Ngoan, Đừng Chạy - Chương 15: Yêu sớm?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Ngoan, Đừng Chạy


Chương 15: Yêu sớm?


Editor: Chanh

Phản ứng của đối phương khiến Doãn Lê Hân có chút bất ngờ.

Hắn lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu, châm lửa, phà ra vòng khói trắng.

Cố Tần khẽ nhíu mày, thần sắc nhạt đi mấy phần.

Anh không thèm để ý tên thần kinh này, quay người chuẩn bị lên xe.

“Này!” Đối phương ở phía sau bỗng lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề, “Anh hẳn là anh trai của Mục Sở đi, đánh tay đôi với tôi một trận, thế nào, dám không?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác mở cửa xe của Cố Tần dừng lại.

Anh xoay người, nét mặt có phần lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: “Mục Sở có quan hệ gì với cậu?”

“Không có quan hệ gì, tôi chỉ hỏi anh có dám đánh tay đôi với tôi không thôi.”

Mấy tên anh em của hắn vội vàng chạy tới: “Lê ca, không phải đã hẹn đi đánh bài với nhau rồi sao, đi đi đi…”

Nói rồi muốn kéo hắn đi.

Cố Tần dò xét bọn họ một chút: “Khoan đã.”

Mọi người theo phản xạ bỗng dừng lại.

Một tên tiểu tử trưng bộ mặt tươi cười, dáng vẻ muốn làm lành: “Người anh em, vị huynh đệ này của tôi uống say, mượn rượu làm càn, không phải cố ý muốn làm phiền tới cậu đâu, mong cậu thông cảm cho.”

Cố Tần nhìn thẳng về phía Doãn Lê Hân, suy nghĩ tới những lời vừa rồi của hắn, khẽ hếch cằm: “Quan hệ giữa cậu với Mục Sở là thế nào? Trả lời đi.”

Doãn Lê Hân đang bị mấy người giữ lấy, nghe thấy những lời này của anh lại tiếp tục khiêu khích: “Đánh với tôi một trận, tôi nói cho anh biết!”

Cố Tần khẽ xùy một tiếng: “Cậu thế này còn chưa đủ tư cách. Thành thật trả lời câu hỏi vừa rồi, tôi sẽ không làm khó cậu.”

Doãn Lê Hân vừa mở miệng định nói, lại bị một tên đàn em nhanh tay bịt miệng hắn lại.

Tên kia nhanh nhảu: “Đại ca à, vị huynh đệ này của tôi và em gái anh chỉ là bạn học thôi, không tính là quen biết đâu.”

Không quen, vậy mà đến đòi đánh tay đôi với anh?

Mí mắt Cố Tần khẽ cụp xuống, giọng nói đột nhiên trầm thấp, mang theo lãnh ý: “Không thành thật thì đừng hòng đi ra khỏi đây.”

Doãn Lê Hân vội đẩy tay tên đàn em kia của hắn, có chút nổi giận, quát người bên cạnh: “Hắn cmn là tình địch của tao đấy, bọn mày cùi trỏ hướng ra ngoài đúng không? Muốn làm phản à?”

Hai chữ “tình địch” vừa dứt ra khỏi miệng, ánh mắt Cố Tần lạnh hẳn đi, nhìn về phía Doãn Lê Hân còn mang theo vài tia nguy hiểm: “Lời vừa rồi, nói lại lần nữa.”

Doãn Lê Hân cả giận nói: “Đừng tưởng hai người là thanh mai trúc mã thì anh có hi vọng hơn tôi, nói cho anh biết, ông đây… ưm…ưm… ưm…”

Miệng của hắn một lần nữa được hội anh em “đồng đội heo” bịt lại giúp, gấp đến độ giậm chân.

Mục Sở và Cố Tích từ trong tiểu khu đi ra, thấy một màn này đều ngơ hết cả người.

Cố Tích bị dọa đến nỗi không dám lại gần, kéo kéo tay Mục Sở: “Doãn Lê Hân sao lại chạy tới tìm anh tớ vậy chứ, tên đấy muốn tìm chết hay gì!”

Ánh mắt của Cố Tần quét tới bóng dáng hai người họ, sắc mặt nặng nề, giọng nói dường như còn mang theo sự tức giận: “Đứng ngây ngốc ra đó làm gì, lại đây!”

Cả người Cố Tích khẽ run, nắm chặt tay Mục Sở: “Sở Sở, lát nữa có gì nhớ cứu tớ với nhé.”

Mục Sở vỗ vỗ mu bàn tay của cô bạn, nhẹ an ủi: “Không sao, lát nữa cậu ta có nói gì thì cậu cứ việc khẳng định hai người không có quan hệ gì là được rồi.”

Cố Tích thấy cũng có lý, mạnh dạn cùng Mục Sở đi qua, mở miệng định gọi “anh”, lại thấy mặt Cố Tần đen như đít nồi, môi nhỏ của cô khẽ run mấy lần, không dám lên tiếng.

Mục Sở chủ động muốn nói chuyện giúp Cố Tích: “Anh à, Tích Tích cô ấy…”

Cô vừa mở miệng, ánh mắt Cố Tần liền quét đến trên người cô, Mục Sở bị nhìn chằm chằm nghẹn họng không nói được lời nào, ngoan ngoãn im miệng.

Ánh mắt Cố Tần vẫn dán vào người cô, giọng điệu không biết đang vui hay buồn, dường như đang yên bình trước bão tố: “Yêu sớm?”

Mục Sở ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “???”

“Còn tìm dạng người như thế này?”

Mục Sở: “????”

Khoan đã, hình như có gì đó sai sai…

Cố Tích cũng phát hiện ra có chút không đúng, nhìn về phía Doãn Lê Hân với bộ dạng khó hiểu.

Doãn Lê Hân lúc này đã được mấy anh em “tốt” thả ra, từ khi Cố Tích xuất hiện liền an phận hẳn, quả thực rất ra dáng học sinh ba tốt, thanh niên ưu tú của Đảng và Nhà nước!!

Nhưng mà hắn cũng không nghe rõ Cố Tần nói gì, lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Cố Tích.

Thấy ánh mắt hoang mang của Cố Tích, hắn cũng đáp lại cô bằng ánh mắt “Cậu muốn nói gì đấy?”, thậm chí còn ghé sát tai vào xem cô có nói nhỏ gì không.

“…” Cố Tích bất lực

Cô do dự muốn nói rằng hình như Cố Tần đang hiểu lầm, nhưng nhìn sắc mặc của anh mình, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại thì hơn.

Anh đối với cô khá nghiêm khắc, nhưng với Mục Sở thì sẽ tha thứ một lần.

Không không, không phải một lần, là rất nhiều lần!!

Đối đãi của anh với cô và Mục Sở quả thực khác nhau một trời một vực!

Thực tế quá tàn khốc, việc này vẫn nên để Mục Sở nói thì hơn.

Cố Tần vẫn nhìn Mục Sở như cũ, tâm tình như đang bị dồn nén đến cực điểm, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Ở bên nhau từ lúc nào?”

“… “

“Bao lâu rồi?”

“… “

“Đến bước nào rồi?”

Mục Sở: “??? “

Cô còn oan hơn cả Đậu Nga!!

Lén nhìn qua Cố Tích, lại thấy cô nàng liên tục nháy mắt, ra ám hiệu cầu cứu.

Mục Sở cân nhắc mở miệng một chút: “Anh à, việc này hình như có chút hiểu lầm, chuyện là…”

Nhóm thanh niên ba xấu bên kia cũng ngơ ngác nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng cũng thông não.

Một tên nhìn về phía Doãn Lê Hân thắc mắc: “Lê ca, không phải cậu thích Cố Tích sao? Sao bây giờ lại yêu đương với Mục Sở rồi?”

Cố Tích khẽ run, lại nghe Doãn Lê Hân hét: “CMN ai nói tôi yêu đương với Mục Sở? Tôi thích Cố Tích cơ mà!”

“… ” Cố Tích hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí xem xét biểu cảm của Cố Tần.

Cố Tần lúc này không nhìn cô, ánh mắt anh vẫn như cũ dán lên trên người Mục Sở, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên.

Vừa nãy tên tiểu tử này nhắc đến tên Mục Sở, sau lại còn nói là tình địch, anh cũng không suy xét kĩ gì nhiều.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, quả thực có chút hiểu lầm.

Nửa ngày sau, anh mới hoàn hồn nhìn qua phía Cố Tích.

Cố Tích bị dọa sợ, liên tục lùi về sau, người dính vào bức tường sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy: “Anh, là cậu ấy theo đuổi em, em không có yêu sớm!”

Sắc mặt Cố Tần nặng nề, lửa giận không biết từ đâu tới, quát lớn: “Lúc anh hỏi Mục Sở, em bị câm sao?”

Cố Tích bị anh mắng, hốc mắt đỏ lên, có chút tủi thân: “Anh dữ như vậy, ai dám mở miệng.”

Doãn Lê Hân nhịn không được: “Anh dựa vào đâu mà quát cô ấy, có tin ông đây…”

“Cậu ngậm miệng lại.” Cố Tích trừng hắn, “Đây là anh tôi.”

Doãn Lê Hân:???

Không phải Hách Tinh nói… đây là anh trai của Mục Sở sao?

Doãn Lê Hân cẩn thận nhìn lại một chút, ba người này đứng chung một chỗ, dáng dấp của người đàn ông kia giống với Cố Tích hơn hẳn.

Hắn nhất thời sững sờ!

ĐÒE – MÒE?

Chọc nhầm anh vợ rồi!!!

Sự việc, hình như có chút lớn…

Hắn chân chó đi đến, cười tủm tỉm với Cố Tần, bộ dáng vừa nhu thuận lại vừa hiểu chuyện: “Anh vợ, à nhầm, anh à, chuyện này là hiểu lầm, em đùa với anh chút thôi hê hê.”

“Mặt khác, em với Cố Tích thật sự không có yêu sớm, chỉ là bạn học bình thường thôi. Cô ấy học giỏi nên giảng bài giúp cho em, sau đấy em mới thích cô ấy, chỉ vậy thôi ạ, anh đừng mắng Tích Tích.”

“Em thề ngay cả tay cô ấy em còn chưa chạm qua.”

Cố Tần nhìn qua bộ đồ hắn đang mặc, mặt không chút biểu cảm nói: “Cậu tránh xa em gái tôi là được.”

Thân hình cao lớn của Doãn Lê Hân đứng sững ở đó, tựa hồ run lên.

Mãi một lúc sau, hắn mới cười cười: “Em biết rồi.”

Thấy thái độ của hắn khá tốt, Cố Tần mở cửa xe để Mục Sở với Cố Tích vào, nhìn về phía Doãn Lê Hân một lúc, nói: “Sắp thi Đại học rồi, cố gắng nghiêm túc học hành cho cẩn thận vào.”

Xe đã đi xa, Doãn Lê Hân vẫn đứng im đấy, trong đầu vẫn văng vẳng những lời vừa rồi của Cố Tần.

Một nam sinh quàng vai hắn hỏi: “Lê ca, nghĩ gì thế?”

Doãn Lê Hân như chiêm nghiệm ra được những triết lý nhân sinh sâu sắc: “Các cậu nói xem, sắp lên 12 rồi, chúng ta có phải nên đọc qua sách một tí không? Hay là tranh thủ kì nghỉ hè tìm người phụ đạo một chút?”

Hội những học sinh hư: “??? “

– —————-

Trong xe, thấy sắc mặt bình tĩnh của Cố Tần, Cố Tích vẫn luôn thấp thỏm bất an, cảm thấy việc này không qua dễ dàng thế được.

Xoắn xuýt nửa ngày, cô nàng chủ động mở miệng: “Anh à, việc nhỏ này không cần nói với bố mẹ đâu anh nhỉ?”

“Em nói xem.” Giọng Cố Tần không biết đang vui hay buồn.

Mục Sở kéo kéo cánh tay Cố Tích, an ủi: “Anh cậu cũng không phải người lẻo mép, yên tâm, sẽ không mách đâu.”

Cô cố ý nói lớn để Cố Tần nghe rõ.

Khóe môi Cố Tần khẽ cong, tâm tình có vẻ không tệ lắm: “Em đang uy hiếp anh à?”

“Có sao?” Mục Sở trưng bộ mặt vô tội, “Rõ ràng là em đang khen anh.”

Thấy Cố Tần im lặng không nói gì, Cố Tích thử thăm dò: “Vậy…anh à, việc này cứ thế…cho qua, nhé?”

Cố Tần tùy tiện ừ một tiếng.

Một lát sau, lại mở miệng: “Không có lần sau, sau này nhớ tránh xa mấy người như thế một chút.”

Cố Tích gật đầu lia lịa, cảm kích ôm lấy Mục Sở, nói nhỏ bên tai cô: “Tớ phát hiện cậu có thể trị được ông anh của tớ.”

“À —” cô nàng chợt nhớ ra một việc, hôm nay lúc thi xong, Thẩm Diệp tìm đưa cho cô một lá thư, nói nhờ cô mang cho Mục Sở.

Nhìn qua thì có vẻ khá giống thư tình.

Lúc này bỗng nhiên cô không dám nói ra ở trong xe, quay qua nói với Mục Sở: “Cậu lát nữa ở lại nhà tớ một chút đi, tớ có cái này muốn đưa nè.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN