sẽ giúp em ấy tìm mũ rồi thuận thế mời em ấy đi ăn cơm, em ấy hẳn sẽ không từ chối nhỉ?”
Khâu Viễn cong môi, “Tiểu tử nhà cậu được đấy, đúng là mánh khoé nha. Chỉ là vụng trộm giấu mũ của người ta cũng quá tệ rồi, cái này gọi là cậu lấy quyền công mưu tính chuyện tư đó!”
“Mới này tính đã là xá gì?” Thôi Hạo xem thường, “Muốn thoát kiếp FA mà không có cơ duyên thì phải tự tạo ra cơ duyên thôi.”
Sau khi Thôi Hạo rời đi, Khâu Viễn dựa lưng trên ghế ngồi, hai tay khoanh lại, ngửa mặt thở dài một tiếng: “Phòng 301 chúng ta năm nay vẫn như cũ vô vọng thoát kiếp FA à? Tôi vẫn đang chờ các cậu giới thiệu đối tượng cho đấy.”
Điền Phi Chương rửa mặt xong đã bò lên giường, lúc này đang cầm điện thoại tán gẫu, nghe thấy Khâu Viễn nói thì liếc mắt nhìn qua, “Vậy cậu cứ chờ đi, không chừng khi nào tôi thoát kiếp FA rồi sẽ giúp cậu.”
“Cậu á?” Khâu Viễn nâng mi mắt lên, dáng vẻ hiển nhiên không đặt trong lòng.
Điền Phi Chương ngồi xuống, “Cậu đừng có xem thường tôi. Hè này lão tử có quen được một học muội, nói chuyện rất nhiệt nữa đó. Tôi hẹn em ấy tối mai gặp mặt và đã được đồng ý rồi. Cậu cảm thấy có phải tôi có hi vọng rồi không?”
“Tôi phải đi cùng!” Khâu Viễn trực tiếp từ ghế ngồi bật dậy, chạy tới cạnh giường của Điền Phi Chương, gương mặt bực bội, “Cậu vậy mà lừa tôi để tán gái à? Không phải đã nói rằng Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên là một cặp, cho nên hai chúng ta phải chịu đựng thành đôi sao? Cậu dám cõng tôi rồi chân đạp hai thuyền hả?”
Cận Bùi Niên đang uống một hớp nước, nghe thấy lời này gần như bị sặc, “Khâu Viễn, cậu mới nói cái gì đấy?”
Khâu Viễn cười đáp: “Cận lão đại à, có phải cậu cảm thấy phân chia như vậy không hợp lý không? Tôi cũng thấy vậy đó, giá trị nhan sắc của cậu và Thanh ca cao như thế, lại là dị nhân khoa Kế toán, ở cùng nhau thật không có thiên lý chút nào. Bằng không… cậu thành đôi với tôi, thấy sao?”
Cận Bùi Niên cười mắng: “Cút ngay cho tôi nhờ!”
…
Ngày thứ hai, Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ cùng nhau đến trước cửa thư viện nhận đồng phục quân sự. Lúc Tần Noãn được phát đồng phục lại thiếu đi một cái mũ.
Cô cẩn thận kiểm tra lại nhiều lần, sau khi xác định mình không có nhìn lầm, liền đi tới phản ánh tình huống với Thôi Hạo.
Biểu hiện và dáng vẻ của Thôi Hạo rất kinh ngạc, sờ đầu một cái, “Không biết có phải bị rơi trong ký túc xá không nữa. Hay là em đi với anh tới ký túc xá để chờ, anh đi lên tìm giúp em thử một chút?”
Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu, “Vậy cũng được ạ.”
Tề Á Nhuỵ níu cánh tay của Tần Noãn, “Mình đi với cậu.”
Tần Noãn cười, nói cảm ơn.
Khoé môi của Thôi Hạo hơn căng ra, cũng không tiện nói gì. Đợi sau khi mọi người giải tán, anh dẫn hai người tới ký túc xá nam.
Chờ Thôi Hạo lên tầng, Tề Á Nhuỵ kéo tay Tần Noãn ra đại sảnh của ký túc xá để ngồi. Ánh mắt của Tề Á Nhuỵ nhìn bốn phía giống như đang tìm cái gì.
Tần Noãn tò mò hỏi cô nàng, “Cậu tìm ai thế?”
Tề Á Nhuỵ nhỏ giọng bên tai cô, “Nghe nói sinh viên nam của khoa Kế toán và khoa Cơ khí – Điện tử chúng ta ở cùng một khu ký túc xá. Mình đang nhìn thử xem có thể trùng hợp gặp đại thần Cố Ngôn Thanh không.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, nhịp tim của Tần Noãn nhanh hơn mấy phần. Ma xui quỷ khiến, cô cũng bắt đầu nhìn bốn phía. Chỉ là không thấy được thân ảnh của anh, mà chỉ chạm mắt với không ít sinh viên nam khác.
Tề Á Nhuỵ nuốt nước miếng, “Thật nhiều sinh viên nam nhìn cậu đó. Lần đầu tiên mình được chú ý như thế này lại bởi vì hưởng ké hào quang của cậu. Mình… không lạ gì ý tốt này đâu.”
Sau đó, cô nàng còn cúi đầu bói toán mấy phát, rồi ngẩng đầu cười rất ưu nhã.
Tần Noãn: “…”
Lúc này, có một sinh viên nam thoạt nhìn hơi xấu hổ đi tới trước mặt Tần Noãn. Cậu cúi người, rất lễ phép mà hỏi: “Xin chào, vị bạn học này, bạn có thể cho tôi xin Wechat được không?”
Tần Noãn đang muốn từ chối khéo, Tề Á Nhuỵ bỗng nhiên kích động bắt lấy tay của cô, lực đạo rất lớn, “Nhìn nhanh lên, nhìn nhanh lên, Cố Ngôn Thanh kìa!”
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Cố Ngôn Thanh đang vừa đi ra từ bên trong ký túc, vừa cười nói với một sinh viên nam khác.
Anh bây giờ và anh khi cô gặp hồi nghỉ hè thoạt nhìn không thay đổi gì. Dáng người vẫn cao, mi thanh mục tú [2], dáng vẻ ngọc thụ lâm phong [3]. Lúc anh cười lên rất ấm áp giống như sợi thanh âm mỏng nhu hoà, vô tình khảm vào trong tâm của người đối diện, như có như không nổi lên thành một con sóng nhỏ.
Tần Noãn vô thức đứng dậy, gần như không chút nghĩ ngợi gì mà muốn tiến lên. Nhưng là sau một khắc, cô chợt nhớ tới lúc trước Cố Ngôn Thanh vì tránh mặt mình mà bỏ việc ở tập đoàn Đằng Thuỵ.
Ý cười trên mặt Tần Noãn hơi cứng lại. Cô khắc chế lại phần xúc động kia của mình, không hề tiến lên.
Tề Á Nhuỵ lại đang kích động, nói bên tai cô, “Lần đầu tiên nhìn thấy đại thần ở khoảng cách gần như vậy luôn~ Thật là đẹp trai quá đi mất! Lại nói, sinh viên nam bên cạnh anh ấy tuy cốt khí hơi yếu hơn một chút, nhưng nhìn dáng vẻ cũng rất đẹp trai nha!”
Lúc này, Cố Ngôn Thanh cũng nhìn lại đây, ánh mắt của anh quét qua người Tần Noãn một cái, sau đó lại nhìn về phía sinh viên nam đứng bên cạnh cô.
Đột nhiên, sinh viên nam giống như cảm nhận được bản thân dư thừa liền quay người rời đi.
Cận Bùi Niên liếc nhìn Cố Ngôn Thanh, lại nhìn về phía tiểu học muội bên kia, quay đầu hỏi anh, “Cậu biết em ấy à?”
Cố Ngôn Thanh không nói chuyện.
Tần Noãn đã thu ánh mắt lại, chợt thấy Thôi Hạo đang cầm mũ quân phục chạy đến, cô liền mỉm cười nhận lấy, “Cảm ơn học trưởng ạ.”
“Không cần cảm ơn, đây là do anh thất trách. Anh nên giải thích với em mới phải.” Thôi Hạo nói xong, nhìn xuống đồng hồ, “Cũng tới giờ cơm rồi, hại các em phải chạy đi chạy lại một chuyến như thế, hay là vầy đi, anh mời hai em một bữa xem như đền tội nhé?”
“Không cần đâu ạ, cũng không phải chuyện to tát gì mà.” Tần Noãn bận miệng từ chối.
“Như vậy không được, anh là người rất chu toàn. Nếu như em không để anh bù đắp một chút, trong lòng anh sẽ tự trách. Anh lại là trưởng ban của hai em, mấy ngày huấn luyện quân sự cũng sẽ thường xuyên chạm mặt. Hai em định khiến anh mỗi lần nhìn thấy hai em đều sẽ áy náy thật à?”
Tần Noãn bị Thôi Hạo nói đến mức không thể tìm được lý do từ chối. Cô chỉ có thể hỏi ý của Tề Á Nhuỵ rồi gật đầu đồng ý.
Cận Bùi Niên ở một bên nghe được, nhớ lại lời nói buổi tối hôm qua của Thôi Hạo, lại nhìn tình trạng hiện tại sao có thể không hiểu được?
Cận Bùi Niên cười đi qua, khoác tay lên vai Thôi Hạo, thâm ý nhướn mày, “Tiểu tử nhà cậu cũng khá đấy!”
Thôi Hạo nhìn thấy Cận Bùi Niên và Cố Ngôn Thanh thì kinh ngạc một chút, cũng cười chào hỏi: “Thanh ca, Cận lão đại, thật là trùng hợp. Hai người đang đi đâu thế?”
“Còn có thể đi đâu được? Đi ăn cơm chứ sao?” Cận Bùi Niên trả lời.
“Trùng hợp bọn tôi cũng đi ăn cơm này, có muốn đi cùng không?” Thôi Hạo thuận miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn hi vọng hai người có giá trị nhan sắc cao hơn mình này đừng có dính vào cậu.
Cận Bùi Niên làm sao không biết được lòng dạ nhỏ mọn của cậu, nhưng cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của Thôi Hạo.
Cận Bùi Niên vừa muốn từ chối, không ngờ Cố Ngôn Thanh lại gật đầu, “Ừm, cũng được.”
Thôi Hạo: “…”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Hạo: ” [email protected]#&# $&%#@#%$ (đã lược bỏ một vạn thô ngôn tục ngữ [4]).”
_____
[1] Thiên hoa loạn truỵ: hoa rơi đầy trời (ý mô tả Thôi Hạo chê Cận Bùi Niên nói tới mức hoa rơi đầy trời như vậy).
[2] Mi thanh mục tú: cùng nghĩa “mắt ngọc mày ngài” – diễn tả thanh tú của khuôn mặt.
[3] Ngọc thụ lâm phong: cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của người đàn ông quân tử (Theo goctomo.com).
[4] Thô ngôn tục ngữ: ngôn từ thô tục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!